Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 84: Yêu Kiến Nguyệt


Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 84: Yêu Kiến Nguyệt


Kiến Nguyệt lúc tỉnh lại, vươn tay sang bên cạnh thấy người đã không còn nữa, liền bừng tỉnh ngồi dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
“Ngươi không cảm thấy kì lạ sao, bản thân đều đã già khọm cả rồi, lại đi dụ dỗ một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.

Tính ra, tuổi của nàng đối với ngươi còn không chiếm nổi một nhúm đất, chẳng khác gì hạt cát và đáy biển.”
“Thế nào? Không có nên ghen tị?”
“Xét cho cùng, ngươi đang cùng nữ nhi của ta tương ước, mau gọi ta một tiếng nhạc mẫu.”
“Phì, nào có lý luận vô lý đến thế, là người nào khi đó không thèm liếc nàng một cái? Còn định đuổi người đi cơ mà.”
“Hài tử sẽ có đứa ngoan đứa nghịch, ta thân làm mẫu thân đương nhiên sẽ có lúc tức giận.”
“Vớ vẩn, toàn là biện cớ.”
“Nói chung, muốn đem nữ nhi của ta đi, phải xem sắc mặt của nhạc mẫu.”
“Ta không thích đi đường thẳng, thích đi đường cong, ngươi làm gì nổi ta?”
“Ngươi là muốn cướp người?”
“Dĩ nhiên.”
Kiến Nguyệt bị cuộc hội thoại của nàng làm cho phì cười, không ngờ hai lão nhân gia này còn như thế ưa thích cạnh khoé nhau.
“Nguyệt nhi, em tỉnh rồi.” Bạch Tinh nghe thấy tiếng động, liền ngồi dậy đi vào trong phòng ngủ.
Kiến Nguyệt rửa mặt súc miệng xong, ra bên ngoài thấy An Sinh đang ngồi ở bên ngoài, nàng ít nhiều đoán ra thân phận của người này, trước đây bởi vì gấp gáp, nay lại cẩn thận từng li từng tí nói, “Người chính là Thánh Thượng?”
“Đã từng.” Nàng gật nhẹ đầu.
Kiến Nguyệt tuy đã biết đáp án, nhưng vẫn cảm thấy sốc đến không nói lên lời, trước mặt nàng chính là Thượng Đế của Địa Hải a, là người mà mọi người đều đang quỳ lạy, cầu xin, tìm kiếm, vì thế không biết nổi lên tư vị gì, thấy nàng không giận mà uy, không biết nên làm thế nào.

“Mau ngồi xuống đi.” Trái ngược với Kiến Nguyệt còn đang rụt rè sợ hãi, Bạch Tinh lại kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Cái này, tiểu nữ thực xin lỗi người vì tội bất kính trước đây.” Kiến Nguyệt thấp thỏm nói.
Cả hai người đều đồng loạt nhìn nàng, An Sinh lập tức nở nụ cười, “Không sao, ta không bận tâm.”
“Em không cần sợ hãi nàng a, em vì sao bắt nạt ta thì được, nhưng lại hoá thỏ con trước mặt nàng ta rồi?” Bạch Tinh bất mãn nói.
Kiến Nguyệt huých nàng một cái, ai bảo người đóng vai phản diện.
“Cái này, Yêu Kiến Nguyệt.” An Sinh đặt tách trà xuống, nghiêm túc nhìn nàng.
“Tiểu nữ là Trần Hạ Nam.” Kiến Nguyệt rụt rè nói.
“Cả hai tên đều là của ngươi, thân phận của ngươi, đừng quá bứt rứt.” An Sinh nở nụ cười nhạt nói.
Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu ý tứ này.
“Để ta kể cho ngươi một chuyện.”
Mười bảy năm trước, Thánh Thượng đang đi khắp nơi du ngoạn, tình cờ đúng lúc đó đi đến thành Cửu Vĩ, thấy người dân đều đang túm tụp bán tán gì đó.
“Vương Hậu đã hạ sinh Cửu công chúa rồi.”
“Nhưng lời đồn đều nói nàng không thọ mệnh.”
An Sinh đi đâu cũng thấy những lời xì xào này, vì thế ung dung đi vào hoàng cung xem đứa trẻ mới chào đời kia, thấy khắp nơi đều treo băng rôn đỏ, trông vô cùng náo nhiệt, bất quá khi nàng đi đến, lại thấy bầu không khí trong phòng sinh lại hoàn toàn trái ngược với bề ngoài mang không khí lễ hội kia.
“Vì sao nàng lại như thế này?” Bỗng một giọng nói mang đầy phẫn nộ quát lên.
“Đại vương, thuộc hạ đã chẩn đoán, công chúa, công chúa là bị bệnh nan y, e là không thể sống được lâu.” Y phu ở bên cạnh rụt rè nói, ánh mắt bất an mà không ngừng liếc đứa trẻ trong nôi.
Vì thế nàng cũng đi vào trong, ngó đầu vào cái nôi kia, thấy tim của hài tử đều lồi ra, nàng gật gù tán thành với y phu Cửu Vĩ, mệnh của Cửu công chúa e là không kéo dài được bao lâu.
“Không có cách nào chữa trị sao?” Hồ Vương căm phẫn nói.
Toàn bộ y phu đều quỳ rạp xuống, dập đầu đồng thanh nói, “Đại vương, thuộc hạ bất lực.”

