Đọc truyện Hồ Ly Trùng Sinh – Chương 37: Có cuộc lưu vong… (5)
Lam Dực im lặng một hồi lâu rồi lên tiếng: “Tình cảm ta dành cho nàng là thật lòng.”
Vậy thì cái thật lòng ấy phải mỏng manh đến bao nhiêu mới có thể khiến hắn
đâm dao găm vào ngực nàng, phải cạn tới bao nhiêu mới có thể khiến hắn
ném một còn hồ ly con chỉ có một ngàn năm trăm năm vào cái nơi hiểm ác
như dục vọng chi uyên!
Mà bây giờ, có lẽ tu vi của nàng chỉ còn lại một ngàn năm.
Đản Hoàng Tô đau lòng các kiểu.
Nhưng như thế cũng tốt, coi như là cái giá trả lại khi nhận quả đào mật kia.
Vừa nghĩ như vậy, Đản Hoàng Tô đã bình tĩnh trở lại.
Đản Hoàng Tô khẩn thiết trả lời: “Tình cảm của ta cũng không phải là giả!”
Lam Dực nhìn Đản Hoàng Tô, từ từ nói: “Một ngàn năm trước là ta không đúng, vì thế ta đã bị trừng phạt, sống cuộc sống của một ngàn năm cô độc
không có nàng.”
Đản Hoàng Tô, Tử Tam, Hoắc Niệm Ly đồng thời run lẩy bẩy.
Đản Hoàng Tô rơi nước mắt đầy mặt: “Sếp à, là do sếp bựa hay là do em bựa hay là do em quá đáng!”
Lam Dực không nhìn Đản Hoàng Tô mất hồn, chầm chậm nói tiếp: “Mà lúc này do ta bị ràng buộc. Cho tới bây giờ ta chưa từng có suy nghĩ muốn hại
nàng, nếu không phải do hắn…”
Lam Dực chỉ thẳng Tử Phủ Đế Quân: “Nếu không phải do hắn mang nàng đi!”
Tử Phủ Đế Quân không thể tiếp tục nhìn, tuyên bố: “Đản Hoàng Tô là của ta.”
Lam Dực mặc kệ Tử Phủ Đế Quân, chỉ nhìn Đản Hoàng Tô, nói từng chữ một: “Ta nói nhiều như vậy chỉ có một ý, ta không thể dễ dàng tha thứ việc nàng
bị người khác mang đi, mà nếu đã như vậy, ta không tiếc bất cứ thứ gì,
cá chết lưới rách!”
Nhìn một quân đoàn tử sĩ không biết từ nơi nào chui ra, tất cả mọi người đều xác định, Lam Dực không hề nói đùa.
Lam Thiên không quan tâm, hắn cũng rất muốn diệt Tử Phủ Đế Quân, nhưng không có hứng thú đồng quy vu tận.
Lam Thiên quát Lam Dực: “Ngươi điên rồi, ngươi có thấy mười đầu đạn hạt nhân kia hay không!”
Lam Dực lạnh lùng liếc nhìn phụ thân đại nhân của mình: “Cho dù ta điên thì cũng do chính ngươi ép ta điên. Một ngàn năm trước, nếu không phải
ngươi ép ta thì sao có ngày hôm nay!”
“Không phải chính ngươi cũng dồn ép ta đày Tô Tô đến hắc ám chi uyên?” Khẩu khí Lam Dực hoàn toàn không cung kính.
Lam Thiên không nói gì, chuyển qua quát đám tử sĩ: “Hắn điên rồi, các ngươi cũng muốn điên theo phải không, còn không mau lui xuống cho ta!”
Tất cả tử sĩ đều bất động.
Lam Dực cười nhạt: “Phụ vương đừng uống phí khí lực làm gì. Trong một ngàn năm ngươi xuống dốc, ta đã thay máu cho ma cung.”
“Ngươi!” Lam Thiên tức giận đến mức tóc tai dựng đứng, nhưng những tử sĩ kia không nghe lệnh hắn chính là không nghe lệnh hắn.
Đản Hoàng Tô nuốt nuốt nước miếng, lập lại câu nói nàng từng nói với Lam
Dực trước kia: “Thật ra cứ mãi cố chấp với một người, hay với một chuyện gì đó cũng là một loại bệnh.”
