Hồ Ly Truyện

Chương 3


Đọc truyện Hồ Ly Truyện – Chương 3

Ta không ngờ việc
ngồi đọc sách trước mặt sư phụ lại hao tốn nhiều sức lực như vậy. Lúc
nào ta cũng cảm thấy một con ma nhãn sáng chói đang rọi thẳng vào chỗ
của ta. Chưa kể, tâm trí ta thường bị trôi dạt về chỗ sư phụ ngồi, khiến thời gian đọc sách của ta bị kéo dài gấp đôi. Nhưng mà, hình như không
phải chỉ có ta mất tập trung. Cuối cùng sư phụ cũng không chịu nổi “sức
công phá” của ta, bèn nói:

“Tử Ly, bây giờ sư phụ đang có chút
việc nên chưa thể đích thân chỉ bảo con. Nếu con buồn chán, có thể đến
vườn nghiên cứu chúng hoa.

Người ngừng một chút, rồi nói thêm:

“Nhưng không nếu thích, cũng có thể ở đây đọc sách hoặc mài mực cho sư phụ.”

Lòng ta mừng quýnh như bông hoa thoát khỏi nắng hạn. Dĩ nhiên ta rất muốn ra ngoài chơi, nhưng mà thật đáng buồn, ngay lúc này ta lại nhớ lời cha
ta. Vì vậy vẫn phải giữ lễ nghĩa. Ta nhổm dậy, xun xoe chạy đến bàn sư
phụ mài mực.

Chợt sư phụ nói:

“Tử Ly, ta nghe nói con vừa vượt qua tình kiếp?”

Ta gãi đầu, cảm thấy việc này cũng có chút đáng ngại ngùng. Dù nói ta là
thần tiên, tư tưởng khác với con người, nhưng nhắc tới chuyện lúc còn là người trần ta và sư phụ từng yêu nhau chết đi sống lại, một kiếp còn là vợ chồng… ặc … mặc dù lúc đó chúng ta là người phàm vô tri, cũng chưa
phải thầy trò. Ta để hình ảnh sư phụ râu tóc bạc phơ lướt qua một trăm
lần trong đầu, cố giữ tâm trí thanh tỉnh. Nhưng ta chợt nhớ ra, chuyện

ta trả ơn cho sư phụ ở trần kiếp chỉ ta và Diêm Vương biết, ta không nói thì sư phụ chắc cũng chẳng rõ đâu. Vì vậy, ngại ngùng giảm bớt đáng kể, ta tỏ vẻ ngây thơ:

“Sư phụ, chuyện con đi lịch kiếp người cũng biết sao? Người thật là lợi hại!”

Sư phụ bất ngờ gõ một cái “cốc” lên trán ta, khiến ta vừa đau vừa kinh
ngạc. Ta phụng phịu xoa xoa chỗ đau, chưa kịp nói gì thì người đã lên
tiếng:

“Con còn tưởng ta không biết chuyện hay ho con làm? Đừng quên, sư phụ con lúc trước là Bạch Sứ thần quân.”

Thì ra sư phụ biết từ lâu rồi, ta còn biết nói gì nữa? Ta chỉ biết vặn xoắn tay áo, rồi lén nhìn vẻ mặt của người. Ặc, môi sư phụ mím chặt, còn
chân mày của người dựng lên cả rồi… nhưng mà gò má đỏ bừng kia, sư
phụ, người đang giận hay là đang ngượng vậy?

Sau lần đó, sư phụ
dành thời gian trực tiếp chỉ bảo ta thật. Người dạy ta những cách thức
tăng tiên lực mà ngay cả cha ta cũng chưa từng dạy ta, lại dạy rất
chuyên chú, rất nhiệt tình. Người nói, nếu ta chăm chỉ luyện tập, kiếp
nạn sắp tới cũng không làm khó nổi ta đâu. Hì hì, hình tượng sư phụ
trong lòng ta trở nên vô cùng to lớn, cũng vô cùng đáng yêu. Ta học được nhiều, sẽ mạnh hơn, sẽ ít có khả năng bị “toi mạng” hơn, ta rất là thỏa mãn nha.

