Đọc truyện Hồ Nữ – Chương 49: Linh sủng= Vãn bối= Lễ gặp mặt
Biết được tin Tuyết Hoa tỉnh lại, đệ tử đảo Hỏa Vân đứng ở ngoài cửa phòng hầu hạ lập tức đi truyền tin.
Trong chốc lát, một trong những người tạm thời chủ trì sự vụ ở đảo Hỏa Vân là Vân Hiên Chân Quân mang theo hai đệ tử đến.
“Tiên Quân, mạnh khỏe. Tuyết Hoa thế nào rồi?” Bước vào chính sảnh, hắn
ôm quyền thi lễ với Hạ Lăng Vân đang ngồi uống trà. Tuyết Hoa là vì cảm
ứng Thái Hư Huyễn Cảnh nên mới hôn mê đấy, về tình về lý hắn phải hỏi
thăm tiểu hồ ly. Hơn nữa linh sủng của hắn cũng là hồ ly, hắn đối với
linh hồ đặc biệt thiên vị. Tiểu hồ ly Tuyết Hoa đáng yêu như vậy, hắn
hận không thể bước tới ôm nàng một cái.
“Ừm, cũng may, hiện tại khẩu vị của nó khá tốt.” Hạ Lăng Vân gật đầu
nói, bàn tay vuốt ve bộ lông tiểu hồ ly đang cúi đầu gặm đùi gà trên
bàn. Nàng đói bụng ba ngày, chỉ ăn một quả sao đủ? Hắn liền lấy đùi gà
trong vòng tay ra cho nàng.
“Tiên Quân.” Vân Hiên Chân Quân nói, “Triệu trưởng lão, và Lưu sư bá
biết được linh sủng của người tỉnh lại, đã phái người thiết yến tại Vọng Hải Các rồi.”
Lăng Vân Tiên Quân đau lòng cho linh sủng, thấy linh sủng hôn mê cần
tĩnh dưỡng, trực tiếp tĩnh tọa trong phòng khách ba ngày, làm bạn với
linh sủng của người, ngay cả một ly trà của Hỏa Vân Cung cũng chưa kịp
uống.
“Được, ta đã biết. Tuyết Hoa anh nhanh chút, chúng ta tới Vọng Hải Các.” Hạ Lăng Vân nói, trước kia tới Hỏa Vân Cung, hảo hữu Đạo nguyên cũng
thiết yến chiêu đãi hắn ở Vọng Hải Các.
“Ta phải ăn món mới: Cá sốt cà.” Tuyết Hoa lập tức nhổ xương gà kêu lên. Cá biển so với cá nước ngọt có nhiều dinh dưỡng hơn, hơn nữa có rất
nhiều cá biển không nhiều xương.
Hạ Lăng Vân đành phải nói, “Quỷ tham ăn, ta đã biết, sẽ bảo người để cho ngươi một bộ chén đĩa, sau đó lấy những món ngươi thích ăn.” Hắn yêu
chiều nói sau đó lấy một chiếc khăn lau móng vuốt cho nàng, rồi ôm nàng
dậy.
“Tiên Quân, mời.” Thấy Tiên Quân chuẩn bị tốt, Vân Hiên đưa tay mời, sau đó đi trước dẫn đường. Hai gã đệ tử mặc thanh y đi theo hắn cũng cúi
người đứng lùi sang để Hạ Lăng Vân đi trước.
Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa bước đi. Hắn biết rõ thói quen của mình không
tốt, lẽ ra phải để Tuyết Hoa chạy bộ rèn luyện thân thể, nhưng xung
quanh đây rất lạ lẫm, còn có nhiều cấm địa, hắn vẫn nên ôm nàng tốt hơn.
Đảo Hỏa Vân có nhiều bụi núi lửa, cây cối trên đảo rất nhiều, linh khí
mộc cũng tràn đầy, Hạ Lăng Vân nói với Tuyết Hoa, hắn từng ở đảo Hỏa
Vân ba mươi năm.
