Hồ Nữ

Chương 57: Tuyết Hoa thí luyện


Đọc truyện Hồ Nữ – Chương 57: Tuyết Hoa thí luyện

Sa mạc nóng bỏng, giống như mặt trời treo trên đỉnh đầu, tiểu hồ ly
Tuyết Hoa gian nan đi tiếp, cọng lông hồ ly của nàng bị ướt nhẹp dính
sát vào người.

Trong lúc đó, một con rắn đuôi chuông cực lớn từ trong bờ cát nhảy ra, sau đó phun nọc độc về phía nàng.

“Phùng!” Tuyết Hoa lập tức tạo một bức tường lửa màu vàng kim trước mặt
mình, xóa tan nọc độc, sau đó nhanh chóng lùi ra phía sau bảy tám mét,
dùng ý niệm ném một quả cầu “Thiêu đốt” vào về phía đuôi rắn.” Đối mặt
với sinh vật có thể hình lớn hơn nàng rất nhiều, nàng đều tận dụng khả
năng sử dụng pháp thuật.

“Hít khà, hizz, hizzz khà.” Đuôi rắn bị đốt cháy, tiếng kêu hitzz khà
hizz vang lên sau đó con rắn đang sống sờ sờ bị nướng chín rồi.

Ngẩng đầu kiểm tra bốn phía, Tuyết Hoa vươn móng muốt sờ sờ vào con rắn vừa bị mình nướng chín.

Im lặng, con rắn dài gần hai thước bỗng hóa thành một luồng linh khí rồi tiêu tán.

Quả nhiên, lại là một con xà yêu được huyễn cảnh tạo ra.

Sau khi tiến vào ảo cảnh thí luyện nàng phát hiện, những sinh vật trong
sa mạc không phân biệt được thật giả, duy nhất có thể nhận ra là sau khi sinh vật thật chết đi thì sẽ để lại thi thể, còn sinh vật do ảo cảnh
tạo ra thì sẽ hóa thành luồng linh khí nhanh chóng tiêu tán.

Bởi vì không thể nào phân biệt, cho nên đối với bất cứ sinh vật nào chủ động công kích nàng đều không dám coi thường.

Sau trận chiến, Tuyết Hoa tiếp tục đi về phía trước, hi vọng có thể tìm kiếm một ít thực vật trên sa mạc.

Trước khi tiến vào ảo cảnh thí luyện, bởi vì trước đó nàng đã đem các
vại nước và chậu gỗ cùng đồ ăn bỏ ra ngoài dọn chỗ để linh đan cho nên
nàng cần phải tìm đồ ăn và nước uống. May mắn trước khi tiến vào Lệ Nhi
đã cho nàng ăn… một viên Tích Cốc Đan, nàng không có cảm giác đói
khát, chỉ muốn uống nước, thân thể kéo dài như vậy sẽ suy yếu.

Lang thang trong sa mạc thật lâu, những sinh vật rắn rết trong sa mạc
không còn là mối bận tâm của nàng. Tích Cốc Đan chỉ có thể phù hợp với
trường hợp tu sĩ tĩnh tọa tu luyện hoặc làm những vận động nhỏ, nàng cần phải ăn uống nếu không thân thể sẽ không chịu nổi. Không tìm được thực
vật cũng không tìm được nguồn nước ngầm, nàng bắt đầu ăn thịt rắn sống,
uống máu rắn, chịu đựng buồn nôn mà ăn thằn lằn và côn trùng. Trong sa
mạc sinh tồn là mục đích hàng đầu!


Sa mạc mênh mông, chỉ toàn là những sinh vật chủ động công kích mình,
nàng không có một đối tượng để trao đổi, chỉ có thể thầm niệm trong lòng Hạ Lăng Vân, nam thần, Lệ Nhi muội muội, biến hóa, câu dẫn nam thần,
đánh bại Lệ Quân Hoa, chửi nhân viên quản lí thứ n trong lúc nguy cấp
lại không xuất hiện giúp đỡ.

Hạ Lăng Vân sống trong ảo cảnh càng lâu, cũng sẽ nhớ lại những người hắn quen biết để lấy mục tiêu bảo trì lí trí đấy.

