Đọc truyện Hồ Ly Truyện – Chương 23
Ly Tình bỗng không kể tiếp nữa. Hắn hỏi:
“Chuyện của Diêm Vương và Yêu Hoàng kể giống thế này chứ?”
Ta dường như chưa thoát khỏi dư âm của câu chuyện ấy, chậm rãi lắc đầu:
“Họ chỉ biết về đoạn sau, lúc ngươi đã chiếm lĩnh được một phần Ma giới.
Việc Ly Hương chính là Thương Diệu, mãi đến khi nàng ấy bị ám sát trong
trận chiến ngàn năm trước, hồn phách vỡ vụn, Diêm Vương mới cảm ứng
được.”
Khuôn mặt Ly Tình chợt co rúm lại, hắn nói:
“Là ta quá vô dụng, không thể bảo vệ nàng ấy.”
Hắn chợt nhảy phốc khỏi nhánh cây khô, bảo ta:
“Ngươi có muốn xem thử nơi mà ta từng giấu Ly Hương khỏi sự phát hiện của Ma Thần?”
Ta nghi hoặc nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nói: “Được”.
Ly Tình đưa ta đến rừng Hắc Vân. Một ngàn mấy năm trước, chính ở chỗ này
ta bị đàn sói yêu bao vây, sau đó được Tĩnh Long giải cứu. Đó cũng là
lần gặp gỡ đầu tiên của ta và chàng.
Thật trùng hợp thay.
Ly Tình đến trước một gốc cổ thụ héo khô queo quắt, đi lại mấy vòng xung
quanh nó. Sau đó hắn chạm tay phải lên lớp vỏ sần sùi, ngưng thần tập
trung. Một lát sau, giữa thân cây hiện ra một vòng tròn có kích cỡ hai
người đứng, từ đó hắt ra luồng ánh sáng trắng nhè nhẹ. Ta theo Ly Tình
bước vào chiếc cổng ánh sáng ấy, sau đó nhận ra mình đang đứng giữa một
khoảng sân đá trắng cổ kính phủ đầy rong rêu được bao vây bởi cành lá
sum xuê. Điều đặc biệt là cây ở chốn này đều nở hoa rất đẹp. Ly Tình
hướng về một hàng cây có hoa màu trắng, khoát tay nói: “Đi theo ta.”
Bọn ta vạch lá cây, đi một đoạn nữa thì cành cây thưa thớt hẳn. Sau đó, một hàng tượng cẩm thạch được thay thế cho hàng cây. Các bức tượng lột tả
vẻ đẹp của thần tiên hết sức uyển chuyển sống động. Ở trung tâm của các
bức tượng là một chiếc giường cẩm thạch phủ đầy hoa văn cổ. Ly Tình dừng lại ở nơi tiếp giáp giữa cây và tượng, nhếch mép:
“Ngày trước,
ta đặt Ly Hương nằm trên chiếc giường đó. Ma Thần không thể vào được nơi này vì đây chính là mộ của Hoa Thần, chứa vô số cấm chế cực mạnh dành
cho loài ma chúng ta.”
“Chẳng phải ma vương ngươi vẫn vào được đó sao?”
Ly Tình mỉm cười bí hiểm, dẫn ta quay trở lại khoảng sân đá trắng lúc vào. Sau đó chúng ta lại hướng đến phía một hàng cây nở hoa màu đỏ, hắn nói:
“Nói về ma, lại có nhiều khái niệm. Ví như cánh cửa hướng vào rừng Hắc Vân
ngăn cản tâm ma, mà ta lại là tên ma nhân có tâm địa trong sáng. Thật
mỉa mai!”
Hắn dừng lại trước một cánh cổng vòm cao lớn phủ đầy dây leo có nụ hoa bé xíu màu đỏ rực, bảo ta: “Ngươi vào trước.”
Ta mải nghĩ về vấn đề tâm ma mà Ly Tình nói, bước vào. Nhưng Ly Tình không đi vào theo mà đứng cách cổng vòm vài bước. Ta quay đầu, ngạc nhiên
hỏi:
“Sao ngươi không vào?”
Hắn nhếch môi:
“Cánh cổng này lại ngăn cả thân ma, nghĩa là loài ma như ta không được phép bước vào nửa bước.”
Một tiếng động ầm ầm chợt vang lên, Ly Tình nói nhanh:
“Tử Ly, đây là thử thách của ngươi. Ngươi phải vượt qua được thì mới cứu được Tiên giới….”
Từ đầu cổng vòm chợt sập xuống một bức tường đá lớn, ngăn cách ta và Ly
Tình, những chữ cuối cùng của hắn cũng bị tiếng ầm ầm nuốt mất. Ta đứng
ngơ ngác hết mấy giây, có giảm giác vừa bị dính thuật định thân.
Ly Tình, tên khốn kiếp này!
Phải chăng đây là một cái bẫy? Ta triệu từ không trung một thanh kiếm mảnh,
dùng tiên lực phá hủy bức tường, nhưng vô dụng. Ta biết, mình không còn
cách nào khác ngoài tiến về phía trước.
Ta vượt qua một hành
lang tối, bước vào một căn phòng lớn hình tròn. Quang cảnh trước mắt
thật sự làm ta choáng ngợp. Chi chít trên khắp các bức tường phát sáng
dìu dịu là những bức vẽ sống động đầy màu sắc sặc sỡ. Chúng kể lại câu
chuyện của Hoa Thần từ khi được sinh ra cho tới khi về cõi mây. Ta bước
đến gần chân tường, chăm chú quan sát các bức vẽ, trong đầu bận rộn sắp
xếp lại thông tin.