Tuyết Hoa nghe thấy có cảm giác kì lại, chẳng lẽ Tiên Quân có cảm tình đặc biệt với hảo hữu?
“Đây là biển, ta ở chỗ này có cảm giác lĩnh ngộ thủy linh lực.” Hạ Lăng
Vân nói. Hồ Nữ Thần tuy là tràn ngập thủy linh khí, nhưng diện tích biển rộng lớn cho nên linh khí nồng đậm, khiến hắn lĩnh ngộ được sự…huyền bí của nước.
Tuyết Hoa thầm nhủ: May mắn, may mắn, bọn họ chỉ là tình bạn hữu nghị trong sáng
Hỏa Vân Cung là một tòa đình đài lầu các thiết kế ở một địa phương bằng
phẳng, hành lang cửu khúc, hòn non bộ, cầu nhỏ nước chảy, giống như một
tòa nhà ở Giang Nam.
Đi xuyên qua cửa nguyệt môn, xuyên qua vườn hoa và đám cây cảnh xum xê,
bước trên con đường sỏi, họ đi vào một lầu tháp. Địa thế khá cao, có thể ngắm cảnh biển cả, nghe tiếng chim biển.
“Lăng Vân, đã lâu không gặp. Tiểu sủng vật của người quá đáng yêu, khó
trách người chỉ ôm trong ngực không nỡ buông.” Một nam tử khoảng hai bảy hai tám tuổi mặc xiêm y xanh nhạt bước ra đón, ôm quyền nhìn Hạ Lăng
Vân mỉm cười.
Hạ Lăng Vân lập tức hoàn lễ, “Triệu trưởng lão, từ lần từ biệt trước, trưởng lão ngày càng trẻ ra.”
Người này là một trong những sư bá của Đạo Nguyên, linh căn phong thủy.
Hắn và Đạo Nguyên cùng là Thất Phẩm Tiên Quân, nhưng tu vi cao hơn một
chút. Hắn khống chế hướng gió của đảo Hỏa Vân, không cho độc khí của núi lửa bay vào Hỏa Vân Cung.
“Lăng Vân huynh, đã lâu không gặp.” Đứng cạnh Triệu trưởng lão là một
nam tử mặt chữ điền có bộ râu ngắn tầm trên dưới ba mươi tuổi nói, sau
đó hành lễ với Hạ Lăng Vân.
“Nhã Bình huynh, đã lâu không gặp. Ta vẫn mạnh khỏe, huynh dạo này thế
nào?” Hạ Lăng Vân hoàn lễ cho Nhã Bình. Người này là đệ tử của phụ thân
Đạo Nguyên Lưu Nhã Bình, sư huynh của Đạo nguyên. Sau khi phụ thân Đạo
Nguyên về cõi tiên đem chức Cung Chủ đảo Hỏa Vân truyền cho con ruột là Đạo Nguyên, nghe nói từ lúc đó, vị đại sư huynh này đối với Đạo Nguyên
bằng mặt không bằng lòng.
“Lăng Vân, xung quanh thân linh sủng của người tràn ngập linh khí, ánh
mắt đầy linh tính, là thượng phẩm linh hồ.” Triệu trưởng lão tới gần
nhìn Tuyết Hoa, không nhịn được tán dương. Tiểu hồ ly này so với thanh
hồ của sư điệt Vân Hiên còn linh tính hơn.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, “Cảm ơn Triệu trưởng lão tán dương. Trưởng
lão, Nhã Bình huynh, tên nàng là Tuyết Hoa, bây giờ là tứ phẩm linh hồ.”
“Tuyết Hoa, vị này là Triệu trưởng lão Hỏa Vân Cung, còn vị kia là Lưu chân quân, ngươi mau chào hỏi.”
Tuyết Hoa được ôm trong khuỷu tay của Hạ Lăng Vân lập tức đứng lên, giơ
hai chân trước dáng vẻ như muốn vái chào, nói: “Tuyết Hoa bái kiến Triệu trưởng lão, Lưu chân quân.”