“Vô dụng.” Hồ Vương nổi giận quát lên, đá y phu một cái, nhưng cố gắng kìm nén âm thanh, tránh để kinh động những người trong kia.
An Sinh tiếc nuối lắc đầu, thấy Vương Hậu vì mất quá nhiều máu mà gương mặt tái nhợt, xanh xao, mồ hôi khiến tóc trên mặt dính bết lại, làm vẻ mệt mỏi của bà biến thành kiệt sức, môi khô nứt, vành mắt là thứ duy nhất có màu sắc, từng giọt nước mắt rơi xuống, đau khổ âu yếm nhìn đứa con dị tật.
“Lạy Đức Thánh Thượng, nếu người có ở, tiểu nữ nguyện đánh đổi sinh mệnh của mình mà cứu lấy nữ nhi.” Bà lẩm bẩm nói.
Thánh Thượng không nói gì, trên đời này có nỗi đau nào lớn bằng người mẹ mất con đâu, nhưng thế gian lại không chỉ có mình bà ấy trải qua chuyện này.
Nàng chỉ thở dài, thay Vương Hậu lúc mệt mỏi thiếp đi mất, nàng đung đưa cái nôi hộ bà.
Nào ngờ Vương Hậu mới thiếp đi một lúc, đột nhiên bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn cái nôi, thấy hài tử đang ngủ say, nước mắt liền rơi lã chã.

Bà chật vật đứng dậy, lê lết cơ thể đau đớn đến bên cửa sổ, nàng khó hiểu đi đến bên cạnh.
Nào ngờ phút sau, bà chắp tay lại, quỳ bên cửa sổ khẩn thiết cầu nguyện, “Xin Đức Thánh Thượng, Đức Ma Đế rủ lòng thương xót.

Xin Đức Thánh Thượng ban cho nàng một cơ hội, xin Đức Ma Đế hãy đưa tiểu nữ thay cho nàng.”
Vương Hậu cả một đêm cầu nguyện, Hồ Vương đi vào nhìn thấy liền chạy vội đến, “Nhã Trí, nàng làm gì thế, thân thể nàng mới hồi phục, không được ở đây chịu lạnh.” Nói xong tiện tay đóng cửa sổ lại, cẩn thận dắt nàng về giường.
“Kiến Phúc, nữ nhi phải làm sao đây?” Vành mắt bà đỏ bừng, vì khóc mà đã sưng lên.
“Ta nhất định sẽ tìm được thần y giỏi nhất đến đây, nếu không được, ta sẽ đi đến tìm cả Tinh Linh tộc đem về đây.” Hồ Vương kiên định nói.
“Có thể sao?” Vương Hậu từng giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh nghèn nghẹn mắc ở cổ họng, lại đau xót nhìn nữ nhi đang khò khè thở.
“Nhất định, nàng cũng nên đi nghỉ đi, nàng như thế đẹp đẽ hiền lành, nhất định trời sẽ thương xót.” Hồ Vương đắp chăn cho bà, an ủi nói.
An Sinh thấy Vương Hậu cả đêm lấy nước mắt rửa mặt, đến nỗi đôi mắt bà sắp mù rồi, nàng sinh ra lòng xót thương, đối với nàng, thế gian vạn vật đều như hài tử của mình, có thể chúng ngỗ nghịch ương bướng, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn yêu thương chúng sinh, chỉ là nàng hiểu, không can thiệp vào vận mệnh của bất kỳ ai mới là sự tự do chân chính, nàng đưa tay lướt nhẹ qua mặt bà, Vương Hậu bất tri bất giác ngủ say mất.

