Hồ Ly Trùng Sinh

Chương 45: Có chuyến về nhà… (1)


Đọc truyện Hồ Ly Trùng Sinh – Chương 45: Có chuyến về nhà… (1)

Vừa ngắt điện thoại xong, Đản Hoàng Tô đã quay đầu nhìn Tử Phủ Đế Quân: “Ba mẹ em mời anh đến nhà chơi đó.”

“Uống Trúc cơ đan xong rồi nói.” Tử Phủ Đế Quân đã hơi tức giận.

Đản Hoàng Tô chột dạ, phân tâm ngay lúc hắn đang giúp nàng uống Trúc Cơ đan…đúng là không ngoan chút nào!

Với cả một ngụm máu cáo lúc nãy, không biết đã lãng phí bao nhiêu tu vi.

Đản Hoàng Tô vội vàng nhắm mắt tập trung tư tưởng: “Bắt đầu đi.”

Tử khí dẫn dắt Trúc Cơ đan chầm chậm len lỏi, xuyên khắp mười hai Chu
Thiên trong cơ thể Đản Hoàng Tô. Uống xong Trúc Cơ đan, Đản Hoàng Tô
duỗi người vặn lưng, cảm thấy kinh lạc mạnh mẽ hơn so với trước kia, chỉ là nếu muốn biến thành người còn cần chút thời gian.

(kinh lạc, cách gọi của Đông Y, chỉ thần kinh và mạch máu trong cơ thể người.)

Khả năng nâng cao tu vi của Trúc Cơ đan không thể so sánh được với nước
Long Diên Hương hay quả đào mật, nhưng đây cũng là tiên dược Trúc Cơ,
ngoại trừ gia tăng tu vi còn có thể cải thiện thể chất, sau này tu hành
cũng không cần dụng sức vẫn thu được kết quả thuận lợi. Cho nên, xét về
góc độ lâu dài không biết Trúc Cơ đan này mạnh hơn nước Long Diên Hương
và đào mật bao nhiêu.

Nhưng quả thực Đản Hoàng Tô mong Trúc Cơ
đan này giống như nước Long Diên Hương hay đào mật kia, nếu như vậy nàng không cần phải dùng bộ dạng lông lá này đi gặp ba mẹ.

Con gái rượu nuôi hơn hai mươi năm đột nhiên biến thành cục lông…Đản Hoàng Tô thở dài.

Đản Hoàng Tô nhìn nhìn sắc trời, lại mời Tử Phủ Đế Quân: “Anh về nhà với em đi, nhà của ba mẹ em ấy.”

“Được.” Lần này Tử Phủ Đế Quân không phản đối.

“Vậy trước tìm chỗ nào mua quần áo đi.” Đản Hoàng Tô cào cào tai.

Tử Phủ Đế Quân không hài lòng: “Ta như vậy có gì không tốt?”

“Không phải không tốt, nhưng mà không thích hợp lắm đó nha.” Đản Hoàng Tô giải thích: “Bây giờ nhân gian rất hiện đại mà, với lại, anh không muốn coi
thử xem bộ đồ tây giống kiểu Tử Tam mặc lên người anh thì trông thế nào
à?”

Tử Phủ Đế Quân động lòng, thuấn di.

Khu mua sắm Kim Ưng.

Tử Phủ Đế Quân mặc trường bào đứng trong cửa hiệu chuyên doanh của Zegna (ghi chú), Đản Hoàng Tô đau lòng một trận.


Không phải hắn là người cổ đại sao, không phải hắn mù tịt chuyện hiện đại
sao, thế nào lại biết nhãn hiệu chuyên về âu phục này là…đắt nhất!

“Nói đi, thật ra anh rất hiểu biết hiện đại nhưng giả đò ngốc đúng không,
thật ra anh siêu phúc hắc đúng không!” Đản Hoàng Tô nghiến răng nghiến
lợi bên tai Tử Phủ Đế Quân.

Tử Phủ Đế Quân…vô tội chớp chớp lông mi dài của mình, đưa tay sờ bộ đồ siêu mắc kia: “Bộ này thế nào?”

