Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 76: Gió Chiều Nào Theo Chiều Nấy


Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 76: Gió Chiều Nào Theo Chiều Nấy


“Y sư tỷ, ta có câu hỏi.”
“Cửu công chúa có gì còn thắc mắc?” Y Ngọc Thanh thấy nàng đột nhiên tiến lại gần.
“Chúng ta đều là đồng môn rồi, sư tỷ gọi ta là sư muội đi.” Kiến Nguyệt nghe cô xưng hô với mình, có chút ngoài ý muốn, gãi đầu ngượng ngùng.
“Được, vậy Yêu sư muội có điều gì muốn biết?” Y Ngọc Thanh gật nhẹ đầu, rất nhanh đã sửa lại.
“Ta đã hỏi qua sư phụ, nhưng vẫn muốn hỏi lại sư tỷ và Nhị trưởng lão cho chắc, theo quy tắc chúng ta không thể dùng đan dược bổ trợ cho linh căn, còn những loại khác vẫn có thể?”
“Đúng thế.”
“Mê hương các loại cũng có thể sao?”
“Có thể.” Y Ngọc Thanh gật đầu, dự đoán ý định của nàng làm thế nào để đối phó với Nhị tiểu thư Lạc Phong phái, cảm thấy sẽ có thứ thú vị.
Kiến Nguyệt thấy cô gật đầu, đã đến tận nơi hỏi thế này, lát nữa mà xảy ra chuyện gì, tránh trường hợp lại bảo mình phạm quy, cũng yên tâm trở về chỗ ngồi, chờ đợi đến lượt mình.
“Ngươi là số mấy?” Kiến Nguyệt quay sang hỏi Mặc Lâm ngồi bên cạnh.
“Tại hạ phải đến số mươi lăm.” Mặc Lâm thành thật đáp, còn mở giấy ra cho nàng xem.
“Là cùng với ai thế?” Kiến Nguyệt vô giác ngó vào nhìn, trên đó ghi con số rõ ràng.
“Nghe nói là cô nương bên Nguyệt Ảnh điện, tại hạ cũng không rõ.”
“Ngươi đánh cô nương người ta nhẹ nhàng một chút.” Kiến Nguyệt cười nói, vỗ nhẹ vai y một cái.

Từ sau lần kia, nàng biết năng lực của Mặc Lâm không như thế đơn giản, y đã che giấu đi một nửa.
“Này, ta dạo gần đây thấy Kiến Nguyệt cùng Mặc Lâm hai người bọn họ quan hệ rất gần gũi.”
“Đúng thế, hắn không những thường xuyên đến tìm Kiến Nguyệt nàng ấy, ngươi xem, đến bây giờ ngồi cũng phải ngồi cạnh nhau, nàng ấy còn thân mật vỗ vai hắn.”
“Ta thấy Tú tiểu thư trở thành kẻ thứ ba giữa hai người bọn họ rồi.”
“Hahaha.” Đám người nhàn rỗi ngứa miệng đồng loạt cười ầm ĩ.
“Này, các ngươi cười cái gì thế? Im lặng mà xem đi.” Một cô nương bên cạnh Tú Nghệ Anh nói lớn lên, bọn hắn nghĩ các nàng điếc sao?
“Tiểu thư, đừng nghe những lời bậy bạ, bọn hắn là ghen tị mà thôi.”
Tú Nghệ Anh nghe rõ toàn bộ những lời bọn hắn nói, tuy vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà nhìn về phía Kiến Nguyệt.

