Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 7: Chờ Đợi
[Hẹn gặp ở thế giới bên kia.]
Trần Hạ Nam cau mày, không hiểu ý nghĩa câu nói này, cô không để ý có một đoàn người đang ồ ạt từ trong viện bảo tàng xông ra ở đằng sau lưng cô.
Ùuuu.
Đôi mắt của Trần Hạ Nam bỗng dưng mờ đi, dường như khung cảnh xung quanh đang trở nên xám xịt, mọi thứ chợp im lặng, Trần Hạ Nam không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Cô giữ nguyên tư thế đang cầm điện thoại mà bất động, là cô không thể cử động.
Thời gian tựa như đã ngưng đọng ở trên người cô, Trần Hạ Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng người rẽ làm hai để tránh né cô, nhưng không ai quay đầu lại nhìn cô.
Trần Hạ Nam cứ thế nhìn người đang hối hả tìm chỗ trú mưa, có người lại đang mỉm cười hạnh phúc trìu mến nhìn người đang che ô bên cạnh, có người đơn độc đứng giữa mưa đợi chuyến xe của mình.
Thế giới vẫn chuyển động, không có ai vì Trần Hạ Nam mà dừng cước bộ lại.
Ngựa xe tấp nập, bước chân vội vã, có người trơ trọi lạc lõng giữa phố thị phồn hoa.
Bỗng có một người từ đằng sau lưng tiến lại gần Trần Hạ Nam, chậm rãi nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô khẽ nói.
“Cô phải đến nơi ấy.
Có người đang chờ đợi.”
Có người đang chờ đợi.
Có người, đang chờ đợi.
…
Thời gian trên người Trần Hạ Nam giống như một chuyến tàu lượn, đột ngột dừng lại, đột ngột lao vút.
Âm thanh huyên náo dần trở lại bên tai Trần Hạ Nam, tiếng mưa tí tách cùng tiếng nói xa gần hòa lẫn lại với nhau, tạo nên một bầu không gian náo nhiệt nhưng lại khiến người cô đơn.
Trần Hạ Nam lấy lại được ý thức, vội quay về đằng sau.
Không có ai.
Lúc này điện thoại của cô lại rung lên, là tin nhắn của Mạc Viễn.
[Ý mình là công viên The Other World, mình có chút lười đánh hẳn ra, tên nó có chút khó nhớ]
Nhắn xong còn gửi một biểu tượng nhe răng cười.
[Nhưng trời không biết vì sao lại mưa.
Hay là hoãn đi?] Mạc Viễn nhắn tiếp.
[Được.
Vậy mình đi ăn đây.]
[OK]
Trần Hạ Nam cất máy đi, phát hiện mưa lại bắt đầu ngớt.
Thật khó hiểu.
Trần Hạ Nam cau mày, đợi mưa tạnh hẳn thì ra điểm dừng chờ xe buýt.
Cô có chút chán ăn, vì thế cũng không tính mua đồ ăn nữa mà về hẳn trường.
Buổi chiều hôm đó, Trần Hạ Nam sốt nặng, phải nghỉ học suốt ba ngày.
….
Tây Châu, buổi đêm.
Giáo sư Ed sau chuyến bay dài đã trở về nhà nghỉ ngơi.
Mồ hôi trên trán của ông không ngừng chảy ra, ướt đẫm cổ áo, còn liên tục nói mớ gì đó.
“Thiên hạ thái bình…”
Ông mơ thấy bản thân đang đứng giữa một đám đông, ông không nhận ra bất kì ai ở trong đây, cũng chưa từng nhìn thấy trang phục mà họ đang mặc bao giờ.
Tất cả đang vui vẻ nhảy múa bên lửa trại to lớn kia.
Có người đang ở bên cạnh ông dạy những đứa trẻ một câu nói gì đó, căn dặn chúng phải luôn nhớ đến điều này.
Ông không nghe hiểu ngôn ngữ này.
Ông vô thức nhại theo.
Rạng sáng hôm sau, ông thức dậy đúng giờ như thường ngày, xuống dưới nhà ăn sáng.
“Hôm qua ông mơ thứ gì thế?” Một giọng nói có phần già dặn vang lên, là bà Perkins.
