Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 115: Đoàn Tụ


Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 115: Đoàn Tụ


“Huệ Huệ, mừng tỷ trở về.”
Yêu Thế Huệ xúc động nhìn cố hương mà mình luôn nằm mơ kia, không dám tin này sẽ có ngày được trở về, nhìn thành vẫn như thế chìm trong tuyết trắng, bên tai dường như nghe thấy âm thanh quen thuộc phất phảng bên tai, lại có chút non nớt, nàng cảm giác như tiểu Cửu muội đang nói bên tai mình, chậm rãi quay đầu sang nhìn người bên cạnh, thấy nàng đang vui vẻ mỉm cười với mình.
Trịnh Tú cảm nhận được cảm xúc của nàng, nắm nhẹ lấy tay đối phương, thay nàng hạnh phúc.
Thì ra thành Cửu Vĩ lại đẹp đẽ thế này.
Yêu Thế Huệ xa xứ cũng sắp được hai mươi năm, nàng kinh hỉ nhìn khung cảnh quen thuộc nhưng lại đồng thời xa lạ kia, Cửu Vĩ tộc vẫn như thế, vẫn thích đem mọi thứ làm thành hình hồ ly oai vệ, lúc lại trông rất đáng yêu.
Các nàng vừa bước đến cổng thành, lính canh gác đã mở to mắt, không dám tin tưởng vào chính mình, “Là, là Cửu công chúa và Ngũ công chúa?”
Đây vốn là những người đã biệt tăm xa xứ từ rất lâu, thực có ngày quay lại đây sao?
“Bái kiến công chúa.” Bọn họ không do dự, lập tức mừng rỡ quỳ xuống, khiến mọi sự chú ý đến đổ dồn về, cũng kinh hỉ không kém.
“Là Ngũ công chúa và Cửu công chúa đã trở về.” Một người vội hô lớn, khiến cả thành náo loạn.
“Đại vương, Vương Hậu.” Ngay từ hàng lang để tiến vào đại điện đã truyền đến tiếng mừng rỡ của thái giám truyền đến, khiến Hồ Vương nghi hoặc, làm sao một chút phép tắc cũng không có.
“Bẩm Hồ Vương, Vương Hậu, Ngũ, Ngũ…” Hắn vui vẻ đến lắp bắp.
“Ngũ ngũ cái gì? Mau nói.” Hồ Vương mất kiên nhẫn nói, nhưng Vương Hậu hình như lại cảm nhận được gì đó, chậm rãi đứng dậy.
Thái giám nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén vui sướng, “Ngũ công chúa và Cửu công chúa đã trở về.”
“Cái gì?” Hồ Vương kinh ngạc, tin này quá chấn động đến hắn không dám tin tưởng, môi ông run rẩy, mấp máy môi, “Làm sao có thể…”
Mười sáu năm, nữ nhi của hắn rõ ràng đã mất tích hơn mười sáu năm.
Ngũ công chúa không phải nữ nhi của Vương Hậu, nhưng bà lại coi như con đẻ của mình, vì thế khi nghe tin gương mặt bà rạng rỡ cả ra, mừng rỡ đến không thể kìm nén.
“Mau đi báo tin cho Quý phi biết.”
“Vâng.”
Khi Bùi Quý phi nghe được tin này, bà dừng động tác thêu bông hoa đang sắp xong kia, cả khung thêu rơi cả xuống, nước mắt lập tức tuôn ra như mưa.
Hồ Vương còn chưa ra lệnh, dân chúng đã đòi làm kiệu đưa các nàng trở về, không chỉ Trịnh Tú, mà đến Kiến Nguyệt cũng kinh ngạc về tinh thần của Cửu Vĩ tộc, sự đoàn kết này, chính là ước mơ của mỗi người dù không phải là đế vương đi.
Những công chúa, hoàng tử còn lại nghe tin, cũng cuống cuồng chạy đến cửa hoàng cung, mong đợi đến không thể đứng yên, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng đang mong đợi, Thế tử kinh hỉ mà hô lớn, “Ngũ muội, Cửu muội.”
“Hoàng huynh.” Yêu Thế Huệ nhìn nam tử ở trước mặt, nước mắt lại chảy ra, lập tức chạy đến.
Kiến Nguyệt nhìn cảnh đoàn tụ này, cũng không kìm được mà cảm động lây, thấy bọn họ vẫy tay về phía nàng, “Cửu muội, mau đến đây.”
Bất quá khi nàng đến gần, nhưng người khác liền ngớ người ra, Yêu Yến Uyển nhìn gương mặt kinh diễm của nàng phải đeo mặt nạ để che sườn mặt, liền nghi hoặc mà tiến đến, “Cửu muội, rốt cuộc là có chuyện gì…”
Kiến Nguyệt mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ mặt nạ bên sườn mặt, “Cửu muội đi lang bạt lâu thế, làm sao mà tránh khỏi nguy hiểm.”
Yêu Yến Uyển nghe nàng nói, trong lòng chua xót mà ôm lấy nàng, “Muội có thể trở về là ta vui rồi.”
Hồ Vương, Vương Hậu và Bùi Quý phi vội vã đi đến, Yêu Thế Huệ từ xa đã nhận ra bóng dáng quen thuộc, đó chẳng phải là người mẹ mà nàng nhung nhớ đêm ngày hay sao, Vương Hậu vẫn như thế xinh đẹp như đoá hoa hồng, chỉ là Hồ Vương trông đã già đi hơn rất nhiều, giọng nàng nghẹn lại khi thấy nết nhăn trên gương mặt Quý phi, “Phụ vương, mẫu hậu, mẫu phi…”
Bùi Quý phi làm sao mà không nhận ra máu mủ của mình, bà muốn chạy đến ôm nàng, lại không muốn mất đi phép tắc nên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà đi đến, nhưng đôi mắt đỏ bừng lại nói lên tất cả.
“Mẫu phi.” Yêu Thế Huệ kích động hô lớn, liền chạy lại ôm lấy bà, nước mắt ngày càng tuôn trào nhiều hơn, nàng khuỵu xuống, “Nữ nhi bất hiếu, để mẫu phi lo lắng.”
“Trở về là tốt rồi, mẫu phi chỉ hy vọng nữ nhi có ngày trở về mà thôi.” Bùi Quý phi nghẹn ngào nói, đau lòng xoa nhẹ bờ lưng đang run rẩy kia.
Vương Hậu từ xa đã nhìn ra gương mặt của Kiến Nguyệt, ngực như bị dội một chưởng, đau đớn thương xót không thể kể, lúc đứng trước mặt nàng bà vươn tay chạm đến mặt nạ giống hình cánh chim mà nổi bật, nhưng bà không cảm thấy nó đẹp đẽ chút nào, “Nguyệt nhi của ta…”
“Từ mẫu, nữ nhi đã trở về.” Nàng dựa theo kí ức mỏng manh còn sót lại của Yêu Kiến Nguyệt mà gọi bà, mới ban đầu không hiểu, giờ nhìn đôi mắt hiền từ nhân hậu này, mới ngộ ra vì sao chỉ mình nàng xưng hô khác với mọi người.
Yêu Nhã Trí bật cười, tuy trong lòng còn đầy thương xót, nhưng cũng không muốn gợi cho nàng kí ức đau buồn nữa, liền đổi chủ đề, “Từ mẫu nghe nữ nhi đã có ý trung nhân rồi, y đâu?”
Kiến Nguyệt không do dự chỉ về hướng Bạch Tinh và Trịnh Tú đang ở một góc kia, cả Hồ Vương và bà đều đồng loạt nhìn về, nhất thời ngây người.
Hai người đương nhiên đã xem qua tranh vẽ của tình nhân trong lời của nàng, lại thấy nữ tử ở trước mắt trông giống y như đúc, mà người bên cạnh…
Làm sao mà Hoàng Hậu của Nam Đường, ngày nay trở thành Trưởng công chúa của nước Trịnh lại ở nơi này?
Suy nghĩ của mọi người nhất thời đình trệ.
Yêu Thế Huệ dắt Quý phi lại gần, ngượng ngùng nói, “Phụ vương, mẫu hậu, mẫu phi, chuyện dài khó nói, nhưng nàng là người hài nhi thương.”
Bọn họ lập tức quay đầu nhìn nàng, nhất thời không hiểu ý nàng nói.
“Phụ vương, từ mẫu, mẫu phi, bạch phát ma nữ kia cũng chính là ý trung nhân của nữ nhi.” Kiến Nguyệt cười nói.
Hồ Vương bị hai tin chấn động ập đến, vui buồn lẫn lộn, ấp úng nói, “Đó là nữ tử mà? Các, các ngươi đùa ta sao…”
“Không có, nhưng nữ nhi chỉ ưng mỗi nàng, không muốn gả cho ai nữa.” Kiến Nguyệt nhe hàm răng trắng bóng ra, tinh nghịch cười.
Yêu Vĩnh Diễm gãi đầu, mặt hơi đỏ.