Nàng chưa từng nhìn thấy nàng ấy cười nhiều đến thế, lại còn cười rất tươi, còn Mặc Lâm bên cạnh khác với thường ngày lạnh lùng, mà lại trông ôn nhu hơn, thậm chí còn có vẻ rụt rè.
Nàng hít sâu một cái, từ khi đụng chung với Kiến Nguyệt, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn lên nàng ấy, còn mình chỉ là kẻ mờ nhạt, ngoài danh phận Nhị tiểu thư ra, không ai nhớ đến.
Tú Nghệ Anh bất giác nắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Nàng sẽ khiến người khác phải nhìn vào, không phải là nhìn thấy.
“Mời những người số bốn lên đài, số năm chuẩn bị.” Y Ngọc Thanh thông báo một tiếng.
Kiến Nguyệt một mực quan sát tình hình trên kia, thấy ai cũng không nhường ai, bởi vì còn lại đều là các cao thủ, so với đợt khảo hạch tuyển loại còn ác nghiệt hơn, họ đều ra sức mà đánh.
Nàng là người duy nhất chưa thức tỉnh linh căn ở đây.
“Cô nương không có gì phải lo lắng, quan sát kĩ đối phương, đừng lơ là, đừng để lộ sơ hở, thì sẽ rất khó mà thua.” Mặc Lâm có lòng tốt khuyên ngăn.
“Ừm.” Kiến Nguyệt liếc lên khán đài, nàng là cố tình chọn vị trí này, vì đối diện chính là Bạch Tinh, thấy nàng ấy đang ngồi trên đầu Bánh Bao, cũng nhìn về hướng mình.
Bạch Tinh thấy nàng nhìn về phía mình, trông nét mặt đối phương căng thẳng, gật nhẹ đầu an ủi.
“Mời những người số năm lên đài, số sáu chuẩn bị.” Một lát sau Y Ngọc Thanh cho người dọn dẹp võ đài, tiếp tục thông báo.
“Ài.” Người đợt trước bị loại, ôm lấy vết thương lắc đầu thở dài trở về.
Kiến Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, trong lòng nổi lên quyết tâm, nàng nhất định sẽ không rơi vào hoàn cảnh chật vật này, tốc chiến tốc thắng càng tốt.
Chỉ có điều, e là rất khó…
Hai nàng bước lên võ đài, toàn bộ ánh mắt của khán giả đều đổ dồn lại, trận đấu này đối với mọi người là cuộc tỉ thí lịch sử, hơn nữa coi như đang mô phỏng lại cuộc chiến nóng bỏng tay nhất hiện nay, Đông Hải và Cửu Vĩ tộc.
“Cuộc tỉ thí này đều là thể diện của cả quốc gia, có lẽ các nàng là bằng hữu thân thiết cũng sẽ không nhường nhịn nhau đây.”
Vì thế mọi người bắt đầu ồn ào cá cược, lựa chọn Tú Nghệ Anh đều chiếm hơn nửa.

Tú Nghệ Anh liếc lên khán đài, thấy phụ thân sắc mặt nghiêm khắc nhìn nàng, cả người bất giác run rẩy, nhớ lại những hình phạt hồi nhỏ khi nàng làm chuyện không đúng ý hắn.
Giá như ngay từ đầu nàng không bày tỏ thiện ý với Yêu Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt lại nhìn về phía hai người kia, thấy Bánh Bao đang thè lưỡi vẫy đuôi cổ vũ mình, nhưng Bạch Tinh lúc này đang mất tập trung quay mặt nhìn đi đâu đó, sau đó mới quay lại nhìn nàng.
Vì Bạch Tinh, vì thể diện của Cửu Vĩ tộc và vì chính mình.

Kiến Nguyệt dâng lên quyết tâm.
“Nghệ Anh, xin chỉ giáo.” Kiến Nguyệt chủ động cười nói, phát hiện đối phương tâm trạng không đúng, có chút lơ là, hình như nàng đang có tâm sự.
“Nguyệt Nguyệt, thủ hạ lưu tình.” Tú Nghệ Anh miễn cưỡng treo lên một nụ cười.
Mình nên đánh bại nàng ngay từ đòn đánh đầu tiên, Tú Nghệ Anh nổi lên suy nghĩ này, khảo hạch quan vừa hô bắt đầu, liền tựa như gió lao đến trước mặt Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt không ngờ mới bắt đầu mà nàng đã kịch liệt đến thế, phản xạ nhanh lẹ, lấy Tiểu Bạch chặn lại thanh kiếm của nàng, hai thanh kiếm va vào nhau vang lên một tiếng, Kiến Nguyệt cảm nhận được độ rung của kiếm.
Tú Nghệ Anh thấy nàng né được, cũng không bất ngờ, lại vung kiếm hướng đến điểm sơ hở của đối phương, hai người giằng co một lúc.
“Nguyệt Nguyệt, kiếm pháp nâng cao rồi.” Nàng nở một nụ cười nhạt nhẽo, không biết là có ý gì.
“Quá khen rồi.” Kiến Nguyệt hất văng nàng ra, cả hai người đồng thời lùi lại.
Tú Nghệ Anh nói không nhường chính là không nhường, nàng dẫm xuống đất, các cọc gỗ gai lập tức mọc từ dưới mặt đất lên, hướng về phía Kiến Nguyệt.
Nhận ra ý định của nàng, Kiến Nguyệt nhảy bật lên tránh né, nhưng nàng chạy tới đâu, cọc gỗ đều đi đến đấy, Kiến Nguyệt nhận ra sắp hết để đứng, nàng xoay lưỡi kiếm, chém đứt phần gai nhọn đi, dẫm lên đấy, lấy đà lao lên phía Nghệ Anh.
Nghệ Anh cho rằng nàng muốn dùng kiếm để tấn công, liền chuyển sang tư thế phòng ngự, xoay ngang kiếm, nào ngờ thanh kiếm trong tay Kiến Nguyệt đổi thành trường tiên, vung đến móc lấy lưỡi kiếm nàng, giật mạnh cướp thanh kiếm nàng đi mất.
Không hổ là bảo kiếm của Tiên Đế, có thể tuỳ cơ ứng biến.
Tú Nghệ Anh bị nàng đoạt mất vũ khí, cũng không hoang mang, lại từ bên hông lấy ra dây roi, vung về phía Kiến Nguyệt, dây roi hai người quật mạnh xuống đất, tạo ra tiếng “pa pa” rất lớn, mặt đất rất nhanh đã xuất hiện các vết nứt, trường tiên hướng đến đâu, các cọc gỗ vỡ nát đến đấy, bụi gỗ mờ mịt.
Kiến Nguyệt lúc này đổi về dạng kiếm, nhẹ nhàng cắt đứt dây roi của Nghệ Anh, bật nhảy chĩa kiếm về phía lồng ngực đối phương.

