Hồ Ly Tinh

Chương 33: Phiên Ngoại Manh Sủng Dưỡng Thành 2


Đọc truyện Hồ Ly Tinh FULL – Chương 33: Phiên Ngoại Manh Sủng Dưỡng Thành 2


Thẩm Tương vốn nghĩ để tiểu hồ ly tắm rửa sạch sẽ sau đó mang nó lên giường.

Nhưng nha hoàn Hạnh Nhi chính là không đồng ý, ở nhĩ phòng ngáp một cái, hung ác mà phất tay: “Ngươi ngủ ở đây đi.”
Cửa sổ nhĩ phòng lọt gió, da lông của tiểu hồ ly chưa khô, càng cảm thấy rét lạnh khó nhịn.

Thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, tiểu hồ ly ngậm khởi ngủ oa (?), trộm tiến vào khuê phòng Thẩm Tương, đầu nhỏ đáp ở trong ổ, rũ mắt, ngó thấy Thẩm Tương nằm trên giường, an phận mà ngủ.

Nha hoàn Hạnh Nhi cùng Hoàn Nhi, chỉ việc tiểu hồ ly là cẩu hay là hồ ly liền tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.

Cuối cùng Hoàn Nhi bị Hạnh Nhi đánh bại, thừa nhận tiểu hồ ly chỉ là con chó nhỏ bình thường.

Hạnh Nhi còn đặt cho tiểu hồ ly một cái tên là A Hồng.

Tiều hồ ly rất không hài lòng với cái tên này, ai kêu A Hồng cũng đều quay mông đi không để ý tới nàng.

Ai ngờ Thẩm Tương cũng học theo nhà hoàn kêu nó A Hồng, nó rất là bất đắc dĩ mà nhảy vào trong lòng ngực Thẩm Tương lăn lộn.

Tiểu hồ ly được nuôi trong viện ba năm, chỉ có nha hoàn bên người Thẩm Tương mới biết được việc này.

Thẩm Tương mười lăm tuổi đã như bông hoa nhỏ.


Tiểu hồ ly tận mắt nhìn thấy nàng, từ nữ oa như chồi non chậm rãi rút đi sự non nớt, trở thành thiếu nuex xinh đẹp như nụ hoa sắp nở.

Có khi nằm ở trong ngực nàng có thể chạm đến bộ ngực mềm mại, theo năm tháng chậm rãi phồng lên, hương thơm độc hữu của thiếu nữ bay ra ngào ngạt, làm hắn miệng khô lưỡi khô, ý loạn tình mê.

Một ngày nọ, Thẩm Chính Văn vênh váo tự đắc mà đi vào tiểu viện Thẩm Tương, một nhiên thấy một tiểu gia hỏa lông mao màu đỏ chạy ra, hắn cả kinh nhảy bật lên.

“Người đâu mau tới đây, có chó hoang!”
Khi còn bé hắn còn từng bị chó đuổi, từ đo cực kỳ sợ chó.

Thẩm Tương nghe tiếng đi tới, thoáng nhìn ca ca ôm đầu chạy trốn, vẻ mặt tự nhiên mà bế lên tiểu hồ ly.

Thẩm Chính Văn thấy muội muội bế tiểu hồ ly lên, lắp bắp mà hô to: “Chó…Chó…Mau ném nó xuống.”
Thẩm Tương tràn đầy bất đắc dĩ: “Nó sẽ không cắn người.”
Thẩm Chính Văn nhìn tiểu hồ ly bị ôm, một lát sau thấy không có động tĩnh gì, lá gan lại to ra, lớn tiếng nói: “Làm gì có cẩu không cắn người, nhưng mà nó lớn lên không quá giống cẩu.”
Thẩm Tương xoa xoa lông cổ của tiểu hồ ly, cười nói: “Hoàn Nhi cũng nói nó là cẩu, ta đọc sách cổ ghi lại, nó tựa hồ càng giống hồ ly trong núi.”
Tiểu hồ ly rất thích nàng xoa lông mao của nó, thích ý mà nheo lại mắt nhỏ.

Thẩm Chính Văn mở miệng, chỉ vào hàm răng sắc nhọn của nó: “Không cần biết nó là hồ ly hay cẩu, răng nanh dài đều sẽ cắn người, ném ngay đi cho ta.”
Thẩm Tương không có ý kiền, thông minh chuyển đề tài: “Ca ca, ngươi tới đây có việc gì?”
Thẩm Chính Văn vỗ tay một cái: “Thiếu chút nữa quên mất, cha muốn ta nói với ngươi một việc quan trọng.

Sáng nay Triệu phủ thỉnh bà mối tới cầu hôn ngươi, muốn ngươi gả cho đại công tử Triệu Bồng, cha đã đồng ý cửa hôn sự này rồi.”
Thẩm Tương giật mình: “Đúng không…”
Thẩm Chính Văn rung đùi đắc ý nói: “Triệu gia là tài chủ nổi danh ở trấn trên, cùng Thẩm gia chúng ta môn đăng hộ đối, ngươi gả qua đó cũng không có nửa điểm ủy khuất, các muội muội khác còn ghen tị với ngươi đó.”
Thẩm Tương rũ mắt, trầm mặc không lên tiếng.

Nàng nghe nói qua một ít khứu sự của Triệu Bồng, biết hắn là hoa hoa công tử, thích lưu luyến hoa lâu, không phải là rể hiền trong cảm nhận của nàng.