Hôm nay, ta luyện công xong, một mình thơ thẩn trong
vườn. Bởi không chú ý, ta vô tình lạc vào một góc vắng vẻ, ở đó có một
hồ sen nho nhỏ được bảo phủ bởi kết giới cực mạnh. Cảm giác tò mò được
gợi lên, ta thận trọng đến gần xem xét. Giữa hồ là một bông sen khá to,
nhưng đã khô héo đến queo quắt, không còn nhìn ra màu sắc. Ta không thể

đến gần nó, cho nên ghé lại bên bờ hồ suy nghĩ suy nghĩ xem sư phụ giữ
lại một bông hoa chết làm gì. Trong lúc ta đang mải ngắm bông sen xấu số kia thì một làn khói trắng đầy tà khí hiện lên giữa hồ. Ta hoảng sợ
muốn quay đầu bỏ chạy thì phát hiện ra mình không nhúc nhích được, chỉ
có thể trơ mắt nhìn làn khỏi đó kết thành hình một cậu thanh niên cỡ
tuổi ta, nhưng đường nét cứng cỏi, có phần hung dữ.

“Nếu cô muốn biết bông sen kia là gì, có liên quan gì đến cô, thì hãy đến sơn động phía tây để gặp ta.” Cậu thanh niên đó nói.

Ta khó hiểu hỏi lại:

“Ta… ta thì có liên quan gì đến bông sen kia?”

Cậu ta nở một nụ cười bí hiểm, nhìn xoáy vào ta khiến lông tóc ta dựng đứng:

“Phải không? Ngay cả kiếp thứ ba trong tình kiếp của mình cũng không nhớ được. Cô nghĩ xem, mình còn thiếu cái gì không?”

Cậu thanh niên cùng làn khói trắng biến mất, bỏ lại ta ngơ ngác với bông
sen chết khô kia. Ta thật sự chấn động. Cậu ta là ai, làm sao biết được
bí mật mà lẽ ra chỉ có ta, cha mẹ và Diêm Vương biết? Giọng cậu ta còn
thoáng văng vẳng bên tai:

“Nhớ không được nói với sư phụ cô. Còn nữa, phải cầm theo hoa sen trắng nở trên đỉnh Phùng Lương mới có thể loại bỏ kết giới.”

Ta vỗ đầu, thế gian này thật lắm điều kì lạ. Nhưng như vậy thì liên quan

gì đến ta? Cửa động phía tây, theo ta biết, là nơi âm u nhất ở Tĩnh Sơn
này. Tà khí ở đỉnh Tĩnh Sơn, e rằng chỉ có sư phụ ta chịu nổi. Ta không
núp bóng người thì cũng sẽ giống như muông thú hay tiểu yêu khác, chạy
xa mấy ngàn dặm từ lâu. Vậy mà cậu thanh niên đầy tà khí bảo ta đến cửa
động phía tây nạp mạng?

Người ta nói tò mò có thể giết chết con mèo. Ta chỉ là con hồ ly mạng nhỏ lại sợ chết, ta cũng không muốn biết hết
bí mật trên thiên hạ đâu!

Một thời gian sau, có lẽ là một trăm
năm, có lẽ hơn, cậu thanh niên áo trắng đó chưa từng xuất hiện thêm
trước mặt ta. Dần dần, ta cũng chẳng nhớ gì tới sự tồn tại của một kẻ
như vậy nữa. Sư phụ dạy thêm cho ta cách tu luyện, cách chế thuốc, cách
ngụy trang, vân vân. Ngày nào cũng ở bên sư phụ học hỏi điều mới, không
biết từ lúc nào, ta trở nên quen thuộc với sự bầu bạn của người. Ta cũng tỏ ra vô cũng lễ phép, vô cũng hiểu lễ nghĩa, thường xuyên tìm cách
hiếu kính, làm người vui.

