Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 30: Linh Vật


Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 30: Linh Vật


Kiến Nguyệt đang mơ thấy mình ôm một con thỏ trắng bồng bềnh, vuốt vuốt nó một hồi, cái miệng nàng liền trở thành mõm cáo, há mồm ra nuốt chửng con thỏ, nàng liền hả hê bật cười, từ khi bản thân xuyên không, đã không còn tâm hồn thiếu nữ nữa, nhiều lúc bị Bạch Tinh bỏ đói đến trắng mắt, nên không hơi tâm trạng từ bi nữa.
Bỗng thấy con thỏ kia vùng vẫy ở trong cổ họng, cảm thấy khó thở, vất vả mới mở được mắt, thấy trước mắt có người.
Bạch Tinh đang bóp cổ nàng.
Kiến Nguyệt giật mình ngồi bật dậy, vội vàng vuốt vuốt cái cổ trắng của mình, trừng nàng một cái, “Ngươi hết cách gọi ta rồi?”
Bạch Tinh thấy nàng vuốt cổ, bĩu môi, nàng làm như mình đã bóp cổ thật, gọi là để tay lên cổ thì hơn, “Chứ còn có cách nào? Hôn công chúa ngủ trong rừng gọi dậy?”
“Nhưng cũng đâu cần bóp cổ chứ.” Kiến Nguyệt lườm nàng, thấy bên ngoài sân đầy nắng, cũng quay người đi xử lý nhu cầu cá nhân.
Lúc ra ngoài, người không thấy đâu, ngược lại thấy con cáo đen đang phe phẩy đuôi ngồi ở trước cửa, nó quay lại nhìn nàng, đôi mắt xám pha thêm màu đỏ, “Ơ?” Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn nó.
“Đáng yêu quá.” Kiến Nguyệt không kìm được, chạy ra bế con cáo lên, vuốt ngang vuốt dọc, khiến lông nó bị rối tung lên.
“Đừng vuốt nữa.” Đột nhiên con cáo lên tiếng, âm thanh vô cùng quen thuộc.
Kiến Nguyệt giật mình, đem nó giơ ra trước mặt, nghi hoặc nói, “Bạch Tinh?”
“Phải.” Con cáo kia liếc xéo nàng, thè cái lưỡi hồng kia liếm tay, “Ta phải lấy hình dạng này, phòng trường hợp ngươi quen mất giấu mùi đi, thì cứ đổ cho ta là được.”
Kiến Nguyệt long lanh nhìn con cáo con ở trước mặt, xúc động, không biết là vì câu nói vừa nãy hay bởi vì nàng quá đáng yêu, “Bạch Tinh…”
“Không cần cảm -“
Lời còn chưa dứt, đã bị Kiến Nguyệt ôm chầm vào trong ngực, đem mặt nhỏ của nàng áp vào mặt Bạch Tinh, dụi dụi, “Ngươi ngay từ đầu lấy hình dáng nào có phải tốt hơn không.”
“Đồ đáng ghét, buông ra.” Bạch Tinh tức giận khinh thường đẩy mặt nàng ra.
Hai người đùa bỡn một lúc, thực ra là một người đuổi một người chạy, sau đó Kiến Nguyệt mới đi thu dọn đồ đạc, cũng chẳng có gì ngoài mấy bộ y phục đưa cho Bạch Tinh thay mình cất.
Bạch Tinh thấy nàng cầm một quyển sách, định giúp nàng cất, lại bị thiếu nữ giật lại, ôm chặt lấy, “Ta tự cầm.”
“Làm như sách đáng ngàn vàng, chưa biết chừng tác giả còn đem ra làm gối kê mông đấy.”
Dọn dẹp chuẩn bị xong, Kiến Nguyệt đi ra bên ngoài, Bạch Tinh niệm chú một chút, một đại bảo kiếm liền xuất hiện, “Lên đi.”
“Nhưng ta đâu thể thi triển ngự kiếm hành.” Kiến Nguyệt nhìn đại kiếm ở dưới đất, nhìn nó được khắc chạm vô cùng tinh xảo, hiển nhiên là bảo kiếm, nhưng Bạch Tinh đem nó ra làm ván lướt.
“Ngươi cứ lên đi, ta trở thành cáo đâu có nghĩa ta mất kí ức.”
Đúng là nàng không lừa mình, Kiến Nguyệt vừa bế Bạch Tinh vừa đặt chân, kiếm đã bay vút lên trời.

