Bạn đang đọc Hồ Ly Truyền Kỳ – Chương 109: Thù Hận Và Sùng Bái
Đùng.
“Có kẻ địch tấn công.” Một người gấp gáp rung chuông, tiếng chuông kêu không thành nhịp, cho thấy người đánh chuông đang rung chuông loạn, nhưng tiếng vang đã truyền đến những ngôi nhà đang say ngủ ở dưới kia.
Mọi người gấp gáp lấy gậy gộc, cuốc xẻng, bất cứ thứ gì có thể sát thương đổ xô ra cổng làng, tiếng trẻ con gào khóc vì bị doạ sợ ở khắp nơi.
“Cửu Vĩ tộc cùng Đông Hải đã hoà bình suốt bốn năm, vì sao các ngươi lại đến đây gây chuyện?” Trưởng thôn tức giận đi đến, chỉ thẳng vào kẻ đứng đầu kia.
Hắn im lặng không trả lời đối phương, đột nhiên quay lại nhìn những người ở đằng sau, “Xông lên, lấy lại vinh quang cho Lạc Phong phái.” Lời vừa dứt, nhũng đồ đệ ở dưới cũng kích động lao lên, cùng các môn phái mà Tú Phong Tùng đã hợp tác, đồng loạt chạy về phía đối phương.
Cửu Vĩ tộc cũng không do dự, nhiều người hoá thành Cửu Vĩ, lao đến phản công.
Hai bên giằng co rất lâu, lửa lan ra khắp khu rừng, khói đen nghi ngút, tiếng sét đùng đoàng bên tai, lại có mưa dông gió lớn kéo đến, trận chiến này so với cuộc đại chiến của phàm nhân còn ác liệt hơn.
…
Ẩn Thần Duật đích thân đi đến Lạc Phong phái đang treo khăn tang ở khắp nơi, trắng xoá cả một ngọn núi.
Hắn đi đến đại điện, những chiếc bàn ghế gỗ đắt đỏ nay được thay thế bằng nơi để quan tài bằng gỗ, xung quanh được thắp nến cả ngày lẫn đêm, có người dựa vào bên cạnh quan tài, đôi mắt đờ đẫn.
“Tú chưởng môn vì chí lớn mà hy sinh, trẫm không thể không trọng thưởng cho Lạc Phong phái.” Hắn nhìn đối phương nói.
“Bệ hạ, Nghệ Anh muốn dâng hiến mạng sống của mình, ra chiến trận trừng phạt Cửu Vĩ tộc, quyết không để kẻ nào sống sót.” Tú Nghệ Anh khóc đến đôi mắt đều sưng lên, trong đó đều là sát ý và thù hận làm lu mờ đi lý trí.
“Phê chuẩn.”
Tú Nghệ Anh đích thân tiễn Ẩn Thần Duật đi, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa.
“Chuyện này không thể không liên quan đến Cửu công chúa Cửu Vĩ tộc.” Đột nhiên có thanh âm khàn khàn ra vẻ lẳng lơ sau lưng nàng.
“Ta tự biết mình làm những gì.” Tú Nghệ Anh lạnh lùng nói, liếc người đeo mặt nạ bên cạnh.
“Ngươi biết?” Đối phương cười khẽ một tiếng.
Tú Nghệ Anh quay đầu lại, nhíu mày nhìn đối phương, “Ý ngươi là sao?”
Quỷ Sắc Dục bật cười sặc sụa, sau đó lại ho khan liên tục, “Ngươi có biết bên ngoài nàng ta có ai chống đỡ không?” Nói xong ả ngẩng đầu lên trời, mở to mắt, nhăn cả gương mặt đầy vết bỏng lại, nghiến răng tức giận, “Là Ma Đế, là Ma Đế đấy.”
“Cái gì?” Tú Nghệ Anh chấn động, nàng căn bản không dám tin điều này, “Ma Đế trong truyền thuyết mà ta thường được nghe?”
“Đúng thế, ngươi nghĩ ngươi có thể động vào một sợi tóc của nàng ta sao? Thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy người đã bị bóp chết như con kiến rồi.” Quỷ Sắc Dục gằn từng chữ.
Ả hận Ma Đế, người đã khiến ả sống không bằng chết, huỷ đi dung nhan của ả, so với ăn thịt ả còn tàn bạo hơn.
