Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 21: Xích Quỷ
Đoàn người Kiến Nguyệt đi ròng rã suốt hai ngày, lần này không vội vã chạy nước rút như lần trước nữa.
Chân Kiến Nguyệt có chút sưng, người vô cùng đau nhức, mỗi ngày đều thầm mắng cuộc đời, nhưng nhớ đến quân lính đang chịu mưa dầm bão táp kia, cũng không lần nào mở miệng kêu ca than vãn.
“Tướng quân, ta nhận được tin tức, Bạch chưởng môn của Trường An phái bị ám sát, đã qua đời.” Phó tướng Lưu Hiên đỡ lấy chim bồ câu, rút lấy mảnh thư, kinh ngạc đến không dám tin tưởng.
Sau đó vội vàng quất ngựa chạy lên chỗ Dương Quyền, thấp giọng nói.
“Cái gì?” Biểu cảm của Dương Quyền không nằm ngoài dự đoán của Lưu Hiên, thậm chí còn có mức khoa trương hơn.
Dương Quyền mặc dù chưa từng gặp Bạch Thái Sơn, nhưng đã nghe qua về ông.
Thiên hạ khó tìm đối thủ xứng tầm, một bàn tay hạ gục liên tiếp mấy trăm tên hán tử tráng kiện, quạt của ông khẽ vẩy, gió lớn như dông bão liền nổi lên, thổi bay cả một góc rừng, cây cối đều bị bật gốc mà đổ ngang đổ dọc.
Việc Bạch chưởng môn bị ám sát quá mức khó tin, Dương Quyền vắt não nghĩ những cái tên nổi danh trong giang hồ, nhưng có rất ít người vượt qua Bạch Thái Sơn, hơn nữa, hắn biết Đế Quân đang ở Trường An phái, sẽ tự nhiên không để ai tự do vào giết người.
“Nghe nói, là Ma Đế.” Lưu Hiên thấy người kia sắc mặt khó coi, cũng biết lý do tại sao, chuyện này quá mức khó tin rồi.
Dương Quyền mở to mắt, quay sang nhìn Lưu Hiên, xác nhận mình không nghe lầm, tay nắm chặt dây cương lại.
Hắn cảm thấy đáp án này vô cùng hợp lí, thiên hạ đều biết Ma Đế thực lực ngang Thánh Thượng, có điều…
Thánh Thượng hay Ma Đế, chỉ là nhân vật huyền thoại mà hắn nghe kể từ nhỏ, ngay Cao tổ phụ cũng chỉ được nghe kể, hai vị Thánh này đã biệt tích cách đây hơn vạn năm trước, khó mà xác thực, Dương Quyền còn nghĩ đây là chuyện dân gian tự tưởng tượng để giải thích cách vạn vật xuất hiện mà thôi.
Thánh Thượng, hay còn được gọi là thần Khởi Nguyên, Ngài đã đến đây ban phát mọi sự sống, tạo ra thực vật, động vật, bao gồm cả con người, đến các vị thần thánh nguyên thủy như Cổ thần cũng đều do Ngài tạo ra.
Khi ấy thế gian ban đầu còn chung sống hòa bình, hòa thuận, không ai ganh tị ai, già yêu trẻ, trẻ kính già, nam nữ yêu đương thủy chung, gia đình ấm no hạnh phúc.
Thánh Thượng cùng nhân loại chung sống, thường xuyên hạ phàm lắng nghe, thương xót bách tính.
Dân chúng vì để cảm ơn ân sinh dưỡng, đã đặt tên vùng đất này là Thánh Tọa đại lục, nghĩa là nơi Thánh ngồi nghỉ.
Nhưng bỗng một hôm, một ngôi sao khổng lồ từ trên bầu trời đột nhiên lao xuống, khiến trời đất rung chuyển, sóng thần tấn công, núi lửa phun trào, rừng rậm bị thiêu đốt, dòng sông, suối bị ô uế, thực vật héo tàn, động vật chết do nguồn nước độc, lại khan hiếm nguồn thức ăn, dân chúng khắp nơi lầm than, lần đầu tiên thế gian biết đến thứ gọi là thiên tai.
Ngôi sao chổi kia chính là Ma Đế, không những tàn phá thế giới do Thánh Thượng xây nên, mà lại còn mở cửa cho ma quỷ tràn vào, để ma quỷ dụ dỗ, thôi miên người dân thiện lương, khiến bọn họ trở nên xấu xa, nổi lòng ghen tị, từ đó hay câu kết chuyện xấu, hãm hại người khác.
