Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 23: Tương Ngộ
Tranh đấu một hồi, Kiến Nguyệt đã cảm thấy thấm mệt, hơn nữa lần này không ngừng mất máu, cảm thấy đau đầu chóng mắt.
Yếu ớt giằng co thêm một hồi, nàng cảm thấy sức lực cạn kiệt, ngã xuống, trở về dạng người, cả người quay quay cuồng không phân biệt nổi trời đất, nằm thoi thóp bất lực nhìn hai tên sắc lang kia đang đắc ý cười, nụ cười vô cùng ghê rợn.
Mắt đều mờ đi, thấy bọn hắn như chia làm bốn, làm sáu tiến đến, trong lòng sinh ra cảm giác ghê sợ mãnh liệt, nhưng lại không thể đứng dậy, đau đớn đến cạn kiệt, cả người nặng như chì mà bất động.
Lúc thấy bọn hắn chỉ cách còn mấy bước chân, Kiến Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt lại, thầm ước lúc này bản thân đã chết.
Nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, nàng lại cố gắng nâng mí mắt lên, hai tên kia lại không thấy, ngược lại ngoài ý muốn thấy hai người đang cầm ô đứng dưới mưa nhìn nàng, sương mù cùng màn đêm khiến đôi mắt mơ hồ của nàng nay càng không nhìn rõ, hình như là nữ tử, lẽ nào là A Cầm cùng đồng bọn đã tìm thấy nàng.
Rốt cuộc là ai cũng thế thôi, Kiến Nguyệt cười lạnh, ngất lịm đi.
“Ừm hừm.” Thanh âm từ một trong số người đang che ô kia vang lên, nếu lúc này Kiến Nguyệt còn tỉnh, sẽ nhận ra đây không phải giọng nói của A Cẩm.
Nàng bước đến, cúi xuống, lấy ô che cho Kiến Nguyệt đang bất tỉnh, đầu ngón tay thon dài vươn ra, chạm nhẹ vào nàng.
“Chậc chậc.”
Đưa ô cho người đang đứng bên cạnh, sau đó cẩn thận nhấc Kiến Nguyệt lên, quay lưng bế nàng biến mất trong màn sương, để hai tên sắc lang đang sùi bọt mép kia nằm ở một bên.
…
Kiến Nguyệt mơ thấy một giấc mơ rất dài, mơ thấy gia đình của nàng đang cùng chơi đùa bên bờ sông, cùng bạn bè đi chơi ở quảng trường, lại cùng Tây Cố Thành bàn bạc về sản vật được trưng bày ở trong viện bảo tàng, quãng thời gian nhạt nhẽo nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy viên mãn, đột nhiên sương mù kéo đến, gương mặt của người thân nàng đột nhiên không cười nữa, lạnh lùng vô hồn nhìn nàng, như nhìn thấy người xa lạ.
“Người không phải con gái ta.” Cha cô Lý Tuấn không cảm xúc nói.
“Cha, cha nói gì thế?” Kiến Nguyệt tiến lại gần, Lý Đức Tiến bỗng tránh né cô, nấp đằng sau lưng Trần Cảnh Xuân, sợ hãi nhìn nàng, như thể bắt gặp ngáo áo mà cậu thường sợ
“Đức Tiến, là chị đây.” Kiến Nguyệt cầu xin nói với cậu bé, muốn lại gần.
“Tránh xa con trai tôi ra.” Trấn Cảnh Xuân đẩy mạnh Kiến Nguyệt, khiến nàng ngã xuống, thấy có người đứng bên cạnh, ngẩng đầu lên, là Mạc Viễn, “Mạc…”
“Ngươi không phải Trần Hạ Nam, ngươi là ai?” Đột nhiên cậu hét lớn lên.
Sau đó Vũ Phương, Triệu Thu Ngọc và Tri Hoa Dương Tử xuất hiện từ đằng sau, “Ngươi không phải Hạ Nam.” Âm thanh này liên tục vang vẳng bên tai nàng.