Những ngày tiếp theo, nàng đều thấy Yêu Nhã Trí đến trước điện thờ cầu nguyện, buổi tối lại đứng trước cửa sổ lẩm nhẩm, bà muốn ôm đứa bé, nhưng sợ mình bất cẩn sẽ khiến nàng bị thương, chỉ bất lực ở bên cạnh hát ru.
Khi tên nàng vừa được đặt, cũng là hồi kết.
An Sinh khẽ thở dài, nàng nhìn thấy thần chết đang đi đến đây, liền hiểu ra thời khắc đã đến.
Ngay lúc thần chết rung chuông gọi nàng, nào ngờ chuông rung mãi cũng không thấy hồn đâu, nó nghi hoặc nhìn cái chuông, không hề bị hỏng, vì sao lại không có âm thanh nào.
Bất ngờ thần chết nhìn quyển sổ của mình, thấy thời gian ghi chép bỗng thay đổi, là mười bảy năm nữa mới là hạn thọ, có chút nghi hoặc, bất quá vẫn xoay người rời đi.
“Ta cho các ngươi một cơ hội nữa, hy vọng sẽ cẩn thận mà yêu thương trân trọng lẫn nhau.” Thánh Thượng nhìn ba người đang say ngủ kia, để lại một câu này, sau đó xoay người rời đi.
Mọi biến cố đều xuất phát từ hành động nhỏ nhặt nhất, Thánh Thượng không ngờ đến hành động này, lại khiến mọi chuyện rẽ sang một hướng khác.
Mười bảy năm sau, Yêu Kiến Nguyệt khoẻ mạnh lớn lên, quả tim lồi của nàng ngay càng quay trở về vị trí cũ, nàng là hưởng sự yêu thương của mọi người mà trưởng thành.
Yêu Thế Huệ khi nhìn thấy tiểu muội khó khăn thở khò khè kia, trong lòng nổi lên xót thương, vì thế mọi thứ đều nhường nhịn nàng, chỉ có một lần khiến nàng khóc, là vì nàng thì thầm nói với Yêu Kiến Nguyệt suy nghĩ của mình, sau đó nhẫn tâm rời khỏi hoàng cung.
Từ đó Yêu Kiến Nguyệt trở nên khép kín hơn.
Yêu Yến Uyển và Yêu Vĩnh Diệm thấy Cửu muội có tâm sự, có lẽ là giống bọn họ nhớ thương Ngũ muội, cố gắng dành thời gian bồi nàng, nhưng Yêu Kiến Nguyệt vẫn như thế là hài tử nhạy cảm, nàng thường xuyên nhìn ra ngoài cửa, như đang chờ đợi ai đó về.
“Khi nào Huệ Huệ sẽ trở về?” Yêu Kiến Nguyệt thất thần nói, mắt hướng ra màn tuyết trắng xoá vô tận.
Yêu Yến Uyển đang dạy nàng học, nghe nàng hỏi liền ngẩng đầu lên, thấy gương mặt buồn rầu kia, tim khẽ nhói, “Nàng sắp rồi, Cửu muội đừng lo.”
“Nhưng ta nhỡ như không đợi được nàng thì sao?” Yêu Kiến Nguyệt vành mắt đỏ bừng nói.
“Cửu muội vì sao lại nói thế? Chúng ta có thể sống được hơn trăm năm, Ngũ muội nhất định sẽ trở về thăm chúng ta, nàng cũng rất nhớ Cửu muội, sẽ về nhà sớm thôi.” Yêu Yến Uyển lấy khăn mùi soa thấm nước mắt cho nàng.
Tuy nói là như thế, nhưng bấy lâu nay vẫn chẳng có nổi một tin tức về Yêu Thế Huệ, e là nàng đã lành ít dữ nhiều, Yêu Yến Uyển sớm đã không mang quá nhiều hy vọng.
Yêu Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ mím môi, nàng không dám nói, vì nàng không muốn mọi người phiền lòng.
Nàng đã nghe thấy lời của Thánh Thượng, rằng tuổi thọ nàng chỉ có thể miễn cưỡng kéo đến tuổi mười bảy mà thôi.
Yêu Kiến Nguyệt mỗi ngày đều thấp thỏm lớn lên, hài tử khác khi đến sinh thần đều vui mừng, riêng nàng lại trầm uất, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười nhạt với mọi người.

