Hồ Nữ

Chương 70: Ở chung cả đêm


Đọc truyện Hồ Nữ – Chương 70: Ở chung cả đêm

Phụ thân, phụ thân…

Tuyết Hoa ở trong mộng không ngừng kêu lên, chỉ là ảo cảnh xung quanh
vẫn biến hóa không ngừng,nàng không thể khống chế. Phụ thân nói chỉ cần
nàng nắm chắc năng lực khống chế mộng cảnh, lúc nào nàng cũng có thể
tiến vào mộng của phụ thân để gặp người, nhưng mà bây giờ nàng hoàn toàn không biết gì về mộng chi lực, nên không cách nào khống chế.

“Tuyết Hoa, ngươi tỉnh, tỉnh.” Bên tai nghe được thanh âm thương yêu
quen thuộc, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Lăng Vân đang ở bên cạnh nàng ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Thấy hai mắt nàng mơ màng nhìn mình, hắn biết nàng vẫn chưa hoàn toàn
tỉnh táo, đưa tay lau lệ trên khóe mắt nàng nói: “Ngươi nhớ phụ thân,
nằm mơ khóc.” Hài tử đáng thương…

“Ta…” Tuyết Hoa vừa muốn đưa tay lên.

Hạ Lăng Vân thấy thế lập tức đưa tay ngăn chặn chăn mỏng đang đắp trên
người nàng, “Đừng nhúc nhích, ngươi bây giờ đã biến hóa thành hình người rồi, lại không mặc quần áo.” Thiên hồ Lệ Nhi chắc có xiêm y, ngày mai
hắn sẽ tìm nàng mượn hai bộ. Hi vọng Tuyết Hoa không từ chối mặc quần áo của muội muội ruột thịt, nếu không hắn sẽ mời các nữ tu sĩ am hiểu nữ
công giúp nàng may y phục.

“Tiên Quân, ta nhớ phụ thân. Phụ thân vĩnh viễn trông coi Thái Hư Huyễn
Cảnh, Lệ Nhi vẫn luôn làm bạn với người cũng đi ra, nhất định phụ thân
rất cô đơn.”

Tuyết Hoa đau lòng nói, cảm giác hốc mắt chua xót, đôi mắt lại ẩm ướt.
Mọi người đều sống tập trung, tu sĩ tuy rời bỏ môn phái nhưng còn thường xuyên liên hệ, tiến vào thế tục rèn luyện lịch lãm, còn phụ thân nàng
chỉ có thể trấn thủ Thái Hư Huyễn Cảnh, cô đơn mà quanh sát
những…người không thể ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, chỉ có thể không
ngừng tu luyện các tu sĩ.

“Tuyết Hoa.” Hạ Lăng vân dịu dàng nói, “Chỉ cần ngươi và Lệ Nhi sống tốt, phụ thân ngươi sẽ rất vui vẻ.”

Hắn chỉ có thể an ủi nàng như vậy. Ở đại lục Ngũ Nguyên mới trôi qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh là bao nhiêu năm?
Hắn tự xưng là chịu đựng được cô đơn cũng không dám tưởng tượng được
cảnh mấy ngàn mấy vạn năm luôn luôn ở một chỗ, không có bất kì người nào ở bên chia sẻ.


“Vâng.” Tuyết Hoa tự lừa mình dối người ừ một tiếng.

“Tiên Quân, ta ngủ lúc nào đấy, lúc nào biến thành hình người?” Nàng vội vàng dò hỏi. Nàng vô cùng nhớ rõ, hắn ôm nàng tới Bích Thanh Trì, nàng
hào hứng bừng bừng chờ đợi thưởng thức mĩ nam tắm rửa, còn ầm ĩ với hắn, nhưng sau đó trí nhớ lập tức mơ hồ, tỉnh lại thì nằm trên giường trong
phòng ngủ của Hạ Lăng Vân ở Thanh Lâm Quán.