Các cuộc chiến vì lòng tham do ma quỷ đầu têu nổ ra liên miên, thế gian lâm vào đại loạn.
Vì để ngăn cản, Thánh Thượng và Ma Đế đã nổ ra Thánh chiến, kéo dài hơn hàng triệu năm, cuộc chiến cuối là cách đây đã hơn vạn năm, Ma Đế cuối cùng vì bại trận, dù không can tâm nhưng cũng đã bị tiêu diệt.
Còn Thánh Thượng sau cuộc chiến cũng bị trọng thương, Ngài đột nhiên trở về nói, “Thôi, để cho chúng sinh tự sinh tự diệt, để chúng sinh tự quyết định lấy số phận.
Từ nay ta không làm thánh nhân của thế gian nữa, chấp nhận sự bào mòn của thời gian.” Nói xong, hoá thành một tia sáng, từ đó biến mất khỏi thế gian.
“Là Ngài thực sự nói thế?” Kiến Nguyệt đột nhiên cắt ngang lời A Thúy.
A Thúy bị nàng hỏi, bối rối nói, “Là các bậc tiền bối nói lại cho nô tì, nô tì cũng không rõ.”
Khi Lưu Hiên chạy lên chỗ Dương Quyền, đã thu hút sự chú ý của Kiến Nguyệt.
Mặc dù hắn nói rất nhỏ, nhưng tai của nàng rất thính, lại cũng đang ở gần bọn hắn, nên nghe rõ từng lời từng chữ.
Khi nghe thấy sự việc chưởng môn của Trường An phái cũng vô cùng ngạc nhiên, lại nghe Lưu Hiên nhắc đến “Ma Đế”, không nhịn được mà hỏi khéo A Thúy, kết quả là phải nghe chuyện thần thoại quen thuộc.
Lúc nào cũng nói lòng ghen tỵ, tham lam là do ma quỷ dụ dỗ, lại không hề dám thừa nhận là do bản thân.
Kiến Nguyệt thầm nghĩ.
Có điều, ở trong thế giới này, ngay cả bản thân mình cũng không phải người thường, nên câu chuyện kia có phần đáng tin, Kiến Nguyệt đang suy nghĩ thì thấy A Cẩm dừng lại, nghi hoặc khẽ gọi, “A Cẩm?”
Kiến Nguyệt ngẩng mặt lên, trước mặt nàng là một hàng đại thụ cao lớn, nhìn những gốc cây kia, có lẽ mười người trai tráng mới có thể ôm được.
Dương Quyền nhảy xuống ngựa, đi đến chỗ nàng, chắp tay lại nói, “Hồi bẩm công chúa, chúng ta đã đến Xích Quỷ sơn mạch.”
“Xích Quỷ sơn mạch? A Cẩm có nói, từ Cửu Vĩ đô thành đến thành Trường An cũng phải mất sáu dặm, nhanh như vậy đã sắp đến nơi rồi?” Kiến Nguyệt nghi hoặc nói, tốc độ của các nàng cũng không tính là quá nhanh, nàng đã dự tính đến thành Trường An phải mất đến nhiều tháng.
Dương Quyền thấy nàng nói thế, khẽ cười, “Bẩm công chúa, vẫn còn xa lắm, chỉ là Xích Quỷ sơn mạch vô cùng rộng lớn, dân chúng lại không ai dám khai thác, nên khu rừng tự nhiên cứ lớn dần, chiếm hơn một nửa trung tâm đại lục.”
Kiến Nguyệt há hốc mồm, nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, từ đằng xa cũng có thể thấy đồi núi trùng điệp, đang ẩn mình vào trong đám mây mờ ảo, còn có một vài con chim đang bay lượn.
Những khu rừng nguyên sinh này đã biến mất ở thời đại của nàng rồi, con người không ngừng tàn phá bừa bãi, đốt rừng làm ruộng, xây nhà máy, hoặc làm điểm du lịch, khu nghỉ dưỡng, mặc dù nhận thức mọi người ngày càng nâng cao, thành lập các hiệp hội bảo vệ môi trường, nhưng danh sách động thực vật tuyệt chủng không ngừng gia tăng.
“Vả lại, dân chúng cũng rất trân trọng sơn mạch này, tuy bên trong nhiều thú hoang ma yêu, nhưng ở ngoài rìa rừng, thần rừng thường xuyên ban tặng hoa quả, dược thảo quý hiếm cho người dân.” Dương Quyền nói tiếp, đó là lý do tại sao khi các Hoàng Đế, quan thần muốn phá rừng, đa số đều vì người dân xung quanh ngăn cản, phản đối.
