Hồ Ly Phu

Chương 7


Đọc truyện Hồ Ly Phu – Chương 7

Giang thiếu gia di tình biệt luyến, Giang thiếu phu
nhân giận dỗi bỏ đi.

Đây là đề tài mới của dân chúng nơi trà dư tửu lậu.

Tô Li Lạc thân là khách do Lăng Thanh Tuyết mời đến,
lại trở thành hồ ly tinh phá vỡ nhân duyên của người khác, thân phận tiểu tam
của cô nổi tiếng khắp Dương Châu.

Đương sự lại chẳng chút để ý tới danh tiếng ngày càng
xấu của mình, không những thế còn châm dầu vào lửa, khơi gợi trí tò mò của
người xung quanh, ngày ngày đều lui tới, quẩn quanh chọc phá Giang Tùy Vân.

Một màu đỏ chói mắt quen thuộc vừa in vào mắt, một thân
ảnh thướt tha xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa sổ phòng thu chi.

“Muội phu,
hôm nay không ra ngoài à.”

Người
đang vùi đầu vào sổ sách đối với lời “chào hỏi” của cô, mắt điếc tai ngơ.

“Vừa được
việc đã vứt bà mối ra sau đầu,” ngữ khí
Tô Li Lạc đầy thương cảm, nói tiếp: “Làm người không nên vô tình
như vậy.”

“Cảm
ơn.” – giọng Giang Tùy Vân hờ hững vang lên sau chồng sổ
sách.

“Tuyết muội
rời đi bao nhiêu ngày, mặt ngươi liền thối bấy nhiêu ngày, bộ tỷ tỷ ta nhìn rất
đáng ghét sao?” – cô chỉ gà mà nói vịt.

“Nàng không
từ mà biệt.”

Nghe
được sự giận dỗi trong giọng hắn, tâm tình Tô Li Lạc sảng khoái hẳn, cười to
thành tiếng. Mỹ nam tử ai oán trong khuê phòng, rõ ràng cũng là một loại cảnh
đẹp ý vui.

“Muội muội
tặng một tuyệt thế mỹ nhân là tỷ tỷ đây cho đệ, đệ còn bất mãn gì nữa, không
bằng chúng ta tìm thời gian khoái khoái hoạt hoạt với nhau nhé?”

“Tô
Li Lạc…” – một quyển sách ném ra thay cho câu trả lời.

Nhẹ nhàng tóm được, lại tiện tay trả lại trên bàn cho
hắn, nàng lấy tay áo che miệng, cười ha hả, ánh mắt hồ ly nheo nheo, “Giang
đại thiếu gia, đệ thật quá sức câu nệ tiểu tiết, người không phong lưu uổng
thời niên thiếu, uổng phí điều kiện tốt mà ông trời ban cho đệ, sống chết chỉ
với một nữ nhân, chẳng phải nhân sinh rất không thú vị sao?”

“Khi
nương tử ở đây, sao cô không nói những lời phóng đãng như thế đi?”

Nụ
cười của Tô Li Lạc càng mở rộng, “Ai a, đệ cũng biết cặp song
đao của Tuyết muội lợi hại, tỷ tỷ ta đây cũng không dở hơi tự chuốc phiền toái
vào người, chọc cho cô ấy ngàn dặm đuổi giết đâu à.”

Giang
Tùy Vân nghe vậy, hiểu ý cười. Chuyện năm đó đối với Tô đại mỹ nhân rõ ràng không
phải là đả kích nhỏ nha.

“Giang đại
thiếu gia, đệ như vậy thật sự quá đáng nha.”

“Tô
cô nương thấy sao?”

“Tỷ
tỷ ta đây thấy không nên uổng phí mỹ danh “ác phụ”đang mang trên lưng
nữa rồi nha.” – hùng hổ tuyên bố.

“Nương tử nhà
tại hạ chưa bao giờ so đo như thế.”

“Cô
ấy là nương tử của ngươi, không phải là ta.”

Giang
Tùy Vân giật mình, gật đầu. “Đúng vậy, đúng vậy, quả nhiên nương tử nhà
mình vẫn là bậc tri kỷ.”

Tô Li
Lạc lại bị chọc tức.

Nhưng mà, dễ dàng nhận thua như vậy, dứt khoát không
phải tác phong của Tô Li Lạc.

Đôi mắt đẹp vừa chuyển, chân đã nhẹ nhàng chuyển động,
nháy mắt đã vọt đến bên người hắn.