“Sau khi tới Bích Thanh Trì không lâu thì ngươi mệt mỏi.” Hạ Lăng Vân
rất bình tĩnh mà giải thích nói, “Lúc ta và ngươi ở trong huyễn cảnh, ba bốn ngày ngươi không có nghỉ ngơi, hiện tại sau khi đi ra thì nhớ tới
phụ thân, luôn chìm vào bi thương, cho nên thể xác và tinh thần đều mệt
mỏi tới cực điểm, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Sau khi ngươi ngủ
không lâu thân thể tự động biến hóa.” Hóa Hình Đan là đan dược mà tu sĩ
thượng cổ đào thải, trở về hắn sẽ nói với Thanh Hoa chủ nhân của Hắc
Hùng, đừng lãng phí thời gian chế biến Hóa Hình Đan nữa, linh thú phục
dụng Hóa Hình Đan biến hóa sẽ không hoàn chỉnh còn không ổn định, nghiên cứu chế ra Hóa Hình Đan là lãng phí dược liệu và thời gian.

Thật vậy chăng? Lúc đó tinh thần nàng rất phấn khởi, không có khả năng chìm vào giấc ngủ.

Tuyết Hoa nghi ngờ, nhưng vẫn lựa chọn tín nhiệm hắn. Khẽ cử động thân
thể, nàng nói: “Tiên Quân, người đừng đè ta.” Hắn cách chăn mỏng giữ
chặt vai nàng, thật giống như lo lắng cơ thể nàng bị lộ ra bên ngoài.

Hạ Lăng Vân thu tay lại, nghiêm mặt nói: “Chớ lộn xộn, ngươi không mặc
xiêm y, vẫn nên chờ tới lúc biến lại thành hồ ly hãy đi ra.”

Ta muốn lộn xộn, cố ý để người thấy thân thể ta, sau đó tương lai đuổi theo người yêu cầu phụ trách!

Tuyết Hoa biết rõ không phải lúc, lại không muốn ở trong chăn, nhân tiện nói: “Phụ thân cho ta một vòng tay Như Ý, chắc bên trong có ít đồ gì đó ta nhìn xem có y phục hay không.” Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa xem đồ
vật mà phụ thân bỏ vào vòng tay Như Ý.

Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, đi ra chiếc bàn cạnh giường ngồi xuống, dịu
dàng nói: “Ngươi xem từ từ. Nếu không biết là cái gì có thể hỏi ta.” Hắn cho rằng đó là đồ phụ thân nàng đưa cho nữ nhi, hắn không có quyền quan sát.

Tuyết Hoa ngồi dậy, nâng vòng tay Như Ý màu vàng kim óng ánh bên tay
trái lên. Trên giường vô cùng tối nhưng hoàn toàn không thể ảnh hưởng
tới đôi mắt có thể nhìn rõ bóng tối của nàng.

Vòng tay Như Ý là một vòng điêu khắc màu vàng kim, vô cùng tinh xảo.

Những hoa văn dây leo kia giống như những văn tự phù chú, nhưng càng
nhìn kĩ càng giống như là vô số văn tự mini hợp lại tạo thành hình hoa
văn phù chú. Bên trên vòng tay khảm nam mười tám đại bảo thạch màu
trắng. Linh quang bảo thạch xoay chuyển, nhưng Tuyết Hoa không phân biệt được đây là linh quang thuộc tính gì.

Phụ thân bỏ những gì trong đó?

Tuyết Hoa nhìn vòng tay Như Ý, trong lòng chỉ có một ý niệm: Cảm ứng vòng tay.

Lập tức, nàng đặt mình vào trong một hư không mênh mông, trước mặt là
mười rương trang điểm gỗ lim mạ vàng lớn nhỏ đang trôi nổi lơ lửng trong hư không. Từng rương gỗ lim mạ vàng đều có nắp, mặc dù có ổ nhưng không khóa lại.

Nếu như toàn bộ hư không này đều là không gian trữ vật, vậy dung lượng không gian này lớn tới cỡ nào?

Tuyết Hoa dùng ý niệm mở một rương gỗ, lập tức sợ ngây người. Bên trong
hòm gỗ tràn đầy thủy linh thạch tinh khiết, mỗi một miếng thủy linh
thạch đều to cỡ trứng bồ câu! Khó trách phụ thân lúc luyện chế vòng tay
phải dung nhập một sợi lông của nàng, chỉ để nàng sử dụng vòng tay, nếu
người ngoài biết được bên trong vòng tay có nhiều cực phẩm linh thạch
như vậy, nhất định sẽ không từ thủ đoạn cướp đoạt.