Hắn trước đây đã từng xem qua xuân cung đồ cảnh nữ nữ ân ái, khi đó thấy tò mò vô cùng, nhưng không dám nói với ai.
Hồ Vương bị sốc đến không nói lên lời, Yêu Nhã Trí vội nói, “Trước cứ vào bên trong đã, nữ nhi đừng xa vất vả, nhất định đã mệt rồi.”
Hồ Vương im lặng không lên tiếng, chỉ len lén liếc về phía các nàng, thấy Yêu Thế Huệ cùng Trịnh Tú thân thiết nắm tay, hắn còn có thể miễn cưỡng coi như khuê mật, nhưng nhìn đến Cửu nhi…
Chính là như đang muốn dính lấy đối phương.
Yêu Yến Uyển phì cười, trong lòng lại có chút chua, Cửu muội chưa từng thân thiết với ai như thế này.
Yêu Thế Huệ đem những chuyện năm này kể lại, cũng giải thích nguyên do vì sao năm xưa nàng bỏ đi, khiến Hồ Vương mắt to mắt nhỏ mà nhìn nàng, cuối cùng thở dài một tiếng, vuốt nhẹ cái đầu đã điểm bạc của mình.
Hắn thực ra vẫn có thể coi như là còn trẻ, chỉ là mải nghĩ đến tiều tuỵ.
“Hài nhi bất hiếu, hy vọng phụ vương có thể tha thứ.” Nàng quỳ xuống.
Bùi Quý phi lòng nhói đau, nhưng lại không dám tự ý làm loạn, đành quay đầu dùng ánh mắt để cầu xin hắn, thấy Hồ Vương đang liếm môi suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Huệ nhi là vì tộc quên thân, chúng ta làm sao sẽ trách tội, mau đứng lên đi.” Sau đó hắn quay đầu nhìn Kiến Nguyệt, thấy nàng nở nụ cười nịnh nọt mình.
“Nhưng cả hai phải nói cho ta biết, hai nàng rốt cuộc là thế nào?” Đây mới là vấn đề khiến hắn đau đầu.
“Phụ vương.” Cả hai đồng thanh nói, nhưng Yêu Thế Huệ lại nghĩ lại, để Cửu muội nói trước thì hơn, vì Hồ Vương sủng ái nàng nhất là điều ai cũng biết.
Kiến Nguyệt đương nhiên hiểu ý tứ của nàng, liền nắm lấy tay của Bạch Tinh, “Phụ vương, nữ nhi muốn nàng trở thành phò mã.”
“Hồ đồ, nữ tử làm sao lại cùng nữ tử bên nhau?” Hồ Vương có thể chiều nàng, nhưng điều này nằm quá sức chịu đựng của hắn.
“Lẽ nào chỉ bởi vì nàng là nữ tử, nên phụ vương để nữ nhi cô đơn lẻ loi một mình sao?” Kiến Nguyệt bĩu môi, mắt long lanh nước, khiến mọi người đều ngỡ ngàng, Cửu muội từ khi nào đã biết làm nũng rồi?
Hồ Vương bị nàng làm cho kinh ngạc, ngơ ngác nhìn đối phương, sau đó lắc đầu, “Thế gian không thiếu nam nhân tốt, vì sao lại nhất quyết là nàng?”
Nàng còn là tổ tiên của những nam nhân tốt ấy.