Đản Hoàng Tô cố gắng nhớ xem số dư trong thẻ mình còn bao nhiêu, còn có bao nhiêu…

Nhân viên bán hàng đon đả mời chào: “Ánh mắt ngài đây thật chuẩn, đây là sản phẩm tốt nhất của chúng tôi hiện giờ, nếu ngài vừa ý thì có thể thử ạ.”

“Đi phòng thay đồ thay.” Đản Hoàng Tô nhắc nhở.

Trước mặt công chúng mà thay quần áo cái gì, rất kinh khủng!

Tử Phủ Đế Quân biết nghe lời cầm bộ âu phục, còn thêm áo sơ mi vào phòng thử đồ.

Đản Hoàng Tô chạy đến bên chân hắn vận não tính toán…Tiền kỳ hạn, trợ cấp
hàng tháng cho nghiên cứu sinh, tiền lương từ việc làm thêm, hơn nữa mấy tuần trước mẹ mới gửi cho ít tiền nữa, trừ đi số tiền mua di động chắc
cũng không tốn bao nhiêu, vì thế chắc hẳn sẽ đủ!

Nhưng mua đồ
vest xong còn phải mua áo sơ mi, bên trong áo sơ mi còn có áo lót, sau
đó thế nào cũng phải mua một đôi giày da mua đôi tất, rồi lại còn
caravat thiệt phù hợp, còn cả thắt lưng…

Đản Hoàng Tô hỗn độn.

“Thật ra ý em lấy Tử Tam làm ví dụ chỉ là mua vài bộ đồ hiện đại mặc là được
rồi, không nhất thiết phải mua đồ tây đó nha.” Đản Hoàng Tô uyển chuyển
khuyên nhủ.

“Ta cảm thấy đồ tây rất được.” Tử Phủ Đế Quân biến
tóc dài thành tóc ngắn, xoay qua xoay lại trước gương kiểm tra mọi góc
độ, trông bên nọ ngó bên kia: “Có thể mua thêm mấy bộ, sau này mặc.”

Vì thế, uyển chuyển là cái gì Tử Phủ Đế Quân nghe không thủng.

Đản Hoàng Tô thẳng thắn: “Chắc tiền trong thẻ của em không có đủ.”

“Đừng lo, ta có tiền mặt.” Tử Phủ Đế Quân lấy từ trong không gian giới tử ra một…cục vàng.

Đản Hoàng Tô gặp trở ngại: bồ tát ơi, để con chết đi cho xong!!!


“Vàng không phải là tiền mặt.” Đản Hoàng Tô giải thích.

“Lần trước tiểu nhị ở nhà ăn lấy.” Tử Phủ Đế Quân đưa ra bằng chứng.

Đản Hoàng Tô hoài nghi: “Anh chắc là anh cho người ta cơ hội từ chối?”

Tử Phủ Đế Quân chớp chớp mắt: “Có người từ chối lấy vàng sao?”

Có, đương nhiên là có!

Trong thời đại lừa đảo khắp nơi như thế này chỉ sợ không chỉ có người từ chối mà còn bị cảnh sát gô cổ!

“Vậy không mua?” Tử Phủ Đế Quân hơi lưu luyến hình ảnh trước gương.

Đột nhiên Đản Hoàng Tô…Đản Hoàng Tô không đành lòng cự tuyệt!

Tử Phủ Đế Quân mặc đồ tây đúng rất đẹp trai, so với bộ đồ Hán xa hoa kia lại có thêm khí chất nghiêm túc cứng rắn.

Thật ra đây là quần áo của Zengna mà, Trư Bát Giới mặc vào cũng có được khí chất của thành phần tri thức chứ đừng nói!

Đản Hoàng Tô thở dài: “Để em nghĩ cách xem sao.”

Đản Hoàng Tô nhớ lại ký ức của kiếp trước, kết hợp chuyên ngành tin học của mình, rốt cuộc đã có thể nghĩ ra cách. Nàng đặt bàn chân lên quần tây
của Tử Phủ Đế Quân: “Cho mượn chút pháp lực.”

Một cuộc xôn xao ồn ào, duy vật và duy tâm hòa làm một, pháp sư cùng hacker liên hợp, cục
vàng kia bay vào tài khoản bảo hiểm của nàng biến thành chi phiếu gửi
ngân hàng.

