Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 48: Trường An Phái


Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 48: Trường An Phái


Tối hôm đó đầu óc của Kiến Nguyệt còn rối tung như miếng bùi nhùi, mãi không thể ngủ được, lật qua lật lại trên giường.
“Thế nào?” Bạch Tinh thấy người trong lòng mình không ngừng lộn xộn, có chút ngứa ngáy.
“Bạch Tinh, chúng ta không cần xếp hàng sao?”
“Chúng ta xếp hàng, còn đến lượt em sao?” Bạch Tinh kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy, để khuôn mặt nhỏ của đối phương dựa lên bả vai mình.
“…” Cũng hợp lí, nếu theo đạo lý đến trước được trước, những người đứng ở cuối hàng làm sao mà được tuyển.
“Không phải trước đây một mực khoe khoang với ta có người quen biết với Tam trưởng lão sao?” Bạch Tinh thấy gương mặt ngây thơ kia như đang ngộ ra chân lý trời đất, không kìm được mà hôn xuống trán nàng một cái.
Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của hắn, “Người có nói sẽ không dễ dàng tiếp nhận quan hệ quen biết sao?”
“Nhưng không đồng nghĩa sẽ hoàn toàn bó tay bất lực, ít nhất cũng không trơ mắt để em đứng xếp hàng.

Đừng lo, nói không chừng, sáng mai hắn sẽ đến tìm em.”
Nghe Bạch Tinh nói, Kiến Nguyệt một chút nghi ngờ cũng không có, toàn bộ thắc mắc đều tan biến, an tâm mà ngủ thiếp đi.
Quả đúng như lời Bạch Tinh nói, chiều hôm đó các nàng đang dạo phố, vì ngày mai là ngày chiêu sinh, đường phố trở nên huyên náo dị thường.

Các thương nhân cũng tranh thủ lợi dụng tâm lý của người đến tham gia ứng tuyển mà bày ra đủ thứ, nào là xem bói, nào là tự nhận mình là cao nhân để đưa ra lời khuyên, thậm chí còn bày bán những món đồ được coi là may mắn, bổ sung linh khí, ma pháp.
Kiến Nguyệt đang muốn mua một cái mặt nạ, nàng đi đâu cũng có người liếc nhìn, thậm chí có người vì mải ngắm mà ngã xuống rãnh nước, khiến nàng bị doạ sợ.

Nàng mới xem đến một cái mặt nạ hình hồ ly, thì sau lưng bỗng có một giọng nói.
“Cửu công chúa.” Âm thanh già dặn gọi nàng.
Kiến Nguyệt mới đầu không phản ứng, còn nghĩ đây không phải là gọi mình, rất lâu mới nhớ ra thân phận của mình, vội vàng quay đầu lại.
Trước mắt nàng là một nam nhân tóc đã bạc trắng, y phục của đạo sĩ, đoạn tay áo còn có họa tiết hình chim én đang bay thành hình tròn, trên tay cầm một cái phất trần.

Người đi đường nhìn thấy hắn đều tụ lại một vòng tròn, bàn tán xì xầm.
“Tam trưởng lão?”
Nguyễn Dũng thấy mình không nhận lầm người, liền thân thiện mỉm cười, “Ở đây không tiện, chúng ta đi chỗ khác nói.”
Đợi ba người đi đến một trà quán nào đó, Nguyễn Dũng liền làm phép tạo ra một quả bóng, bọc cái nàng lại, khiến cho người ngoài không thể nhìn thấy hay nghe thấy bên trong diễn ra những gì.

Vừa nãy hắn có chút vội vã, lúc này mới có thể bình tĩnh quan sát các nàng, nhận ra thay vì Dương tướng quân hộ tống như trong thư đã nói, mà là một nữ tử nào đó, hắn lén dùng phép thử người, nhận ra người này linh lực rất yếu, căn bản chỉ đủ để làm mấy chuyện vặt vãnh, yên tâm nói, “Nguyễn Dũng chậm trễ, mong không làm Cửu công chúa phiền bực.”
Kiến Nguyệt vội xua tay, “Nào dám, Tam trưởng lão làm sao tìm ra chúng ta?”
“Yêu Thái tử đã đưa tin cho ta, còn kèm một chiếc răng hồ ly, là răng của Cửu công chúa hồi nhỏ, nếu Cửu công chúa đến thành Trường An, nó sẽ rung lên báo hiệu cho ta biết.” Nói xong còn lấy ra một sợi dây chuyền, móc một cái răng nhọn nhỏ.
“Tam trưởng lão đến tìm chúng ta, là có chuyện muốn nói sao?” Kiến Nguyệt biết mà vẫn giả ngốc.
Nguyễn Dũng gật đầu, “Đúng là hiện tại ta không thể đưa công chúa vào trong môn phái, bất quá có thể giúp công chúa thuận lợi báo danh.