Kiến Nguyệt thầm nghĩ, nhưng đương nhiên là sẽ không nói thẳng ra.
“Không biết với Hồ Vương, ta có chỗ nào thua kém với bọn hắn?” Đột nhiên Bạch Tinh mở lời.
Hồ Vương kinh ngạc, bị khí chất người kia làm cho có chút ấp úng, “Ngươi nói vớ vẩn, ngươi làm sao mà che chở được cho nữ nhi ta?”
“Bọn hắn cũng chưa chắc sẽ làm được.”
Hồ Vương á khẩu, “Lâu nay người ta đều nói, nam nhân xây nhà nữ nhân xây tổ ấm, ngươi có thể làm được sao?”
“Ta có thể làm được cả hai.”
Hồ Vương trợn mắt nhìn nàng, không ngờ người này trơ trẽn đến thế, “Nữ tử cùng nữ tử làm sao sinh con, để có người nối dõi?”
“Hồ Vương chưa đồng ý, làm sao chúng ta có được, mà bọn hắn chưa chắc cũng sẽ làm được.”
Yêu Thế Huệ mở to mắt nhìn nàng, đúng a, đối phương là Ma Đế, cũng có khả năng nàng làm bằng cách nào đó mà khiến Cửu muội có.
Kiến Nguyệt nén cười, ý nàng là bọn hắn có thể bị yếu sinh lý hoặc vô sinh.
Hồ Vương bị câu trả lời của nàng chọc tức, nhưng lại không biết nên phản biện như thế này, trầm mặc một hồi lâu, “Phi lý, nữ nhân với nhau làm sao có thể có con, ngươi nói nhảm.”
“Chi bằng Hồ Vương đưa ra thử thách, để xem liệu ta có thể khiến Hồ Vương hài lòng hay không, lại có thể chứng minh ta có năng lực chăm sóc nàng ấy hay không.” Bạch Tinh cười nói, Kiến Nguyệt cảm thấy mình đen tối quá rồi, nàng cứ mong đối phương sẽ bảo Hồ Vương cho các nàng một đêm động phòng để xem có thể làm được hay không.
Hồ Vương nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng, “Yêu cầu của ta đối với phò mã là xuất thân danh giá, không phải là hoàng tộc nước khác thì phải là vương tộc, quý tộc, phú quý vô cùng, học rộng tài cao, thân thể cường tráng, đặc biệt là đáp ứng được nhu cầu của công chúa, chu đáo săn sóc.” Hắn nói xong đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Mà về ngoại hình, ngươi căn bản không đạt tiêu chuẩn.”
“Nếu Cửu công chúa muốn, ta có thể đóng cửa cùng nàng giao hoan suốt một tháng, thậm chí một năm.” Bạch Tinh không do dự nói, khiến những người khác không kìm được mà đỏ mặt ho khan.
Kiến Nguyệt suýt cắn trúng lưỡi, nhưng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên rơi vào hoang tưởng của mình mà nở nụ cười.
Mặt của Hồ Vương hơi đỏ, cũng vội quay mặt đi ho khan hai tiếng.
Một năm? Đừng nói, làm được cả một ngày không nghỉ hắn cũng chào thua.
“Còn xuất thân danh giá, hay vấn đề phú quý, tài học rộng, những thứ này Hồ Vương càng không cần lo lắng, ta tự tin ta vượt qua những kẻ từng đặt chân đến đây để cầu thân Cửu công chúa.”
Hồ Vương nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, hắn căn bản là cảm thấy người này từ đầu đến cuối không câu nào là thành thật cả, nên chuẩn bị từ chối, thì Thất hoàng tử đột nhiên nói, “Nếu cô nương đánh bại được ta, thì ta sẽ đồng ý tác thành cho ngươi và Cửu muội, nói trước, ta sẽ không bởi vì ngươi là nữ tử mà nhường đâu.”
“Thất nhi, đừng hồ đồ.” Vương Hậu khẽ quát.
Hồ Vương chỉ liếc hắn một cái, hắn cũng thật muốn biết võ công của người này như thế nào mà huênh hoang, vì thế gật đầu đồng ý, “Nếu ngươi thua, đồng nghĩa phải rời khỏi nơi này.”
“Được.”
Đoàn người lại đi ra bên ngoài xem trận tỉ thí kiếm thuật, trận chiến vừa mới bắt đầu, đột nhiên Thất hoàng tử ngã lăn ra, ngay sau đó kiếm lẫn y phục đứt thành đoạn, mà người bọn họ rõ ràng còn nhìn thấy đang đứng ở phía đối diện đã từ khi nào đứng sau lưng Thất hoàng tử, còn đang ung dung tra kiếm.
“Chuyện gì thế?” Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Ta thắng rồi.” Bạch Tinh cười nói.
Yêu Vĩnh Diệm nhíu mày, bước lên một bước, “Ta không tin, ngươi nhất định là bày trò gì đó, để ta đến thách đấu với ngươi.”