Cuối cùng vấn đề tiền bạc cũng đã được giải quyết!

Đản Hoàng Tô lắc lắc cái đuôi: “Bây giờ anh mua được rồi đó.”

Ba bộ đồ tây, bốn cái áo sơ mi, sáu caravat, hai đôi giày da, năm cái thắt lưng…

Nửa tiếng sau, Đản Hoàng Tô không nói gì tựa vào lòng Tử Phủ Đế Quân nhìn bầu trời.

Được rồi, dù sao bây giờ cũng có tiền!

Đản Hoàng Tô chấp nhận, Đản Hoàng Tô lại hỏi: “Mua thêm ít trái cây gì đó?”

Trên cơ bản Đản Hoàng Tô cũng không rõ lần đầu tiên ra mắt ba mẹ vợ thì phải làm gì, nhưng đến tay không thì cũng hơi khó coi.


Tử Phủ Đế Quân vẫn chưa quen với bộ đồ mới, kéo kéo caravat nói: “Được.”

Mua một giỏ trái cây, đầy đủ chủng loại điểm trang xinh đẹp tươi mới.

Còn phải chuẩn bị gì nữa đây?

Đản Hoàng Tô cắn chân.

Tử Phủ Đế Quân kéo chân ra khỏi miệng nàng: “Đừng sợ.”

Hả? Mình đang sợ?

Đản Hoàng Tô bị câu nói của Tử Phủ Đế Quân nhắc nhở, hình như đúng là mình đang sợ hãi, từ lúc bắt được điện thoại của mẹ đã sợ.

Thật ra làm cho Tử Phủ Đế Quân hoành tráng như vậy thì có ích gì, chuẩn bị
quà cáp như vậy thì có ích gì, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể
giấu được sự thực bây giờ nàng đang là một con hồ ly.

Hoặc là khả năng chấp nhận sự thật của ba mẹ còn mạnh hơn so với nàng nghĩ? Là ba mẹ gọi điện trước cho nàng không phải sao.

Hay đây chính là ‘triệu chứng’ khi dắt bạn trai về gặp phụ huynh?

Đản Hoàng Tô hít sâu, lại hít sâu, đọc số nhà tên đường.

Sau đó, hai người vào thẳng phòng khách nhà nàng.

Đản Hoàng Tô 囧, nhỏ giọng oán giận: “Anh thuấn di đến cửa là được rồi, như vậy sẽ khiến ba mẹ em sợ đó.”

Tử Phủ Đế Quân chớp mắt, sau đó lập tức cả hai thuấn di đến cửa…đúng lúc gặp phải bà Đản đi chợ mua đồ ăn cùng A Hoàng!

A Hoàng làm hết bổn phận gâu gâu, ban đầu bà Đản giật mình, vừa nhận ra
Tử Phủ Đế Quân thái độ lập tức trở về bình thường: “Ồ ra là Tiểu Tử,
cháu đến rồi sao, Tiểu Đản Hoàng nhà cô đâu rồi?”

“Mẹ, con ở đây.” Đản Hoàng Tô sợ hãi giơ chân lên.

Cằm bà Đản lập tức rớt xuống.

Mà A Hoàng “gruuu” một tiếng dài xong chạy như điên xuống lầu, có lẽ không thể chấp nhận được sự thật chạy đến công viên rơi lệ.

Tuy rằng đã nghe con nói trong điện thoại rằng bị biến thành hồ ly, nhưng nghe là một chuyện, thấy được lại là một chuyện khác.

Nhưng bà Đản không thể mất mặt như A Hoàng được.

Bà Đản dụi dụi mắt, dụi dụi mắt thêm một lần nữa, sau đó vững vàng gắn lại cằm.

“Ây cha, vào nhà thôi, ba con đang chờ đó.” Bà Đản làm như không có việc gì ấn chuông cửa.

Ông Đản mở cửa: “Bà nó về rồi. Ồ, Tiểu Tử, cháu cũng đến rồi sao, vào nhà ngồi vào nhà ngồi, sao lại không thấy…”

Bà Đản đạp ông Đản một cái thiệt mạnh, ra hiệu suỵt suỵt.