Lại mở rương tiếp theo, nàng khiếp sợ mà nhìn. Các loại linh thạch cực
phẩm thuộc tính khác đang chiếu sáng rạng rỡ, tất cả các pháp khí xinh
xắn tinh xảo, nhìn kĩ đều là chế tạo cho nữ tử sử dụng. Ngoại trừ pháp
khí linh thạch, còn có các bí quyết thi triển pháp thuật, nhược điểm,
đồng thời các pháp trận thưởng cổ từ xừa, các phù chú…

Ở đây không có đan dược, đoán chừng phụ thân cảm thấy đan dược nàng mang đi từ dược cung đã đủ rồi, không cần nữa, không có xiêm y, không biết
có phải là pháp thuật của người chỉ có tác dụng trong Thái Hư Huyễn
Cảnh.

Thu hồi ý niệm, trong lòng khiếp sợ Tuyết Hoa cố bình tĩnh nói: “Phụ
thân cho ta một ít linh thạch tu luyện, một ít pháp khí hộ thân và thư
tịch. Trong vòng tay Như Ý không có y phục.” Nếu quả thật giống như nàng suy nghĩ, phụ thân dùng ý niệm chế tạo vật phẩm không cách nào xuất
hiện ở bên ngoài Thái Hư Huyễn Cnarh, như vậy bên Lệ Nhi khẳng định cũng không có xiêm y, chỉ có pháp khí đan dược tự tay phụ thân điều chế, và
linh thạch không có xuất xứ cùng với thư tịch thôi.


“Ngày mai chờ ngươi biến thành hồ ly, ta mang ngươi đi tìm Lệ Nhi, ngươi mượn nàng hai bộ y phục. Nếu không, ta sẽ nhờ nữ đệ tử Hỏa Vân Cung hỗ
trợ làm cho ngươi hai bộ.”

Hạ Lăng Vân nói, “Khoảng vài ngày nữa ta sẽ trở về Thiên Linh Môn, trên
đường có trang phục may sẵn ta sẽ mua cho ngươi thêm vài bộ.”

Hắn không biết Hóa Hình Đan có thể mất hiệu lực hay không, Tuyết Hoa sẽ
bị biến tới biến lui bao lâu, hay là sẽ vẫn như vậy, chờ đến lúc nàng có đủ thực lực tự chủ biến hóa, tốt nhất nên chuẩn bị ít xiêm y cho nàng.
Hắn mơ hồ nhớ, ở thành trì thế tục có nơi bán y phục may sẵn.

“Cám ơn Tiên Quân, người cho ta mượn một bộ y phục được không, ta không
muốn ngồi mãi trên giường.” Tuyết Hoa nói, một bàn tay trắng muốt đưa ra khỏi chăn, cánh tay trắng nõn da thịt mềm mại nổi bật trong màn đêm.

Hạ Lăng Vân thấy vậy lập tức quay người tránh đi, đồng thời khó xử nói:
“Ta không có quần áo mới.” Trong vòng tay Càn Khôn của hắn có rất nhiều y phục để thay đổi, nhưng mà bởi vì thời gian huấn luyện dài đằng đẵng ở
Thái Hư Huyễn Cảnh hầu hết đều bị rách, bây giờ trường bào hắn thường
mặc còn đang dùng để che đi thân thể nàng.

“Bẩn một chút cũng không sao.” Tuyết Hoa thoải mái nói. Chỉ cần là y phục của hắn cho dù bẩn nàng cũng không để ý.

Hạ Lăng Vân cười khổ nói: “Y phục bẩn ta đã đưa hết cho Trương Thành
giặt sạch.” Hắn cũng không thể cởi áo trên người ra cho nàng, để bản
thân mình mặc mỗi trung y? Truyền thuyết nói cửu phẩm tiên tôn có thể
ngưng tụ linh khí thiên địa tạo thành những thật thể, chưa bao giờ phải
rầu rĩ về việc đổi, giặt y phục. Đáng tiếc bây giờ hắn mới chỉ là tu vi
thất phẩm, khoảng cách tới cảnh giới đó còn xa lắm.

Xem ra đành ngồi ngốc trên giường rồi.

Tuyết Hoa bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta vẫn nên tu luyện.” Nàng tuy rất
muốn câu dẫn hắn, nhưng dù sao vẫn là thiếu nữ dè dặt, không làm được
hành động khỏa thân quyến rũ hắn, hơn nữa bây giờ trên đầu nàng có tai,
dưới mông còn có cái đuôi, dù thế nào nàng cũng phải chú ý không nên mạo hiểm.