Bạch Tinh mỉm cười, đột nhiên đi về hướng Kiến Nguyệt, mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về, nghi hoặc nhìn nàng.

Nào ngờ phút sau, nàng đột nhiên dùng một tay bế Kiến Nguyệt lên, quay về hướng mọi người nói, “Các ngươi đều nghi ngờ ta làm sao bảo vệ được Cửu công chúa, thì chi bằng ta ở ngay đây chứng minh cho tất cả cùng xem.”
Yêu Vĩnh Diệm mắt to mắt nhỏ nhìn nàng, kinh ngạc nói, “Ngươi muốn vừa bế muội ấy vừa đấu với ta?”
Bạch Tinh gật đầu, “Ta nhường Thái tử chín đao.”
“Vì sao lại là chín đao?”
“Vì thích.”
Kiến Nguyệt vui vẻ nhìn người trước mặt, phong thái tự tin không bỏ ai vào mắt của nàng khiến bản thân mê mệt, không kìm được mà hôn nhẹ lên má nàng, khiến người xung quanh đều ngỡ ngàng.
Yêu Thế Huệ che mặt, Cửu muội thật là…
Yêu Vĩnh Diệm thấy Cửu muội trong mắt đều là đối phương, không kìm được mà ghen tị, lại chưa kể bị nàng coi thường, nên càng tức giận, ngay từ chiêu đầu tiên đã dồn sức vào đánh.
Vấn đề là, khi hắn lao đến tấn công, đều bị lưỡi kiếm vững chắc của Bạch Tinh chặn lại, khiến hắn kinh ngạc không thôi, một cô nương xanh xao, gầy gò, lại nhẹ nhàng dùng một tay chặn lại hắn dùng cả hai tay mà dồn sức lại.
Hắn căn bản còn không phá được thế phòng ngự của nàng, chứ đừng nói tấn công nàng hay Cửu muội đang mất tập trung mà vuốt ve gương mặt đối phương kia.
Kiến Nguyệt giờ phút này thực sự không còn để tâm đến ai nữa, nàng chỉ cảm thấy kích thích tột độ, bị hình ảnh tiêu sái của Bạch Tinh làm cho tình thú của nàng dâng lên.
“Ta đã nhường Thái tử hơn hai mươi đao, giờ có lẽ đến lượt ta rồi chứ?” Bạch Tinh nói xong, nhẹ nhàng đánh bay thanh kiếm của hắn văng ra chỗ khác, cắm thẳng xuống đất.
Yêu Vĩnh Diệm nao núng, ngay giây sau mũi kiếm chạm vào lồng ngực hắn, sau đó khiến hắn đột nhiên bay ra xa.
Không chỉ riêng hắn, những người đứng xung quanh cũng cảm nhận được luồng khí đẩy bay bọn họ, khiến nhiều người đứng không vững mà ngã dập mông, Hồ Vương ngơ ngác nhìn nàng.
Bạch Tinh quay đầu nhìn những người đang ngây ngốc kia, mỉm cười nói, “Không biết còn ai muốn thách đấu?”
Tam hoàng tử bước ra, “Cô nương có muốn cùng ta thử tài cưỡi ngựa bắn cung?”
Vì thế Hồ Vương lại cho người gọi hai con ngựa khó khống chế nhất ra, không những thử tài cung, mà xem ai còn có khả năng thuần phục ngựa hơn.
Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh cột tóc cao lên, hí hửng chạy đến bên cạnh nàng, như thê tử đến đón trượng phu trở về sau ngày đánh giặc, “Đánh bọn họ đến tâm phục khẩu phục đi.”
Bạch Tinh phì cười, không thương tiếc mà xoa mái tóc vừa mới được chải cẩn thận của nàng, “Đã biết.”
Con ác mã không những không thuần phục trước Bạch Tinh, mà thậm chí còn sợ hãi mà nghe nàng bảo gì làm nấy.

Bạch Tinh đương nhiên cũng sẽ không giữ thể diện cho tất cả bọn họ, đánh đến Tam hoàng tử thua thảm bại, nàng còn cố tình bắn trúng cung của hắn, để nó bị tách đôi ra.
“Ta xin thua.” Tam hoàng tử cười nói.
“Cô nương có dám đấu cờ với ta?” Tứ hoàng tử liền mạnh dạn đi đến, tay cầm cái quạt mà phẩy, trông hắn giống thư sinh nho nhã, khác hẳn với các hoàng tử khác.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Hồ Vương kinh hãi nhìn nữ tử kia năm lần bảy lượt đánh bại nhi tử của hắn, dường như nàng là người bất bại.

Tứ hoàng tử ngậm ngùi chịu thua, sau đó ngồi nghiền ngẫm lại các nước cờ, cho đến khi hắn bật cười, “Hay, quả là nước đi lợi hại.”
Vương Hậu mỉm cười nhìn nàng tiếp tục vượt qua các thử thách của các hoàng tử, tiến lên nói, “Ngươi thân là nữ tử, liệu có biết thêu thùa, lại có thông thạo cầm kỳ thi họa không?”
“Mời Vương Hậu ra đề.” Bạch Tinh một chút cũng không do dự, phóng khoáng nói.
Vương Hậu liền cho Thái sư đến thi làm thơ ba bước với nàng, hai người tranh co một hồi, Thái sư nở nụ cười bất lực với Hồ Vương, “Thứ lỗi cho hạ thần còn ngu dốt, thực không thể nghĩ ra nữa.”
“Cô nương cùng bản công chúa so tài cầm nghệ nhé?” Lục công chúa đi đến, bẽn lẽn cười nói.
Nếu như người này là nam tử, sợ là nàng còn muốn đến tranh giành với Cửu muội a.
Tiếng đàn thánh thót như chim hót mùa xuân, du dương trầm bổng của Lục công chúa khiến người nghe thoải mái, nhưng khi nghe tiếng đàn của Bạch Tinh lại mang một không khí khác, thanh âm tựa như được thổi hồn mà hát ca, mê hồn đến thính giả đều bị dẫn dắt theo từng nốt nhạc, lúc thì khiến người muốn đứng lên nhảy múa, lúc lại khiến người ưu sầu mà sụt sịt, như gió thổi qua hàng trúc, như tiếng ru ngủ dịu dàng buổi đêm.
Yêu Yến Uyển nhìn Cửu muội một mực chăm chú mà chống cằm ngẩn ngơ, nàng chợt cảm nhận được tình yêu thiếu nữ đang mộng mơ cùng lang quân cùng nhau đầu bạc răng long, vì thế khẽ cười, thay nàng hạnh phúc.
“Cô nương giỏi võ lại cũng giỏi nghệ, cho chúng ta được chứng kiến cái gì gọi là phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.