Ngươi không phải là Trần Hạ Nam.
Kiến Nguyệt đau khổ muốn thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng không thể tỉnh lại được, cả người bất động đến khó chịu, cảm giác mắt mình tuôn lệ, nhưng không có cách nào đưa tay lau đi.
Nàng cảm nhận được có người đang đi lại, thỉnh thoảng lau nước mắt cho mình, còn đặt cái tay mát lạnh lên trán mình.
Kiến Nguyệt cảm thấy man mát, có chút thoải mái, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nàng lại nằm mơ, thấy Tây Cố Thành đang đứng ở đằng xa, hiền từ nhẹ nhàng gọi, “Hạ Nam.”
Kiến Nguyệt như người rơi xuống vách đá mà bắt lấy được một cành cây, vội vàng chạy đến, “Cô Tây, giúp em với, cứu em với.”
Tây Cố Thành ôm lấy nàng, dịu dàng vuốt lấy mái tóc, nhưng đột nhiên lại đẩy mạnh nàng ra xa, lạnh lùng nhìn nàng, “Nói, ngươi là ai?”
Nói xong còn xoay người bước đi, không hề do dự mà quay đầu lại một lần.
Kiến Nguyệt vội đuổi theo, đuổi mãi, cuối cùng cũng bắt được lấy tay người.
“Đừng đi.” Kiến Nguyệt hét lớn, ngồi thẳng dậy.
Thứ đập vào mắt nàng là một con nhím đang đứng ở trước mặt, đứng yên khó hiểu nhìn nàng, hình như nó cho rằng câu nói kia là dành cho nó.
Kiến Nguyệt đầu đau như búa bổ, khẽ lắc, xoa lên ấn đường, mình hoá thành hồn ma với động vật rồi?
“Tỉnh?” Ngay lúc nàng còn đang ngơ ngác, đột nhiên một giọng nói thanh thoát cất lên, khiến Kiến Nguyệt giật nảy một cái, vội cảnh giác quay ra nơi phát ra âm thanh.
Kiến Nguyệt ngạc nhiên, người ở trước mặt một thân hắc y, đang lười biếng dùng một tay chống đầu, tay còn lại cầm quyển sách, nàng chưa từng gặp qua người nào thế này, chỉ có thể hai từ để miêu tả nàng ấy, đẹp và lạ.
Kiến Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là vẻ đẹp khó miêu tả, nàng ấy có mái tóc dài như sương phủ tuyết rơi mà bạc trắng, hàng lông mày và lông mi cũng đọng lại những bông tuyết, đôi mắt sắc bén, linh động, con ngươi màu xám, nhưng nhìn kĩ hơn sẽ thấy có viền đỏ quanh đồng tử như rắn kia, đôi mắt ấy giúp điểm thêm khí chất lạnh nhạt của nàng, khoé miệng tựa tiếu phi tiếu, đang khẽ mở.
Thấy Kiến Nguyệt đang ngẩn ngơ nhìn mình, đôi lông mày nhấc lên, bờ môi anh đào kia cong lên một nụ cười nhạt, chuyển tầm mắt về phía nàng, âm thanh trầm khàn, “Đẹp không?”
Kiến Nguyệt bị nàng ấy hỏi thế, nhận ra mình đang thất lễ, vội dời tầm mắt khỏi gương mặt, lại nhìn thấy cái cổ trắng nõn thon dài kia, ánh mắt của Kiến Nguyệt bám dọc theo nó, cho đến tận xương quai xanh mê người đang bị lộ ra, áo của nàng ấy bị tuột ra đến bên bờ vai mịn màng, nhưng hình như người ấy còn chẳng thèm để tâm mà che đi.
Mà bởi vì tư thế nằm nghiêng này, nàng có thể nhìn rõ đường cong, nhìn chiếc eo thon kia, lại đến đôi chân ngọc ngà ấy, Kiến Nguyệt cảm thấy máu ở trong người đang sôi lên, nàng nhận ra, bạch phát nữ tử này da rất trắng, không giống người bình thường, mà là trắng bệch, dường như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời bao giờ, có chút dọa người.