“Vì nàng, ta đã nguy kịch từ lâu, không thuốc cứu chữa.” Lam Dực bình tĩnh đáp.
Ba người Đản Hoàng Tô, Tử Tam, Hoắc Niệm Ly lại run lẩy bẩy, Đản Hoàng Tô lùi về phía sau.
“Ây chà, ngươi cũng nên nghĩ lại cho con dân ma tộc của ngươi nha, ngươi là điện hạ của họ đó nha.” Hoắc Niệm Ly ra chiêu trách nhiệm của kẻ bề
trên trấn áp đối phương.
Trong nguyên một đám ở đây, nàng chính
là ngươi tuyệt đối không hề muốn đâm đầu vào hố lửa, lỡ như đại chiến
tiên ma xảy ra, kết cục chờ đợi nàng chính là lăng trì trên tiên đài đó a a a a a!!!!!
“Mạnh Đức tiên sinh có câu, ta nghĩ các ngươi không cần ta nhắc lại.” Lam Dực bình thản nói.
Thượng Quan Vũ Như tò mò: “Câu gì thế?”
“Ta thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta.” Tử Phủ Đế Quân đáp.
Đây là thời đại Tam quốc, đoạn lịch sử này vẫn còn nằm trong một ngàn năm hắn không biết.
“Đánh đi, nhiều lời vô ích.” Tử Phủ Đế Quân tổng kết, vốn hắn đã không đủ kiên nhẫn lời qua tiếng lại như vậy.
Chuyện đã đến nước này, không đánh thì giải quyết bằng cách nào.
Đản Hoàng Tô dùng mật ngữ nói: “Tử Tam, ngươi mở đường, ta cùng Tử Phủ Đế
Quân ở sau bọc hậu, những người khác ở giữa, mục tiêu là Song Ngục Sơn.
Chỉ cần đến được Song Ngục Sơn, chúng không thể làm gì được nữa!”
Bình thường những ai chịu trách nhiệm yểm trở bọc hậu đều sẵn sàng hy sinh, đương nhiên Tử Tam không thể đồng ý.
Tử Tam nhắc nhở Đản Hoàng Tô: “Lửa dục vọng có khả năng nuốt lấy tu vi, sư phụ ở đó một thời gian ngắn, lại đánh boss, cho dù không bị thương thì
nhất định đang trong trạng thái không tốt, cho nên ngươi với sư phụ mở
đường phía trước, ta ở sau yểm trợ.”
“Không, ta cùng Tử Phủ Đế Quân bọc hậu.” Đản Hoàng Tô kiên quyết.
Không phải Đản Hoàng Tô không thông cảm chuyện Tử Phủ Đế Quân tiêu hao bao
nhiêu tu vi trong dục vọng chi uyên, chỉ là, chuyện của nàng thì không
thể liên lụy đến đám Tử Tam được.
Đản Hoàng Tô không phải là thánh mẫu, nhưng cũng không ích kỷ đến thế.
Trong lúc Đản Hoàng Tô đang tranh luận với Tử Tam, Thượng Quan Vũ Như đã hóa
ra nguyên hình. Một con phượng hoàng khổng lồ đủ màu sắc, vừa há mỏ ra,
một luồng lửa nóng rẫy quét đến. May mắn thay cung điện ngầm trong ma
cung này dùng để giam giữ trọng phạm, bởi vậy được thiết kế kết giới vô
cùng mạnh, nếu không thì chỉ sợ lúc này nó đã tàn tành.
Tất nhiên Tử Phủ Đế Quân không muốn thua kém, phất tay áo, vạn tia tử lôi giáng xuống.
Có hai người kia đi đầu, Tử Tam, Tử Thập Nhất, Hoắc Niệm Ly, Minh Phượng
và Mặc Loan cũng noi gương theo. Tử Tam tung phong đao, Tử Thập Nhất
dùng nham thạch, Minh Phượng biến thành kim phượng, Mạc Loan biến thành
hồng loan, mà chiêu thức chung của phượng hoàng là phun lửa, còn Hoắc
Niệm Ly dùng chiêu…bánh bơ?
Ồ, không phải bánh bơ, mà là đồng tiền lớn bằng một cái bánh bơ.
Tóm lại, mỗi người một kiểu, ầm ĩ náo nhiệt vô cùng.