Nhưng không biết lại có thể đồng thời trở thành một thiếu nữ điệu đà uyển chuyển, lại giống như một mãnh tướng oai nghi không?” Yêu Yến Uyển mỉm cười nói, khiến những người khác kinh ngạc, đề này ra e là quá khó rồi, nào có người vẹn toàn cả hai bên đến thế.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Tinh lại thản nhiên gật đầu, “Xin Trưởng công chúa cho ta một chút thời gian để chuẩn bị.”
Kiến Nguyệt tò mò không biết nàng định làm gì, nhưng cùng mọi người vào trong yến tiệc mà chờ đợi, rượu thơm thịt ngọt, khiến lòng người say mê, nàng vô cùng mong đợi, thắc mắc hiếu kỳ Bạch Tinh sẽ làm gì.
Bỗng nàng từ rèm cửa mỏng đang phất phơ trong gió kia nhìn thấy một bóng hình quen thuộc mà cũng lạ lẫm, bước đi tựa như cánh hoa đào trên mặt nước trong mà nhẹ nhàng, Kiến Nguyệt ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng đó, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Từ sau tấm bình phong bước ra, nàng thấy một mỹ nhân như không cốc u lan mà không có mỹ từ nào miêu tả được hết vẻ đẹp ấy, nàng lấy chiếc diện sa mỏng mà che mất gương mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt như hồ nước sương mùa thu, diễm lệ mà trầm tĩnh, Kiến Nguyệt nhất thời quên mất hô hấp, si mê mà nhìn nữ nhân trước mắt, nàng biết, đối phương cũng đang nhìn mình.

Khác với thường ngày, lúc này xiêm y của nàng lại giúp nàng tô đậm vẻ mảnh mai của mình, không khoe da thịt, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy không thôi.
Từng điệu múa của nàng tựa như đoá hoa sen, lại có lúc như hồng hạc vươn cánh, dải lụa mềm mại khi thì khiến nàng càng kinh diễm, khi lại khiến nàng trở nên huyền bí như bông hoa lạ trên đỉnh núi tuyết.

Kiến Nguyệt không dám tin đây là người thương mà mình thường chung chăn chung gối, chợp mỹ nhân lướt đến trước mặt nàng, tựa như cơn gió thoảng, nhưng Kiến Nguyệt lại cảm nhận được làn môi mát lạnh của đối phương vừa thoáng qua môi mình, khiến nàng giờ phút này cực kỳ muốn lao đến ôm đối phương trở về đem làm của riêng mình, để tự mình ngắm.
Những người ở đây đều bị hình bóng kinh hồng diễm ảnh làm cho ngẩn ngơ, Hồ Vương thấy đối phương so với hồ ly tinh còn yêu nghiệt hơn, đỏ mặt mà quay sang chỗ khác, không dám tiếp tục xem nữa.

Yêu Vĩnh Diệm há hốc mồm say sưa ngắm nhìn nàng, đối phương vừa lướt ngang qua hắn, chén rượu ở trên tay chợp đứt làm đôi mà đổ xuống, vỡ choang một tiếng, ngay sau đó một sợi tóc trên mặt của Tam hoàng tử cũng đứt đoạn, cảm giác như vừa có thứ gì đó lướt qua mi mắt hắn, khiến hắn kinh ngạc không thôi, trên tay của đối phương từ khi nào đã cầm một thanh kiếm sắc bén, đã bắt đầu chuyển sang múa kiếm, rồi lại lướt đến trêu đùa mà nâng cằm Trưởng công chúa lên, để hai người đối mắt với nhau.