Kiến Nguyệt cũng không phải lần đầu đi ngự kiếm hành, mới đầu còn thấy thích thú, nhưng rất nhanh đã thấy nhàm chán, lần này rút kinh nghiệm, cầm theo một quyển sách để đọc.
Hai người đi một hồi lâu, một người mải mê đọc sách, một người nằm uống rượu.


Đến tầm trưa, Bạch Tinh mới cho xuống ở một rừng tre, “Chúng ta đã rời khỏi Xích Quỷ sơn mạch, phía trước có một con trấn nhỏ, tránh thu hút sự chú ý, ta chỉ có thể dừng ở đây, chúng ta đi bộ vào.”
Kiến Nguyệt và Bạc Tinh đi một lúc, bụng bắt đầu cồn cào, nàng ngửi thấy mùi đồ ăn ở đằng xa, là một tửu quán, lại liếc nhìn Bạch Tinh đang ở trên vai mình một cái, “Bạch Tinh, ta có chút đói.”
Sáng giờ đã được ăn gì đâu.
Bạch Tinh thấy tiếng bụng của nàng đang réo, cười nói, “Ngươi mang tiền không?”
Kiến Nguyệt ngạc nhiên nhìn nàng, “Không phải ta thấy ngươi thường ôm một giỏ ngân lượng đi ra ngoài hay sao?”
“Phải, ta tiêu hết rồi.”
“Ta cũng không có tiền.”
“…”
Kiến Nguyệt bất lực uể oải đi ngang qua tửu quán, ngửi mùi thịt quay thơm phức, nhưng cũng chỉ có thể nhắm chặt mắt bịp chặt tai bỏ đi, Bạch Tinh ở một bên nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ cười nhạt.
Thị trấn kia xa hơn nàng tưởng, thêm nữa bản thân đang đói, nên bước chân đi rất chậm.

Các nàng đi từ lúc mặt trời lên cao cho đến lúc lặn đến chân núi, Kiến Nguyệt còn đang muốn ngất, bỗng khóe mắt nhìn thấy một bóng hình trắng lướt qua, nàng nhìn theo hướng nó, là thỏ!
Nếu không có tiền, vậy chỉ có thể đi săn, Kiến Nguyệt nghĩ xong, liền liếm liếm môi, ánh mắt của thú săn mồi nhìn con thỏ.
Con thỏ linh cảm có chuyện xấu, liền vội vàng nhảy vọt đi, Kiến Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo, để quên mất Bạch Tinh ở một bên.
Kiến Nguyệt đuổi theo nó một hồi, hoàn toàn không để ý mình đang đi đâu, con thỏ đọ sức không lại một Cửu Vĩ, chịu trận chấp nhận thua, nàng liền lao đến ôm chặt nó, mặc kệ y phục đã có chút bẩn.
“Các ngươi là ai.”
Ngay lúc Kiến Nguyệt còn đang cong mắt vui vẻ nhìn con thỏ béo, đột nhiên có giọng nói từ đâu đó cất lên, hình như là giọng của nữ tử.

Kiến Nguyệt vội ôm chặt lấy con thỏ, một bên lén lút ở sau bụi cây đi về phía phát ra âm thanh.
“Hừ, đi qua địa bàn bản đại vương mà không giao nộp kinh phí, muốn chết.”
“Đại vương cầu tha mạng.”
Cảnh tượng trước mặt nàng là, một thiếu nữ nông thôn đang đỡ một cụ già, bọn họ bị một đám cường hào ác bá trông rất hung tợn bao vây.
“Đại vương, ta thấy cô nương này rất xinh đẹp.

Hay là chúng ta giữ nàng ấy lại, thả lão già này đi.”
Tên đứng đầu kia cười lạnh một cái, vuốt vuốt cái đầu hói, có vẻ hắn là đầu sỏ của đám thổ phỉ này.


Trông hắn to cao như cái cột đình, hai cánh tay đều là bắp thịt cuồn cuộn, có điều cái bụng lại tròn như cái trống, còn có một vết sẹo hung tợn từ lồng ngực kéo dài xuống tận eo.
“Đại vương, tiểu nữ nhà lão nô còn nhỏ.