Giang Tùy Vân cả kinh, định nghiêng người né nhưng
không kịp.

Đôi tay ngọc nắm cằm hắn, nở nụ cười vô cùng bất hảo,
từ từ, từ từ tiến lại gần.

Giang Tùy Vân muốn tránh, nhưng một phân cũng không
thể nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ bất mãn.

“Tô cô nương,
đừng đùa mà, nương tử mà biết, tại hạ sẽ thật thảm đó.” – vẻ mặt lo lắng, chỉ cần tưởng tượng đến hậu quả, sắc
mặt hắn đã trở nên trắng bệch.

“Tô, Li,
Lạc!” – mỗi chữ được nhấn giọng, như
những mũi tên sắc bén xé gió phóng vào mỹ nhân xinh đẹp đang khoái trá vì chọc
ghẹo được người khác.

Tô Li Lạc y như phải bỏng, vù một cái đã đứng cách xa
một khoảng, chớp chớp đôi mắt câu hồn người, nhìn người ngoài cửa sổ, cười cười
lấy lòng: “Muội muội, muội về lâu chưa?”

Đứng
ngoài cửa sổ, xiêm y một màu đỏ tía, thiếu phụ mặt lạnh như sương kia không
phải Lăng Thanh Tuyết thì ai trồng khoai đất này.

Giang Tùy Vân mặt trắng bệch, nghiêm trọng thấy rõ,
muốn mở miệng giải thích lại không biết nói sao cho rõ. Như thế này có tính là
bị bắt gian tại giường không vậy?

Hắn nghĩ nàng sẽ phẩy áo bỏ đi, không ngờ nàng lại
nhảy vào.

Chẳng lẽ người giang hồ đều không thích vào phòng bằng
cửa lớn sao?

“Nương tử __” – hắn rốt cuộc cũng mở miệng được, nhưng dù trong đầu
có thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Đôi khi người ta rất tin
tưởng những chuyện mắt thấy tai nghe, tai tiếng năm đó Tề Hạo Vũ dính phải cũng
là như vậy.

Lăng Thanh Tuyết một cái liếc mắt cũng không thèm cho
hắn, từng bước vững vàng lại gần Tô Li Lạc đang lùi dần, lùi dần ra sau.

“Muội muội,
muội muội,… Chuyện gì cũng từ từ rồi tính, tỷ chỉ đùa một chút, không phải có
gian tình gì với muội phu, thật sự, thật sự, tỷ có thể thề với trời mà…”

“Không
phải chuyện gì cũng đem ra thề thốt, trên đời này cũng chẳng có lắm kẻ phụ lòng
bạc tình như vậy đâu.” – giọng Lăng
Thanh Tuyết lạnh buốt.

Mồ hôi lạnh nháy mắt tuôn đầy người Giang Tùy Vân.

Tô Li Lạc cắn răng nhận mệnh, “Muội nói
đi, tỷ phải làm sao thì muội mới tin?”


Ánh
mắt Lăng Thanh Tuyết lạnh như băng, chậm rãi nói: “Hắn đang ở cách thành ba dặm
về hướng nam, đi gặp hắn.”

Lần
đầu tiên Giang Tùy Vân thấy nỗi phẫn hận cùng sắc mặt trắng bệch của Tô đại cô
nương, đột nhiên hiểu được nữ tử từ lời nói đến hành động đều ưa bỡn cợt chọc
ghẹo người khác đến mức thoạt nhìn phóng đãng này cũng có những bí mật không
muốn người khác biết.

Giọng Tô Li Lạc căm giận: “Lăng Thanh
Tuyết, muội đã hứa không đề cập đến chuyện này.” – chuyện giữa nàng và Dạ Kiêu, Lăng Thanh Tuyết cũng
biết là ngoài ý muốn, cũng đã từng hứa sẽ không nhúng tay can thiệp vào, vậy mà
bây giờ lại làm vậy.

Lăng Thanh Tuyết hừ lạnh: “Tỷ cũng đã
nói sẽ không ra tay với Giang Tùy Vân.” –
nàng có lời hứa cần phải giữ, chẳng lẽ cô ấy không có à?

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Cuối cùng, Tô Li Lạc oán hận dậm chân, lắc mình bay ra
ngoài, từ xa lưu lại một câu, “Lăng Thanh Tuyết, muội điên rồi.”

Lăng
Thanh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn về hướng cô ta biến mất, không nói gì.

Giang Tùy Vân không dám manh động, mặc cho mồ hôi lạnh
đã thấm ướt toàn thân.