Đối phương còn khiến ả trọng thương đến ngủ mê suốt hai năm, cho đến khi Tú Nghệ Anh đi lang thang tình cờ phát hiện ra, nhưng ả đã bị Ma Đế lấy đi mất ma lực, khiến ả không có cách nào trở về cõi Quỷ Thanh Kiếp để cầu xin sự giúp đỡ, ả mất đi quyền năng, thân thể tàn phế, thậm chí so với người bình thường còn thảm hơn.
Tú Nghệ Anh đờ đẫn, nàng ngồi xuống một bên, ánh mắt vô hồn mà nhìn xuống đất, thều thào lẩm bẩm, “Như thế, ta chỉ là kẻ vô dụng, trơ mắt mà để ả ta hả hê sao? Vì sao, vì sao ả ta luôn nhận được sự ưu ái, còn ta thì đã làm gì sai?” Tú Nghệ Anh càng nói, càng cảm thấy bất bình, cơn giận ngày càng dâng trào tựa lòng núi lửa sôi sục.
“Ai bảo ngươi là không có cách? Ma Đế có lợi hại đến đâu, có thể một tay che trời sao?” Chợp Quỷ Sắc Dục nở nụ cười đầy ẩn ý.
…
Kiến Nguyệt rùng mình ớn lạnh, mí mắt giật giật, nàng không hiểu có chuyện gì, đột nhiên xoay mạnh người ôm chặt lấy cổ của Bạch Tinh, khiến những người xung quanh ngạc nhiên.
“Chuyện gì thế?” Bạch Tinh xoa lưng nàng, thấy đối phương đang run rẩy.
“Vì sao lại không giết ả ta?” Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh muốn đẩy mình ra, theo bản năng càng ôm chặt hơn, “Vì sao lại để ả chạy mất?”
“Ả ta?” Bạch Tinh ngỡ ngàng, sau đó nhận ra gì đó, liếc những người ở kia, để bọn họ đi ra ngoài.
“Ả nhất định sẽ nói với những kẻ ngoài kia rằng người còn sống.” Kiến Nguyệt trong lòng nôn nóng thấp thỏm, linh cảm đang mách bảo nàng, trí óc luôn khơi dậy hình ảnh của đối phương, vốn dĩ nàng đã quên mất ả do trăm công nghìn việc, đến nay mới có thời gian nghĩ tới.
“Nguyệt nhi, trước bình tĩnh, ngồi xuống đã.” Bạch Tinh cảm nhận được sự bất an của đối phương, liền xoa lưng nàng an ủi.
Đến khi Kiến Nguyệt ngồi vào trong lòng nàng, Bạch Tinh mới ngạc nhiên, đối phương trong những năm nay thấy cảnh tàn nhẫn cũng không động lòng, nay chỉ vì suy nghĩ vu vơ mà khóc, nàng đưa tay lau nước mắt hộ người yêu, “Ta biết em lo lắng cho ta, nhưng Nguyệt nhi, em đừng lo, cho dù toàn bộ thiên giới kéo đến đây, cũng không thể tổn hại đến ta đâu.
Đúng là ta đã sơ suất để ả ta xổng đi mất, nhưng tình hình hiện tại, có lẽ ả ta không chết thì què, cơ thể tổn hại đến không đủ khả năng chạy trở về Quỷ Thanh Kiếp cầu cứu nữa, dẫu sao chẳng có ai chịu đòn của ta mà vẫn còn bình yên vô sự cả.”
“Thật sao?” Giọng của Kiến Nguyệt nghẹn lại.
“Ừm, ta đã hứa là không dối nàng.” Bạch Tinh đặt trán mình lên trán nàng, ôn nhu dỗ dành.
“Người phải nói cho em biết, vì sao đối phương lại muốn đem mọi chuyện đổ lên đầu người? Và kẻ đứng đầu là ai.” Kiến Nguyệt cắn môi nói.
Bạch Tinh thở dài, mút nhẹ làn môi đang cắn chặt kia, “Thả lỏng ra đi em.
Trước đây ta đã nói, hắn là Đế Quân đầu tiên, em nhớ kĩ tên của hắn, là Thiên Kiếp.
Hắn ta vì sa đoạ mà làm điều sai trái với vị trí của hắn, trở nên nghiện máu thịt vạn vật, hơn nữa cách ăn còn tàn nhẫn vô cùng, hắn sẽ không để đối phương chết mà phải trơ mắt nhìn hắn moi bụng của mình để nếm, lại giết vạn vật vô độ để hiến tế.