Ngày mai giờ Dần, công chúa đến cửa sau môn phái, ta sẽ đưa người vào.”
“Có thể tiết lộ một chút kì tuyển sinh sẽ khảo hạch những thứ gì không?” Kiến Nguyệt bắt lấy cơ hội hỏi.
Nguyễn Dũng bị hỏi khó, có chút chột dạ nhìn xung quanh, “Cái này, Cửu công chúa đã biết quy tắc của Trường An phái chưa?”
Nghe hắn phổ biến một lần, Kiến Nguyệt liền hiểu đại khái, gian lận, dùng ám thuật, khiến đối thủ thương nặng đến để lại di chứng hoặc tử vong, toàn bộ đều bị cấm, thậm chí còn phải đối mặt với pháp luật của thành Trường An.
Điều đáng chú ý là, không chỉ người thường, ngay cả tiên nhân, ma thần, thậm chí ngạ quỷ, thần thánh cũng có thể tham gia.
Ải đầu tiên tương đối đơn giản, chỉ là kiểm tra năng lực của đối phương, có người đã thức tỉnh, có ngươi chưa.


Toàn bộ sẽ được phân chia công bằng, những người có năng lực tương đương sẽ đối kháng với nhau.

Ải thứ hai là tìm kiếm tài năng khác, chính là tiềm năng của thí sinh, đôi khi sẽ là một năng lực đáng gờm mà chính người đó cũng không nhận ra, và vì thế được tự do tuyển chọn.

Sau khi ải thứ hai kết thúc, thí sinh sẽ được lưu lại trong môn phái hai tuần, để tiếp tục ải thứ ba, đòi hỏi khả năng đoàn đội, cũng chính là kiểm tra tinh thần đoàn kết, vì thế phải tận dụng hai tuần để lôi kéo đồng đội.
Và ải cuối cùng, chính là do tân chưởng môn, hay Đế Quân bổ sung, kiểm tra tâm hồn.

Hình thức thế nào, Nguyễn Dũng cũng không biết, chỉ biết là từ trên thiên đình đem xuống, tuyệt đối không thể gian lận.

Nếu ba vòng kia thông qua, nhưng tâm bất chính, sẽ bị loại thẳng.
Có tài mà không có đức, cũng chỉ có thể bỏ đi, ý của y rất rõ ràng.
Kiến Nguyệt nghe xong, không kìm được mà thở dài, không ngờ lại rắc rối đến thế.

“Cửu công chúa yên tâm, mệnh của công chúa lớn, sẽ không có quá nhiều khó khăn.” Nguyễn Dũng an ủi, hắn vì sao lại cảm thấy người ở trước mặt không quá giống với lời đồn đại.
“Còn vị cô nương này, cũng là đến tham dự sao?” Nguyễn Dũng bất giác nhìn sang người bên cạnh, nàng quá mờ nhạt khiến hắn tạm thời quên mất ở đây còn có người khác, hoặc là, nàng ẩn mình quá tốt.
“Ta là linh vật của Cửu công chúa, hoá thành người mà thôi.” Bạch Tinh lạnh nhạt nói.
“Í, Tam trưởng lão, ta đem linh vật vào không vấn đề gì chứ?” Kiến Nguyệt thấy nàng đã nói thế, cũng diễn theo.
Nguyễn Dũng lắc đầu, “Không vấn đề gì, rất nhiều đệ tử của Trường An phái đều có linh vật.”
Hai người nói chuyện qua loa một lúc, Nguyễn Dũng cảm thấy nên trở về, liền đứng dậy cáo từ, “Công chúa đừng quên giờ hẹn ngày mai.” Nói xong phất nhẹ phất trần, không gian liền vỡ ra, rời đi.
Tối hôm đó, Nguyễn Dũng đang ngồi đọc sách, nhưng nhớ ra điều gì đó, buông sách xuống, lẩm bẩm, “Kì quái.”
Nếu như là linh vật, làm gì có con gì có linh khí yếu ớt đến thế.
Hắn vội lắc đầu, cho rằng mình nghĩ nhiều rồi.
“Bạch Tinh, ngày mai đừng quên gọi em dậy.” Kiến Nguyệt dựa lên vai nàng, căn dặn.
“Yên tâm, ta sẽ không quên.”
Rạng hôm sau, Kiến Nguyệt cảm thấy có thứ gì đó lướt qua mặt mình, ngưa ngứa, muốn bắt lấy, lại bắt hụt.

