Đọc truyện Hồ Ly Trùng Sinh – Chương 49: Có một chương không tên… (1)
Ngao Bại cũng giật thót.
“Á, ngươi là ai! Tam tỷ đâu?” Ngao Bại hết hồn quát.
“Nếu ngươi đang hỏi Ngao Ngưng Vận,” Đản Hoàng Tô cũng tức giận nói: “Ta đây cũng đang muốn tìm!”
Thật là, Ngao Ngưng Vận không muốn lấy Long Ngũ thì chẳng lẽ Đản Hoàng Tô
nàng muốn lấy sao, dùng tới thủ đoạn tồi tệ như vậy bẫy nàng, thực sự
khiến nàng phát cáu. Đản Hoàng Tô vốn thông cảm với Ngao Ngưng Vận
chuyện cưới xin tréo ngoe này, nhưng bây giờ tất cả đã bay sạch!
Vấn đề Ngao Bại cũng không biết Đản Hoàng Tô cũng là người bị hại, Ngao Bại bị kích thích, áp sát tới túm chặt hai tay Đản Hoàng Tô lắc lắc: “Tam
tỷ của ta đâu, ngươi giấu Tam tỷ của ta ở đâu?”
“Bỏ tay ra! Ta
bảo ngươi bỏ tay ra!” Đản Hoàng Tô không thể làm quen được với loại cảm
giác gần gũi người khác như vậy, nàng ra sức vùng vẫy.
Chỉ là lúc nãy Ngao Bại không kịp đề phòng mới bị nàng tát một cái ngã lăn xuống
đất, bây giờ hắn đã tỉnh táo lại, sao có thể dễ dàng bị nàng vùng ra, dù sao hắn cũng là một còn rồng ít nhất có vạn năm tu vi.
Đương nhiên trước mặt những con rồng khác thì hắn vẫn khá trẻ.
Thanh niên rồng cũng ra sức lay Đản Hoàng Tô: “Ngươi nói cho ta biết ngươi giấu Tam tỷ ở đâu, nhanh lên!”
Vì thế, Ngao Bại này không chỉ có gương mặt shota, mà tư duy cũng shota luôn.
(shota: cậu bé.)
Khóe miệng Đản Hoàng Tô giật giật: “Ta giấu làm gì, là Ngao Ngưng Vận cài bẫy để ta lấy ngươi được không!”
“Ta không tin!” Ngao Bại lắc đầu.
“Chẳng lẽ ngươi không biết thật ra…” Đản Hoàng Tô vừa nói được một nửa đã cảnh giác nuốt xuống mấy từ quan trọng, đó là chuyện riêng tư của người ta,
sao nàng có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy.
Mà kết quả của việc không nói này chính là Ngao Bại tiếp tục lắc: “Nói mau, ngươi giấu Tam tỷ của ta ở đâu!”
Thật ra hắn không chỉ shota mà còn là con ngựa điên rít gào chứ gì!
Đản Hoàng Tô không muốn nói lý với Ngao Bại nữa, một cuộn lửa hồ bùng lên đốt phỏng hai tay Ngao Bại.
“Ngươi không phải Thủy tộc!” Ngao Bại kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi tay bị
phỏng của mình, giây tiếp theo hắn càng kềm chặt tay Đản Hoàng Tô:
“Ngươi chính là gian tế! Ngươi trà trộn vào long cung làm gì! Ngươi đã
làm gì Tam tỷ của ta!!!”
ORZ, Đản Hoàng Tô 囧 các loại.
“Ta không phải mật thám do thám gì đó, ngươi buông ra!” Đản Hoàng Tô lại dùng lửa hồ đẩy lui Ngao Bại.
Chỉ là lần này Ngao Bại có đề phòng trước, há miệng phun ra mũi tên nước áp chế ngọn lửa, nhân tiện cũng tưới Đản Hoàng Tô ướt nhẹp.