Hình như sư phụ rất thích món ta làm,
mặc dù ngưởi chẳng bao giờ khen ta. Người chỉ nói, ngày ngày uống rượu
ta ủ, ăn bánh ngọt ta làm mới thấy ta là đứa học trò có chút giá trị.
Hic, hơn trăm năm qua ta cũng nhận ra sư phụ thực chất cũng rất độc
miệng, chẳng nghiêm trang như vẻ bề ngoài đâu. Tuy vậy, cảm nhận chung
của ta là người rất tốt bụng, rất quan tâm chăm sóc đứa học trò điên
điên khùng khùng này. Người không để ý việc ta là kẻ kì dị có màu sắc
không bình thường, cũng không phân biệt đối xử với ta như những tiên
nhân khác. Cho nên, ta cảm thấy được ở bên cạnh sư phụ là may mắn của
tiểu hồ ly ta. Tuy nhiên, ta cũng rất nhớ cha mẹ. Dù thỉnh thoảng về
thăm nhưng ta cũng thấy không đủ, bởi ta đã quen một ngàn mấy năm qua
luôn quấn quýt với hai người. Có lúc ta chợt có ý nghĩ điên rồ rằng, nếu sau này sư phụ cũng về nhà cùng sống chung với cha mẹ ta thì thật tốt.


Ta chưa kịp tìm cách đưa sư phụ về, người đã phải đến Nam Hải để tìm con
thần thú Lam Vân, vốn là linh vật trấn giữ cánh cửa thông với ma giới ở
vùng Tĩnh Sơn. Nghe nói, trước kia sư phụ rời khỏi chức vị Bạch Sứ thần
quân cũng vì liên quan đến việc để sổng mất nó. Đây là một con thần thú
thượng cổ, linh lực mạnh, lại chạy rất nhanh, khiến người uổng công tìm
kiếm gần hai trăm năm trời. Lần này, chính sư phụ cũng không biết sẽ đi
trong bao lâu. Cho nên, trước lúc ra đi, sư phụ đưa ta trở về nhà cha
mẹ, dặn ta chăm chỉ tu luyện ở nhà.

Mẹ ta nhìn thấy ta, ôm ấp xuýt
xoa suốt mấy ngày trời. Cha hỏi việc học tập của ta, tỏ vẻ rất hài lòng. Ông nói, không ngờ sư phụ của ta lại là người thầy tốt. Ta cao hứng,
buộc miệng nói:

“Cha mẹ, đem sư phụ về nhà mình luôn có được không? Con không muốn xa cha mẹ!”

Tức thì đầu bị cốc một cú đau điếng. Mẹ ta bỗng trở nên hung dữ, trợn mắt nhìn ta:

“Con nhóc này, nói bậy bạ gì đó? Sư phụ con mà nghe thấy thế nào cũng giận tím mặt cho xem.”

Ta oan ức quá, ta có nghĩ gì bậy đâu, huhu. Ta vừa xoa xoa tóc, vừa nhớ ra sư phụ cũng thường xuyên cốc đầu ta. Ta từng nói với người: sư phụ,
người không sợ đầu Tử Ly bị lõm vào, sẽ xấu xí sao? Sư phụ gấp cuốn sách lại, tủm tỉm nhìn ta nói: “Tử Ly, đầu của con cứng lắm, chẳng phải nhờ
sư phụ rèn luyện cho con sao?”

Ta chán nản, biết bao giờ mới gặp lại sư phụ đây?

Ta bắt đầu theo lời sư phụ dặn dò, chăm chỉ luyện tập, đọc sách, chuẩn bị
cho kiếp nạn bốn trăm năm sau. Ta vừa làm những việc đó, vừa đỏ mắt chờ
tin của sư phụ.

Ta chờ mãi, chờ mãi, chờ lâu lắm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.