Yêu Kiến Nguyệt hay thơ thẩn nhìn ra bên ngoài, vì thế nhiều lúc không kịp phản ứng lại với lời nói bắt chuyện, từ đó bị hiểu lầm là tính cách lạnh nhạt.
Yêu Kiến Nguyệt chờ đợi suốt hơn mười năm, cuối cùng đợi không nổi cố nhân trở về, mùa tuyết năm ấy, nàng hưởng mệnh mà ra đi, nhẹ nhàng nhắm mắt để một tiếng sét tiễn biệt.

Nàng ra đi thầm lặng, chẳng một lời từ biệt.
Kiến Nguyệt lắng nghe câu chuyện thê lương về cuộc đời Cửu công chúa, nước mắt không kìm được mà tuôn trào, nàng rơi vào trầm lặng, hoàn toàn không nhận ra đôi mắt mình đã hoá thành mây mưa.
“Vì thế, Trần Hạ Nam, ngươi đã thay nàng tiếp nhận cuộc sống này, ngươi giờ đây chính là Yêu Kiến Nguyệt tái sinh.” An Sinh cười nhạt, lời nói vân đạm phong khinh.
Kiến Nguyệt lồng ngực nhói đau, nàng đến đây không hề dễ dàng, một lần là thay người kia tiếp nhận cơ thể này, một lần là tiếp nhận trái tim của Bạch Tinh, vì thế ngày càng trân trọng cuộc đời hơn.
Nàng một mực lo lắng cho linh hồn của Yêu Kiến Nguyệt, nào ngờ nàng ấy đã hoá thành hư không.
“Thánh Thượng, tiểu nữ nhất định sẽ thay nàng sống tiếp, chứng kiến cuộc đời tốt đẹp này.” Kiến Nguyệt hạ quyết tâm nói.
“Ừm, rất tốt.” An Sinh cười nhạt nói.
Ba người đi đến một mảnh đất, thấy Kiến Nguyệt đang cắm cúi đào đất, Bạch Tinh muốn giúp, lại bị nàng ngăn lại, “Em có thể tự làm.”
Nàng đào một cái hố, sau đó mới cắt một mảnh tóc, thả xuống dưới, lấp lại.
Kiến Nguyệt hy vọng nàng ra đi cũng sẽ có một nơi an nghỉ, ít nhất cũng sẽ có người nhớ đến từng có một Yêu Kiến Nguyệt này tồn tại.

Sau này, nàng sẽ thay nàng ấy khiến thế nhân ghi nhớ cái tên này.

Người ta nói, một người chỉ chết khi người ấy bị lãng quên.
“Trở về thôi.” Bạch Tinh thấy bên ngoài gió lớn, ôm lấy nàng thấp giọng nhắc nhở.
“Ừm.” Kiến Nguyệt nhìn cọc gỗ được khắc chữ lần cuối, cũng xoay người rời đi.
Tối lên, ánh trăng tách rẽ đám mây, chiếu ánh sáng tinh khiết xuống bia mộ kia, gió khẽ lay, ngang qua dòng chữ.
“Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt.”
“Ánh trăng nghiêng mình bên khung cửa sổ, ngó nhìn người đang say ngủ.
Người tỉnh, lãng quên mất ánh trăng ấm áp đã trông coi mình.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.