Nàng mơ màng mở mắt, thấy có thứ gì đó đang liếm môi mình, rất nhanh đã hiểu ra.
Kiến Nguyệt còn mơ ngủ, theo bản năng đưa tay lên xoa đầu đối phương, cảm giác bông mịn.
“Nguyệt nhi mau tỉnh.” Bạch Tinh để nàng vuốt, thoải mái đến hai bên tai đều cụp xuống, cái đuôi không ngừng vẫy.
Kiến Nguyệt ngồi thẳng dậy, thấy sắc trời còn chưa sáng, bầu trời một màu xám xịt, ngái ngủ ôm lấy Bạch Tinh hôn nhẹ.
“Ừm…” Nàng khẽ rên rỉ, có chút sớm, đâm ra vẫn chưa quen.
Lúc Kiến Nguyệt đi đến cửa sau, có đi ngang qua cửa chính, phát hiện có rất nhiều người đang đứng xếp hàng, đến nỗi phải chia thành ba hàng.

Khi đến cửa sau, từ xa đã thấy có một người cầm đèn lồng đứng đợi, là đồ đệ của môn phái.
“Cô nương, sư phụ có bảo ta đợi ngươi.”
Nói xong liền mở cửa cho các nàng vào.


Kiến Nguyệt bước chân qua thềm cửa, kinh ngạc mà dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.

Trước mặt nàng chỉ là một sân viện trống không, ngoài ra chẳng có gì khác, hoàn toàn ngoài ý muốn.
“Vì sao nơi này lại trống vắng thế này?” Nàng hỏi đối phương.
“À, là lát nữa chúng ta mới đi lên trên núi, bắt đầu kì tuyển chọn.” Nam tử bên cạnh kiên nhẫn giải thích, “Ngươi cứ ở đây đợi, lát nữa các sư huynh sư tỷ đến ghi danh, sẽ đưa các ngươi lên.” Nói xong liền biến ra một thanh kiếm, cưỡi bay lên trời.
“Có lẽ hắn chỉ giúp được đến đây.” Bạch Tinh ngáp một cái, lười biếng nói.
“Nguyệt nhi, mau bế ta đi.”
“Sao thế? Người lạnh sao?” Kiến Nguyệt vội ôm người trong lòng chặt lại.
“Không, ta không thích đứng, mỏi.” Bạch Tinh rúc mặt vào cổ nàng.
Các nàng chờ đợi một hồi, đến nỗi quyết định chơi đuổi bắt, đến khi ánh bình minh đều đã ló ra, có một cô nương mới bắt đầu từ trên trời bay xuống, cô từ xa đã nhìn thấy Kiến Nguyệt.
“Ngươi chắc hẳn là người mà Tam trưởng lão căn dặn?”
Kiến Nguyệt vội gật đầu.
“Vậy ngươi đứng ở đây chờ một lúc.”
Sau đó cô ấy niệm chú, bàn ghế đột nhiên biến ra.

Lát sau, cũng có những đệ tử của môn phái bay đến, tất cả đều coi như không nhìn thấy Kiến Nguyệt, mỗi người tự làm việc của chính mình.
“Bày vẽ.” Bạch Tinh lẩm bẩm nói, Kiến Nguyệt vội bịp miệng nàng lại.
Đợi mặt trời đã lên cao, có lẽ là giờ Thìn, đám đồ đệ của môn phái mới ra mở cửa, đám người đang ngồi đợi những hai ngày kia đều vội vàng đứng dậy, bọn họ đợi đến sắp ngất rồi.

Tiếng ồn ào phấn khởi lập tức kéo đến, tựa như phiên chợ họp.
“Trật tự.” Nữ tử mà ban đầu các nàng gặp đi đến, hô lớn một tiếng, xung quanh lập tức im bặt.
“Nếu đã đến đây, ắt hẳn đều có một mục đích chung, tại hạ xin phép tự xin giới thiệu, tại hạ là Y Ngọc Thanh, đồ đệ của Bạch trưởng lão, nay thừa hưởng ý chí người mà tiếp tục trông coi môn phái.”
Lời vừa dứt, đám người ở dưới lại sôi sục lên, mồm năm miệng mười bàn tán.
“Nghe nói năm đó Bạch trưởng lão chỉ thu nhận ba đồ đệ, cô ấy là một trong số đó.”
“Quá lợi hại rồi, tuy người không còn, nhưng ít nhiều sẽ là người đứng sau chưởng môn và nhị vị trưởng lão.