Khi nàng ấy và ta nhận ra cũng đã muộn, chúng ta đành phải phong ấn hắn, nhưng đến nay hắn đã thoát khỏi phong ấn, là điều gì đó đã giúp hắn chạy thoát khỏi xiềng xích của ta.”
“Thiên sứ ăn thịt người?”
“Đúng thế.”
Bạch Tinh lập tức thấy người ở trong lòng căng thẳng, cho rằng nàng sợ, lại thấp giọng an ủi, “Đừng sợ, ta sẽ không để hắn tổn hại đến em.”
“Hắn đang hiến tế thứ gì cho ai?”
Bạch Tinh mím môi, một lúc sau mới lên tiếng, “Hắn hiến tế tới ta, ta chính là tín ngưỡng của hắn.”
…
“Hahahaha.”
Ma Chủ căm phẫn nhìn người đang quỳ ở dưới, lại thấy kẻ ở trên điên dại cười, liền ngẩng đầu nghi hoặc, “Ma Đế?”
Đối phương ngửa cao cổ mà cười, sau đó mới chậm rãi cúi xuống, đôi mắt đỏ quạch, hả hê nhìn người ở dưới, “Một gã khổng lồ, mà phải mất đến bảy tên Cổ thần để phong ấn, nay lại đột nhiên bị giết chết mà biến mất khỏi thế gian? Là kẻ nào đây? Là kẻ nào có năng lực này?”
“Bệ hạ, thuộc hạ vẫn chưa tìm ra.” Tên vong linh ở dưới run rẩy nói, hắn sợ giây phút sau y lao đến nuốt sống mình.
Thiên Kiếp sặc cười, khiến những kẻ còn lại hoang mang, y vỗ tay liên tục, “Đúng là đồ ngu xuẩn, ngay ở trước mặt mà còn không biết.”
“Thuộc hạ ngu xuẩn, mong được Ma Đế chỉ dạy.” Ma Chủ chắp tay lại nói.
“Chỉ dạy?” Thiên Kiếp trừng mắt nói, “Đồ đần độn, nhưng mà thôi, ngươi cứ đợi đi, rồi sẽ biết.” Nói xong còn vỗ vai đối phương, sau đó rời đi.
Ma Chủ ngơ ngác, chủ nhân của hắn vẫn như thế điên cuồng, khiến hắn không ngừng yêu thích.
Thiên Kiếp đi vào gian phòng của mình, nét cười ngày càng đậm, tay vuốt ve một thanh kiếm, lẩm bẩm, “Thuộc hạ biết người sẽ không chết dễ dàng như thế.
Hừ, thế gian này có kẻ nào tổn hại được Đại Vương, nào có chuyện đó, ta mới không tin, ta mới không tin.
Vị Thánh của ta là bất diệt.” Y càng nói, càng kích động.
“Ma Tổ, khiến thế gian đáng chết này điên loạn đi, hahahahaha.”
Đôi mắt của y nhìn lên bầu trời xanh, nhưng trong thế giới của y mọi thứ đều trở thành màu đỏ.
Một thanh kiếm sắc bén đang dính đầy máu, từng giọt lại từng giọt chảy xuống đất, kêu tí tách tí tách, lưỡi kiếm khẽ xoay, ánh lên một tia sáng bạc, phản chiếu một đứa bé đang quỳ ở dưới đất.
Y nhìn đứa bé đó, là một công tử quý tộc, nhưng giờ đây trông bẩn thỉu và hèn nhát, co ro trước bóng lưng kia.
Y liếc nhìn đối phương, mái tóc bạc trắng, người đó quay mặt lại, lạnh lùng nhìn thằng bé kia, bỗng nàng nở một nụ cười man rợn.
“Cả tộc nhân ngươi đã chết rồi, ngươi còn ngồi đây trơ mắt nhìn ta sao?”
“Ngươi vì sao lại giết họ?” Thằng bé căm hận nhìn nàng, nhưng cả người lại không dám nhúc nhích.
“Tội dơ bẩn, vi phạm thiên giới, ta đương nhiên là đến trừng phạt các ngươi rồi.” Bạch Tinh cười khẩy.
“Ta…!hận…!ngươi.” Thiên Kiếp gằn từng chữ, nhưng âm thanh lại rất nhỏ.
“Hửm, ngươi nói gì cơ?” Bạch Tinh dùng lưỡi kiếm nâng khuôn mặt nhỏ của y lên.
“Ta nói, ta hận ngươi!” Thiên Kiếp gầm lên, nào ngờ đối phương không sợ hãi, ngược lại còn cười sằng sặc như sỉ nhục y.