Ông Đản…ông Đản mạnh mẽ hơn bà Đản rất nhiều, chỉ giật mình một chút, lập

tức cười ha hả: “Thì ra Tiểu Đản Hoàng của ba ở đây, thôi vào nhà vào
nhà, đứng ở cửa làm gì!”

Vào nhà, thay dép, số chân của Tử Phủ Đế Quân bằng đúng số chân của ông Đản.

Ngồi xuống, pha trà, gọt một quả táo hai quả lê một quả dưa hami.

Ông bà Đản gọt rửa trái cây xong không biết làm gì, tay chân luống cuống,
ngay cả tội lỗi liên đới của Đản Hoàng Tô cũng quên khiến Đản Hoàng Tô
cùng Tử Phủ Đế Quân ngồi đối diện cũng không biết nói gì cho phải.

Bà Đản nhéo ông Đản, nhỏ giọng càu nhàu: “Ông nói gì đi, bình thường nói nhiều lắm mà, sao hôm nay không nặn được câu nào hết!”

“Ôi, tôi hoảng.” Ông Đản cũng nhỏ giọng đáp: “Cục cưng nuôi hơn hai mươi năm trời tự dưng biến thành cục lông như thế này trong lòng tôi phải hoảng
chứ, bà nói xem, sau này con gái đi làm kiểu gì, lập gia đình sao đây?”

“Con nghĩ là con dẫn bạn trai về nhà ra mắt ba mẹ đó…” Đản Hoàng Tô nhắm mắt phát biểu, mặt già đỏ lên.

Đương nhiên mặt hồ ly thì không thấy đỏ.

Đản Hoàng Tô vừa nói xong ông bà Đản mới chợt nhớ tới trọng điểm, hôm nay là ngày con rể tới nhà!

Nghe nói con gái rượu nhà mình may mắn được nam thanh niên nuôi dưỡng, vì
thế một con rể nuôi dưỡng con gái của mình đang ngồi trước mặt —— hai
phụ huynh nhà họ Đản cũng có phần yên lòng.

“Mẹ đi nấu cơm, cả nhà cứ nói chuyện!” Bà Đản đi vào bếp, yên tâm cho con rể thi thố tài năng.

Ông Đản xin: “Hôm nay tôi không giúp bà được, tôi phải tâm sự với Tiểu Tử.”

Thật ra ý của tôi là phải xem xét con rể của tôi đó, xem có thể chăm sóc Tiểu Đản Hoàng nhà chúng ta nổi không.

“Được rồi được rồi!” Bà Đản hiểu ý, khoác tay ra hiệu chuẩn tấu.

Ông Đản cười ha ha ha, ngồi xuống cái sô pha nhỏ ngay bên tay phải Đản Hoàng Tô.

“Sao đột nhiên lại thành cục lông thế này?” Ông Đản nói nhỏ, không vội hỏi
cung Tử Phủ Đế Quân, cẩn thận sờ sờ lông Đản Hoàng Tô như thể sợ dọa đến nàng vậy.

“Như vậy rất kỳ cục!” Đản Hoàng Tô kháng nghị: “Con đã hai mươi mấy tuổi rồi!”

Đồng thời Đản Hoàng Tô cũng giật mình, sao lúc Tử Phủ Đế Quân vuốt vuốt nàng nàng đâu cảm thấy kỳ cục chỗ nào?

Ông Đản không biết Đản Hoàng Tô giật mình, ông Đản chỉ nghe câu càu nhàu
kia hết sức quen tai, vì thế cho dù Tiểu Đản Hoàng nhà ông có thành gì
đi chăng nữa vẫn là Tiểu Đản Hoàng ông nuôi nấng hơn hai mươi mấy năm.

Ông Đản vui tươi hớn hở chà chà tay: “Ây chà, Tiểu Đản Hoàng của ba lớn rồi, ra thiếu nữ rồi, còn dẫn cả bạn trai về nhà.”

Nói xong ông Đản chớp mắt với Đản Hoàng Tô: “Sao không giới thiệu Tiểu Tử cho ba đi?”

“Không phải con đã kể trong điện thoại rồi sao, con không tin mẹ không nói gì cho ba.” Đản Hoàng Tô lẩm bẩm, mặt già lại đỏ lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.