Tú Nghệ Anh thấy mình hai lần bị đối phương đoạt mất vũ khí, lại thấy nàng đang lao đến, tay lập tức biến ra cái khiên gỗ, chặn đòn đánh của nàng, đồng thời triệu hồi một cơn lốc, cuốn lấy những mảnh gỗ sắc nhọn ở dưới thổi về phía Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt nhận ra đằng trước bị cản, thấy bụi mù tứ tung, lại nhìn các mảnh gỗ kia, ít nhiều cũng sẽ đâm vào trong da nàng, thậm chí chọc vào mắt nàng, vì thế lắc Tiểu Bạc, biến thành một cái khiên bạc kiên cố, chặn những cơn lốc đang lũ lượt kéo đến kia, chúng đập ầm ầm cái khiên, nhưng lại chẳng hề bị tổn hại gì.
“Không phải chứ? Thanh kiếm kia rốt cuộc là thứ gì mà biến đổi linh hoạt đến thế?”
“Ngươi quên rồi? Nàng ấy suýt nữa bởi vì thanh thần kiếm đó đấy mà mất mạng đấy.”
Tú Nghệ Anh không ngờ thanh kiếm kia lại như thế đáng sợ, bản thân còn chưa hết kinh ngạc, bỗng phát hiện một mũi tên bạc hướng về phía mình, tầm bắn vô cùng chuẩn xác, nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhẹn, e là đã bị nó bắn xuyên người.
Tú Nghệ Anh vội lấy khiên chặn lại, trợn to mắt nhìn về phía Kiến Nguyệt, thấy nàng từ khi nào đã thu khiên lại, đổi sang cung tên bạc, uy vệ chĩa cung tên về phía mình, tư thế vô cùng chuẩn, kinh ngạc nói, “Ngươi còn biết bắn cung?”
Kiến Nguyệt cười nhạt, nàng chính là cao thủ bắn cung a, trước đây thường xuyên đến quảng trường tập bắn, ban đầu chỉ để cho vui, bất quá về sau lại là thói quen, có bận mấy cũng sẽ ghé qua.
Mà thậm chí còn thường xuyên bắn trúng hồng tâm, được một trăm điểm.
“Ấy, vì sao ta chưa thấy Kiến Nguyệt dùng cung bao giờ?” Bánh Bao hứng thú nói.
Bạch Tinh im lặng không nói gì, quan sát tư thế kia, ít nhiều cũng thành thạo lâu năm.
Kiến Nguyệt bắn tên rất nhanh, lại uyển chuyển tránh né, bất quá việc bắn cung ngoài trời vẫn khiến nàng chút lúng túng trong việc xác định hướng gió thổi đang bị người kia khống chế làm cho hỗn loạn kia, hơn nữa đối phương so với bia tập di chuyển nhanh hơn nhiều.
Vì thế nàng nổi lên một suy nghĩ lớn mật, từ một cung tên chuyển sang ba cung tên, đồng thời nhắm đến hướng của Tú Nghệ Anh.
Tú Nghệ Anh vốn có chút gian nan để né tránh, đôi khi đối phương nhờ vào cơn gió của nàng mà lại trúng đích, đúng là mình tự hại mình, thì lúc này bỗng có ba mũi tên đồng loạt hướng đến, sau đó cơn mưa tên từ trên trời xuất hiện.

