Đọc truyện Hồ Nữ – Chương 30: Bị nam thần đuổi ra khỏi cửa
Sau sự kiện con rận, Thiên Linh Môn tăng cường quản lý vệ sinh, nhất là những bộ lông của linh sủng.
Cách nửa tháng Tuyết Hoa lại được Hạ Lăng Vân cho dùng linh đan, sau đó
tu luyện, tẩy linh căn, bài xuất tạp chất trong cơ thể, chưa tới ba
tháng, nàng đã cảm thấy thân thể nhẹ như bướm, da lông bóng loáng mềm
mại, cả bộ vị khiến nàng canh cánh trong lòng vô cùng xấu hổ kia sau khi được phóng thích mùi hôi cũng mất dần, ngay cả bản thân nàng cũng chỉ
ngửi thấy mùi thoang thoảng.
Tương lai nàng sẽ không phải là hồ ly thúi rồi.
Nàng vô cùng cao hứng, thậm chí còn khát vọng cơ thể mình sau này cũng sẽ giống nam thần có mùi hương thơm nhàn nhạt.
Ăn thật nhiều linh đan tẩy rửa linh căn cải biến thể chất, Tuyết Hoa cảm thấy kinh mạch được mở rộng, mỗi lần tu luyện nàng cần gấp hai gấp ba
lần thời gian mới có thể bão hòa linh lực. Hai ba ngày gần đây, nàng cảm giác linh lực trong đan điền ngày càng hỗn độn, hỏa linh lực càng ngày
càng đỏ, thủy linh lực cũng biểu hiện rõ ràng thành màu xanh lá.
Hạ Lăng Vân ngày đêm ở chung với tiểu hồ ly, đối với biến hóa của nàng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng, hắn nói: “Linh đan giúp ngươi mở rộng
kinh mạch, ngươi có thể nạp thêm nhiều linh lực nữa, nhưng mà thân thể
của ngươi so với trước kia mập hơn, độ linh hoạt giảm xuống nhiều, cần
phải vận động.” Nói đến từ mập, hắn nhéo nhẹ vào bụng nhỏ của nàng. Ăn
nhiều vận động ít, nó chuẩn bị thành hồ ly mập rồi.
Ta đây chỉ là sủng vật nuôi trong nhà nên hơi mập một chút thôi. Nam
thần, về sau ta ăn ít một chút, cam đoan thân thể sẽ khôi phục lại thon
thả.
Tuyết Hoa thẹn thùng, bởi vì bên hồ Nữ Thần ở Thiên Linh Môn không có
nguy hiểm, hơn nữa Hạ Lăng Vân thường xuyên bảo người làm đồ ăn ngon cho nàng, cho nên quá trình vận động của nàng kém xa so với lúc ở dãy núi
Hằng Cổ.
“Mấy ngày nay tuyết bay đầy trời, ngươi đừng ở trong phòng, đi ra ngoài
chạy cho ta, rèn luyện thân thể đồng thời cảm nhận một chút linh khí
băng tuyết.”
Hạ Lăng Vân vỗ vỗ vào mông tiểu hồ ly nói: “Lông hồ ly của ngươi cũng
mọc dày rồi đấy.” Lông dày như vậy, dù bên ngoài có lạnh hơn nữa nó
cũng chịu được.
“Đi ra ngoài đi.” Hắn nói, “Ta định bế quan hai tháng, ngươi tự mình sinh hoạt bên ngoài hai tháng, đừng trở về.”
“Oa ô…” Thói quen sinh hoạt ở nhà khiến Tuyết Hoa khó lòng rời bỏ Vong Trần Cư, càng không muốn tận hai tháng mới được gặp nam thần, lập tức
đong đưa cái đuôi cầu hắn cho phép nàng mỗi ngày trở về.
“Ta nuôi nhốt ngươi ở trong Vong Trần Cư, cho nên ngươi dần dần quên mất bản năng sinh tồn của hồ ly rồi.”
“Oa ô…. A… không, không…” Tuyết Hoa dùng sức cọ cọ lồng ngực hắn,
cố gắng bắt chước chữ “Không” của nhân loại, hi vọng hắn có thể thay
đổi chủ ý. Nàng sẽ tiến hành huấn luyện sinh tồn nơi dã ngoại, chỉ cầu
hắn mỗi ngày cho nàng về nhà ngủ.
“Không đuợc, Tuyết Hoa. Ta hi vọng lúc xuất quan, có thể chứng kiến dáng vẻ khỏe mạnh của ngươi.”
Hạ Lăng Vân nhanh chóng quyết định, vừa dứt lời đã ôm tiểu hồ ly đứng
dậy ra khỏi Vong Trần Cư. Bên ngoài Vong Trần Cư trắng xóa, hồ Nữ Thần
cũng đóng băng.