Thì ra cái gọi là tị thủy thì cũng chỉ có thể tránh nước biển nước sông, các loại nước miếng thì vẫn không thể tránh được!
Nước miếng ư…Đản Hoàng Tô cảm thấy rợn người, nàng không dùng pháp thuật,
giơ chân đạp thẳng vào bộ phận yếu ớt nhất của Ngao Bại.
Hậu quả của việc chọc giận Ngao Bại là…bị quăng ra ngoài.
Đúng là sức mạnh của một kẻ có vạn năm tu vi cũng không phải bình thường,
Đản Hoàng Tô bị quăng lơ lửng giữa không trung, à không, phiêu phiêu
đãng đãng trong nước một hồi mới rơi xuống lồng ngực ai đó thiệt ấm áp.
Lần này Đản Hoàng Tô không vội, nàng ngẩng đầu lên coi, thở dài, lại là ông thầy của nàng!
Thầy nàng không nói gì, môi mím lại, trực tiếp thuấn di.
Lần thuấn di này không đến nhà của hắn, mà thuấn di đến một sơn động.
Trong sơn động trải mấy tấm đệm cói đơn giản, chứng tỏ có người đã ở đây một thời gian.
Chẳng lẽ từ lúc cả đám rời khỏi ma giới hắn đã ở lại đây? Ở ma cung hắn đã
từng đối đầu với ma vương Lam Thiên, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng
biết Lam Thiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho nên bây giờ hẳn là
hắn đang chạy trốn, mà cho dù chạy trốn rồi cũng không quên túm nàng
theo —— loại chấp niệm này đã sâu tới nhường nào!
Đản Hoàng Tô thở dài một hơi.
Tiếng thở dài này khiến Lam Dực mở miệng.
Lam Dực nói: “Tôi vẫn luôn tìm em, từ lúc em ra khỏi Tử Thần Thủ tôi đã lần theo khí tức của em rồi bám theo.”
Hả, thật sao? Vậy rõ ràng hắn biết chuyện nàng bị người ta lừa đảo đi lấy chồng, thế mà không cướp dâu nửa đường?!
Đản Hoàng Tô không hiểu.
Lam Dực còn nói: “Không phải em đi cùng…sao lại bị đẩy đến Tây Hải lấy chồng?”
“À, thật ra đây là một câu chuyện máu chó mà thôi.” Đản Hoàng Tô cảm thán.
“Bị lừa?” Lam Dực hiểu ra: “Bằng không em cũng chẳng bị chú rể quăng quật như vậy.”
Hắn biết rõ như vậy, chẳng lẽ lại gài thiết bị theo dõi trên người nàng?!
Tầm mắt Đản Hoàng Tô tự động đảo đảo quét quét quanh người mình.
Lam Dực vươn tay ra lấy một hạt ngọc trai trên mũ phượng của nàng xuống:
“Trên đường đi đến Tây Hải tôi đã đánh tráo viên ngọc trai này.”
Nói xong hắn chạm vào một cái, viên ngọc trai đã vỡ thành hai cánh hoa, bên trong có một vật nhỏ bằng cúc áo.
“Lại là thiết bị theo dõi đúng không?” Đản Hoàng Tô thực phục chuyện hắn có thể sử dụng mấy thiết bị hiện đại đến mức này.
“Không phải, là thiết bị nghe trộm.” Lam Dực sửa lại cho đúng.
Đản Hoàng Tô nhìn xa xăm, không chỉ hiện đại hóa, mà còn hóa rất nhiều thứ!
“Vậy chẳng phải ngươi đã nghe hết chuyện ta bị lừa ra sao thì còn hỏi làm gì?” Đản Hoàng Tô 囧.
“Tôi chỉ là không xác định được em bị hắn phát hiện sau khi từ chối hay đó chính là sự thật.” Lam Dực thản nhiên nói.
Đản Hoàng Tô càng 囧: “Muốn vậy thì bây giờ ta còn có thể tiếp tục đẩy đưa thoái thác đi.”