Nàng chỉ vội liếc qua, thấy Kiến Nguyệt đang chĩa cung lên trời, ba cung tên kia cứ nhân đôi dần lên, kết quả chính là hại nàng phải biến ra cái khiên lớn hơn.
Tú chưởng môn ngồi trên đài, ban đầu thấy nữ nhi quyết liệt muốn nhân lúc đối phương thiếu cảnh giác mà hạ gục, nào ngờ hiện tại ngày càng lộ yếu thế trước cơn mưa tên bạc.
Tú Nghệ Anh thấy cứ mãi trong thế bị động cũng không được, nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, hoá thành cơn gió lao đến hướng Kiến Nguyệt, trong tay biến ra một thanh kiếm gỗ, kiếm lướt qua người nàng, nhưng lại có thể cắt đứt da, một vết rạch nhanh chóng xuất hiện trên cánh tay trắng nõn mịn màng của Kiến Nguyệt, máu liền chảy ra.
Cuối cùng cũng đến rồi sao, Kiến Nguyệt không bận tâm vết thương trên cánh tay, thu hồi cung trở lại thành trường kiếm, phản đòn Tú Nghệ Anh.
Hai người tiếp tục giằng co không phân thắng thua, nhưng trên người các nàng cũng bắt đầu xuất hiện vết thương, Tú Nghệ Anh tay biến thành khúc gỗ, lại dựa vào tốc độ của gió, không do dự đấm mạnh vào bụng Kiến Nguyệt.
“Hừ.” Kiến Nguyệt bị ăn đau, bất giác rên rỉ.
Đòn đánh không hề nhẹ, Kiến Nguyệt thấy bụng mình quặn lại vì đau, bản năng ôm lấy bụng nhìn đối phương, thấy cú đấm kia lại hướng đến, nàng vội lùi lại, từ trong túi lấy ra một bình sứ, ném xuống đất, choang một tiếng, bụi mù lập tức xuất hiện, che mất tầm nhìn của Tú Nghệ Anh.
Đợi đến khi Tú Nghệ Anh ôm mắt dụi đi, Kiến Nguyệt đã đứng từ sau lưng nàng đổi sang một cây gậy định đập vào xương cổ, bất quá nàng vẫn có chút không nỡ, nếu như đánh vào yếu điểm này, thậm chí còn có thể khiến người tử vong, nên chỉ đánh lưng nàng ta, để đối phương ngã xuống đất.

“Thứ này cũng được sao?” Tú chưởng môn bật dậy căm phẫn nói.
“Có thể.” Lam Phương Linh lạnh nhạt gật đầu.
Nguyễn Dũng thấy nàng biết tận dụng những thứ khác, vuốt râu xem kịch hay, đồ đệ của hắn còn chế ra nhiều thứ lợi hại hơn nhiều.
Tú Nghệ Anh bị nàng đánh đến quỳ xuống đất, nhịn đau đứng dậy, không ngờ mình như thế thảm thê trước mặt nàng, nghiến răng muốn phản công, lại nghe thấy Kiến Nguyệt áy náy nói, “Thực xin lỗi, ta đã hứa sẽ tham dự Tiên kiếm đại hội.” Nói xong vẩy thứ gì đó vào trong mắt và mũi nàng.
“Á —”
Tú Nghệ Anh vội ôm lấy mặt, cảm giác mũi cay xè đến không ngừng hắt hơi, mắt thì đau rát như lửa bỏng, tức giận nói, “Ngươi ném thứ gì thế.”
“Hơi cay, đừng lo nó rất nhanh sẽ hết.” Kiến Nguyệt cảm thấy đã đến lúc chấm dứt, hướng về đầu gối của nàng muốn hất ngã.
Bất ngờ có cơn gió mạnh như bão thổi tới, khiến nàng cơ thể gầy gò bay ra xa một khoảng, hoang mang không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ nào Tú Nghệ Anh trong lúc bị tê liệt ý thức vẫn có thể phát động linh lực, nàng ấy quả nhiên không dễ đối phó.
Nàng mừng quá sớm rồi, muốn nhanh chóng quay trở lại, bất quá lúc này hơi cay trong Tú Nghệ Anh đã tan biến, bởi vì Kiến Nguyệt chỉ làm hơi nhẹ, không dám dùng hơi quá mạnh.
Tú Nghệ Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, vì sao đối phương không tranh thủ tấn công mình, cảm thấy thanh kiếm trong tay nhẹ bẫng như có ai nâng hộ, không nghĩ nhiều hướng đến Kiến Nguyệt chém ra những ngọn gió như đao cắt kia, thứ này chính là sở trường của nàng.
Kiến Nguyệt chật vật né tránh, phát hiện cơn gió này so với trước đây lớn, có lẽ nàng trong thời gian này cũng đã nâng cao linh lực.
“Tiểu Bạc.” Kiến Nguyệt vừa né vừa hô lớn một tiếng, thanh kiếm hiểu ý biến thành trường tiên, uốn éo như mãng xà lao đến chân Tú Nghệ Anh không để ý đến, quấn chặt lấy, giật mạnh kéo nàng ngã xuống.
Nàng năm lần bảy lượt bị đối phương vật ngã, còn nàng ấy chỉ xước xát một chút, Tú Nghệ Anh cảm nhận được mình sẽ thua, đáng lẽ là từ lúc nãy nếu không phải Kiến Nguyệt đột nhiên bỏ lỡ cơ hội.
Tú Nghệ Anh nghiến răng, đành phải dùng biện pháp cuối cùng, trong phút chốc hoá thành cơn gió, tàng hình vào trong không khí.
Kiến Nguyệt thấy đối phương đột nhiên biến mất trong chớp mắt, có chút hoang mang, nàng cẩn thận xoay người, lắng nghe tám hướng, mắt còn liên tục đảo, bỗng có một cây gai như giáo hướng đến đâm nàng một phát, lại biến mất.
“Khỉ thật.” Kiến Nguyệt vội bịp vết thương đã thủng một lỗ lại, thì có một cái tát đầy gai hướng đến mặt nàng, sau đó lại đấm lên bụng, cuối cùng là ngáng chân khiến nàng phải quỳ khuỵu xuống.
Kiến Nguyệt cho rằng đối phương sẽ không liên tục tấn công, mà muốn giày vò nàng, để nàng căng thẳng đến mất bình tĩnh, như thế càng dễ dàng xuất hiện khuyết điểm, đành nhẫn nhịn trấn áp tinh thần.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay lại, lúc đang nhìn phần cổ tay có vết chém, bỗng nghĩ ra gì đó, vội ném đại thứ trong tay về một hướng, rất nhanh, bụi đất đã lơ lửng trên không trung, dấu vết bị bại lộ, Kiến Nguyệt lấy trường tiên vung tới, liên tục quật đối phương.
Tú Nghệ Anh thân thể vẫn chưa thể chống đỡ được phép ẩn thân, nên từng khắc đối với nàng là một loại giày vò, nàng không phải muốn chơi mèo vờn chuột, mà để tấn công nàng vô cùng chật vật và tốn sức, thế nhưng lại không nghĩ Kiến Nguyệt ương bướng không kém, còn nhanh trí tung đất vào mặt nàng, hướng dây roi đánh nàng liên tục, máu liền bật ra, nàng không chịu đựng được nữa, thoát khỏi trạng thái ẩn thân, trực tiếp ngã xuống đất.
“Nghệ Anh?” Kiến Nguyệt thấy đối phương bỗng nằm ra đất, bất động, trên người đối phương toàn là vết thương do nàng gây nên, máu còn thấm vào áo đến đỏ cả một mảng lớn, nàng hoảng loạn chạy đến, đưa tay lên mũi, vẫn còn thở.
Y Ngọc Thanh thấy Tú Nghệ Anh còn đang tàng hình, bỗng dưng nằm gục ra, đoán nàng đã dùng hết linh lực, vội chạy lên võ đài, xác nhận đối phương chỉ bất tỉnh, hô lớn, “Yêu Kiến Nguyệt thắng.”
Lời này vừa dứt, cả võ đài rơi vào hỗn loạn.