Thường Hưng thấy trưởng lão ôm tiểu hồ ly ra ngoài, từ trong phòng bếp
nhô đầu ra chào hỏi, “Trưởng lão, người mang Tuyết Hoa ra ngoài mau
chóng trở về, con đã làm chân giò chiên cho Tuyết Hoa rồi. Món này nếu
để lạnh sẽ bị mỡ, hương vị không ngon.”
“Thường Hưng, từ hôm nay Tuyết Hoa sẽ tu hành bên ngoài, món đó ngươi cho linh sủng khác đi.” Hạ Lăng Vân quay đầu nói.
“Ngao…ngao…” Tuyết Hoa lệ rơi đầy mặt, chân giò của ta, nam thần, để ta ăn hết rồi đi được không?
“Người muốn để Tuyết Hoa ra ngoài sinh tồn? Như vậy cũng tốt, nó là linh hồ tuyết trắng, rất dễ dàng sinh tồn trong tuyết.”
Vẻ mặt Thường Hưng thành thực nói: “Đợi làm xong con sẽ cho Hắc Hùng
ăn.” Hắc Hùng có linh căn thuộc tính phong, sẽ nói tiếng người, vì nó có thể chở chủ nhân bay, cho nên nó trở thành khát vọng của các đệ tử chưa có linh sủng ở Thiên Linh Môn.
“Ngaoooooo…ngao…..” Tuyết Hoa lập tức mang thù nghiến răng nghiến
lợi kêu, chân giò của ta, Hắc Hùng đáng chết, nếu ngươi dám ăn tương lai phải đền ta hai cái, không, năm cái chân giò!
“Oa…ô…” Tuyết Hoa không muốn rời đi chân trước bám chặt vào bả vai Hạ Lăng Vân.
Sau khi Vong Trần Cư bị thiêu hủy, đệ tử Thiên Linh Môn lập tức hợp mưu
hợp sức, vì trưởng lão đại nhân thiến kế ra một tòa Vong Trần Cư mới.
Kết cấu mới của Vong Trần Cư toàn là gỗ, chỉ có sân nhỏ là vẫn dùng hàng rào bao quanh. Từ bên ngoài nhìn vào Vong Trần Cư, trên tường rào là
những thực vật leo màu xanh non, những bông hoa tươi nở rộ, ngoài tường
trắng như tuyết, trong tường sắc xuân dạt dào, bên ngoài và bên trong
như hai thế giới.
Sau khi thả Tuyết Hoa xuống mặt tuyết thật dầy. Hạ Lăng Vần ngồi xổm
vuốt ve bộ lông nàng dặn dò: “Tuyết Hoa, ngươi đến Thiên Linh Môn đã ba
tháng, đối với chu vi hồ Nữ Thần rất quen thuộc, ta hi vọng khi xuất
quan, ngươi cũng quen thuộc ngóc ngách xung quanh những ngọn núi vây
quanh hồ. Phía đông bắc hồ Nữ Thần có một đỉnh thạch, mùa đông hàng năm
đều có quả Tuyết Linh, nếu muốn ngươi có thể tới đó thử vận may.”
Mấy ngày trước hắn đột nhiên cảm thấy mình quá sủng ái Tuyết Hoa rồi,
hoàn toàn con nàng như là con gái mà yêu chiều, không đành lòng dùng
huấn luyện tàn khốc mà hắn thường dùng cho đồ đệ để huấn luyện nàng,
đành phải tạm thời quyết định bế quan, bắt nàng tự lập. Tu sĩ nhân loại
cũng nuôi dưỡng linh sủng một thời gian, sau đó nuôi thả một thời gian,
để linh sủng sau khi tiếp nhận sự dạy bảo của chủ nhân cũng không quên
mất đi dã tính bản năng.
“Oa…ô…” Chân trước cào cào ống quần Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa ai oán
kêu, chàng nói gió là gió nói mưa là mưa, vừa nhắc tới tăng cường vận
động đã đuổi ta ra ngoài rồi? Chàng không thể để ta ở lại một đêm để
chuẩn bị chút ít tư tưởng?
Trầm tư một lát, Hạ lăng Vân lấy một cái vòng bạc đeo cổ theo phong cách cổ xưa, điều chỉnh lớn nhỏ rồi đeo vào cổ nàng, “Đây là vòng ta đeo lúc nhỏ, ngươi đeo trước, cái này đại biểu cho việc ngươi là linh thú đã có chủ.” Đợi sau này hắn sẽ thiết kế cho nàng một vòng cổ pháp khí phòng
ngự, sau đó để cho thất đồ đệ Lưu Thanh Bình chế tác.
“Đi thôi.” Hắn nói, bỗng nhiên Tuyết Hoa đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện bên ngoài hàng rào Vong Trần Cư.
“Ngươi hãy giống như lúc ở dãy núi Hằng Cổ, cố gắng sinh tồn.” Hắn nói xong, đóng cửa lại không chút do dự đi vào trong phòng.
“Oa…ô…” Đừng ném ta đi như vậy.
