Đọc truyện Hồ Ly Trùng Sinh – Chương 35: Có cuộc lưu vong… (3)
“Tụi mình cần tiếp
viện.” Đản Hoàng Tô thở hắt ra, phải có người ở bên ngoài tìm hiểu địa
hình, kiểm tra xem còn có nguy hiểm gì không.
“Anh, anh đến một mình hả?” Đản Hoàng Tô hỏi Tử Phủ Đế Quân.
Tử Phủ Đế Quân vừa chạy vừa đáp: “Ta đến trước, hẳn Tử Tam cũng đã đến rồi.”
Hắn tuyệt đối không chấp nhận một đệ tử kém cỏi.
“Tử Tam cũng đến á!” Đản Hoàng Tô vui sướng.
Tử Phủ Đế Quân ghen: “Sao, vừa nghe Tử Tam đến nàng còn vui hơn lúc ta đến?”
“Không phải à nha.” Đản Hoàng Tô vuốt vuốt lông Tử Phủ Đế Quân, xài các loại
phương pháp an ủi: “Ý của em là Tử Tam đến thì có người tiếp viện cho
chúng ta đó, anh có thể giữ sức. Tất nhiên em không hề nghi ngờ khả năng của anh, nhưng mà có đệ tử để làm gì cơ chứ, chẳng lẽ anh để Tử Tam đến ma giới du lịch một chuyến rồi về à.”
Tử Phủ Đế Quân miễn miễn cưỡng cưỡng chấp nhận câu trả lời.
“Rồi…” Đản Hoàng Tô nói đến trọng điểm: “Sao liên lạc được với Tử Tam?”
“Có lẽ không thể. Tuy không gian dục vọng chi uyên song song với ma giới,
nhưng là dị không gian, ta không dùng tử hạc được.” Tử Phủ Đế Quân nói
thẳng.
“Giờ không thể dựa vào mỗi phép thuật nha!” Đản Hoàng Tô cảm thán: “Có cái di động thì đỡ rồi.”
Trong “Thần Thoại”, tín hiệu di động cũng phổ biến đến thời Tần!
“Ta có di động.” Tử Phủ Đế Quân đưa không gian giới tử cho Đản Hoàng Tô:
“Nhưng ta không biết cách liên lạc với Tử Tam, ta chỉ có số điện thoại
của Hoắc Niệm Ly.”
“Gọi điện cho Hoắc Niệm Ly cũng rất tốt.” Đản
Hoàng Tô dựa theo ký ức tiền kiếp, nhanh chóng biến trở về thành hình
người, cũng không cần dùng quần áo, trực tiếp lấy lớp lông màu vàng của
mình biến thành bộ đồ hán hoàng kim đơn giản, tự cuốn lấy mình.
Tác dụng lớn nhất của việc biến thành người là…có một đôi tay linh hoạt!
Đản Hoàng Tô thò tay vào giới tử lấy điện thoại di động ra, cũng không hỏi
Tử Phủ Đế Quân số của Hoắc Niệm Ly, ngón tay nhấn nhấn nhấn, vào danh
sách cuộc gọi, chỉ có duy nhất một dãy số xuất hiện.
“Ta không phải Hoàng Dung, ta không có võ công…”
Di động Hoắc Niệm Ly thình lình đổ chuông khiến ba người ngồi chụm đầu trước màn hình giật thót.
Hoắc Niệm Ly vừa thấy cái tên trên màn hình đã la to: “Tử Phủ Đế Quân kìa!”
“Soạt!”
Di động không cánh mà bay vào tay Tử Tam.
“Sư phụ, người đang ở đâu?!” Tử Tam vội vàng hỏi.
“Ơ, à ta là Đản Hoàng Tô.” Đản Hoàng Tô không ngờ người nhận điện thoại là Tử Tam, nhưng mà là Tử Tam thì càng tốt!
Đản Hoàng Tô nói: “Tử Tam, bây giờ ta với Tử Phủ Đế Quân đang trong dục vọng chi uyên…”
“Dục vọng chi uyên?” Tử Tam không biết gì nhiều về ma giới, hắn nhìn Hoắc Niệm Ly, tiên nữ xuống ma giới nằm vùng.