Kiến Nguyệt thầm nghĩ, vị thần rừng này làm sao lại đối lập với cái tên.
“Nhưng ta nghe nói khu rừng này vô cùng nguy hiểm, thực sẽ không sao chứ?” Kiến Nguyệt nhớ đến chuyện ở rạng Cao Sơn, có chút ám ảnh tâm lý.
Nàng là lần đầu tiên giết người, bứt rứt đến khi ngủ còn mơ thấy ác mộng, mặc dù biết người kia không còn là người nữa, nàng chỉ hành động theo bản năng để bảo vệ bản thân và mọi người.
“Từ trước đến nay tiểu tướng chưa từng gặp phải bất cứ chuyện nguy hiểm nào.
Chỉ cần trước khi vào khấn bái thần rừng, nói với người một tiếng, người sẽ mở lối cho tiểu tướng.” Dương Quyền thành thật nói, lần đầu tiên hắn được cử đi là bảo vệ cho đoàn thương nhân của triều đình đến phương Nam, khi ấy hắn mới chỉ là tiểu tướng vô danh, khi đến Xích Quỷ sơn mạch nổi danh, nhìn rừng núi hoang vu hùng vĩ mà run, sau đó nhớ tới Nam Đường Tiên Đế nhờ cúng bái mà được mở đường, liền thử lập một bàn thờ, thành khẩn thờ cúng, không ngờ trong đầu vang lên tiếng cười nhẹ, ngẩng đầu lên đã thấy hàng cây tự tách ra, mở một con đường thông thoáng.
“Vậy tại sao chúng ta không đi đường giao thương của Nam Đường Tiên Hoàng đã mất công khai thông?” Nghe hắn kể xong, Kiến Nguyệt mới hỏi.
Dương Quyền cười nhạt, “Chúng ta thuận lợi đi được đến đây là do Nam Đường Hoàng Đế lầm tưởng Cửu Vĩ đến nộp người, nếu như đi con đường ấy, mọi nhất cử nhất động của chúng ta đều bị theo dõi, nhỡ như chúng phát hiện ta rẽ hướng khác, không đi tới kinh thành, nhất định sẽ bị phát hiện, hắn sẽ coi như Cửu Vĩ tộc lừa dối trở mặt.”
Nam Đường Hoàng Đế ngu muội, cho rằng Hồ Vương đồng ý gả nữ nhi cho hắn, cũng không thèm suy nghĩ, không che giấu bản thân mến mộ Cửu công chúa nữa, để thiên hạ đồn đại hắn sắp nạp Cửu công chúa làm thê.
Đông Hải Hoàng Đế nghe chuyện này, tức giận đỏ mặt tía tai, đã hiểu vì sao Cửu Vĩ tộc ở phía Nam vẫn bình yên, thì ra là có người bảo kê.
Đợi Dương Quyền cúng tế suốt một canh giờ, Kiến Nguyệt nhìn thấy hàng đại thụ kia đang lắc lư, dây leo chằng chịt chắn lối kia thu hồi lại, mở ra con đường thông thoáng, kinh ngạc không thôi, cũng chắp tay cúi đầu xuống, khẽ nói “Đa tạ.”
Sau đó nàng cùng A Thúy trèo lên lưng A Cẩm, đi vào trong rừng.
Chíp chíp.
Tiếng chim ở đâu đó hót lên, Kiến Nguyệt ban đầu có chút căng thẳng, nhưng đi hơn nửa ngày cũng không chuyện gì, chỉ có mấy con bướm đang đậu trên hoa cúc dại, thêm mấy con chim sẻ béo tròn xoe bay qua bay lại, có con còn không hề sợ hãi, bậu lên đùi nàng, nghiêng nghiêng cái đầu, mắt tròn xoe nhìn người ở trước mắt.
Kiến Nguyệt thấy nó đáng yêu, muốn vuốt nó, nhưng sợ nó sẽ bị dọa sợ bay mất, thử nhấc tay chậm chạp tiến đến, không ngờ con chim sẻ kia nhìn thấy có động tĩnh, cũng không sợ hãi, nhún nhảy trên đùi người, Kiến Nguyệt chạm vào, nó cũng chỉ lắc nhẹ đầu, có lẽ ỷ bản thân sẽ có người bảo vệ, nên không hề rụt rè sợ hãi.
Kiến Nguyệt híp mắt cười, ánh nắng từ lâu đã không thấy đang xuyên qua tán lá, chiếu lên mặt nàng, mang lại cảm giác ấm áp, trong lòng không tự chủ mà thả lỏng tâm tình.