Tuyết Hoa kêu lên lao về phía hàng rào. Bên ngoài hàng rào đột nhiên
xuất hiện một linh quang màu xanh lá đậm đặc, đẩy mạnh nàng ra ngoài.
“Oa..ô…” Tuyết Hoa thương tâm kêu gào.
Vong Trần Cư được bố trí pháp trận phòng ngự, do Hạ Lăng Vân khống chế.
Trong khoảnh khắc hắn đã khởi trận pháp “Cấm chế”, nên nàng mới bị bắn
ra ngoài.
Tuyết Hoa sống với Hạ Lăng Vân ba tháng, biết rõ khi hắn quyết định sẽ
không dễ dàng thay đổi, gọi trong chốc lát đành phải rời đi.
Phụ cận hồ Nữ Thần nàng đều quen thuộc, lúc này phải đi xa hơn, làm quen với thế giới bên ngoài.
Những dãy núi ôm trọn lấy hồ Nữ Thần không phải quá lớn, bộ lông dày của Tuyết Hoa hoàn toàn có thể chống chọi với giá lạnh. Đêm đen như mực,
ánh trăng nửa tàn, tinh quang ảm đạm, nàng chạy trên nền tuyết trắng
xóa, thân ảnh màu trắng dung hòa với màu tuyết.
Nàng là giống hồ ly mà mọi người ở Thiên Linh Môn không thể nhận biết
được, rất có thể chảy trong người huyết thống Tuyết Hồ, cho nên so với
hồ ly thông thường nàng không sợ mùa đông rét lạnh, bộ lông tuyết trắng chính là cơ sở ngụy trang tốt nhất cho nàng, về sau mỗi ngày nàng đều
tắm rửa cho nên lông của nàng cũng trở về màu trắng hoàn mĩ.
Mùa đông, cỏ cây khô héo, khắp nơi là động vật đói khát. Trên sườn núi,
hai con thỏ xám đang đứng trong tuyết, tìm kiếm rễ cỏ để ăn. Chúng cố
gắng bới tuyết, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hai lỗ tai
dài lay động.
Thỏ xám rất cảnh giác, nhưng mà động tác của Tuyết Hoa rất nhẹ nhàng,
lại có lông màu trắng ngụy trang, từng chút từng chút một tiến gần, sau
đó nhanh chóng nhào tới con thỏ thoạt nhìn lớn hơn một chút.
Hai con thỏ kinh hoàng chạy thục mạng về hai hướng, Tuyết Hoa cố chấp đuổi theo một con.
Chạy một lúc, mắt thấy con thỏ sắp chui vào động, mặt tuyết lập tức biến đổi tạo thành một bức tường dày trước mặt con thỏ. “Bộp” con thỏ đang
chạy đột ngột đập vào tường tuyết, dừng lại một chút rồi ngã sấp xuống.
Đợi lúc nó đứng lên lắc lắc đầu muốn tiếp tục chạy trốn, thì một móng
vuốt sắc bén đã cắm phập vào da nó, đồng thời một cái miệng hung hăng
cắn vào yết hầu nó.
Ngậm chân thỏ còn đang giãy dụa, tiểu hồ ly Tuyết Hoa đắc ý nhìn quanh bốn phía, sau đó chạy tới một gốc cây tùng trăm năm.
Ba tháng gần đây Hạ Lăng Vân liên tục chỉ dạy nàng một số pháp thuật hệ
thủy, tuyết và băng cũng là pháp thuật biến dị của hệ thủy, nàng biết
được vài cái. Ngay từ đầu nàng không sử dụng tuyết công kích con thỏ là
bởi vì Hạ Lăng Vân muốn nàng rèn luyện thể lực.
Sinh tồn dã ngoại, nơi này không phải bên hồ, Tuyết Hoa cũng không mổ bụng thỏ, mà phóng ra lửa chậm rãi nướng thỏ.
Từ lúc nàng xuyên vào thân thể tiểu linh hồ trở thành một tiểu hồ, lại
có thể sử dụng pháp thuật hệ hỏa, nàng vẫn dùng lửa nướng chín thức ăn,
bây giờ nàng đã có thể thoải mái điều khiển pháp thuật hệ hỏa, còn có
thể kéo dài thời gian.
Thật lâu sau, thỏ nướng đã ra lò, Tuyết Hoa kiên nhẫn chờ thịt bớt nóng, sau đó dùng móng vuốt và răng nanh lột bỏ lớp da cháy đen, ăn thịt thơm ngào ngạt bên trong, rồi vứt bỏ nội tạng.
Ăn no, nàng tiếp tục đi về phía trước, ven đường nhìn thấy con mồi bắt đầu truy đuổi, muốn ăn thì phóng ra pháp thuật săn bắn.
Huấn luyện sinh tồn dã ngoại vô cùng buồn chán, nửa đêm, xung quanh yên tĩnh.
Tuyết Hoa nhìn bầu trời đêm tru lên giống như sói.