“Ngươi nói ngươi hận ta, mau, mau đứng dậy, giết chết ta đi.” Bạch Tinh nhét kiếm vào tay y, kích động nói, trợn mắt nhìn y.
Thiên Kiếp bị nàng làm cho sợ hãi, vội buông thanh kiếm xuống, leng keng một tiếng, chói tai vô cùng.
Bạch Tinh thấy y trốn tránh, lập tức bật cười như điên mà bay lên giữa bầu trời đỏ như máu, hoá thành một tà quỷ, trông uy vũ vô cùng, sau lưng nàng mọc ra vô số bàn tay như cánh hoa nở rộ, những dây xích Xích Niệm mọc ra từ những bàn tay như mãng xà lao đến y, khiến y sợ hãi đến nhắm chặt mắt lại, cảm giác đũng quần ươn ướt.
Vù, dây xích lướt qua tai, thổi bay lọn tóc trên mặt.
“Chậc, đồ hèn nhát.”
Thiên Kiếp chầm chậm mở mắt, thấy y vẫn bình an vô sự, mà đối phương lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, khiến lòng tự trọng của y bị huỷ hoại triệt để, Thiên Kiếp kích động hét lên, “Giết ta đi, vì sao lại không giết ta? Ngươi chần chờ cái gì?”
“Hài tử vô tội, ta làm sao giết ngươi đây.” Bạch Tinh bật cười nói, ánh mắt châm chọc ra vẻ thương hại, mà Thiên Kiếp rất căm ghét những ai dùng ánh mắt đó nhìn y, sự kiêu ngạo của y không cần sự thương hại, điều đó chẳng khác gì nói y là đồ vô dụng.
“Bạch Tinh, ta hận ngươi!” Thiên Kiếp gào rống lên, bộc phát toàn bộ ma lực của mình, y nguyền rủa nàng chết đi, chết một cách đau đớn.
Phập, đột nhiên một ngọn giáo xuyên qua người nàng.
Thiên Kiếp mở to mắt, nhìn quả tim đang đập ở trên mũi giáo kia, cả người y run lẩy bẩy như con cún con bị sợ hãi, nàng chết rồi, nàng chết rồi?
Nào ngờ người của đối phương run rẩy, sau đó là tiếng cười kéo đến, tay nàng nắm lấy ngọn giáo, rút thẳng ra, “Ngươi chỉ có thế thôi sao?”
Thiên Kiếp kinh hãi nhìn nàng, cảm giác bất lực và tuyệt vọng tràn khắp người.
Y quỵ xuống, trơ mắt nhìn cái xác đang nằm dưới đất kia, biểu cảm phụ mẫu của y bàng hoàng.
Y nhớ rõ, y còn đang cùng phụ mẫu chơi đùa, chợp có tiếng đùng doạ y giật mình, một nữ nhân như tia sét mà xuất hiện trước mặt y, nàng không nói không năng, không để phụ mẫu y trở tay mà ra tay trước, một chút cũng không do dự, một chút cũng không nhân từ, cứ như thế tẩy sạch cả nhà y.
Thiên Kiếp không hiểu vì sao, y chỉ thống hận người ở trước mặt, mà giờ đây y bất lực.
Nhưng đột nhiên Bạch Tinh chuyển hướng, hoàn toàn không để tâm y, lao về một hướng khác.
Thiên Kiếp không hiểu điều gì, nhưng khi y nhận thức lại mọi thứ, Thánh Tổ đã đứng trước mặt y, lạnh lùng nhìn y.
Đứng từ góc độ này, Thiên Kiếp cảm thấy đó là ánh mắt khinh thường, ánh mắt của kẻ dẫm đạp lên xác sống người khác và coi sinh mệnh của y là cỏ rác.
“Ta vốn dĩ muốn giết chết ngươi, để ngăn cản hậu quả sau này, nhưng Thái Bạch đã không để ngươi chết.” Ngữ khí của đối phương băng lãnh hơn bất cứ tảng băng nào, và ánh mắt vô hồn hơn bất kỳ những kẻ khuyết thiếu linh hồn.
Thiên Kiếp kinh ngạc, đây là lời nói của Thánh Tổ sao? Đây là bậc Thánh nhân mà thế gian sùng bái sao? Là kẻ luôn rao giảng về tình yêu thương sao?
Đều là giả dối.
Hoá ra đều là giả dối, một lũ giả tạo ra vẻ thánh thần!