Hoắc Niệm Ly hiểu ý, lập tức giải thích: “Trong ma cung có dị không gian,
bên trong là lửa dục vọng có thể nuốt lấy tu vi. Đây vốn là ngục giam
chung thân của ma giới, bây giờ đã bỏ hoang từ lâu.”
“Không phải
bọn họ biến mất ở nhà Lam Dực sao, sao giờ lại thành ma cung rồi?” Tử
Tam nhíu mày, nếu ở trong ma cung thì khó mà nghĩ cách cứu viện được.
“Vậy mà cũng không biết.” Thượng Quan Vũ Như bĩu môi: “Có một loại lửa dẫn
cửa không gian, dùng bất cứ một vật nào trong không gian làm vật dẫn,
như vậy lúc nào cũng có thể mở được không gian đó.”
Tử Tam gật
đầu, lập tức trả lời Đản Hoàng Tô: “Dục vọng chi uyên nằm trong ma cung, xâm nhập vào thì hơi phiền phức, hai người hãy kiên nhẫn chờ.”
“Mọi người đừng qua đây.” Đản Hoàng Tô vội vàng từ chối: “Chúng ta ra ngoài
thì không có vấn đề gì, ta chỉ lo đối phương còn giăng bẫy, cho nên các
ngươi cứ lo sắp xếp chuyện bên ngoài trước.”
“Nếu vậy thì…” Tử
Tam truyền lời cho Thượng Quan Vũ Như cùng Hoắc Niệm Ly: “Đản Hoàng Tô
nói hai người họ có thể tự ra được, nhưng sợ kẻ thù giăng bẫy bên
ngoài.”
“Dựa theo tính cách bỉ ổi của ma vương thì rất có khả
năng.” Hoắc Niệm Ly gật đầu: “Nhưng cho dù có cạm bẫy, chúng ta khó có
thể xâm nhập vào ma cung.”
“Sao lại không.” Thượng Quan Vũ Như
hất cằm: “Chúng ta là đoàn đại biểu từ tiên giới, muốn đi ma cung thì
chúng cũng vuốt mặt nể mũi, làm sao mà cự tuyệt được.”
“Đúng rồi, mấy người là đoàn đại biểu nha!” Hai ngày nay Hoắc Niệm Ly chỉ rối chuyện Tử Phủ Đế Quân, quên bẵng tin này.
“Vậy thì dễ rồi.” Hoắc Niệm Ly nghĩ ngợi: “Chúng ta lấy tư cách là đoàn đại
biểu vào ma cung, sau đó cứ theo tình hình mà tính. Nhưng thực không
biết khi nào hai người kia đến nơi, nếu có thời gian cụ thể thì tốt hơn. Chúng ta không thể ôm cây đợi thỏ ở ma cung hai bốn trên hai bốn được,
cho dù da mặt dày đến mấy thì đám ma vương kia cũng có đủ lý do từ chối
tiếp khách.”
Tử Tam hiểu ý, vội hỏi lại Đản Hoàng Tô: “Khi nào hai người sẽ tới nơi? Cho chúng ta khoảng thời gian để sắp xếp.”
Đản Hoàng Tô hỏi Tử Phủ Đế Quân: “Bao lâu nữa mình mới có thể ra khỏi dục vọng chi uyên?”
“Vậy thì phải xem ma quỷ vực sâu chịu đựng được bao lâu, ta chưa bao giờ thử sức với hắn.” Tử Phủ Đế Quân vô trách nhiệm trả lời.
Đản Hoàng
Tô choáng váng, suýt chút nữa té xuống khỏi lưng hắn. Chưa lần nào đánh
với đối phương đã có thể tự tin ngập tràn rằng có thể đánh bại người ta, nàng nên cho rằng Tử Phủ Đế Quân hắn quá tự phụ hay quá tự tin?
Đản Hoàng Tô khụ khụ, nói cho Tử Tam: “Không thì đợi ta xác định được thời gian rồi gọi điện cho các ngươi?”
Tử Tam gật đầu: “Xem ra chỉ còn có cách này, giờ cứ hành động trước.”