Sau này phải nhìn sắc mặt nàng ấy mà làm rồi.”
Tiếng xì xầm một lúc, cũng nhanh chóng chấm dứt, để Ngọc Thanh nói tiếp.
“Tại hạ lại lần nữa phổ biến quy tắc của Trường An phái, thứ nhất, phái không tiếp nhận người đã có gia thất và người đã không còn sự trong sạch, dù nam hay nữ.”
Ngọc Thanh nói xong, không nằm ngoài dự đoán của cô, ngay lập tức có mấy người thất vọng rời đi.
“Thứ hai, nếu người đã có sẵn linh căn, hoặc có nhưng chưa thức tỉnh đều có thể thu nhận, ngoài ra, phái không chấp nhận những người còn lại.”
Lời vừa dứt, liền có mấy tiếng phẫn nộ phản đối.

Kiến Nguyệt vội ôm Bạch Tinh, thì thầm nói, “Bạch Tinh em…”
“Lúc này em nên gọi ta là Tiểu Hắc.”
Kiến Nguyệt khẽ cau mày, hiện tại là lúc để tâm thứ đó sao, bất quá vẫn nói tiếp, “Em không có linh căn, làm thế nào đây.”
“Ta nói em không thể thi triển phép thuật, ta lúc nào nói em không có linh căn rồi?”

Kiến Nguyệt khó hiểu nhìn đối phương, ánh mắt cầu xin sự giải thích.
“Em quên em làm thế nào hoá thành Cửu Vĩ rồi? Hay cách em giấu tai và đuôi, lẫn mùi hương đi.”
Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra, vỗ nhẹ trán mình, nhưng vẫn hoàn toàn không hiểu, “Phép thuật và linh căn là hai thứ khác nhau ư?”
Bạch Tinh mặc kệ nàng lẩm bẩm, tiếp tục nghe đối phương phổ biến quy tắc.
“Quy tắc thứ ba rất đơn giản, Trường An phái chỉ chấp nhận người có lai lịch trong sạch.”
Ngọc Thanh nói xong, quay người đi vào, khẽ liếc về phía Kiến Nguyệt.
“Trong kia là ai thế?” Một nam nhân nhìn thấy có người không mặc đồng phục giống những người trong kia, nghi hoặc hỏi.
“Này, tại sao cô nương kia không xếp hàng?” Một người hùa theo nói.
Đám người nghe thấy thế, vội nhao nhao lên xem.

Hàng lối cũng bị lộn xộn, một đồ đệ vội chạy ra, khuyên bảo mọi người giữ trật tự.
“Trường An phái các ngươi đang bất công quá đấy.” Một thanh âm tức giận la lớn.
Lời này vừa cất lên, đám đông cũng đồng loạt hô hào phản đối.

Y Ngọc Thanh nghe thấy có người xúc phạm, liền đứng phắt dậy, đi ra bên ngoài.
“Vị tiên sinh kia, ngươi vừa nói gì?” Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn về phía hắn, ánh mắt như cảnh cáo lời nói hồ đồ vừa nãy.
“Ta nói các ngươi bất công.” Nam nhân kia thấy bộ dạng cao lạnh của cô, có chút rụt rè, âm thanh cũng hạ xuống vài phần.
“Xin hỏi các vị, chỗ nào bất công?”
Một nữ tử liền đứng lên trước, tức giận nói, “Chúng ta đã ở đây xếp hàng hơn hai ngày, nàng ấy vì sao lại đứng ở bên trong?”
“Đúng là người đã ở bên trong, nhưng đã được ưu tiên tuyển chọn chưa?” Ngọc Thanh hỏi vặn lại.

ngôn tình sủng
“Sự nhiệt tình của các vị, lòng hiếu học của những người ở đây tại hạ đều hiểu, cũng đã thấy rõ có nhiều người đã ở đây hơn một tuần.