Tú chưởng môn ngồi trên khán đài ánh mắt thẫn thờ, căn bản là không thể tin được, nữ nhi làm sao sẽ thua bởi một tiểu cô nương chưa thức tỉnh linh lực.
“Mau đưa nàng chữa trị.” Kiến Nguyệt lúc này lo lắng nói, nàng không nghĩ tới đối phương sẽ như thế này bị tổn thương.
Mọi người nhanh chóng đưa nàng đến phòng y, Tú chưởng môn bỗng hét lớn, “Không công bằng.”
Tiếng hét này khiến mọi người đổ dồn sự chú ý lên hắn, Lam Phương Linh khẽ nhíu mày, “Tú chưởng môn, chỗ nào không công bằng.”
“Nàng, nàng ta nhất định là có gian lận, ta không tin, Anh nhi, Anh nhi làm sao sẽ thua nàng ta.” Tú chưởng môn không tin vào kết quả này, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Kiến Nguyệt.
“Tú chưởng môn nói đúng, không công bằng.” Bỗng nhiên có một người nói, khiến Tú chưởng môn vui mừng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mọi người lại nhìn về phía người nói câu này, kia chẳng phải là linh vật của Kiến Nguyệt sao?
“Chỗ nào không công bằng?” Nguyễn Dũng cũng đứng lên hỏi.
“Không công bằng ở chỗ Tú chưởng môn gian lận nhưng lại không ai phát hiện ra.” Bạch Tinh lạnh lùng nhìn về phía hắn.
“Ngươi, ngươi có ý gì?” Tú chưởng môn chột dạ, vội chối bay.
“Nếu ngươi không gian lận, trận đấu này đã sớm kết thúc, nữ nhi ngươi sẽ không phải vì không muốn phụ lòng ngươi mà dốc toàn bộ linh lực ra dùng phép ẩn thân.

Ngươi thân là phụ thân, lại ở đây lẩm bẩm về cuộc tỉ thí, không đến xem nữ nhi của ngươi cạn kiệt linh lực có bao nhiêu nguy hiểm sao?” Bạch Tinh tàn nhẫn nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Mọi người lúc này liền hiểu ra, lúc nãy khi Tú Nghệ Anh dính bẫy, Kiến Nguyệt rõ ràng muốn chấm dứt trận đấu này, thì bỗng dưng bị đánh bật ra ngoài, ban đầu cho là do Nghệ Anh làm, giờ nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ.
Tú chưởng môn bị nàng nói trúng tim đen, môi run rẩy, muốn cãi nhưng không biết phản bác thế nào.
“Tú chưởng môn, dựa theo môn quy, việc gian lận là tội rất nghiêm trọng.” Lam Phương Linh lúc này nói.