Tử Tam lại hỏi tiếp: “Nếu có vấn đề gì thì làm sao ta liên lạc được với ngươi đây?”
“Cứ gọi điện đi, ta gọi được thì tất nhiên ngươi cũng gọi ta được.” Đản Hoàng Tô xem thường.
“Nhưng mà lúc nãy Hoắc Niệm Ly nói mỗi lần gọi cho hai người là đang ngoài vùng phủ sóng.” Tử Tam ấm ức.
“Lúc nãy…” Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ: “Chắc là do lúc nãy di động còn nằm trong không gian giới tử. À, đợi chút…”
Ngọn lửa màu xanh trước mắt chợt bùng lên, sau làn khói mịt mờ là một…con bọ ngựa toàn thân đao kiếm chầm chậm đi ra.
Đản Hoàng Tô nói với Tử Tam: “Có lẽ bây giờ các ngươi có thể hành động rồi, chúng ta đã gặp Boss.”
Tử Tam lo lắng: “Ối, Boss hả, mạnh không?”
“Ngươi yên tâm.” Đản Hoàng Tô an ủi: “Trong ngũ giới thì không có ai so với
Boss của ngươi Boss hơn, một chọi một thì ai có thể làm đối thủ của hắn
chứ.”
Tử Tam à một tiếng: “Vậy thì ta đi chuẩn bị, có tình hình gì mới thì cứ gọi điện!”
“OK!” Đản Hoàng Tô tắt điện thoại hỏi Tử Phủ Đế Quân: “Sao, có thể đồ sát luôn không?”
“Đồ sát?” Tử Phủ Đế Quân hoang mang.
Đản Hoàng Tô gõ đầu, đang nói chuyện với Tử Phủ Đế Quân nên nàng cứ thuận
miệng, quên mất tiêu chuyện Tử Phủ Đế Quân là người cổ đại, khó mà hòa
hợp.
Đản Hoàng Tô giải thích: “Ý của em là nhìn nó yếu xìu như vậy, anh có thể giải quyết nó nhanh được hay không?”
“Yếu?” Hàng mày khuyển của Tử Phủ Đế Quân nhướng nhướng: “Nàng thấy nó yếu ở chỗ nào?”
“Loài…” Đản Hoàng Tô đổ mồ hôi: “Chẳng lẽ không đúng sao, em nghĩ côn trùng thì không mạnh cho lắm.”
Bởi vì thời thượng cổ, các giống sâu bọ côn trùng như thế này không tồn
tại, mà tuổi thọ côn trùng rất ngắn, thời gian tu hành khó mà kéo dài.
Tử Phủ Đế Quân lắc đầu: “Càng khó tu hành thì sau khi thành công càng khó đối phó.”
“Nhưng sẽ không khó đối phó hơn cả anh đi.” Đản Hoàng Tô hoàn toàn tin tưởng trình độ BT (biến thái) của Tử Phủ Đế Quân.
Ma quỷ vực sâu đã phát hiện ra bọn họ từ đâu, nó quăng cho cả hai một cái
nhìn bất mãn khó chịu, nó cảm thấy nhất thiết phải nhắc nhở hai người
kia rằng nó đang sờ sờ trước mắt, mà cách nhắc nhở của nó là —— chém một đao!
Tử Phủ Đế Quân cũng không thèm nhìn, cứ bình thường mà ngoáy đầu nói chuyện với Đản Hoàng Tô.
“Nàng đang khen ta sao?” Tử Phủ Đế Quân vui vẻ quay đầu nhìn Đản Hoàng Tô,
hắn chưa bao giờ bỏ qua một cơ hội nào hưởng thụ hư vinh.
Đản Hoàng Tô thót tim nhìn cây đao kia chém vào kết giới màu tím đến tóe lửa, nhắc nhở: “Ây ây, đây không phải là trọng điểm!”
Tử Phủ Đế Quân bất mãn quay đầu trừng trừng ma quỷ vực sâu, phát ra một tiếng…chó sủa.
Kinh thiên động địa, đinh tài nhức óc!
Đản Hoàng Tô choáng váng: “Anh đang dọa suông phải không!”