Dương Quyền những ngày này tinh thần kéo căng như dây cung, không dám lơ là, ngay cả lúc ngủ cũng không thể ngủ sâu, chỉ sợ có chuyện xấu xảy ra không kịp thời phản ứng.
Lại nhớ đến Tiêu Mặc, tựa như cái gai trong lòng, hận không thể đem nhổ ra.
Nay thấy khu rừng bình yên, thỉnh thoảng lại có mùi thơm từ trong hương gió phả ra, cũng hạ lòng xuống, thoải mái thư giãn, hoàn toàn không nghĩ đến đây sẽ là Xích Quỷ sơn mạch đáng sợ.
Nhưng khoảng khắc yên bình này chẳng kéo dài đến bao lâu.
Khi đến tầm chiều tối, Dương Quyền đang định cho người hạ lều trại, bỗng thấy đằng sau như có tiếng động lớn, rừng cây rung lắc mạnh, đàn chim yến vội vàng tung cánh bay đi, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đôi tai của Dương Quyền dựng thẳng lên, nghe ngóng tin tức, thấy có rất nhiều tiếng ngựa vó rầm rộ, dựa vào âm thanh này, có lẽ phải hơn trăm người, độ cảnh giác liền nâng lên mức cách cao nhất, thầm nghĩ, “Không ổn.”
Hắn nhanh chóng ra hiệu cho quân lính mau ẩn nấp vào trong rừng sâu, cầm chắc thanh đao, giấu ngựa vào gốc cây đằng xa, xong cũng nằm xuống ẩn nấp.
Kiến Nguyệt khó hiểu bị A Cẩm lôi đến bụi cỏ ẩn nấp.
Rất nhanh, nàng thấy một đám đông như đang truy kích ai đó kéo đến, mắt nheo lại, là một đội quân! Nhìn bộ giáp trắng bạc, phong thái uy vệ, dũng mãnh, thanh kiếm trên tay sắc bén, còn loá một tia sáng, Kiến Nguyệt nhìn lá cờ phất phơ của bọn hắn, màu xanh, còn có hình…!sóng biển? Kiến Nguyệt không rõ.
“Là biểu tượng của Đông Hải.” A Cẩm ở bên khẽ nói, mặt căng thẳng nhìn bọn họ, “Hơn nữa đây có lẽ là quân đội hoàng gia.”
Kiến Nguyệt choáng váng, mồ hôi muốn đổ ra, Đông Hải là ai cần phải nói sao, chính là đám người ngày đêm đào núi chặt rừng hẹn thề sống chết cũng phải khiến cho Cửu Vĩ tộc tận diệt đây sao.
Kiến Nguyệt không hiểu Hoàng Đế bọn hắn vì sao lại hận thù các nàng đến thế, cũng đâu phải chỉ riêng vị Quý Phi kia tham lam mê quyền thế, hơn nữa, không phải Cửu Vĩ nào cũng sẽ lựa chọn lợi dụng sắc đẹp mà quyến rũ người khác, nhớ đến Trưởng công chúa Yêu Yến Uyển, Kiến Nguyệt càng khẳng định, bọn họ là giận cá chém thớt.
Thầm mong sẽ không bị phát hiện, Kiến Nguyệt cầu nguyện tha thiết.
Hai đế quốc còn lại thấy Đường Vĩnh Long trơ trẽn đến thế, ngang nhiên phản bội lại mình, Tây Mông Hoàng Đế như ăn phải quả đắng, hắn cũng tơ tưởng đến hai nữ nhi của Hồ Vương, Trưởng công chúa Yêu Yến Uyển và Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt.
Mới ban đầu, hắn còn hy vọng Hồ Vương sẽ biết điều, gả cho hắn một trong hai cô con gái, mà hắn đợi mãi, cũng không thấy động tĩnh.
Nhưng lại không dám mặt dày dẫn quân chạy đến cướp người, vì Kinh Bắc Đại Đế không gia nhập bọn hắn, đứng ở phía trung lập, cũng không cho bọn hắn đem quân ngang qua Kinh Bắc để tấn công Cửu Vĩ thành.
Chưa kể tuy không lớn mạnh bằng Nam Đường, nhưng dù sao cũng là đại đế quốc, một nước đánh không lại hắn, nhưng ba nước liên thủ chắc chắn hơn, vì sao bọn hắn phải nhẫn nhịn Đường Vĩnh Long, để cho hắn bỡn cợt.
Đông Hải Hoàng Đế tức giận vô cùng, Đường Vĩnh Long không coi ta ra gì, vậy ta cũng để ngươi biết mình cũng chỉ một phế vật.