Đản Hoàng Tô bất đắc dĩ, lúc này cũng không thể tiếp tục lo lắng căng thẳng, tung trì dũ thuật pháp chữa thương cho mỗi người.
Vì thế, đây chính là hiện trường của game online, các kỹ năng màu sắc rực
rỡ, đặc biệt hiệu quả khiến người xem hoa cả mắt. Tiếng ầm ầm vang dội,
tiếng loảng xoảng, tiếng đùng đùng không dứt bên tai, không rõ rốt cuộc
ai đánh với ai, hoặc đối thủ của mỗi người không chỉ là một người. Trong thời điểm ánh sáng và âm thanh hỗn loạn như hoạt hình, Đản Hoàng Tô
rống lên: “Hướng thẳng về phía trước, ra khỏi ma cung.”
Con đường đào vong như thế nào…Đản Hoàng Tô biết rõ!
Ra khỏi ma cung là một con đường cái, lúc trước là các cửa hàng các loại,
bây giờ là các siêu thị nhà hàng, nhưng người xe nhiều như nước chảy.
Chỉ là, nếu có một mình Đản Hoàng Tô đi qua thì vô cùng dễ dàng lẫn
trong đám đông, nhưng bây giờ không chỉ có mình nàng.
Nếu không thì xé lẻ?
Đản Hoàng Tô vừa nghĩ đến bước này, còn chưa nói ra đã thấy Tử Tam đuổi
theo Thượng Quan Vũ Như khuất vào một con ngõ nhỏ. Minh Phượng và Mặc
Loan nghe lệnh Thượng Quan Vũ Như, sai đâu đánh đó, cũng đuổi theo khuất bóng vào trong ngõ nhỏ kia. Đột nhiên có một chiếc xe tải lướt qua che
khuất tầm nhìn trong một thoáng, nàng đã không thấy tăm hơi Tử Tam đuổi
theo Thượng Quan Vũ Như đâu nữa. Sợ thực lực của Minh Phượng và Mạc Loan không đủ, lại chưa quen lề lối đường xá dưới ma giới, Đản Hoàng Tô vội
vàng gọi Hoắc Niệm Ly cùng đi chung, nàng cùng Tử Phủ Đế Quân sẽ ở lại
yểm trợ.
Bởi vì tranh thủ thời gian cho bên Thượng Quan Vũ Như,
nên tuy bây giờ chỉ còn lại nàng và Tử Phủ Đế Quân cũng không thể nhân
cơ hội ẩn mình vào trong đám đông, mà còn phải tung sức thu hút kẻ địch.
Các tử sĩ người nối người nhìn không thấy cuối, tất cả mọi đòn tấn công đều hướng thẳng đến trên người Tử Phủ Đế Quân, mà làm một con hồ ly tu vi
một ngàn năm, Đản Hoàng Tô chỉ có thể sử dụng trì dũ thuật pháp chữa
thương, cùng lúc lại tung ra mị thuật để làm ý chí chiến đấu của đám tử
sĩ tan rã. Nhưng vấn đề là mị thuật cần sự chú ý, trong hoàn cảnh hỗn
loạn như thế này, mị thuật không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh.
Cứ vừa đánh vừa lui như vậy, các tử sĩ dần dần ít đi, Đản Hoàng Tô cũng
dần dần đuối sức, mà họ, hình như không cẩn thận đã lui đến con đường
cùng.
Anh thuấn di đi! Đản Hoàng Tô dùng mật ngữ nói với Tử Phủ Đế Quân.
Thuấn di là một loại thuật pháp chỉ dùng năng lực tinh thần để khống chế,
thuật pháp này yêu cầu hoàn cảnh sử dụng rất khắc khe, bình thường chỉ
dùng để di chuyển, nếu người thuấn di bị quấy nhiễu thì khó có thể sử
dụng được. Nhưng bây giờ số tử sĩ còn lại đã ít hẳn, chuyện này đối với
Tử Phủ Đế Quân không thành vấn đề.
Tuy Tử Phủ Đế Quân BT, nhưng
hắn không phải loại trời sinh hiếu chiến. Nói cho cùng, các tử sĩ kia
cũng chỉ như thiêu thần lao đầu vào lửa, hắn chỉ có thể ra tay giết,
không hề có cảm giác thỏa mãn cùng phấn khích khi được đấu với một đối
thủ ngang hàng, cho nên Tử Phủ Đế Quân cũng không phản đối đề nghị này.