Ngươi giữ lão nô lại, lão nô thay ngươi làm việc.” Ông lão kia nghe thấy lời đệ tử của hắn nói, vội vàng chạy đến ôm chặt lấy chân tên đầu sỏ.
“Quân khốn nạn, trẻ không tha già không thương.

Đợi sư tỷ biết chuyện này, nhất định sẽ cho các ngươi một bài học.” Cô nương kia nói lớn, không ngừng chửi rủa.
Tên đầu sỏ bị nàng chửi mắng, ngược lại còn thích thú cười ha hả, đạp ông lão kia lăn ra xa, tiến đến bóp lấy mặt cô nương kia, “Sư tỷ ngươi? Cái đứa mù kia?”
“Ngươi không được xúc phạm sư tỷ.” Cô nương kia hất mạnh cánh tay hắn ra, lại phát hiện không thể dịch chuyển.
“Nó mù thì bảo mù, ta xúc phạm ở chỗ nào.

Này, các ngươi nói ta nghe, ta chỗ nào xúc phạm đến con mù kia rồi.” Tên thủ lĩnh quay mặt lại nhìn đàn em, cả đám cười ầm lên.
Kiến Nguyệt ở một bên bất bình hết sức, nàng nhớ đến mình từng trải qua chuyện tương tự, máu lại càng sôi sục lên, muốn lao ra đánh cho đám côn đồ lưu manh kia một trận.
“Tiểu cô nương, hay ngươi về làm vợ cho bản vương, sẽ được —”
Lời còn chưa dứt, đã bị một cái tát lên mặt, hắn trợn mắt nhìn thiếu nữ ở trước mắt, “Ngươi dám đánh bản vương? Đúng là rượu mời không uống, uống rượu phạt.” Nói xong nhấc bổng nàng lên vai.
Kiến Nguyệt thấy tình huống khẩn cấp, quên mất con thỏ béo ở trong tay đã chạy đi từ lúc nào, vội vàng rút Tiểu Bạc ra, phi về đám cường hào kia.
Một tên côn đồ kia đang quay lưng lại với nàng, nghe thấy đằng sau có tiếng động, giật mình xoay người lại, thấy một tia sáng lóe qua người, khẽ sượt qua lồng ngực hắn, y phục liền bị rách, máu chảy ra, “Chết tiệt.” Hắn vội ôm vết thương, nhìn kĩ là một thanh kiếm.
Cả đám bị tiếng hét của hắn mà kinh động, cũng vội vàng quay người lại, thấy một cô nương một thân bạch y mặt có chút nhem nhuốc trừng bọn hắn, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, nhưng rất nhanh nở ra nụ cười gian tà, “Ô, ở đâu có một đại mỹ nhân thế này?” Tên đầu sỏ liếm liếm mép, mặc kệ thiếu nữ đang ở trên vai vùng vẫy liên tục đập mạnh vào ngực hắn.
Thiếu nữ thấy có người cứu mình, vội vàng ngẩng đầu lên, tuy là một thân bạch y, nhưng lại không phải sư tỷ, có điều nàng chưa gặp ai xinh đẹp đến thế, tuy là mặt có chút lem, cũng không thể che giấu đôi mắt trong veo động lòng người kia.
“Đại vương cẩn thận, nàng ta có vũ khí.” Tên đệ tử bị thương ở một bên nhắc nhở.
Tên đầu sỏ kia nghe thấy lời hắn nói, liền thấy có tia sáng lao đến, vội vàng tránh né, nhưng lưỡi kiếm lướt qua vành tai, khiến cho hắn chịu đau mà theo bản năng thả thiếu nữ xuống, ôm lấy một bên tai, “Khốn nạn.”
Kiến Nguyệt cầm lấy Tiểu Bạc, tự tránh mình cũng quá kém rồi, chẳng xi nhê vào đâu cả.

Cuối cùng thì nàng đã hiểu, nữ hài tử vì sao phải biết một chút võ.
“Ngươi trông lấy, không được để người chạy mất.” Tên đầu sỏ để một thằng em trông chừng, bản thân giận sôi máu mà cầm cái chùy gai, “Còn cô nương kia, các ngươi nhẹ tay chút, đừng phá hoại khuôn mặt, ta còn dùng.” Nói xong ra lệnh cho bọn hắn lao lên.