Nhận được tình báo về tung tích của Cửu công chúa, liền sai người đi truy sát, lấy đầu của Cửu công chúa về cho Đường Vĩnh Long xem.
Đoàn binh Đông Hải theo dõi đoàn người Kiến Nguyệt, không biết bọn họ làm cách nào mà mở được lối đi vào Xích Quỷ sơn mạch, không nghĩ nhiều mà đuổi tới.
Chạy đến đây lại không thấy người đâu, Kiến Nguyệt ở trong bụi cỏ bịp miệng, mong bọn hắn mau đi.
Kết quả, ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, bỗng có một tên xuống ngựa, Kiến Nguyệt nhìn kĩ mặt hắn, là chó!
Hắn cúi đầu ngửi khịt khịt vài cái, nói “Mùi của bọn hồ ly rất nồng, chứng tỏ vừa ở đây.” Kiến Nguyệt lần đầu cảm thấy chó không đáng yêu nữa.
Nói xong hắn lại ngửi vài cái, giật mình ngẩng đầu dậy nhìn về nơi bọn họ đang ẩn nấp cách đó không xa, Dương Quyền thầm chửi thề trong lòng, Cửu Vĩ tộc có mùi đặc trưng, bây giờ chắc chắn đã bị bại lộ.
Lưu Hiên ở trên thân cây, lấy cung tên nhắm chuẩn vào mặt tên cẩu nô kia, bắn trúng mũi của hắn, ra lệnh xuất chiến, quân lính đứng lên, hô gào tấn công.
Quân Đông Hải bị đột kích bất ngờ, không kịp trở tay, lãng phí mất mấy mạng người.
Lưu Hiên nhảy xuống dưới, đỡ Kiến Nguyệt dậy, nói, “Công chúa, tên cẩu nô kia đã mất đi khứu giác, người trước trốn đi, bọn hắn cũng sẽ không tìm được tung tích.” Nói xong, ra hiệu cho A Cẩm và hai tên lính nữa, để ba người họ đi theo bảo vệ nàng và A Thúy.
A Cẩm nhân lúc bọn họ rơi vào hỗn loạn, kéo Kiến Nguyệt vào trong rừng sâu.
Quân Đông Hải và quân Dương Quyền đại chiến, hoàn toàn quên mất đây là đâu, điên cuồng chém bừa, làm cho hàng cây ở bên cạnh bị cắt đứt, cây này đổ lên cây khác, kinh động đến động vật, khiến chúng hoảng sợ.
Có con chim đại bàng đang bay lượn trên bầu trời, thấy ở dưới ầm ĩ, liền đổi hướng bay về phía ngọn núi to lớn xuyên qua cả tầng mây ở phía trước.
Đại chiến ở dưới trời chiều tà ấm áp có vẻ không phù hợp, nhưng rất nhanh mây đen đột nhiên kéo đến, sấm vang như xé trời, Dương Quyền bị tiếng sấm làm giật mình, hắn lúc này nhớ ra bản thân đang ở đâu, lại nhìn xung quanh hỗn loạn, hét lên, “Mau rút, mau rút.”
Lưu Hiên không hiểu, nhưng cũng ra lệnh cho quân lính đổi sang thế phòng thủ, sau đó liền rút chạy.
Quân Đông Hải khó hiểu, rõ ràng là chúng đang chiếm lợi thế, nay bỗng dưng tháo chạy, nhất là Dương Quyền uy mãnh kia lại mang bộ dạng kinh hãi, bốn mắt nhìn nhau hoang mang.
Định thúc ngựa đuổi theo, lại thấy có một đám mây dày đặc âm u kéo đến, che mất cả bầu trời, khiến xung quanh tối sầm tối sì, ngựa của bọn hắn như bị thứ gì đó kích động, vùng vẫy hoảng loạn, hất người ở trên xuống, dẫm đạp lên nhau, chạy mất.
Tướng quân của đoàn quân Đông Hải khó hiểu, ngay cả ngựa Xích Thố của hắn cũng bỏ của lấy người, để hắn ở lại đây.
“Á.” Bỗng có một người hét lên, thu hút sự chú ý của hắn, “Ngươi hét cái gì?”
“Đằng sau tướng quân….” Có người, hắn ta chỉ trỏ vào đằng sau, không thể nói hết lời.
Tướng quân nhìn theo ngón tay đang run lẩy bẩy của hắn, quay đầu về phía sau.
“Gan cũng lớn, hoàn toàn không coi nơi đây ra gì.”.