Bất quá, đó đều là những gia bộc, những người xếp hàng thuê, các vị nghĩ rằng chúng ta không nhìn thấy các vị đã lén lút đổi vị trí? Vì thế Trường An phái không có quy định, ai xếp hàng trước sẽ được trước, tránh để lãng phí thiên tài, dù xếp hàng hay không, chỉ cần muốn đến gia nhập môn phái, đều được chào đón.”
“Hơn nữa, cô nương này cũng giống như các vị, chỉ có thể đứng ở đây đợi chúng ta kiểm tra thân thể và linh căn mới có thể đi tiếp.

Tại hạ lần nữa lặp lại, người không có linh căn, người không còn trong trắng, ngươi lai lịch bất minh, xin mời trở về, môn phái tự có cách kiểm chứng, các vị không có cách che giấu, cũng không nên tìm cách lừa dối, chỉ gây lãng phí thời gian hai bên.”
Lại thêm nhiều người cằn nhằn rời đi, bọn hắn là các môn phái khác đến quấy phá, Ngọc Thanh cũng chẳng xa lạ nữa.
Kiến Nguyệt có chút dở khóc dở cười, bản thân đi đâu cũng thành trung tâm sự việc.

Nàng cũng không ngờ sự giúp đỡ này lại lộ liễu đến thế, may thay cô nương kia ăn nói hợp tình hợp lý.
“Bắt đầu đi.” Ngọc Thanh nhìn về phía nam tử bên cạnh, gật đầu nói.
“Mọi người lần lượt xếp hàng.” Nam tử kia lớn tiếng nhắc nhở, lần này tránh sự bức xúc, cũng để Kiến Nguyệt đứng ở một bên, “Ngươi tạm chờ một chút.”
Kiến Nguyệt lặng lẽ đứng nhìn bọn họ đặt ngón tay lên cổ tay đối phương, một luồng sáng xuyên qua lớp da, “Vị huynh đệ này, ngươi trước đây đã từng ăn cắp đồ, lại đánh người nặng đến vào ngục đến năm ngoái mới được thả.

Quy định môn phái, chúng ta không thể tuyển ngươi.”
“Vị huynh đệ này, ngươi không còn trong trắng nữa, mời về cho.”
“Cô nương, đáng tiếc, ngươi không có linh căn.”
Nhiều người ở phía sau thấy bọn họ có thể tra tận gốc gác, đành ngậm ngùi cúi đầu trở về, lại có nhiều người cố chấp nói không phải, đều bị đối phương nói đến cứng họng, bị áp giải ra ngoài.
Ngay lúc này, một đồ đệ gọi nàng lại, lúc Kiến Nguyệt chuẩn bị kiểm tra, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, khiến đoàn người rối loạn.
“Tránh đường cho Tú tiểu thư đi.”
Kiến Nguyệt nghe cái tên quen thuộc, quay người lại, thấy Tú Nghệ Anh đang bay thẳng vào bên trong, thoáng một cái, liền đứng trước mặt nàng.
“Nguyệt Nguyệt.” Nhìn thấy nàng, đối phương liền mừng rõ bắt lấy tay người đối diện.

“Đó là Tú tiểu thư sao? Có phải nữ nhi của Tú chưởng môn không?”
“Tú chưởng môn là ai?”
“Ây dà, ngươi không biết sao, đó là chủ thượng của phái Lạc Phong của Đông Hải Đế Quốc.

Tốt hơn không nên chọc vào bọn họ.”
Bạch Tinh vẫy đuôi, cảm thấy đi đâu đám người lắm chuyện này phụ hoạ, bất quá cũng có điểm tốt.
Kiến Nguyệt nghe thấy Đông Hải Đế Quốc, liền giật thót mình.

Ngay lúc này, đồ đệ của môn phái lại thản nhiên vô tư đưa phép đến kiểm tra nàng.
“Cái gì thế?”
Đúng lúc Kiến Nguyệt không kịp phòng bị, đã cảm thấy trong người có một nguồn năng lượng chạy ngang dọc đi khắp người, từ cổ tay đến tim, lại qua mạch máu lướt lên đầu, cuối cùng là vùng bụng.