Kiến Nguyệt thấy đám thổ phỉ kia hùng hồn lao lên, có chút sợ hãi, nhưng vẫn cầm chặt Tiểu Bạc, hít sâu một cái, cũng chạy lao lên.
Tuy Kiến Nguyệt có Tiểu Bạc chống đỡ hơn nửa, nhưng bản thân nàng mới học võ được ba tháng, lại kèm theo đối lập về thể chất, rất nhanh đã lộ ra yếu thế.

Ngay lúc nàng sắp cảm thấy chống đỡ không nổi nữa, một tên đang cầm đại đao hướng về mặt nàng bổ, đột nhiên có cái gì đó lướt nhanh qua mắt.
Chát.
“A.” Một tên côn đồ kia hét lên, khuỵu ngã xuống.
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn người vừa cứu mình kia, là một bạch y nữ tử khí chất tiên tử đang cầm trường tiên đi đến, nhưng điều đáng ngạc nhiên là, nàng ấy lấy khăn vải quấn quanh mắt.
“Sư tỷ.” Thiếu nữ bị trói chặt ở một bên vui mừng gọi lớn.
Bạch y nữ tử kia nghe thấy tiếng động, liền quay đầu về nơi phát ra âm thanh, “Hương, không sao chứ?”
“Sư muội không sao.

Sư tỷ cẩn thận!”
Bạch y nữ tử thấy nàng nói không sao, gật nhẹ đầu, nghe thấy bên tai có tiếng động, là tiếng bước chân giẫm lên lá khô kêu lắc rắc, bước chân có chút nặng nề, chứng tỏ hắn cầm vũ khí nặng, không nói nhiều lời, lập tức lấy trường tiên chống đỡ lại một nhát rìu đang bổ về phía đầu nàng.
Keng.

Tiếng kim loại va đập.
Tên đầu sỏ thấy bảy gã trai tráng đấu không lại hai cô nương thanh mảnh, tức giận nghiến răng kèn kẹt, “Xông lên, kẻ nào để các nàng thoát, cũng đừng hòng sống trở về.”
Mấy tên kia nhận ra mình đấu không lại bạch y nữ tử, nhưng Kiến Nguyệt lại vẫn có thể dễ dàng đối phó, liền bổ về hướng nàng.

Kiến Nguyệt thấy bọn hắn đang lao đến, đồng tử giãn nở to ra, không kịp mất rồi.

Đột nhiên không biết do trời đột nhiên tối đi hay do mắt nàng, Kiến Nguyệt cảm giác có thứ gì che mất tầm nhìn của mình, hoang mang bối rối.
Bên tai nàng nghe thấy tiếng vũ khí rơi loảng xoảng, còn có tiếng hét ầm lên, “Quỷ.” Nói xong liền nghe thấy tiếng bọn hắn lũ lượt hoảng sợ chạy đi.

Bạch y nữ tử như cảm nhận được sau lưng có luồng khí lạnh, theo bản năng cảnh giác xoay người lại, vấn đề là nàng đâu còn thị lực để nhìn.
Đợi đến khi Kiến Nguyệt hồi phục thị giác, đã thấy xung quanh ngoại trừ bạch y nữ tử, thiếu nữ và ông lão đang bị trói kia, còn lại chẳng còn ai nữa.
Ngay lúc nàng khó hiểu muốn mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, đột nhiên có một tiếng gọi từ đâu đó cắt đứt ý định của nàng, “Húc Húc.”
Kiến Nguyệt và mọi người đều nhìn về hướng âm thanh phát ra kia, thấy có một nam tử, không đúng, là nữ tử buộc cao tóc cưỡi hắc mã chạy đến đây, trên người còn có một áo giáp vai, nhìn nàng ấy vô cùng soái khí anh dũng, Kiến Nguyệt thầm nghĩ.
“Khánh Vy, ta ở đây.” Khác với giọng nói cao lãnh vừa nãy, giọng nói của bạch y nữ tử dịu dàng đến Kiến Nguyệt nghĩ hai người khác nhau.
“Nguyệt nhi.”
Kiến Nguyệt giật mình quay người lại, thấy Bạch Tinh đang ngồi oán giận lườm mình, “Ngươi đã chạy đi đâu?”