“Tôi tin em không nói dối với tôi.” Ngón tay Lam Dực dùng lực một chút,
thiết bị nghe trộm kia thành bụi phấn: “Lần trước em còn không chịu nói
dối, huống chi là bây giờ.”
Đản Hoàng Tô không biết nên vui hay nên buồn chuyện Lam Dực hiểu bản thân mình đến như vậy.
Thật ra lâu lâu nàng cũng nói dối mẹ, nhưng là nói dối để mọi chuyện được vui vẻ.
“Đây là lần thứ hai hắn không bảo vệ được em.” Lam Dực chỉ trích.
Đản Hoàng Tô lập tức đứng ra bảo vệ Tử Phủ Đế Quân theo bản năng: “Chỉ là ảnh không ngờ Tiểu Bạch lại làm như vậy.”
“Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng do hắn thất trách.” Lam Dực vô cùng muốn bôi nhọ Tử Phủ Đế Quân.
“Ta là người trưởng thành biết tự lập, bảo vệ ta không phải là trách nhiệm
của ảnh.” Đản Hoàng Tô lẩm bẩm: “Với lại tiên giới cũng đâu như ma giới, làm gì có nhiều nguy hiểm, căn bản là chẳng cần bảo vệ.”
“Em cứ khăng khăng nói cho hắn!” Lam Dực lạnh lùng.
“Ta chỉ nói sự thật!” Đản Hoàng Tô nói năng hùng hồn, tràn đầy lý lẽ: “Hơn
nữa mỗi lần ảnh đuổi theo là do ngươi nhúng tay làm chuyện bậy bạ, bằng
không bây giờ ảnh đã tìm được ta rồi!”
“Em!” Lam Dực nghe nàng nói tức đến ná thở, đùng đùng ngồi xuống tấm nệm cói, nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tọa.
Một cuộn khí đen từ mi tâm hắn tràn ra, chầm chậm bọc quanh người hắn,
trong sắc đen mang theo màu tím hồng không bình thường…hẳn là do sấm sét của Tử Phủ Đế Quân đánh thành thương tổn.
Đản Hoàng Tô đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn, đột nhiên Lam Dực lên tiếng: “Nếu em muốn thoát khỏi thì nhân lúc này giết tôi đi.”
Đản Hoàng Tô không nói gì.
“Em muốn ra tay tôi nhất định không phản kháng.” Lam Dực nói tiếp.
“Ý ngươi là một mạng đổi một mạng đúng không?” Đản Hoàng Tô bực mình trả lời.
Lam Dực chấp nhận.
Đản Hoàng Tô thở dài: “Thật sự đó là chuyện của kiếp trước rồi, ta cũng
không muốn tiếp tục dây dưa tới kiếp này nữa. Huống chi không thể nói
ngươi nợ ta một cái mạng, nói theo cách nào đó ta là thuốc, ngươi lấy ta làm thuốc thì không có gì đáng trách.”
Lam Dực yên lặng một hồi mới nói: “Tôi vẫn còn nhớ hai câu em nói trước khi chết.”
“Ngươi buông tha ta đi, coi như nể chuyện ta đã từng thích ngươi?” Đản Hoàng Tô hỏi.
Lam Dực nhẹ nhàng gật đầu: “Hai câu này khiến tôi hối hận suốt một ngàn
năm. Tôi thường tưởng tượng, nếu lúc đó tôi không có ý đồ gì theo em về
núi Lục Loan mà thật tâm muốn né tránh việc phụ vương ép buộc, có lẽ bây giờ chúng ta đã thành đôi, sinh ra hồ ly con, cũng có thể là báo con —— em biết không, ma muốn sinh con đẻ cái dễ dàng hơn so với tiên.”
Đản Hoàng Tô có phần bối rối.