Tuyết Hoa đau lòng cho hắn lúc này gặp trắc trở, trong lòng càng kiên
định muốn cướp đoạt nam thần, dùng tình cảm của mình hồi đáp cho nam
thần.

Nàng phải thí luyện trong sa mạc này bao lâu? Phụ thân giấu Hóa Hình Đan chỗ nào rồi hả?

Mặt trời lại lặn xuống, ngày hôm sau sắp bắt đầu. Ban ngày, Tuyết Hoa có bộ lông bạo vệ da thịt, nhưng cũng bị mồ hôi và muối dính vào lông, ban đêm, lông hồ ly dày cũng giúp nàng đỡ bị chết cóng.

Vô tình phát hiện ra một phiến lá màu xanh, nàng điên cuồng lao tới, sau đó ra sức đào cát, sau khi đào ra một hố thật sâu, nàng ghé sát vào mặt cát vàng có chút ẩm ướt cảm nhận được nguồn nước.

Nước, nước, nước,… xuất hiện…

Tuyết Hoa ngưng thần vận hành thủy linh lực rút nước ngầm từ dưới lên,
nước chậm rãi bốc lên trên, dần dần tập trung vào cái hố nàng vừa đào.

“Ừng ực, ừng ực ừng ực.” Nàng há miệng lớn uống vào, uống tới mức phình bụng, nước trong dạ dày cũng theo cổ họng tràn ra.

“Ah, rốt cuộc cũng đỡ khát.” Nàng phát ra một tiếng kêu khoan khoái dễ
chịu. Bởi vì thật lâu không được uống nước, cho nên cổ họng nàng đã khô
đến mức khàn giọng rồi.

Sau khi thoải mái uống một bụng nước, nàng leo ra khỏi hố, tiếp tục thi
triển pháp thuật rút nước ngầm rồi đông thành băng, tạo thành từng khối
cho vào vòng trữ vật, cho đến khi không thể chứa nổi nữa.

Biến nước thành băng cất trong thẻ trữ vật, chiêu này là nàng học của Hạ Lăng Vân đấy. Trong sa mạc linh khí thủy rất ít, nhưng mà nàng có thần
khí cho nên linh lực tiêu hao nàng không để ý, dù sao sau khi tiêu hao
nàng sẽ lại nhanh chóng khôi phục, nhiều nhất là gần nửa ngày là linh
lực lại dồi dào.

Uống nước, cất trữ rất nhiều khối băng, Tuyết Hoa yên lòng, nhảy vào
vũng nước đọng, tẳmuwar, sau đó mặc kệ cho…nước ngầm thẩm thấu xuống

cát vàng.

Nhìn quanh bốn phía, nàng đi tới sườn núi cát vàng. Có sườn núi có thung lũng, còn có khoảng bóng râm, nàng đi vào vị trí bóng râm, bắt đầu tu
luyện, khôi phục linh lực, sau đó tiếp tục du đãng, tìm kiếm Hóa Hình
Đan- mục tiêu mà nàng tiến vào ảo cảnh này.

Không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, Tuyết Hoa không rõ mình thí
luyện bao lâu, giết bao nhiêu sinh vật thật giả trong sa mạc. Thấy từ
phía xa xuất hiện một khoảng bóng râm thật lớn, lập tức dốc sức liều
mạng chạy tới. Đây là một phiến lá xanh rất lớn, là ốc đảo thứ hai mà
nàng gặp được.

Càng chạy càng gần, Tuyết Hoa có thể cảm giác được trong không khí có phảng phất hơi nước.

Nước, tắm rửa, bóng cây râm mát, có thể có hoa quả, còn có thỏ hoặc gà rừng, khả năng..

Nàng dốc sức lièu mạng chạy tới, màu xanh lá ngày càng gần, chóp mũi
ngửi thấy luồng gió tươi mát, còn có mùi cây cây cối nhàn nhạt.

Chân trước vừa bước vào ốc đảo, đột nhiên ốc đảo chuyển động, một con bò cạp màu xanh đen cao gần bằng một người xuất hiện.

“Ta cảm thấy, linh lực đậm đặc!” Con bò cạp xanh phấn khởi vung vẩy hai
cái càng giống như kìm lớn, cái miệng cũng phụ trợ gấp rút lay động.

Bò cạp tinh nói tiếng người!