Yêu Yến Uyển bị mỹ nhân làm cho nhất thời quên mất hô hấp, lại bị đôi mắt ẩm ướt tràn đầy nhu tình làm cho thẹn thùng, nàng cười ngại một tiếng.
“Trưởng công chúa nên cẩn thận một chút.” Bạch Tình câu lên một nụ cười, sau đó đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt nàng, từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh Kiến Nguyệt còn chưa hoàn hồn kia.
Phải mất một lúc những người ở đây mới phản ứng lại được chuyện gì vừa xảy ra, Yêu Vĩnh Diễm ngơ ngác nhìn chén rượu bị đứt làm đôi mà vỡ thành từng mảnh trên bàn, rượu làm ướt cả áo hắn, hắn thậm chí còn vẫn còn đang cầm miệng chén, lại mở to mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh Cửu muội nhàn nhã uống rượu kia, “Từ khi nào…”
Yến Yến Uyển hoàn hồn, cảm thấy cằm mình còn có chút lành lạnh của thanh kiếm truyền đến, không thể không cảm thán mà nhìn nàng, nhất thời không thể nói nên lời.
Cái gì mà Cửu Vĩ tộc mê hoặc lòng quân đến khuynh thành khuynh quốc, Cửu Vĩ Vương thấy nàng còn phải quỳ xuống gọi sư phụ một tiếng.
Tam hoàng tử bây giờ mới sực tỉnh, phản ứng chậm chạp lùi người lại với khoảng không, hắn vuốt sợi tóc ở trên mặt đã bị đứt một nửa kia, thầm cảm thán nếu như đối phương là thích khách, e là đã giết được toàn bộ những người ở đây mà không để bọn họ hét lên tiếng nào, lập tức kích động, “Được, được, so với những kẻ từng đặt chân đến đây để cầu thân với Cửu muội đều tài giỏi hơn.”
Ánh mắt tán thưởng không ngừng đổ dồn về phía các nàng, Yêu Yến Uyển đưa tay che miệng khẽ cười, “Quả là hồng nhan hoạ quốc, chúng ta đều bị sắc đẹp của ngươi mà bỏ quên cảnh giác, ngươi so với mãnh tướng còn đáng sợ hơn.”
“Trưởng công chúa quá khen rồi.” Bạch Tinh cười nói, “Cho phép ta kính Hồ Vương, Vương Hậu, Thế tử và các công chúa, hoàng tử một ly.”
Vương Hậu đẩy nhẹ Hồ Vương còn đang ngơ ngác kia, hắn mới vội vàng hoàn hồn, ho khan che ngượng, cũng nâng chén rượu lên với người đang đứng trước mặt, đến khi uống xong mới ngớ người.
Hắn tiếp nhận ly rượu này, chẳng khác nào cũng đã tiếp nhận nàng.
Các hoàng tử, công chúa đều vui vẻ mà nâng chén với nàng, đều đã tâm phục khẩu phục với nàng, Tứ hoàng tử phe phẩy quạt, đùa giỡn nói, “Nếu không phải là ý trung nhân của Cửu muội, sợ là chúng ta nhất định sẽ rơi vào cảnh máu chảy mà tranh giành mỹ nhân diễm mỹ tuyệt luân, độc nhất vô nhị, văn võ song toàn này mất.”
Kiến Nguyệt nghe hắn nói, hai má hơi hồng, theo bản năng mà nắm chặt lấy tay Bạch Tinh, sau đó quay sang nhìn Hồ Vương, khẽ gọi, “Phụ vương.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên hắn, khiến hắn giờ phút này bối rối cực kỳ, nếu nói không ưng thì quá sai rồi, hắn không thể không thừa nhận người này so với những kẻ hắn từng gặp còn xuất chúng hơn, nhưng điều khiến hắn cảm thấy đáng tiếc là vì sao đối phương không phải nam nhân, nếu như thế, dù nàng xuất thân nghèo khổ hắn cũng ưng.
“Luận về tiền tài, ta không thiếu, luận về danh giá để xứng đôi với Cửu công chúa, ta lại càng tự tin.” Vàng bạc, đá quý từ trong tay Bạch Tinh rơi lả tả ở dưới đất tựa như lá rơi, khiến mắt của những người ở đây đều sáng rực lên.
“Ngươi là hoàng tộc ở nước nào?” Hồ Vương nghi hoặc, vì sao hắn chưa từng nghe đến vị công chúa, tiểu thư nào tài giỏi thế này.
“Ta không phải là hoàng tộc.” Bạch Tinh lắc đầu.
“Thế thì là quý tộc của nhà nào?”
“Càng không phải quý tộc.” Nàng mỉm cười.
Hồ Vương nghi hoặc, “Vậy sự danh giá của ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Bạch Tinh nhướng mày, cười nói, “Ngươi tôn sùng kẻ nào, nói không chừng kẻ đấy thấy ta là phải quỳ.”
Tất cả kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau, còn cho là nàng đang ảo tưởng bản thân mà nói năng hồ đồ, Yêu Thế Huệ mím môi, nàng ấy không có nói dối a.
Hồ Vương nổi giận, đập mạnh xuống bàn, chỉ vào mặt nàng mà quát, “Hỗn xược, ngươi có biết bản thân mình đang nói gì không? Ngươi chính là đang bất kính với tổ tiên của chúng ta.”
Da đầu Kiến Nguyệt tê dại, chính ông ấy mới là người đang bất kính mà…
Yêu Thế Huệ vội vàng chạy đến can ngăn, sợ đối phương sẽ nổi giận vì hành động của hắn, “Phụ vương, xin người mau bình tình lại, đừng chỉ vào mặt nàng ấy.”
“Ta vì sao lại không được chỉ vào mặt nàng ta?” Hồ Vương trợn mắt với nàng.
Yêu Yến Uyển yên lặng xem biến, nàng thấy gương mặt của Ngũ muội hốt hoảng, sợ sệt, nhưng không phải là đang sợ cơn thịnh nộ của phụ vương, mà hình như là sợ hãi thứ gì khác, liền liếc về phía Bạch Tinh, thấy nàng đang ung dung mà cười híp mắt lại.