“Bạch Tinh.” Kiến Nguyệt tiến lại gần, bế nàng vào trong lòng, “Xin lỗi, ta chỉ là muốn đi bắt thỏ.”
“Thỏ? Là ba người trước mặt kia sao.” Bạch Tinh lấy cái chân trước như quả măng cụt chỉ về hướng ba người kia, “Ở đây vừa có chuyện gì?”
Kiến Nguyệt nén cười, câu hỏi này, hình dáng này, Bạch Tinh quả là rất biết diễn trò.
“Sư tỷ, là nàng ấy vừa giúp đỡ phụ thân và muội.” Thiếu nữ tên Hương kia chỉ về phía Kiến Nguyệt, nữ tử kia cũng nhìn về hướng nàng.
Nữ tử cưỡi ngựa kia cầm lấy tay bạch y nữ tử, dẫn nàng đến trước mặt Kiến Nguyệt, “Cái kia, đa tạ vị cô nương này đã giúp đỡ chúng ta.”
Kiến Nguyệt vội xua tay, “Không cần đa lễ.” Nàng cũng đâu có giúp được gì.
“Nguyệt nhi, ngươi bị thương.” Bạch Tinh liếc nàng một cái, chen ngang nói.
Kiến Nguyệt lúc này mới để ý mu bàn tay có một vết chém, không lớn cũng không nhỏ, có lẽ là do vừa nãy không cẩn thận, còn chưa kịp nói, đã thấy Bạch Tinh thè cái lưỡi hồng nhỏ ra liếm vết thương, có chút nhột.
“Oa, một con cáo con.” Hương cũng chạy ra xem, “Nó lại còn biết nói? Xinh đẹp tỷ tỷ, đây là thứ gì thế?”
“Đây, đây là…” Kiến Nguyệt không ngờ đến câu hỏi này, ấp úng nói.
“Ta là linh vật của nàng.” Khác với bộ dáng lúng túng của Kiến Nguyệt, Bạch Tinh thản nhiên nói.
“Linh vật?” Nữ tử cưỡi ngựa kia hỏi, nhìn nàng rất hào hứng với vấn đề này, “Cô nương thật may mắn, ta cũng muốn tìm một linh vật, nhưng mãi chẳng tìm được.”
Kiến Nguyệt không hiểu linh vật là gì, chỉ cười trừ, “Ờ ha ha, ngươi, ngươi sẽ sớm tìm được thôi.”
Linh vật là gì? Cả cái đại lục này chỉ có nàng là không biết, linh vật là vật bảo hộ.

Mà không phải con vật nào cũng có thể làm linh vật, bản thân nó phải tu luyện đến một mức nhất định mới có năng lực bất phàm, vấn đề là, khi chúng đạt đến cấp bậc này, cố gắng tu luyện thêm trăm năm đến nghìn năm là có thể hóa tiên, vì thế chúng sẽ chẳng vì gì mà trở thành linh vật của người khác cả.

Ai ai cũng ao ước có một linh vật, nhưng không phải ai cũng có duyên để có.
Bạch Tinh lật người lại, khoe cái bụng ra ngoài, hướng bốn chân lên trời, “Nguyệt nhi, ta đói.

Thỏ mà ngươi hứa đi bắt cho ta ăn đâu, hơn nữa, tối nay chúng ta ngủ đâu? Ta mới không thèm ngủ ở hang đá nào đâu.”
Kiến Nguyệt sửng sốt nhìn nàng, đây là người già suốt ngày lải nhải đạo lý đây sao?
Bạch y nữ tử ở một bên cười nhạt, ý tứ của nó chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, vì thế chủ động nói, “Dù gì cũng là ân nhân của sư muội ta, cũng chính là ân nhân của chúng ta.

Nếu như hai vị không chê, bên ta còn có một gian phòng trống, có thể giúp các ngươi tạm trú qua ngày.”
Kiến Nguyệt mừng rỡ, chê? Nàng còn đang lo lắng tìm chỗ ở đây, nhưng vẫn lịch sự nói, “Vậy làm phiền các ngươi rồi.”
“Không phiền, ngươi vì chúng ta bị thương.

Vẫn là nên xử lý vết thương một chút.” Nữ tử kia kéo ngựa nhường cho Kiến Nguyệt, nhưng nàng lại từ chối, nhường ngựa cho ông lão và Hương..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.