Tuyết Hoa chấn động, nhanh chóng dừng lại, nói: “Thật xin lỗi, vì đã
bước vào lãnh địa của ngươi. Bây giờ ta lập tức rời khỏi.” Nàng là một
hồ ly thiện lương không chủ động khơi màu chiến đấu đâu đấy.

“Ăn hết ngươi, bản thân ta sẽ trở nên cường đại.” Bò cạp tinh hung dữ
quát lên, cái kìm vung về phía Tuyết Hoa, đuôi bọ cạp giơ lên lộ ra độc
châm. Tinh linh yêu quái hoang dã có sẵn bản năng săn giết trong cơ thể, ăn sống các sinh vật có linh khí, tẩm bổ bản thân.

Trước khi cái kìm lớn hạ xuống Tuyết Hoa nhanh chóng nhảy sang bên trái
tránh đi công kích, sau đó phóng ra bảy khối cầu lửa màu xanh lam đánh
vào đầu bò cạp tinh.

Thói quen của nàng là không chủ động công kích, nhưng nếu người khác

công kích nàng, nàng sẽ mạnh mẽ phản kích. Lúc nàng nói xin lỗi và rời
khỏi lãnh địa của bọ cạp tinh thì đã bắt đầu ngưng tụ hỏa linh lực rồi,
bọ cạp tinh vừa công kích, nàng lập tức đánh ra hỏa diễm cầu cường đại.

“Phùng phùng phùng!” Quả cầu màu lam sau khi chạm vào đầu bọ cạp tinh
lập tức phát ra tiếng nổ mạnh, sau đó nhanh chóng phá tan cái lớp da màu xanh đen cứng rắn giống như áo giáp của nó.

Linh thú hoang không giống linh sủng được tu sĩ nhân loại dạy dỗ chiến
thuật, bọ cạp tinh không thể ngờ được tiểu hồ ly có thể công kích mạnh
mẽ như vậy, lập tức bị đánh vỡ một lớp da lưng, đau đến mức cơ thể tự
động cuộn lại run rẩy, cái đuôi bọ cạp giống như móc câu bắt đầu mãnh
liệt đâm về phía Tuyết Hoa.

“Phùng phùng phùng!” Gần đây Tuyết Hoa rất thích dùng pháp thuật hệ hỏa
để công kích, đối với việc phóng thích hỏa cầu đã đạt tới tình trạng tùy ý rồi, nên lập tức nhảy sang một bên phóng ra hỏa liệt cầu.

“A!” Hai cái kìm lớn của bọ cạp tinh cắm mạnh xuống đất, mặt đất lập tức lay động, xuất hiện từng khe hở.

Khe hở càng lúc càng lớn, Tuyết Hoa chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn.
Đây là một bọ cạp tinh linh căn thổ, am hiểu nhất là phòng thủ.

Bọ cạp tinh bị tổn thương nặng nề không chịu từ bỏ ý đồ, sinh vật nhỏ
trước mắt tràn ngập linh khí, đã lâu nó không được ăn động vật có linh
tính nên không thể buông tha, bắt đầu truy kích Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa bắt đầu chạy thục mạng, có đôi lúc phóng hỏa cầu, đôi lúc lại
tạo ra tường băng ngăn cản công kích của đối phương. Tranh thủ có khoảng trống, nàng lấy pháp khí Băng Tinh Ngọc Liên, dùng miệng cắn vào chốt
tạo ra băng tinh (Tuyết Hoa rơi lệ đầy mặt, Băng Tinh Ngọc Liên là thiết kế cho người dùng đấy, chân hồ ly của nàng không thể đưa lên mà phóng
ra, bởi vì nàng còn phải dùng chân để chạy trốn.)

Trong chốc lát, mọt loạt băng tinh bắn về phía bọ cạp tinh.

Bọ cạp tinh cuộn thân thể lại, trên phần lưng cứng rắn xuất hiện một tầng linh quang màu vàng mờ mịt.

Tinh linh yêu quái thuộc tính thổ da lại cứng rắn, trong nhất thời Tuyết Hoa không cách nào đánh bại nó.

Đãng Hồn Linh, trâm san hô, hay là mưa băng tiễn trên vòng cổ nàng?