Linh cảm của nàng mách bảo đối phương quả thực không tầm thường, vì thế cũng tiến lên một bước, “Phụ vương đừng giận kẻo tổn hại thân thể, chúng ta cứ thử nghe nàng nói hay sao, nếu nàng ấy nói
dối, cứ dựa theo quốc pháp mà quyết tội.”
Vương Hậu cũng đứng dậy khuyên nhủ hắn, Hồ Vương mới cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ xuống, trừng với mắt nàng, “Làm sao mà biết được nàng ấy có đang nói dối hay không?”
“Truyền thuyết của Cửu Vĩ tộc nói rằng Cửu Vĩ Vương từng ban tặng một thứ quý giá nhất cho người khiến ngài ấy kính trọng nhất, chính là người đã giúp Cửu Vĩ Vương độ kiếp mà trở thành hồ ly chín đuôi, nhưng sau này vật đó lại được gửi gắm ở nơi khác, nghe nói người đang nắm giữ thứ đó thân phận cao quý bậc nhất thiên hạ, không biết cô nương đã từng nghe chuyện này?” Yêu Vĩnh Diệm không nóng không lạnh nói, hắn dù sao cũng cảm thấy người đối diện quả thực không tầm thường.
Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh, thấy nàng đang nhắm mắt lại, sau đó mới chậm rãi nói, “Thứ đó, ta không phải là người cầm.”
Hồ Vương cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói, “Đó là đương nhiên, ngươi làm sao lại được cầm.”
“Nhưng Cửu Vĩ Vương từng nói rằng, người sở hữu viên ngọc ấy, chính là người cai quản được cả Cửu Vĩ tộc.” Bạch Tinh không gấp không vội nói.
Hắn kinh ngạc, quay sang nhìn Vương Hậu.
Đến cả Thế tử như Yêu Vĩnh Diệm cũng chưa biết đến đó là vật gì, đây là bí mật chỉ riêng những người ở địa vị cao nhất trong Cửu Vĩ tộc mới biết, làm sao đối phương lại có thể dễ dàng biết bí mật lớn nhất này, hơn nữa còn biết rất rõ thứ đó để làm gì.
Yêu Vĩnh Diệm mở to mắt mà nghe nàng nói, lại nhìn biểu cảm của Hồ Vương, hình như nàng đã nói đúng, đó là một viên ngọc, lại rất có quyền năng.
Bạch Tinh bày ra vẻ suy tư, “Chà, chà, không biết là ai đang sở hữu viên ngọc này, nhưng lại chưa từng dùng đến, cũng thật là lãng phí rồi.” Nói xong, nàng đột nhiên liếc về phía Kiến Nguyệt, thâm trường ý vị nói, “Nói không chừng, một ngày nào đó sẽ có người khiến viên ngọc thức tỉnh, khiến nó cuối cùng cũng được đến với người biết trân trọng nó đấy.”
“Thức tỉnh?” Hồ Vương nghi hoặc, vì sao hắn chưa từng nghe đến chuyện này, thái độ cũng trở nên hoà hoãn hơn, “Ngươi là nói thật sao? Vì sao ngươi lại biết chuyện này?”
“Bởi ta thân phận cao quý đến không thể bất kính, nên ta đương nhiên là biết.” Bạch Tinh nhướng mày nói, khiến tất cả rơi vào trầm tư.
Thân phận cao quý đến không thể bất kính, thế gian chỉ có hai người.

Mà thậm chí họ đều đã trở lại để tiếp tục trông coi tam giới.
Hồ Vương đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, dù là người nào, thì quả thực không phải là người có thể dễ dàng khinh thường, nếu nàng nói thật, thì điều hắn vừa làm cũng đủ để Cửu Vĩ tộc biến mất khỏi thế gian.
Yêu Yến Uyển bước đến, đột nhiên quỳ xuống ở ngay trước mặt Bạch Tinh, “Xin Người hãy dung thứ cho thảo dân có mắt mà như mù, xin Người niệm tình Cửu muội mà tha thứ cho Cửu Vĩ tộc.”
Thế tử cũng vội vàng chạy đến bên chân nàng, coi như Đức Thánh đến viếng thăm mà chân thành quỳ xuống, ngay sau đó các công chúa, hoàng tử cũng không do dự mà hành lễ, Hồ Vương không thể không làm theo, thậm chí không tự chủ mà bắt đầu run rẩy.
Kiến Nguyệt ngơ ngác, nàng còn định theo đám đông mà quỳ xuống, nhưng nhớ ra ngày thường nàng còn trèo lên đầu nàng ấy mà ngồi, chẳng qua bầu không khí ở đây quá nghiêm trang, khiến nàng bị lôi kéo theo.
“Tội bất kính quả rất khó dung thứ a.” Bạch Tinh vừa dứt lời, tất cả đều đổ mồ hôi, Yêu Thế Huệ cúi mặt xuống đất mà thầm nghĩ người này nhất định chuẩn bị bày trò gì đó.
“Nhưng nếu các ngươi gả nữ nhi cho ta, thì ta tạm thời không xét đến.” Quả nhiên như nàng nghĩ, Bạch Tinh đang đắc ý mà cười.
Giờ phút này hắn còn có thể từ chối sao, thậm chí hận ngay lúc này không thể lập tức tổ chức hôn lễ cho các nàng.

“Thảo dân nguyện gả nữ nhi đến Người.” Hồ Vương không chần chờ mà trả lời nàng.
Kiến Nguyệt kinh hỉ, không thèm nhìn hoàn cảnh mà nhảy lên ôm hôn lấy nàng, khiến những người ở dưới toát mồ hôi mà không dám lau, thầm mong Cửu muội chưa từng đắc tội với đối phương.
“Nếu đã như vậy, thực cảm ơn Hồ Vương đã tác thành cho chúng ta nên duyên.” Bạch Tinh bế nàng lên, cũng xoay người rời đi.
Hồ Vương ngơ ngác, đợi đối phương đi xa rồi mới chậm rãi ngồi bệt dưới đất, thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Nàng ấy rõ ràng không cần đến sự đồng ý của hắn, nhưng lại không muốn để Cửu nhi bị mang tiếng xấu mà đến hỏi cưới đàng hoàng, vậy cũng xem như là có yêu thương Cửu nhi.