“Mơ?”
“Đúng thế, còn lẩm bẩm gì đó mà tôi không nghe hiểu, mồ hôi còn ướt lên hết cả áo.
Tôi có gọi ông dậy nhưng ông vẫn ngủ, sau một lúc liền ngừng.”
Giáo sư Ed ngẩn người, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng một chút ấn tượng cũng không có, “Có lẽ gần đây mải mê công việc quá nên áp lực, chắc tôi nên nghỉ ngơi một thời gian.” Ông lắc đầu, không có cách nào nhớ lại.
Bà Perkins gật đầu đồng tình.
…
“Hạ Nam, cậu thế nào rồi?” Vũ Phương vừa đẩy cửa vào đã nói, trên tay có cầm một cặp lồng.
Cô vừa hoàn thành tiết học buổi sáng.
“Mình không sao, đã giảm sốt rồi.” Trần Hạ Nam đang ngồi dựa ở trên giường, gương mặt có mấy phần tiều tụy, tuy nhiên khí sắc có vẻ ngày càng trở về trạng thái ban đầu.
Tri Hoa Dương Tử thấy Vũ Phương trờ về, liền đứng lên tiếp nhận cặp lồng, mở ra, khói trắng cũng ồ ạt bốc lên mặt cô, Tri Hoa Dương Tử cảm thấy có chút nóng ở mặt, nhìn xuống, là cháo hành thịt băm.
“Cậu mau ăn đi kẻo nguội, sau đó còn uống thuốc.” Tri Hoa Dương Tử lấy một ít cháo cho vào bát cách nhiệt, thổi thổi mới đưa cho Trần Hạ Nam.
Trần Hạ Nam nhận lấy, cười cười nói, “Mấy ngày nay làm phiền các cậu rồi.
Làm mình cảm thấy bản thân trở thành một đứa trẻ sơ sinh lúc nào không hay.” Nói xong còn múc một muỗng nhỏ, đưa lên miệng thổi nhẹ.
Vũ Phương ngồi bịch xuống ghế, trừng mắt, “Cậu còn nói câu khách sáo nào nữa tôi liền đem cậu chôn xuống đất đấy.” Triệu Thu Ngọc ngồi ở bên cạnh gật đầu, “Để mình giúp cậu khiêng.”
Trần Hạ Nam nghe thấy thế liền bật cười, Tri Hoa Dương Tử thấy cô cười rất sảng khoái, chứng tỏ bệnh đã đỡ hơn rất nhiều, cũng vì thế mà cong môi lên mỉm cười.
Tối hôm đó, Trần Hạ Nam tự xuống giường, lấy máy đo thân thể, “Bíp” một cái.
Ừm, các chỉ số bình thường, huyết áp, nhịp tim ổn định, nhiệt độ cũng không còn cao như những lần trước nữa.
Ngày mai có thể đi học lại như bình thường.
Uống thuốc xong, cô liền ngồi vào bàn học chuẩn bị tài liệu cho tiết học ngày mai, nhưng cũng không đọc sách, mới ốm dậy mà nhìn sách, khác nào tự xoay mười vòng tại chỗ, chóng mặt đau đầu.
“Dù sao cậu cũng mới khỏe lại, mau đi ngủ sớm đi.” Tri Hoa Dương Tử một bên nhắc nhở cô, đợi Trần Hạ Nam quay trở lại giường rồi mới tắt điện.
“Ngủ ngon nhé.”
“Cả nhà của kem ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Không bao lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều, Trần Hạ Nam từ từ mở mắt ra, lắng nghe tiếng đồng hồ đang kêu tích tắc, cô nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Sột soạt, có tiếng người trở mình mà chuyển động chăn.
Trần Hạ Nam nhắm mắt lại, từ từ đi vào trong giấc ngủ.
Ngoài kia, vầng trăng sáng vằng vặc, ánh trăng lạnh lẽo ôm lấy vạn vật.
Gió xuân nhẹ nhàng gõ qua cửa sổ, lay động hàng cây liễu rủ bên hồ, có bông hoa nhẹ nhàng rơi xuống..