“Chúng ta đã làm gì sai?”
“Các ngươi bắt cóc hài tử, thảm sát tàn nhẫn lập nghi lễ tế hiến Quỷ giới, mở cửa cho Quỷ giới tràn vào nơi đây, ngươi còn thấy vô tội sao?” Thánh Tổ không để tâm cảm xúc của y, lạnh nhạt nói.
Thiên Kiếp kích động, hét ầm lên, giờ phút này y căm ghét giọng nói non nớt của mình, “Ngươi nói dối, ngươi nói dối, phụ mẫu một mực dạy ta phải tin tưởng các ngươi, phải làm người tốt, giữ lấy sự kiêu hãnh của thiên thần, làm sao có thể?”
Thánh Tổ không nói gì, vô cảm nhìn y.
“Thế giới này sẽ đi vào lãng quên, mọi thứ đều sẽ bắt đầu lại từ đầu, đây là mệnh lệnh của ta, không được phép kháng lệnh.” Thánh Tổ ngẩng đầu lên nói lớn, giọng nói vang vọng đi tận phương xa, rõ ràng đang không phải nói chuyện với y.
Thiên Kiếp hoàn toàn không hiểu chuyện gì, không hiểu các nàng làm thế nào, nhưng toàn bộ xung quanh y bỗng rung lắc, tất cả trong chớp mắt sụp đổ, bao gồm cả tam giới, người chết sống dậy đi lại, bộ xương mọc lại da thịt, tất cả tựa như mất đi trí nhớ, chỉ duy nhất y là còn kí ức về thế giới cũ, và chỉ có gia tộc y là không được hồi sinh.
Bởi vì gia tộc y đã vi phạm quy luật của Thánh Tổ.
Thiên Kiếp theo thời gian, cũng dần tiếp nhận sự thật rằng gia tộc y muốn lật đổ Thánh Tổ, nhưng làm những gì, y không hiểu, Quỷ giới? Chẳng phải là lãnh địa của Bạch Tinh hay sao.
Chẳng lẽ, còn tồn tại một Quỷ giới khác.
Thiên Kiếp lớn lên, cũng không còn thái độ ương bướng như trước nữa, y đến trước điện của Bạch Tinh mà quỳ xuống, cầu xin nàng tiếp nhận y.
“Ta là địch nhân của ngươi, ngươi lại muốn theo ta sao? Ngươi đừng hòng bày trò gì với ta.” Bạch Tinh cười nói, hoàn toàn không để y vào mắt, thẳng thắn vạch mặt y còn nhớ chuyện trước đây.
“Là do gia tộc của ta sai, là gia tộc của ta đem lại rắc rối cho ngươi.” Thiên Kiếp dập đầu nói, nào ngờ Bạch Tinh ngay lập tức đồng ý.
Thiên Kiếp một mực phò tá bên nàng, đột nhiên ngày càng kính nể người ở trước mắt, lòng thù hận của y biến mất, nhường cho tấm lòng của một tín đồ khi nhìn vị Thánh của mình.
Đổi lại, y càng căm ghét kẻ được gọi là Thánh Tổ tràn đầy giả dối kia, Thiên Kiếp cảm thấy ghê tởm khi chúng sinh quỳ lạy và gọi Thánh Tổ là vị Thánh từ bi, thuần khiết và là sự cứu rỗi của thế gian, trong khi đó Ma Tổ mới là cứu giúp bọn họ và trừng phạt kẻ ác độc.
Cả hai hoàn toàn không biết, trong đôi mắt của y, Ma Đế đã hoá thành một khu vực cấm, nơi mà y kính nể nhất, sùng bái nhất.
Thiên Kiếp hoá điên đến mất đi lý trí, trong mắt y, Ma Đế là một kẻ không có cảm xúc, ngoài sự trừng phạt ra, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Ma Đế lại đại diện cho sự Trừng phạt, cho cái Chết.
Thiên Kiếp đã mang suy nghĩ này suốt thời gian đó, đến nỗi y trở nên ám ảnh.
Thế nhưng trong mắt hai nàng, đây lại kẻ công tư phân minh, y xử án rất công tâm, làm việc không gian dối, còn tố giác mấy kẻ lười biếng muốn giở trò, tuy nhiên đôi lúc hơi quá quắt.
Dù thế nhưng khi Thánh Tổ muốn tìm người thay các Cổ thần trông coi thế gian, vẫn quyết định chọn y lên làm.
“Thằng ranh này đáng tin thế sao?” Bạch Tinh nhướng mày nói.