“Nhưng lúc ấy mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng khác, chon nên thật ra thời
điểm ngươi đâm ta thì mọi thứ cũng đã kết thúc rồi.” Đản Hoàng Tô ngừng
một chút rồi nói tiếp: “Nếu hai câu cuối cùng kia có khiến ngươi suy
nghĩ gì thì ta xin lỗi. Trên thực tế, có lẽ trước đây tình cảm của ta
vốn không sâu đậm đến mức vậy. Nếu ta thực sự yêu ngươi thì sẽ bất chấp
hết thảy, không để ngươi khó xử, cũng không vì ngươi giết ta mà oán hận, thực ra…”
“Thực ra chẳng qua có thể đó là một mưu kế, mưu kế để
ngươi buông tha ta mà thôi. Ngươi cũng biết bản tính của hồ ly vốn giả
dối.” Đản Hoàng Tô buông tay.
Mà sự thật có phải như vậy hay
không chính bản thân Đản Hoàng Tô cũng không rõ ràng lắm. Tuy trí nhớ
kiếp trước đã khôi phục lại, nhưng một đời một kiếp trôi qua tựa như
giấc mộng, nàng không thể cảm giác được tình cảm của mình lúc đó được
nữa.
“Không, lúc ấy em yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được.” Lam Dực phản bác.
“Nhưng bây giờ ta chỉ sợ ngươi.” Đản Hoàng Tô giải thích.
“Tôi biết, nhưng, Tô Tô, tôi biết mình sai rồi, em không thể cho tôi một cơ
hội sao?” Lam Dực thu hồi cuộn khí đen vào trong cơ thể, mở mắt.
Đản Hoàng Tô im lặng.
Hết nhịn lại nhẫn, Đản Hoàng Tô chịu không nổi nói: “Lại cho ngươi một cơ
hội tổn thương ta sao, lần trước ai là người ném ta vào dục vọng chi
uyên?”
“Tôi không phủ nhận hành động của mình,” Lam Dực khó khăn
giải thích: “Nhưng trong tình huống như vậy tôi không còn sự lựa chọn
nào khác, tôi không thể để Tử Úc dễ dàng mang em đi như vậy được. Tôi
vốn định ép Tử Úc hao tổn tu vi trong dục vọng chi uyên mới để em đi ra, như vậy, tuy em tổn thất tu vi nhưng nhất định tôi có cách giúp em lấy
trở về.”
“Cũng như kiếp trước ngươi cũng đâu muốn giết ta, chẳng
qua chỉ muốn lấy chút máu, sau đó lấy linh đan dược liệu giúp ta bổ máu
thôi chứ gì.” Đản Hoàng Tô châm chọc.
Lam Dực nói không nên lời .
“Kiếp trước do em chạy thoát quá nhanh, nếu không cũng sẽ không chết.” Lam Dực dời ánh mắt qua chỗ khác.
“Vết thương của song vĩ hồ ly không bao giờ lành, chỉ cần một vết đâm, chắc
chắn sẽ chết.” Đản Hoàng Tô thở dài lần thứ một ngàn lẻ một: “Hoặc là
lúc ấy ngươi không biết, mà cho dù biết ngươi vẫn sẽ xuống tay, bởi vì
trong lòng ngươi vẫn tồn tại một thước đo cân nhắc. Tất nhiên ta không
biết ngươi cân nhắc cái gì, nhưng lần trước ta đã nói một lần, trong
tình cảm, một khi ngươi đã cân nhắc trước sau thì đó không phải tình cảm thật lòng, cho nên sự thật là kiếp trước ngươi yêu ta không đủ, ta yêu
ngươi chưa tới, vậy thôi.”
“Cho dù lúc đó chúng ta có như thế nào thì không liên quan gì tới chuyện tình cảm, ta cũng không muốn đòi lại
cái gì nên ngươi cũng không phải gánh nặng như thế, coi như mơ một giấc
mộng, buông tha ta, cũng buông tha chính bản thân ngươi.” Đản Hoàng Tô
lại dời đề tài về chỗ cũ.