“Ta, ta…”
“Đợi đã.” Kiến Nguyệt đứng lên cắt ngang, “Nghệ Anh hoàn toàn không biết đến việc này, vì thế không thể trách oan nàng.”
Bởi vì lúc đó nàng ấy cũng hoang mang nhìn mình.
Lam Phương Linh nhìn nàng, không nói gì, Nguyễn Dũng vội can ngăn, “Thế này đi, dù sao Kiến Nguyệt cũng là người chịu bất công nhất, nếu nàng muốn truy tội, chúng ta vẫn sẽ xử theo môn quy.”
“Đồ đệ không muốn truy cầu việc này, Nghệ Anh vô tội.” Kiến Nguyệt ngay lập tức nói, nhấn mạnh lại.
“Được.” Nguyễn Dũng mỉm cười gật đầu.
Tú chưởng môn không ngờ mình hành động kín kẽ như thế mà vẫn có người phát giác ra, mím môi không nói gì.
“Tú chưởng môn, ngươi là nợ Cửu công chúa một lời đa tạ a, nếu là ta, ta sẽ đòi công đạo đến cùng.” Bạch Tinh nhìn về hắn nói, cố ý nhấn mạnh ba từ “Cửu công chúa.”
Lam Phương Linh nhìn về phía con hồ ly kia, nó quả thực rất đáo để, bà trước đây đã lĩnh hội bản lĩnh của nó, ngang nhiên xông vào cắt ngang phiên toà của các vị thần, còn đanh đá dằn mặt từng người, hôm nay lại thâm ý hạ nhục hắn.
Tú chưởng môn nghe thấy nàng nói, tay nắm chặt lại thành quyền, bảo hắn đi cảm tạ Cửu Vĩ tộc, còn là Cửu công chúa, điều này không chỉ làm xấu mặt môn phái, mà còn thành truyện cười của cả Thánh Toạ đại lục.
“Thế nào? Tú chưởng môn thế nhưng là người không hiểu lễ nghĩa sao?” Bạch Tinh không cho hắn do dự, tiếp tục mỉa mai.
Tự làm tự chịu, ngươi không có bản lĩnh này sao, ý tứ của nó chính là như thế, Tú chưởng môn hít sâu, miễn cưỡng quay mặt về Kiến Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi.
Cả khán đài rơi vào im lặng, toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên hắn, phải nói, trong này không có người đến từ Đông Hải và Tây Mông, đều không che giấu cười lạnh một tiếng.
Tú chưởng môn chắp tay lại, gian nan chậm chạp cúi đầu xuống, “Đa tạ Kiến Nguyệt cô nương.”
“Sao lại là Kiến Nguyệt, nàng ấy rõ ràng là công chúa.” Một người hét lên.
“Ngươi đang bất kính với hoàng gia sao?”
Đám đông xem kịch hay, hò hét bên dưới phản đối cách xưng hô này, có người huýt sáo ầm ĩ.
“Được rồi, ta là bằng hữu của nàng, làm việc này là đương nhiên.” Kiến Nguyệt bối rối muốn hạ nhiệt tình hình.
“Ta vì sao phải tôn kính với đám hoàng gia hồ ly hèn hạ này?” Bất ngờ lúc này Tú chưởng môn gân xanh nổi khắp trán, tức giận hét lớn một tiếng, lấn át cả giọng nàng.
Lời này vừa dứt, cả hội trường rơi vào im lặng, mọi người đều ngốc lăng nhìn hắn, Kiến Nguyệt cũng ngơ ngác, hắn vừa nói gì cơ?
Hắn vừa công khai sỉ nhục Cửu Vĩ tộc.
“Tú chưởng môn, mau đi xem nữ nhi của người.” Lam Phương Linh đột nhiên xen vào.
Tú chưởng môn nói xong mới hối hận, chột dạ áy náy, nhưng lời đã nói thì không thể rút lại, thấy Lam Phương Linh cho mình một bậc thang để bước xuống, vội vàng rời đi mất.
Mọi người thấy hắn rời đi, lại hò hét phản đối.
“Đây là lời nói của một chưởng môn sao?”
“Ngươi đang sỉ nhục đồng môn của chúng ta sao? Mau đứng lại.”
“Đồ nhát gan, Tú Phong Tùng là kẻ nhát gan, đồ gian lận, mặt dày.”
Khắp nơi ồn ào tiếng chửi rủa, Kiến Nguyệt nghe đến nhức đầu, nàng nói lớn, “Đủ rồi.”
Mọi người bị tiếng này làm cho kinh ngạc, ánh mắt đổ dồn lại, Kiến Nguyệt nở nụ cười nhạt ra nói, “Sai cũng đã sai rồi, nhưng dù gì cũng là bề trên, đa tạ các ngươi đã giúp đỡ ta, nhưng cũng thử nghĩ đến Nghệ Anh bị oan uổng, nàng nghe những lời này sẽ có bao nhiêu đau lòng? Chúng ta vẫn nên để chuyện này gác lại đi, hy vọng sẽ không có ai đi vào vết xe đổ của chúng ta.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Mọi người thấy nàng nói có lý, cũng gật gù không nói nữa.