“Ta nghĩ là không.” Thánh Tổ thành thật, “Nhưng còn hơn những kẻ kia.”
“Chúng ta nhất định sẽ hối hận, và khi đó chúng ta sẽ trở thành vị Thần ngu xuẩn nhất.” Bạch Tinh bật cười, nhìn Thiên Kiếp đang tiếp nhận ngôi vị.
“Ngay từ đầu đã như thế rồi.” Thánh Tổ mấp máy.
…
“Vì sao người không giết hắn?”
Bạch Tinh đang hồi tưởng lại quá khứ, Kiến Nguyệt đột nhiên cắt ngang, trong lòng nàng vô cùng không thoải mái, khi có kẻ si mê Bạch Tinh đến thế, khiến nàng cảm giác mình đã gặp phải đối thủ.
Người có thể mang ánh mắt đó nhìn Bạch Tinh, chỉ mình nàng mới được phép.
“Vì ta lần nữa không nỡ.” Bạch Tinh cúi thấp đầu xuống, chột dạ với chính mình, “Suy cho cùng, y bước đến hôm nay là bởi vì ta, là ta vô tâm dẫn y đi sai đường, nên ta hổ thẹn với chính mình.”
“Bây giờ người hối hận sao?” Kiến Nguyệt vành mắt đỏ bừng, nàng không thể không thừa nhận, nàng đang ích kỷ, trong lòng nổi lên sự ghen tị nồng nặc.
Bạch Tinh ngạc nhiên nhìn nàng, như nhận ra điều gì đó, vội lay mạnh nàng, “Đừng để cảm xúc che mờ mắt, ta không muốn vết xe đổ lặp lại.”
“Trong mắt người, quan hệ của chúng ta chỉ giống như người và hắn năm đó?” Kiến Nguyệt trở nên kích động, tức giận nhìn nàng.
“Không, Nguyệt nhi là duy nhất của ta, nhưng xin em, bình tĩnh lại, đừng lạc lối.” Bạch Tinh khẩn thiết nói, nàng nhận ra ánh mắt này, nàng không hy vọng những thứ này sẽ xuất hiện trên người đối phương.
“Thái Bạch Tinh.” Kiến Nguyệt gào lên, đột nhiên ôm chặt lấy mặt nàng, cắn mạnh xuống bờ môi lạnh lẽo kia, “Em vốn dĩ đã lạc lối rồi, em sẽ không để người thuộc về ai, không ai được say mê người, nhung nhớ người, bởi vì người là vị thần duy nhất của em.”
Bạch Tinh bất lực để nàng cắn xé môi mình, xoa nhẹ lưng nàng, “Ta sẽ không rời xa em, cũng chỉ là của em, đừng lo lắng.”
“Người sẽ chẳng đi được đâu hết.” Kiến Nguyệt cắn mạnh xuống cổ nàng, như dồn toàn bộ sự tức giận lên đấy, tay nắm chặt lấy y phục nàng, tham lam hít lấy mùi hương độc hữu của đối phương.
Bạch Tinh nhận ra, mình đã vô tình dẫn dắt thêm một người phạm phải thất tình lục dục rồi, nàng nở nụ cười bất lực, để đối phương phát tiết lên mình.
“Em mới là người ta đấu không lại.”
Phải mất một hồi lâu, Kiến Nguyệt mới lấy lại được bình tĩnh, nàng ăn năn nhìn người nằm dưới thân mình, “Xin lỗi…”
“Không sao, em đã hết giận chưa?” Bạch Tinh vuốt gương mặt trắng như sứ kia.
“Thái nhi, đừng.” Kiến Nguyệt vùi mặt vào hõm cổ nàng, lẩm bẩm, “Đừng bao dung, đừng chiều chuộng em quá nhiều.”
“Nhưng ta không nỡ làm Nguyệt nhi buồn, làm thế nào bây giờ?” Bạch Tinh vô nại nói.
Kiến Nguyệt không trả lời nàng, tay không nhịn được lại vuốt ve lồng ngực của nàng, lướt qua làn da mỏng bọc lấy xương, say mê nhìn gương mặt như tượng tạc, ngũ quan tinh xảo sắc bén, không một nét dư thừa, khuyết thiếu, cảm giác như thế gian dành mọi sự đẹp đẽ nhất cho nàng, Kiến Nguyệt càng ngắm càng mê mẩn.
“Em sẽ không để ai tổn hại đến Thái nhi của em.”.