“Ha ha ha.” Triệu trưởng lão lập tức cười lên, “Lăng Vân, người rất biết dạy dỗ linh sủng. Đứa nhỏ này thật thông minh đáng yêu. Ừ, lão nhân gia ta cũng không có thứ gì tốt làm lễ gặp mặt, đây trâm cài san hô vạn năm này tặng cho ngươi, chờ sau khi ngươi biến hóa thì gài.”
Nói xong, hắn lấy ra một trâm cài tóc đưa cho Hạ Lăng Vân. Đây là một
cây trâm san hô đỏ rực, nhìn không rõ kiểu dáng nam nữ, trên san hô
khảm hai viên linh thạch thượng phẩm to bằng hạt đậu tràn ngập linh khí
màu xanh. Rất rõ ràng, đây là một loại pháp khí cao cấp thuộc tính thủy.
“Đa tạ trưởng lão.” Tuyết Hoa cao hứng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào trâm cài tóc xinh đẹp.
“Triệu trưởng lão, người quá khách khí.” Hạ Lăng Vân nói xong, đưa tay nhận lấy đưa tới trước mặt Tuyết Hoa.
Bọn họ, những… tu sĩ phẩm giai cao thường đưa tặng vãn bối một ít pháp khí cao cấp, đó là chuyện bình thường.
Linh sủng, có đôi khi được tu sĩ coi như con cái. Hắn ôm Tuyết Hoa đi đi lại lại mà không cưỡng ép nàng vào không gian linh sủng, sủng ái tới
trình độ này không cần nói cũng biết. Người khác cũng không dám xem
thường tiềm lực phát triển vô cùng lớn của tứ phẩm linh hồ, còn nhìn mặt mũi hắn nên sẽ tự nhiên tặng một ít lễ vật cho Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa thấy Hạ Lăng Vân đưa trâm tới cho mình, lập tức thu vào thẻ trữ vật.
“Quả nhiên, không tầm thường.” Triệu trưởng lão kinh ngạc khen. Hắn nhìn thấy trên cổ Tuyết Hoa có một phù chú cao cấp cùng với pháp khí trữ vật cao cấp mới không dám đưa lễ vật quá thấp đấy.
“Triệu sư huynh tặng ngươi pháp khí cao cấp, ta cũng không thể quá keo
kiệt.” Lưu chân quân cười nói, cũng lấy ra một vòng chân trâu rất tròn
sáng long lanh.
“Ta nhìn ra được, Tuyết Hoa có linh căn thủy hỏa, sẽ tặng ngươi một chuỗi chân trâu từ lệ nhân ngư.”
Hắn giải thích: “Thường xuyên đeo, nhân ngư chi lệ sẽ khiến da thịt mịt màng, tăng phẩm chất thủy linh căn.” Thủy hỏa tương khắc, nhưng tiểu hồ ly tu đến tứ phẩm, có lẽ Hạ Lăng Vân đã tìm được pháp quyết giúp nàng
tu luyện rồi.
“Cảm ơn Lưu chân quân.” Gương mặt Tuyết Hoa vui vẻ, trưởng lão tu tiên đưa lễ vật, không có một cái nào là pháp khí trung cấp.
“Đa tạ, Nhã Bình huynh.” Hạ Lăng Vân cũng không khiêm nhượng, tiếp nhận
vòng nhân ngư chi lệ, sau đó để Tuyết Hoa thu vào không gian trữ vật.
Thấy Triệu trưởng lão và Lưu sư bá tặng lễ, Vân Hiên chân quân đứng cạnh lập tức nói: “Mọi người xem, bệnh hay quên của ta quá nặng rồi, không
nhớ tặng lễ vật cho đứa nhỏ này.”
Hắn cười cười rồi lấy ra một hạt châu to trắng bằng ngón cái nói: “Tiên
Quân, Tuyết Hoa, đây là cốt châu của lươn tinh ba ngàn năm tuổi, có thể
dùng chế tạo pháp khí thuộc tính thủy, cũng có thể mài thành phấn làm
linh đan.”