Y Ngọc Thanh thấy mọi thứ đã khôi phục, liếc nhìn bóng lưng của nàng đang đi lên khán đài, sau đó mới nói, “Mau dọn dẹp võ đài, để cho những người sau.”
“Kiến Nguyệt, ngươi thật ngầu, không ngờ cư nhiên lại chiến thắng.” Bánh Bao thấy nàng lại gần, liền vẫy đuôi nói.
“Ừm, cũng có một chút may mắn.” Kiến Nguyệt khiêm tốn nói.
“Chúng ta trở về trị thương, sau đó nếu em muốn xem thì trở lại sau.” Bạch Tinh thấy bắp tay nàng bị thủng một lỗ, liền nhắc nhở.
“Được, lát nữa chúng ta cùng xem Mặc Lâm.” Kiến Nguyệt cười nói.
“Ngươi có vẻ bực bội? Là vì Phong Tùng hắn ta sao?” Bánh Bao ngồi một bên nhìn nàng.
“Không.” Kiến Nguyệt lắc đầu
“Vậy vì sao ngươi lại tức giận, mọi người đều theo phe ngươi.”
“Họ theo phe ta, hay là gió chiều nào theo chiều nấy? Bánh Bao ta nhớ rất rõ, trong số người có người đã từng chế giễu Cửu Vĩ tộc ta, so với Tú chưởng môn còn cay nghiệp hơn, thậm chí trước đây còn có người nói lại nỗi đau bị thảm sát toàn tộc ở phía Tây cho ta nghe, ngươi nói xem là theo phe ta sao?” Kiến Nguyệt cau mày nói.
“Được rồi, đừng tức giận.” Bánh Bao chưa nghe đến chuyện này, có chút ngoài ý muốn.
Bạch Tinh không nói gì, chỉ chuyên chú bôi thuốc cho nàng, “Em còn thấy đau nữa không?”
“Không rồi, em thấy rất tốt.” Kiến Nguyệt thử động đậy cánh tay, mỉm cười nói.
“Vậy chúng ta trở lại xem Mặc Lâm, có lẽ sắp đến hắn rồi.”
Các nàng quay trở lại yên tĩnh ngồi trên khán đài xem, kết quả đều không nằm ngoài dự đoán của Kiến Nguyệt, chỉ một thay đổi duy nhất là nàng lại thông qua vòng một.
“Mọi người đã vất vả rồi, xin chúc mừng những người bước vào vòng cuối, những người bị loại cũng đừng buồn, cơ hội còn rất nhiều.

Vòng một tuyển loại đã kết thúc, mọi người trở về nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau chúng ta tiếp tục.” Y Ngọc Thanh thông báo xong, mọi người cùng lần lượt rời đi, có người cười nói om sòm, có người được đám đông bao quanh lại, cũng có những người sắc mặt ảm đạm khó coi.


Kiến Nguyệt thấy không còn gì, liền quyết định quay trở về nghỉ ngơi, nàng còn cần phải luyện một viên đan.
“Nghe nói vòng loại cuối sẽ là ba người cùng đối đầu với nhau, xem chừng cũng kịch tính.” Bánh Bao vừa đi vừa nói.
“Có khi nào sẽ có hai người lén lút bàn bạc thành đồng minh để dồn sức hạ bệ một người trước không?” Kiến Nguyệt không lạ gì những trận đấu ba người nữa, dù sao nhất định sẽ có một người phải hy sinh trước để nhường lại sân khấu.
Nếu thực sự như thế, nàng có chút lo lắng, bản thân nàng làm sao đối phó lại tận hai người, hôm nay thắng Tú Nghệ Anh cũng không hề dễ dàng, nàng chiến thắng một phần là vì tâm trạng của nàng ấy có chút bất thường nên mất tập trung.
Kiến Nguyệt cũng không hy vọng sẽ cùng võ đài với Mặc Lâm, nàng chắc chắn đánh không lại, mà y nhường mình thì cũng quá bứt rứt rồi, Mặc Lâm có thể được coi là người giữ cho Trường An thể diện, vả lại nàng ngang nhiên chiến thắng, ít nhiều sẽ có người bàn tán suy đồn, mà Kiến Nguyệt lại không thích phải lợi dụng việc tư vào việc công.
“Đấu sức không được, chúng ta vẫn có thể đấu trí, em đừng quá lo lắng.”
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, cũng không nói gì nữa.
“Nữ nhi, con thế nào rồi?”
Tú Nghệ Anh vừa mới tỉnh lại không lâu, là do Phan đại phu đã truyền một ít linh khí lại cho nàng, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi.

Nàng nghiêng nhẹ đầu, thấy Tú Phong Tùng bước vào, không rõ là biểu cảm gì, nàng gắng gượng cười, “Phụ thân, nữ nhi rất tốt.