Kiến Nguyệt mặt đỏ bừng, đều là nữ tử, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy nhộn nhạo, ngứa ngáy.
Thấy Kiến Nguyệt vành tai ửng hồng, bạch phát nữ tử cũng chỉ khẽ cười, không nói gì nữa, tiếp tục đọc sách.
“Cái kia, đa tạ cô nương đã cứu mạng.” Kiến Nguyệt thấy nàng không để ý đến mình, có chút mất mát, nhưng vì sao lại có cảm giác này, Kiến Nguyệt vội vàng lắc đầu, nhất định là do quá mệt mỏi.
Bạch phát nữ tử nghe thấy lời nàng nói, liền đóng sách lại, đứng thẳng lên, cười cười, “Không cần đa tạ, ta là tiện đường.”
Kiến Nguyệt thấy nàng đứng lên mới nhận ra, cô nương này rất cao, còn cao hơn mình một cái đầu.
“Tiện đường cũng là đã cứu mạng, ơn này ta nhất định sẽ báo đáp, không biết cô nương có nguyện vọng gì, nếu ta làm được, ta sẽ tận tâm mà làm.” Kiến Nguyệt nói tiếp, nhớ đến chuyện đêm hôm đó, khi ấy nàng đã nghĩ, nếu ai đến cứu nàng ra khỏi đây, Kiến Nguyệt đời này cũng sẽ không quên ơn.
Bạch phát nữ tử đang chơi đùa với con nhím kia, nghe thấy nàng nói thế, khẽ nhướng mày.
Nàng cười nhạt, đặt con nhím xuống, bảo nó ra ngoài, sau đó tiến đến chỗ của Kiến Nguyệt, Kiến Nguyệt thấy người đang lại gần mình, tim đập mạnh, khẽ nuốt nước bọt.
Nữ tử kia cúi người xuống, chống tay lên giường, đem mặt tiến gần đến Kiến Nguyệt, đến nỗi chỉ còn cách một cái chóp mũi, Kiến Nguyệt ngửi thấy mùi hương trên người, là mùi hoa lan.
“Vậy, ngươi gả cho ta đi.”
Hả? Kiến Nguyệt nghe xong liền mở to mắt, ngốc lăng nhìn người ở trước mặt, xác định bản thân không nghe lầm.
Ấp a ấp úng, không biết nói gì.
Phụt.
Kiến Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu, thấy nữ tử kia đang bật cười, cảm giác xấu hổ tràn lên, nàng là bị người trêu đùa.
Kiến Nguyệt đen mặt, nắm chặt lấy chăn, bản thân mình thì đang nghiêm túc, nhưng người lại không tim không phổi mà trêu đùa.
Nữ tử kia thấy nàng đang giận dỗi, cố nén nụ cười lại, khẽ lau nước mắt, “Được rồi, ta chỉ đùa một chút thôi.
Ngươi cũng thật thú vị, hoàn toàn không hợp với thân phận hiện tại.”
Kiến Nguyệt nghe thấy nàng nhận ra mình, quay đầu sang, quên mất bản thân là đang giận dỗi, “Ngươi biết ta sao?”
Ừm mhmm, một chút.” Nữ tử kia lấy tay đặt lên cằm, mắt khẽ đảo, ra vẻ suy tư.
“…” Nàng cứ cảm thấy người này đang bỡn cợt mình.
Bạch phát nữ tử kia lại thấy nàng im lặng, đoán là lại tức giận rồi, người này sao lại dễ giận dỗi thế, thật đáng yêu.
“Vậy về chuyện báo ơn, ngươi trả lời cho ta một vài câu hỏi là được.” Nữ tử kia xuống nước, bắt chuyện trước.
“Chuyện gì?” Kiến Nguyệt là đối với chuyện này chột dạ, nàng đâu có biết chuyện gì về thế giới này, chủ nhân cơ thể này càng không.