Nghĩ nghĩ, hắn cười ha ha rồi lấy một bảo thạch năm màu óng ánh nói:
“Tuyết Hoa là tiểu cô nương, cô nương sao lại không yêu thích cái đẹp?
Cái này là một cực phẩm linh thạch thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ,
Tiên Quân có thể làm cho Tuyết Hoa một món đồ trang sức tinh mĩ.”
Thượng phẩm, cực phẩm Ngũ linh thạch chỉ có tác dụng trong pháp trận đặc thù, còn bình thường sử dụng không tốt bằng các linh thạch khác, nhưng
ngũ linh thạch vô cùng xinh đẹp, rất nhiều nữ tu sĩ đều mong muốn có nó
để làm trang sức.
Lập tức Tuyết Hoa bị ánh sáng long lánh thu hút, mặt ngoài vàng óng,
xanh biếc, thanh lam, đỏ tươi, vàng đất năm loại màu sắc của cực phẩm
linh thạch hấp dẫn mọi ánh mắt nhìn.
Vân Hiên chân quân còn cố tình trêu chọc tiểu hồ ly, cầm ngũ linh thạch qua trái qua phải.
Quả nhiên Tuyết Hoa giống như hắn nghĩ, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngũ linh thạch.
Mọi người lập tức mỉm cười, tiểu hồ ly dù là tiểu hồ ly nho nhỏ nhưng cũng giống nữ nhân ưa thích bảo thạch xinh đẹp.
Hạ Lăng Vân vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tuyết Hoa nói, “Còn không cảm tạ Chân Quân?”
“Cảm ơn Chân Quân, cảm ơn Chân Quân.” Tuyết Hoa biết rõ mình thất lễ, vẻ mặt xấu hổ.
Chú ý dáng vẻ của nàng Vân Hiên chân quân vui sướng nói: “Tuyết Hoa, làm tân nương của thanh linh nhà ta được không?”
Đáng yêu như thế, thông minh như vậy, nếu chúng giao phối hậu thế sẽ
nhất định vô cùng ưu tú. Dù không có linh căn, cũng sẽ bị nữ tu sĩ tranh nuôi dưỡng, dùng linh đan kéo dài tuổi thọ làm đồ ăn vặt.
Tuyết Hoa: Há hốc miệng, không được tuyệt đối không được!
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói: “Vân Hiên, vấn đề này sau hãy nói. Tuyết Hoa
còn rất nhỏ.” Hắn vốn dĩ cũng có ý này, nhưng từ khi biết được Tuyết Hoa là con của người và hồ, còn có huyết thống Thiên Hồ, lập tức cảm thấy
điều kiện tìm đối tượng giao phối với Tuyết Hoa phải cao hơn chút nữa.
Vân Hiên cũng không biết giống của Tuyết Hoa, nhưng hắn và Thanh Linh ý
niệm câu thông sớm biết nàng là tiểu hồ ly chưa tới kì động dục, lập tức nói: “Tuyết Hoa ưu tú như vậy, tương lai không chừng có thể vượt qua
chủng tộc tìm linh thú khác giao phối, ta chỉ có thể thay Thanh Linh báo danh trước.”
Nói xong, hắn đem cốt châu cùng ngũ linh thạch tới trước mặt Tuyết Hoa, trêu chọc nàng: “Tuyết Hoa, thu lại nha.”
Một mình hắn đưa hai lễ gặp mặt, có thể có ý tứ khác không? Thí dụ như sính lễ?
Tuyết Hoa không dám thu, ngửa đầu nhìn Hạ Lăng Vân.
Hạ Lăng Vân vuốt ve đầu nhỏ của nàng: “Hảo ý của Chân Quân, ngươi còn
không thu?” Cốt châu bà ngàn năm là dược liệu khó kiếm, Thiên Linh Môn
vô cùng cần.
“Cám ơn Chân Quân.” Tuyết Hoa nói, cẩn thận từng li từng tí thu cốt châu và ngũ linh thạch vào thẻ trữ vật.