Chợt một tiếng “xè, xè” vang lên ngay sau lưng làm ta giật mình. Theo phản xạ, ta co người, lăn mấy vòng trên nền cẩm
thạch trắng. Khi định thần lại, ta hốt hoảng nhận ra mình không đơn độc trong căn phòng này. Một con mãng xà vảy đỏ rực, cao gấp đôi ta đang
trừng ta bằng đôi mắt xanh ma quái. Ta nhìn lại chỗ bức tường mình vừa
đứng thì thất một vệt xanh lá đang bốc hơi, chính là độc do con mãng xà
kia phun ra.
Ta nuốt ực một cái, rút kiếm ra.
Ta biết tuy
con mãng xà này đã mấy vạn tuổi, nhưng công lực ban đầu của nó không hề
cao, nên con hồ ly gần hai ngàn tuổi như ta dốc toàn lực cũng có thể đối phó được.
Ta tự nhủ: Tử Ly, ngươi phải mạnh mẽ! Thứ ngươi phải đánh bại đầu tiên chính là nỗi sợ của bản thân ngươi!
Ta và con mãng xà đỏ chiếu tướng nhau không chớp mắt, ta hơi nhúc nhích
chuyển động, nó cũng chuyển động theo. Chúng ta vờn nhau thành vòng
tròn, giữ khoảng cách không đổi suốt mấy phút liền.
Chợt con mãng xà lao về phía ta. Ta nhún người, lách sang bên phải, đoạn nhanh như
chớp bổ về phía cổ nó. Mãng xà lại hết sức nhanh nhẹn cong người né
tránh, cái miệng đầy răng nanh khổng lồ há ra định cắn phập vào tay phải của ta. Ta vội vàng rụt tay lại, tránh được một bàn thua trong thấy.
Sau một lúc quần thảo với con mãng xà, trong máu ta dường như sôi lên một
cảm giác hưng phấn lạ lùng. Ta liên tưởng tới con rồng vảy đỏ Thương
Diệp, lại nhớ quãng thời gian ở nhân gian làm đứa em song sinh hay cãi
nhau, đấu đá với hắn. Sự liên tưởng này làm ta thấy cuộc chiến với con
mãng xà chẳng những không hề đáng sợ, căng thẳng, mà trở nên vô cùng thú vị.
Ta có cảm giác mình đã trở thành một kẻ khác.
Ta bình tĩnh ra đòn, bình tĩnh né đòn, vừa thăm dò điểm yếu của con mãng xà,
vừa tìm lối thoát thân. Trong lúc nó sơ suất, ta chém mạnh vào cổ nó,
đạp lên sọ nó, lấy đà phi thân lên nụ hoa đỏ rực rủ xuống từ mái vòm của căn phòng.
Ta biết, ở đó là một cánh cửa khác.
Ta bị lạc
vào một vườn hoa tuyệt đẹp, nơi đây lại nhuốm đầy thần khí khiến từng
bước chân của ta lâng lâng. Không gian này hẳn là nơi lưu giữ chút tàn
hồn của Hoa Thần sau khi ngài ấy tan theo mây khói.
Một làn khói
chợt ngưng tụ trước mặt ta, tạo thành hình dáng của một thiếu nữ tuyệt
đẹp. Nàng khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ diễm lệ, trên môi mang nụ
cười như có như không. Người con gái ấy hướng về phía ta đứng, giọng nói sâu lắng của nàng vang vọng trong không gian:
“Cô là ai? Cô muốn gì ở chốn này?”
Ta hé miệng, bối rối chưa biết trả lời sao thì đã thấy ánh mắt cô gái
hướng đến cổ ta, mỉm cười với chiếc mặt dây chuyền đang phát ra ánh sáng le lói phía trong cổ áo. Nàng dõng dạc nói:
“Thì ra là vậy. Ta đã hiểu. Vậy ta cho phép tiên nữ Tử Ly kế thừa Hoa Thần lệnh, từ nay có sức mạnh đan dệt nên sự sống.”
Ta chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng nóng rực đột ngột bao phủ lấy mình,
chưa kịp giãy giụa thì đã mất đi ý thức. Lúc tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm trên chiếc giường cẩm thạch mà Ly Tình đã chỉ cho ta lúc nãy, bản
thân hắn thì đứng ở vòng ngoài các bức tượng, căng thẳng nói vọng vào:
“Này, Tử Ly, ngươi không sao chứ?”
Ta vừa lồm cồm bò dậy, vừa nói:
“Sao ngươi không tự vào đây mà xem?”
Ta thất thểu băng qua các bức tượng, tiến về phía Ly Tình đang đứng. Hắn nhún vai:
“Vô phương. Có lẽ tâm hồn ta đã đen tối hơn mấy vạn năm trước, nên không thể tiếp cận với thánh địa này được nữa.”
Ta gằn từng chữ:
“Tại sao lại lừa ta vào đây?”
“Để tìm Hoa Thần lệnh, cũng chính là thứ duy nhất chế ngự được sức mạnh của Ma Thần. Ngươi lấy được chứ?”
Ta âm thầm co ngón tay trỏ trái, nơi đột nhiên xuất hiện một sức nặng cùng độ ấm mới toanh, tiếp tục gằn giọng nói:
“Tốt hơn là ngươi kể hết những chuyện đã che giấu cho ta.”