Tử Phủ Đế Quân thuấn di…không thể thuấn di được.
Ma giới không phải là tiên giới, cũng không phải là nhân gian, không thể sử dụng thuấn di.
Ngay ở phía sau, các tử sĩ còn sót lại từ từ rút xuống, Lam Dực mặc đồ tây,
ung dung bình than đi ra từ bóng tối của một con hẻm nhỏ: “Nỏ mạnh hết
đà.”
Cho dù Tử Phủ Đế Quân chỉ ra chiêu tiêu diệt tử sĩ cùng cần dùng sức!
Đản Hoàng Tô lo lắng nhìn Tử Phủ Đế Quân, Tử Phủ Đế Quân có vẻ mệt mỏi, sắc mặt thật sự không thể tính là đẹp đẽ.
Nhưng không hề ánh hưởng đến phong độ Tử Phủ Đế Quân.
Tử Phủ Đế Quân không nóng không giận, bình thản nhíu mày: “Dư sức đối phó với ngươi.”
“Vậy thêm ta thì sao.” Lam Thiên cũng đi ra từ bóng tối, vẻ mặt khoái trá.
Coi như bạn nhỏ này bị Tử Phủ Đế Quân đánh đến mức biến thái, một lòng chỉ
chờ mong Tử Phủ Đế Quân chết, không cần quan tâm tới âm mưu cạm bẫy,
chiến thuật biển người, thuật pháp gì hiệu quả thế nào, thanh danh thể
diện ra sao, chỉ cần không cần đồng quy vu tận với Tử Phủ Đế Quân là
được.
Cũng có thể nói, bắt đầu từ trận chiến với Tử Phủ Đế Quân lần trước, hắn cũng chẳng còn thanh danh thể diện gì.
Nếu nói sự xuất hiện của Lam Dực khiến cho Đản Hoàng Tô lo lắng, thì sự
xuất hiện của Lam Thiên càng khiến Đản Hoàng Tô lo lắng hơn, mà điều Đản Hoàng lo lắng nhất là —— hai kẻ kia cùng tiến lên.
“Nàng ở lại, ta tha hắn một mạng.” Lam Dực nói với Đản Hoàng Tô.
Đương nhiên Lam Thiên không chấp nhận, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt đến mức này để giết Tử Phủ Đế Quân.
Lam Thiên quát lớn: “Ngươi điên còn chưa tính, giờ lại ngớ ngẩn ngu độn, giết Tử Phủ Đế Quân xong nó sẽ ngoan ngoãn ở lại!”
Lam Dực không nhìn Lam Thiên, lập lại với Đản Hoàng Tô: “Nàng ở lại, ta tha hắn một mạng.”
Lam Thiên hổn hển: “Rốt cuộc mi muốn làm cái gì! Ta cảnh cáo một lần nữa,
bây giờ cùng ta giết Tử Phủ Đế Quân, sau đó ta có thể quên những gì mi
đang nói dưới cung điện này!”
“Phụt!” Đản Hoàng Tô nhịn không
được bật cười, nàng kiêu ngạo nhìn Tử Phủ Đế Quân: “Xem ra lần trước anh đánh hắn một trận rất thảm thương, bây giờ chỉ có mình anh rồi mà hắn
còn không dám một mình đánh anh kìa.”
“Ta cũng hiểu, có hơi bất
ngờ.” Tử Phủ Đế Quân tiếc nuối chậc một tiếng: “Trận chiến lần trước tuy hắn bại trận trước ta những vẫn có thể được coi như anh hùng, không ngờ một ngàn năm sau hắn lại biến thành như thế này. Giờ trong cả ngũ giới, nàng bảo ta đi đâu tìm đối thủ đây!”
“Ôi!” Đản Hoàng Tô lại bật cười, lần này là vì Tử Phủ Đế Quân: “Đến lúc này rồi mà anh còn vậy nữa!”
“Ta không làm gì kiêu ngạo màu mè,” Tử Phủ Đế Quân thản nhiên: “Thật ra là do ma vương ăn hại, ta không có đối thủ nữa.”
“Ăn hại…” Lam Thiên cắn răng.
Đường đường một ma vương bị nói là đồ ăn hại, dù Lam Thiên đã bị Tử Phủ Đế Quân đánh cho biến thái vẫn hoàn toàn nổi điên.