Là nữ nhi vô dụng để người thất vọng rồi.”
“Được rồi, nhưng nữ nhi bại trước nàng, ta hoàn toàn không ngờ đến, thực sự quá mất mặt rồi.”
Tú Nghệ Anh nghe hắn nói, ngược lại có chút uỷ khuất, nàng đã khiến hắn mất mặt rồi? Thể diện quan trọng hơn nữ nhi sao? Càng nghĩ càng thấy mệt mỏi, nàng tạm thời không nói nữa, định quay mặt đi chỗ khác.
“Anh nhi, con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ đòi công đạo cho con.” Tú Phong Tùng đột nhiên nói.
Tú Nghệ Anh có chút nghi hoặc, cũng không muốn nghe hắn nói nữa, lập tức nói, “Có công đạo nào chứ? Nàng ấy hoàn toàn nỗ lực mà tiến lên, cũng đường đường chính chính mà giành lấy chiến thắng.

Phụ thân, lỗi là do người coi nhẹ nàng mà thôi.”
Tú Phong Tùng nghe nàng nói thế, quay đầu lại cau mày, nói, “Hồ đồ, nữ nhi trước nghỉ ngơi đi.” Nói xong phất tay áo rời đi.
Tú Nghệ Anh thở dài, mệt mỏi nhìn lên trần nhà, lại nhắm mắt lại.
“Tiểu thư.”
“Ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tiểu thư nhưng có người nhờ tiểu nữ đem đến thứ này cho người.”
Tú Nghệ Anh vốn còn định ngủ, lại cố gắng nâng mí mắt lên, nhìn về cô nương kia, “Là ai thế?”
“Là của Kiến Nguyệt và Mặc Lâm gửi bùa bình an và miếng ngọc Bích Hổ đến cho người.”
“Mặc Lâm?” Tú Nghệ Anh kinh ngạc nhìn đối phương, lập tức ngồi dậy, “Ngươi đưa cho ta xem.”
Tú Nghệ Anh nhận lấy hai thứ, một là lá bùa từ điện thờ Tiên Đế, cái còn lại là một viên ngọc xanh bích, nàng nhận ra miếng ngọc này, là thứ hay treo ở trên thắt lưng Mặc Lâm, còn có vết sứt.
Ngọc Bích Hổ thường được coi như ngọc chữa bệnh, có thể đuổi gió độc đi, không những thế còn xua đuổi tà ma đang bám lấy một người khiến cho người ấy bị bệnh mãi không khỏi.
Tú Nghệ Anh vuốt nhẹ miếng ngọc kia, khoé miệng cong lên, ôm lấy nó nhắm mắt ngủ, trong lòng lại hớn hở hơn cả đi hội.
Bình thường như thế mặt than, hoá ra bên trong lại là một người ôn nhu.
Kiến Nguyệt vì để chúc sức khỏe cho Tú Nghệ Anh, lại sợ đối phương sẽ đang giận mình, nên lấy lá bùa mà Lý Ẩn Vân cố ý tặng nàng, hy vọng nàng sẽ mau chóng khoẻ lại, cũng sẽ không vì chuyện vừa nãy mà buồn rầu.
“Hừ, chắc gì nàng ta hiểu theo ý tứ này.” Bạch Tinh hừ lạnh nói.
“Nhưng còn hơn là im lặng không hỏi han.”
Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút, thấy có một người có khả năng sẽ làm Nghệ Anh vui, liền gọi Mặc Lâm đến, hỏi y có thứ gì để tặng nàng không, ban đầu y còn vô tâm nói không có, nhưng nghe Kiến Nguyệt thuyết phục, quyết định lựa chọn miếng ngọc ở trên đai lưng.
“Cô nương, tại hạ lấy miếng ngọc này được chứ?”
“Nếu nó có ý nghĩa quan trọng với ngươi, cũng không cần phải ép buộc.” Kiến Nguyệt nhìn miếng ngọc kia, tuy không biết là gì, nhưng có lẽ là trân bảo, mà y lại hay đeo bên người, chắc là phải có ý nghĩa sâu xa nào đó.
Ai ngờ nàng đoán sai bét, Mặc Lâm lại lắc đầu nói, “Thứ này là lúc tại hạ đi trên đường, thấy có người bán thì tiện tay mua một miếng.”
“…” Được rồi.
“Nguyệt cô nương, tại hạ có câu hỏi?”
“Ngươi nói xem.”
“Tại hạ làm thế nào để xưng hô với cô nương, lẽ nào là phu nhân như người khác?”
Hự, Kiến Nguyệt sặc nước bọt.
“Ý ngươi là sao?”
“Tại hạ thấy cô nương với đại nhân quan hệ như phu thê, nên nghĩ gọi như thế này mới phải.” Mặc Lâm thành thật nói.
“Tuỳ, tuỳ ngươi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.