Thấy bọ cạp tinh khiêng cả đống băng tinh mà Băng Tinh Ngọc Liên công
kích bò về phía mình, hai cái kìm còn hướng về phía nàng uy hiếp, Tuyết
Hoa lập tức lui về phía sau, sau đó thu hồi Băng Tinh Ngọc Liên. Lực
công kích của pháp khí này không đủ, nhiều lắm là tiêu hao linh lực hệ
thổ của bọ cạp tinh thôi.

Nàng lại dùng miệng cắn Đãng Hồn LInh, sau đó lắc lư cái chuông.

Lần đầu bọ cạp tinh bị công kích như vậy, lập tức nằm yên tại chỗ bất động, hai cái kiềm lớn không mục tiêu vung vẩy.


Tuyết Hoa một mặt rung Đãng Hồn Linh, một mặt khác xoay quanh bọ cạp
tinh, dùng ý niệm ném hỏa linh thạch trong thẻ trữ vật xuống. Mấy viên
linh thạch Hạ Lăng Vân cho nàng cũng không phải là linh thạch thông
thường, bởi vì bên ngoài còn khắc mấy văn tự phù chú nhỏ.

Chạy một vòng, nàng nhả Đãng Hồn Linh ra, bắt đầu lẩm nhẩm: “Lâm binh
đấu giả giai trận liệt tại tiền… Liệt Diễm Trận… Diễm!”

Nàng tiếp tụ bắn ra một luồng hỏa linh lực về năm hướng khác nhau, những hỏa linh thạch bị nàng ném xuống đất lập tức toát ra linh quang, tạo
thành một pháp trận hình ngũ giác, trong trận là lửa lớn cháy hừng hực.

Đây là một pháp trận kết tinh bởi trí tuệ của tu sĩ nhân loại, đã từng
có vô sô tu sĩ lợi dụng… những pháp trận này để thắng một số tinh linh yêu quái phẩm giai cao hơn mình.

Bọ cạp tinh bị nhốt trong hỏa diễm trận, bất kể thế nào cũng không chạy
trốn khỏi pháp trận hình ngũ giác, chỉ có thể kêu gào trong đám lửa lớn, “Buông tha ta, buông tha ta.”

Tuyết Hoa không nhớ rõ đọc từ quyển sách nào đó, nhân từ với kẻ địch
chính là tàn nhẫn với bản thân, nàng rất tin tưởng, đối mặt với bò cạp
tinh chưa nhận thức được “Thiện- Ác”, nàng không hề lưu tình mà bình
thản nhìn nó bị đốt sống trong Liệt Hỏa Trận.

Bò cạp tinh bị đốt thành một đống tro, liệt hỏa trận tự động đình chỉ
hoạt động, Tuyết Hoa thu hồi Đãng Hồn Linh cùng một ít hỏa linh thạch bị tiêu hao vào thẻ trữ vật, sau đó kiểm tra tro tàn mà bò cạp tinh lưu
lại.

Mặt đất bỗng nhiên tạo ra một luồng gió lớn, tro tàn theo gió tung bay
rồi biến mất, ở nguyên vị trí của bọ cạp tinh bỗng xuất hiện một bình sứ trắng.

Là Hóa Hình Đan mà phụ thân giấu trong huyễn cảnh?

Cmn, thí luyện này cũng không khác biệt so với chơi game đâu. Yêu quái
sau khi bị đánh chết, thi thể biến mất, lưu lại bảo vật cho người đánh
quái.

Mặc kệ, trước tiên xem Hóa Hình Đan, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi, rồi tìm phương pháp rời khỏi sa mạc.

Tuyết Hoa không để ý mệt mỏi, kích động sờ sờ bình sứ trắng, sau đó đổ đan dược ra.

Bên trong bình sứ chỉ có một viên đan dược màu đỏ to bằng quả táo nhỏ,
nhưng mà dược hoàn được bao quanh bởi một đoàn linh quang ngũ sắc, thoạt nhìn cũng biết rõ là hàng đẳng cấp.

Tuy rằng chỉ có một viên, nhưng cũng đủ để giúp nàng biến hóa rồi.

Tuyết Hoa kích động nhìn, trong lúc nhất thời không biết là nên ăn hay cất giữ sau khi trở về sẽ ăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.