Hồ Vương quay sang nhìn Yêu Thế Huệ và Trịnh Tú, Trịnh Tú khi thấy mình bị nhìn thì nắm nhẹ tay Yêu Thế Huệ, chỉ riêng hàng động đó cũng làm ông hiểu rồi.
Hồ Vương hít sâu một hơi, rồi lại buông ra một tiếng thở dài khẽ.
“Huệ nhi.”
“Phụ vương có gì căn dặn?”
Hồ Vương ngẩng đầu nhìn nàng, “Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có dám đương đầu với mọi lời bàn tán của nhân thế không? Có dám vì tình yêu khác lạ này mà dũng cảm không?”
Yêu Thế Huệ sửng sốt nhìn ông, nàng quay sang nhìn Trịnh Tú, thấy đối phương gật đầu kiên định với mình, làm cho nàng cuống quýt mừng rỡ, nàng chờ chuyện ngày hôm nay từ rất lâu rồi, “Phụ vương, Huệ nhi dám, Huệ nhi không sợ.

Huệ nhi chỉ muốn cùng nàng trôi qua ngày tháng an lành.”
Hồ Vương xoa đầu điểm bạc của mình, chợp ông mỉm cười làm khuôn mặt mang đầy suy tư trở nên trẻ trung đến lạ, “Nếu vậy, ta chấp thuận chuyện của hai ngươi, chỉ mong hai ngươi sẽ vui vẻ bình an.”
Yêu Thế Huệ mừng rỡ đến muốn khóc, Bùi Quý phi liền đến ôm lấy nàng và Trịnh Tú, thay các nàng hạnh phúc.
“Tạ phụ vương.” Nàng nói với giọng nức nở, Vương Hậu thấy thế thì mỉm cười trìu mến như người mẹ đang nhìn đứa con bé bỏng của mình.
Dựa theo trí nhớ của Kiến Nguyệt, Bạch Tinh bế nàng một mạch trở về phòng, chợp nhìn thấy một hình bóng quen thuộc như đã gặp ở đâu đó, như đang mong ngóng người đến.
Kiến Nguyệt mở to mắt, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, kí ức rất nhanh đã lướt qua đầu, “A Thuý…”
A Thuý nghe tin nàng trở về thì mừng rỡ, nhưng lại không dám tự tiện chạy ra xem, nên chỉ đành ngậm ngùi đứng ở trong cung của nàng mà đợi, nay thấy người xuất hiện, xúc động đến muốn khóc, “Công chúa, đúng là công chúa rồi.”
Kiến Nguyệt chạy đến bên thiếu nữ nay đã cao lên hơn rất nhiều, “Thật tốt quá, ngươi vẫn bình an.” Chợp nàng nhìn vết sẹo mờ trên trán đối phương, liền hiểu sẹo này từ đâu mà ra, “Thực xin lỗi, lúc đó ta không nên bỏ ngươi ở lại.”
A Thuý ngạc nhiên nhìn nàng, đầu mũi chua lại, nở nụ cười ngọt ngào, “Công chúa, nô tì tình nguyện đánh đổi cái mạng nhỏ này để bảo vệ người.”
“Cảm ơn ngươi, lúc đó thực cảm ơn.” Nàng đột nhiên ôm lấy đối phương, khiến A Thuý tay chân luống cuống, công chúa nhưng lại ôm nàng, cô không dám tin đây là thực, nhưng lại mong đây không phải mơ, vì các công chúa đều đã trở về sau nhiều năm im hơi lặng tiếng.
A Thuý chợp nhìn ra đằng sau nàng còn có một người, cô lập tức nhận ra người này, lại nghe lời đồn đại ý trung nhân của công chúa là nữ nhân, hốt hoảng nói, “Tiểu, tiểu thư.”
Kiến Nguyệt buông nàng ra, kéo Bạch Tinh lại gần, “Sai rồi, ngươi phải gọi là phò mã.”
A Thuý ngơ ngác, trơ mắt nhìn Kiến Nguyệt dắt Bạch Tinh vào bên trong phòng, sau đó cửa lập tức đóng chặt lại.

Cô như hiểu ra gì đó, cũng không làm phiền các nàng nữa, lặng lẽ lui xuống.
Kiến Nguyệt trong lòng ngứa ngáy vô cùng, lại bị Bạch Tinh làm cho kinh diễm hết lần này đến lần khác, từ anh tuấn tiêu sái cho đến diễm lệ tuyệt trần, nàng vừa đóng cửa phòng liền đè đối phương lên cửa, nhưng chiều cao chênh lệch đến nàng kiễng chân cũng không đến mà có chút thẹn, lại thấy Bạch Tinh đang cười cợt mình, “Cúi thấp xuống.”
“Vâng.” Bạch Tinh cúi xuống, hôn lấy nàng, cả hai người như tạo ra lửa, nụ hôn dần trở nên gấp gáp.
Kiến Nguyệt đẩy nàng nằm xuống giường, tay luồn qua y phục mà vuốt ve, “Vì sao trước đây lại không hề biết Thái nhi cũng yêu nghiệt thế này.”
“Còn nhiều thứ lắm, Nguyệt nhi cứ từ từ mà tìm hiểu.” Bạch Tinh cười nói, lập tức xoay người đè nàng xuống, thẳng tay xé rách y phục khiến Kiến Nguyệt kinh hô, “Thô bạo quá.”
“Nhưng mà em thích.”
Các nàng đóng cửa đến cơm cũng không ăn, đến sáng hôm sau cánh cửa mới được mở ra.

Hồ Vương kinh ngạc nhìn cổ của cả hai chi chít vết đỏ, mặt có chút đỏ mà không dám trực diện, chỉ toàn quay mặt đi chỗ khác.
Yêu Yến Uyển không ngừng cảm thán, đến giờ nàng vẫn thấy thần kỳ, muội muội nàng làm thế nào mà dẫn dụ được một trong hai vị Thánh tối cao nhất thế gian về nhà rồi, nói không có chút ngưỡng mộ thì quá dối lòng đi.
“Cửu muội.”
“Hoàng tỷ có điều gì sao?” Kiến Nguyệt quay sang nhìn nàng.
“Ngưỡng mộ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.