Nàng thấy mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, dự cảm bất lành, bỗng khoé mắt thấy có thứ gì đó đung đưa qua lại, là đuôi của nàng.
Nàng vội đưa tay lên trên đầu, chạm trúng vào đôi tai mềm mại kia, trong lòng hoảng loạn, bản thân bất cẩn để bại lộ rồi.
“Cửu Vĩ tộc sao?”
“Đó là Cửu công chúa của Cửu Vĩ tộc.” Một người hét ầm lên, hắn là chuyên gia hóng hớt, đã nghe qua tin Cửu công chúa bất ngờ xuất thành đi về phía nam, vừa mới thấy nàng, nghĩ cũng không nghĩ, vội vàng thể hiện khoe khoang sự hiểu biết.
Đám người nghe thấy thế, sự chú ý từ Tú Nghệ Anh đều dồn lên người Kiến Nguyệt, lời bàn tán so với lúc nãy còn nhiều hơn.
“Chẳng trách vì sao ta thấy nàng là quốc sắc thiên hương, mới nhìn thấy đã bị hút hồn.”
“Vì sao Cửu công chúa lại ở đây? Cửu Vĩ đang gặp hoạ diệt tộc, người vì sao lại ở nơi này?”
“Người của Đông Hải gặp hoàng gia của Cửu Vĩ.

Hahaha, sẽ không huyết chiến chứ.”
“Nghe nói Đông Hải Hoàng đế ban trọng thưởng ba đời cho người nào giết được hoàng gia Cửu Vĩ.”
Một đám người ăn dưa đều nhìn về phía các nàng, hứng khởi nghĩ ra đủ mọi chuyện.

Tú Nghệ Anh ngơ ngác nhìn đối phương, “Nguyệt Nguyệt là Cửu công chúa Cửu Vĩ?”
Y Ngọc Thanh thấy tình hình không ổn, vội cảnh giác nhìn các nàng, tinh thần căng thẳng, cô làm sao có thể để người ở đây tuỳ ý giết chóc lẫn nhau.
“Nguyệt Nguyệt…”
Chưa đợi Kiến Nguyệt lên tiếng, bả vai đã có người ôm lấy, Tú Nghệ Anh vui vẻ ôm lấy nàng, “Không sao, sau này chúng ta sẽ trở thành đồng môn, ta làm sao sẽ vì mấy lợi ích nhỏ mà tổn hại tình bạn.”
Đám người thấy chuyện nằm ngoài ý muốn, rất nhanh đã buồn tẻ tách ra, tiếp tục yên lặng xếp hàng.
Đồ đệ kia thấy mọi thứ đã ổn định, cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục kiểm tra, có điều hắn cau chặt mày, linh căn gì đây? Hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
“Ở đây có người có song hệ.” Lúc này đồ đệ kiểm tra Tú Nghệ Anh nói lớn lên.
Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, thấy đối phương đang vui vẻ cười, lại thấy người kiểm tra mình một mực cúi thấp đầu nhìn cổ tay nàng, làm sao cảm thấy hắn có chút chậm chạp.
“Nghệ Anh, chúc mừng.”
Kiến Nguyệt mỉm cười chúc mừng nàng, Tú Nghệ Anh còn cười toe toét gật đầu.
Y Ngọc Thanh thấy sư đệ kiểm tra Kiến Nguyệt lề mề, cau chặt mày, không kìm được mà lại gần, nghi hoặc hỏi, “Làm sao thế?”
“Sư tỷ, nàng rất kì quái, đệ không nhìn ra linh căn của nàng.”
Ngọc Thanh nghe thấy thế, liền thay hắn tiến hành kiểm tra, đưa linh lực quét khắp người nàng, quả đúng là có chút bất thường.
“Cái này, Cửu công chúa, linh căn của người mặc dù đã thức tỉnh, nhưng lại có thứ gì đó không thích hợp, dẫn đến linh lực rối loạn.” Ngọc Thanh rất nhanh đã đưa ra một đáp án tạm thời, còn chính xác là gì, cô vẫn phải trở về hỏi các vị tam trưởng lão.
Kiến Nguyệt đương nhiên là biết cái gì không thích hợp, bất giác ôm chặt lấy Bạch Tinh, căng thẳng nhìn cô, “Vậy ta…”
“Quy định của Trường An phái là chỉ cần có linh căn là sẽ được cho qua, hai quy định còn lại công chúa cũng đã thông qua.” Ngọc Thanh hiểu nàng muốn hỏi gì, gật đầu cho người thông qua.
“Người trước chờ một lúc, lát nữa sẽ có người đưa lên núi.” Cô đưa tay chỉ về một bên.
Ngay lúc Kiến Nguyệt chuẩn bị đi, chợp có người từ trên trời vội vàng bay xuống, hô to, “Chưởng môn có lệnh, linh vật cũng phải kiểm tra.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.