“Đây là công kích bằng sóng âm, ta ở trong kết giới, cách tấn công có phần hạn chế.” Tử Phủ Đế Quân giải thích.
“Vậy anh bỏ kết giới ra nha.” Đản Hoàng Tô vội nói: “Dù sao bây giờ cũng đâu chạy nữa, em sẽ không bị thổi ra ngoài đâu.”
Nghĩ nghĩ, Đản Hoàng Tô bổ sung thêm: “Với lại bây giờ em hồi phục ký ức
tiền kiếp rồi, cho nên tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề gì.”
Tử Phủ Đế Quân lập tức bỏ kết giới.
Tử Phủ Đế Quân cảm thấy Đản Hoàng Tô tin tưởng mình như vậy, hắn cũng phải tin tưởng nàng mới đúng.
Tiếp theo, Tử Phủ Đế Quân đánh nhau với ma quỷ vực sâu, Đản Hoàng Tô gọi điện cho đám Tử Tam truyền hình trực tiếp.
“Tử Tam, mọi người đến chưa? Tử Phủ Đế Quân đang xử lý ma quỷ vực sâu.” Đản Hoàng Tô lo đám Tử Tam không đuổi kịp.”
Tử Tam đáp: “Chúng ta đã chuẩn bị xong, lập tức đi ma cung.”
“Ừm.” Đản Hoàng Tô yên tâm.
Tử Tam hỏi Đản Hoàng Tô: “Sư phụ xử lý ma quỷ vực sâu gì đó sao rồi, chắc
không giống như lần trước xử ma vương, mất khoảng ba ngày ba đêm mới
xong.”
Đản Hoàng Tô nhìn vài lần, bày tỏ: “Ta chỉ có thể đánh giá sơ sơ, nhưng rõ ràng ma quỷ vực sâu không phải là đối thủ của Tử Phủ Đế Quân. Bởi vì tuy sức mạnh của thuật pháp cũng giống như PK trong game
online, nhưng ta không thấy máu me đâu hết, không thể đánh giá được họ
sẽ đánh nhau bao lâu.”
Đản Hoàng Tô tùy tay quăng ra một cái trì
dũ thuật (thuật trị thương) lên người Tử Phủ Đế Quân, tiếp tục nói: “Dù
sao cũng sẽ không lâu lắm.”
“Được rồi.” Tiếng Tử Tam nhỏ xíu: “Ta đang ở cửa ma cung, A Thái đang nói chuyện với địch.”
“Ta nghĩ A Thái muốn được gọi là Thượng Quan Vũ Như.” Đản Hoàng Tô hảo tâm nhắc nhở Tử Tam.
Tử Tam trộm nhìn Thượng Quan Vũ Như một cái: “Ừ, bây giờ ta lập tức vào
liền, nhưng ta cũng không rõ rốt cuộc dục vọng chi uyên kia nằm ở đâu
trong ma cung, cho nên sẽ mất chút thời gian.”
“Cố gắng, ta nghĩ bên này không đánh lâu lắm đâu.” Tử Phủ Đế Quân thúc giục.
“Ừ rồi, giờ đi vào đây.” Tử Tam đeo tai nghe điện thoại vào, chuyển qua
chế độ rung, dùng mật âm nói với Đản Hoàng Tô: “Thấy ma vương rồi,
Thượng Quan Vũ Như…ta nghĩ cái tên A Thái dễ gọi hơn.”
Tử Tam cằn nhằn một chút rồi nói tiếp: “Thượng Quan Vũ Như đưa ra đề nghị muốn
thăm cung điện ngầm của ma cung, hình như ma vương phát hiện gì đó, nãy
giờ cứ từ chối. Nhưng không sao, so về độ chai mặt thì họ không phải là
đối thủ của bọn ta.”
“…” Đản Hoàng Tô im lặng.
Đản Hoàng Tô chân thành nói với Tử Tam: “Ta nghĩ Thượng Quan Vũ Như nghe được câu ngươi nói lúc nãy sẽ không thích thú lắm đâu.”
“Hê hê.” Tử Tam ngây ngô cười.