Nghe nàng nói phải tu luyện, Hạ Lăng Vân lập tức nói: “Ngươi bây giờ là
hình người, tu luyện có vấn đề gì không? Phụ thân ngươi có truyền thụ
cho ngươi tâm pháp tu luyện?” Người và hồ ly có cấu tạo cơ thể hoàn toàn khác biệt, cách vận công cũng hoàn toàn khác đấy.

“Phụ thân đã tính toán trước, lúc chỉ ta lưỡng nghi thần công thủy hỏa
cũng nói rõ linh hồ và người hình dáng khác nhau nên phương pháp tu
luyện cũng khác, còn đem phương pháp khắc sâu vào trong trí nhớ ta.”

Tuyết Hoa nói, dùng ý niệm kêu gọi thần khí ra để dưới thân, sau đó học

tư thế của Hạ Lăng Vân ngồi xếp bằng tu luyện công pháp phụ thân đã
truyền thụ.

Phụ thân đại nhân không hổ là cửu phẩm tiên tôn, truyền thụ cho nàng tri thức, để cho nàng sau khi biến hóa có thể trực tiếp tu luyện thông qua
đường kinh mạch trong cơ thể.

Trong lòng Hạ Lăng Vân cũng bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên mặt ghết ĩnh
tọa, chỉ là trong gian phòng thi thoảng lại có mùi thơm của cơ thể thiếu nữ như có như không, khiến tâm hắn bất an. Tuyết Hoa lúc bên cạnh hắn
chỉ ăn hơn mười viên Tẩy Tủy Đan cao cấp, mùi hồ ly của nàng không thể
biến mất nhanh như vậy. Khả năng duy nhất là khi trong Thái Hư Huyễn
Cảnh phụ thân nàng cho nàng dùng linh đan đỉnh cấp như vậy làm cho thể
chất nàng hoàn toàn thay đổi. Hồ ly ở “Tiên” giai mị hương được giới tu
tiên đại lục Ngũ Nguyên đặt là mê tình hương, về sau hắn phải tìm cách
khiến nàng không thể dùng mê tình hương với mình.

Bóng tối vây quanh phòng ngủ, trên giường ngủ linh quang màu đỏ và màu xanh lưu động, hòa hợp chứ không tương khắc.

Hạ Lăng Vân chỉ là tĩnh tọa, không dám nhập định, bởi vì hắn lo lắng
nàng lần đầu tiên dùng hình người tu luyện sẽ xảy ra sự cố. Hắn luôn
ngưng thần cảm ứng, phát hiện hai luồng linh lực của nàng vẫn ổn định,
lúc này mới an tâm.

Bởi vì có thần khí gian lận, khóa tu luyện hàng ngày của nàng ngắn hơn
mọi người rất nhiều. Lúc này, cho dù tu vi của nàng cao hơn trước rất
nhiều, nhưng trời vừa sáng nàng cũng kết thúc quá trình.

Thu công, nàng vươn người ra hỏi: “Tiên Quân, bây giờ ta vẫn là hình
người phải làm sao giờ?” Nàng cũng không thể ngồi ngốc trên giường mãi
a? Nàng là người sáng sớm cần phải giải quyết nhu cầu sinh lí.

Hạ Lăng Vân đứng dậy, nói: “Ngươi chờ một chút, bên ngoài có người đợi rồi.”

Sau khi hắn đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Trương Thành đứng trong nội viện
cầm một khay lớn trên đó phủ vải xanh, Lệ Quân Hoa mặc xiêm y màu đỏ
cũng cầm một bộ y phục màu xanh đang nói chuyện với hắn. Bát vĩ thiên hồ Thanh Đồng thì ở hình người ngồi trên lan can hành lang, nhàm chán mà
bứt mấy cánh hoa.

Trương Thành và Lệ Quân Hoa có vẻ là tới tặng quà, thiên hồ Thanh Đồng
thì tới làm gì? Hắn mạnh hơn Tuyết Hoa rất nhiều, căn bản không bị khống chế bởi khế ước linh sủng. Hay… Hắn là tới gặp Tuyết Hoa sao?

Hạ Lăng Vân nghĩ tới việc Thanh Đồng tới gặp Tuyết Hoa, lập tức không
vui. Thiên hồ này tính tình cuồng ngạo bướng bỉnh, hơn nữa hắn là đối
tượng giao phối tương lai của Lệ Nhi, tại sao còn đến dây dưa với Tuyết
Hoa? Đúng là lòng tham không đáy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.