“Gả cho Triệu Bồng, ca thay ngươi cao hứng.” Thẩm Chính Văn tấm tắc cười, sau khi đi không quên dặn dò, “Xú cẩu này nhớ ném đi.”
Mắt tiểu hồ ly lóe lên hung quang, từ trong lòng ngực Thẩm Tương nhảy xuống, tung tăng nhảy nhót mà đuổi theo Thẩm Chính Văn.

Thẩm Chính Văn sợ tới mức tè ra quần, kéo cạp quần chạy trốn: “Người đâu, người đâu mau tới, cứu mạng…”
Đêm đó, tiểu hồ ly vẫn như cũ cuộn tròn trong ổ, căng mí mắt nhìn khuê giường Thẩm Tương.

Thẩm Tương ngủ ở sườn giường, dưới anh trăng, chi hiện lên hình dáng phồng lên dưới chăn.

Một cỗ buồn ngủ kéo đến, tiểu hồ lỳ mí mắt đánh nhau, đang định ngủ say.


Đệm chăn phồng lên sáng như tuyết, truyền đến tiếng khóc thảm thiết.

Tiểu hồ ly nghe thấy tiếng khóc, tai nhọn dựng lên, buồn ngủ không còn sót lại chút gì, tung tăng chạy tới, nhảy lên trên giường Thẩm Tương, móng vuốt đệm thịt cào cào đệm chăn.

Thẩm Tương xốc chăn bông lên, xoa xoa khóe mắt, nhìn thấy một đôi tròng mắt trong trẻo trong bóng tối, băn khoăn nhìn mặt nàng, có vẻ như thập phần lo lắng.

“Ta không có việc gì.” Thẩm Tương xoa xoa lông xù trên đầu tiểu hồ ly, “Chỉ là mơ thấy ác mộng, mơ thấy cha ta lại nạp một phòng tiểu thiếp, nương ta khóc rất thương tâm, ta cũng khóc theo nàng.”
Tiểu hồ ly cọ cọ tay nàng, không tiếng động mà an ủi, chui vào đệm chăn nằm bên người nàng.

Thẩm Tương thở dài thật sâu: “Tương lai ta muốn gả chồng, không cần phải vinh hoa phú quý, chỉ nguyện có thể nắm tay đến đầu bạc, trong lòng hắn chỉ có ta, trong lòng ta cũng chỉ có hắn.”
Tiểu hồ ly từ trong đệm chăn chui ra, dựa theo ánh trắng quan sát gò má oánh nhuận của nàng, giống như một viên mật đào no đủ phấn nộn làm người muốn hái.

Hắn nhịn không được vườn đầu lưỡi màu hồng, liếm liếm nước mắt treo trên khuôn mặt nhỏ, hơi mặn, lại cảm thấy ngọt đến đáy lòng.

Thẩm Tương vẫn chưa phát hiện hắn hôn, hô hấp vững vàng mà ngủ rồi.

Tiểu hồ ly vẫn si ngốc chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.

Người kia trong lời nàng, sẽ là ai chứ?
Hắn bị nàng sờ qua thân mình, cùng nàng ngủ một giường, hôn khuôn mặt nhỏ của nàng, nên là chính mình đi.

Kia gọi là gì Triệu Bồng, dám chạm vào người của hắn một chút, hắn sẽ nghiền xương thành tro.

Ai ngờ không lâu sau, bạn tốt Hỏa Phượng hoàng của Liên Bích tìm thấy nơi hắn ở, cười to không ngừng: “Ai da, đường đường là thiếu chủ Thanh Khâu, cư nhiên ở thế gian làm cẩu, còn làm đến thập phần sung sướng.”
Liên Bích cắn đùi gà, thích ý mà nằm lỳ trong ổ, không tỏ vẻ gì là tức giận nói: “Tiêu tâm ngươi lông gà, còn bị người rút từng cọng một.”

Hỏa phượng hoàng trừng hắn một cái: “Thần lực của ngươi đã sớm khôi phục đi, nhanh trở về đi, núi Thanh Khâu đang muốn nổi lửa.

Cha ngươi nhân việc ngươi mất tích, chuẩn bị khỏi binh tấn công đảo Bồng Lai.”
Liên Bích bỗng chốc đứng dậy, lông run lên, thoáng chốc từ một con hồ ly lông đỏ biến thành hồng y công tử nhanh nhẹn tuyệt sắc.

Đây là lần đầu hắn biến trở về nhân thân trong ba năm qua, hai chân đứng thẳng có điểm không quen.

“Trước khi đi ta phải lưu lại cho nàng phong thư.” LIên Bích rút ra một tờ giấy, định lấy bút, “Nếu không nàng sẽ thương tâm.”
Hỏa phượng hoàng châm chọc nói: “Thôi bỏ đi, ngươi đối với nàng mà nói, chỉ là một cái cẩu.”
Liên Bích ngẩn ngơ, chấp bút nhẹ buông tay, đầu bút dừng ở trên giấy, bắn ra một vòng mực nước.

Hỏa phượng hoàng túm lấy cánh tay của hắn, thúc giục nói: “Nhanh lên đi, muốn khai chiến rồi.”
Ngoài phòng truyền đến tiếng Thẩm Tương cùng bọn nha hoàn cười nói, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

“Tương Nhi, qua một thời gian nữa, ta sẽ về với nàng.” Liên Bích nhẹ nhàng nói một câu, theo Hỏa phượng hoàng bay ra ngoài cửa sổ.

Sau khi Thẩm Tương vào nhà phát giác trên giấy trắng ở án thư có một vết vẩy mực.

Ẩn ẩn có loại dự cảm bất hảo, nàng nhìn quanh khắp nơi: “A Hồng đâu, A Hồng đâu?”
Từ đó về sau, tiểu hồ ly không còn xuất hiện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.