“Tên của ngươi là gì? Ngươi vì sao lại ở đây?” Bạch phát nữ tử nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt thâm trường ý vị.
Kiến Nguyệt nhưng là không đọc được ánh mắt kia, chỉ khẽ thở phào, “Ngươi biết ta là ai rồi còn hỏi?”
“Nhưng ta thích ngươi tự mình giới thiệu, nghe vui hơn nhiều.”
“Có gì mà vui vẻ chứ.” Kiến Nguyệt khó hiểu, mới đầu còn nghĩ đây là một nữ thần, về sau lại phát hiện là nữ thần kinh.
“Khác chứ, nói đi mà.” Bạch phát nữ tử ngồi xuống giường, nháy mắt một cái.
Kiến Nguyệt vô ngôn, cũng không phải nàng không muốn nói, nhưng cái tên này không thuộc về mình, nói ra có chút ngượng mồm.
“Vậy để ta nói trước, tên của ta là Bạch Tinh.” Nàng nhìn Kiến Nguyệt, bày ra nụ cười rạng rỡ, đôi mắt xám đang phản chiếu lại bóng hình người trước mắt.
Kiến Nguyệt nhìn vào đôi mắt kia, tim như ngừng đập.
Người ta cũng đã chủ động rồi, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, mình cứ giữ im lặng thì cũng quá bất lịch sự rồi.
Bạch Tinh a, tên cũng thật lạ.
“Ta là Kiến Nguyệt, Yêu Kiến Nguyệt, Cửu công chúa của Cửu Vĩ tộc.” Kiến Nguyệt ngại ngùng nói, cảm giác bên vành tai đều nóng lên.
“A, thật sao.” Bạch Tinh cười nhạt nhìn nàng.
“Ý của ngươi là sao?” Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, lại cúi thấp xuống, nàng nghe không hiểu ý tứ này, trong lòng chột dạ có tật không dám trực diện đối phương.
“Tại vì ngươi đang đỏ mặt, trông giống như đứa trẻ đang nói dối vậy.
Ta biết rồi, do Cửu công chúa chưa từng phải giới thiệu với ai, nên có chút ngượng ngùng.” Bạch Tinh chỉ vào tai nàng, cười nói.
Tim của Kiến Nguyệt như muốn rụng ra rồi, không ngờ câu sau của nàng lại là nấc thang cho nàng bước xuống, liền gật đầu cho là phải.
Bạc Tinh thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, híp mắt, chỉ lẩm bẩm, “Thú vị.”
Sau đó liền bật dậy, quay mặt ra cửa động, Kiến Nguyệt nhìn mái tóc trắng mềm mại như đám mây kia, muốn chạm thử xem, thì Bạch Tinh đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng cảm thấy mình như vừa bị bắt gian, bỗng nghe một câu, biểu cảm ngưng lại, cho là mình nghe nhầm.
“Nguyệt nhi, có thể cùng ngươi tương ngộ ở nơi này, chúng ta là có duyên.”
Đồng tử của Kiến Nguyệt giãn nở, mùi hoa lan nhàn nhạt tan vào trong không khí, “Ai, ai là Nguyệt nhi cơ chứ, ngươi, thật to gan.” Kiến Nguyệt ngoảnh mặt đi, ra vẻ không quan tâm nàng, cảm giác ngứa ngáy không ngừng.
Thực ra khi nhìn thấy Bạch Tinh, nàng đã có cảm giác quen thuộc rồi.
“Haha, không phải sao, tổ tiên ngươi còn phải gọi ta là cụ tổ đấy.” Không để ý Kiến Nguyệt cảm xúc khác lạ, Bạch Tinh tiếp tục trêu đùa.
Từ khi gặp người này, Kiến Nguyệt cảm giác bản thân đang ngồi tàu lượn, lên xuống thất thường, “Ngươi nói thật sao?”
“Chắc thế.”.