Không biết qua bao lâu sau, giọng thê tử nhà hắn mới
khôi phục độ ấm ban đầu, “Quần áo ướt đẫm rồi kìa, thay ra đi.” – sau đó liền nhẹ nhàng, chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Phản ứng đầu tiên của Giang Tùy Vân là kinh ngạc, sau
đó là bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng là mừng rỡ như điên, từ sau bàn nhảy lên,
vội vàng đuổi theo.

“Nương tử,
đợi ta với.”

~~~~~***~~~~~

Hơi nước đầy phòng, một thân hình mạn diệu ẩn ẩn hiện
hiện sau tấm bình phong trong suốt như thủy tinh.

Hắn nhìn nàng cởi từng món đồ một, xoay người dùng
khăn quấn mái tóc dài ngang lưng, vấn lên đỉnh đầu, cuối cùng cởi dải khăn bao
ngực, một đôi vú tròn trịa nảy ra, làm lửa dục của hắn vốn đã nhen nhóm càng
bùng lên mạnh mẽ.

Ngay lúc Lăng Thanh Tuyết chuẩn bị bước vào thùng tắm,
một đôi tay từ đằng sau ôm nàng rời xa thùng tắm, cách một lớp quần áo, nàng
vẫn có thể cảm giác được người phía sau kịch liệt hô hấp, cơ thể nóng hừng hực.

“Nương tử, ta
rất nhớ nàng.”

Tay
hắn phối hợp với lời nói, chuyển từ thắt lưng tinh tế sang hai đỉnh tuyết phong
tròn trịa cao ngất, những nụ hôn dài nồng thắm cũng rơi trên chiếc cổ bạch
ngọc.

Song chưởng của Lăng Thanh Tuyết vươn ra sau ôm đầu
hắn, ngã vào trong lòng hắn, dịu dàng thở gấp.

Hai người tiếp tục dây dưa, rồi đổ xuống giường, tấm
màn mỏng được thả xuống, tay vòng qua cổ hắn, chủ động đón nhận hành động cùng
những lời yêu thương của hắn.

Giang Tùy Vân nâng cặp mông ngọc lên, dùng sức tiến
vào, bắt đầu điệu vũ quen thuộc.

Từ khi thê tử bị thương, phu thê đã lâu lắm chưa sinh
hoạt vợ chồng, vì thế không cần biết tại sao hôm nay thê tử lại chủ động như
vậy, trước mắt hắn cứ giải tỏa nỗi khổ tương tư cái đã.

Khi hắn bắn toàn bộ tinh hoa vào cơ thể nàng xong, hai
người cùng lên đỉnh, hai bàn tay đan chặt vào nhau, cùng đợi khoảnh khắc tuyệt
vời trôi qua.

“Nương tử…” – hắn dịu dàng lẩm bẩm.

“Hở.”

“Ta
muốn không đủ nàng.” – hắn hôn môi nàng, lời nói mơ hồ không rõ ràng.

Lăng Thanh Tuyết chủ động cọ xát thân thể hắn, dụ hoặc
hắn, khiến hắn động tình.

Giang Tùy Vân như lửa cháy được tiếp thêm củi, tận lực
“làm việc”, hai người âu yếm mãi đến nửa đêm canh ba gà gáy, hắn mới sức cùng
lực kiệt ngã xuống thân thể nàng, thở dốc.

Nương tử nhà hắn hôm nay rất nhiệt tình, quả thật muốn
mạng hắn mà.

“Giang Tùy
Vân,” Lăng Thanh Tuyết dán trên ngực hắn,
nhỏ nhẹ thì thầm, “Thiếp rất vui, chàng không bị Tô Li Lạc dụ
hoặc.”

Trong
lòng Giang Tùy Vân thoáng giật mình.

Nàng nói tiếp: “Chống cự với vưu vật
thế gian như Tô Li Lạc, đối với nam nhân mà nói là một loại thử thách quá lớn.”

Hắn
bất giác tức giận. Hóa ra nàng đang thử hắn sao? Dù bọn họ đã có một đứa con
xinh xắn đáng yêu.

“Sao chàng
lại không động lòng?” nàng nhẹ nhàng vẽ
vòng tròn lên ngực hắn.

“Vì trong
lòng ta chỉ có nương tử, từ khoảnh khắc chiếc khăn hỉ kia được nhấc lên, duyên
trời đã định ta cả đời này chỉ yêu duy nhất một người.” – ôm chặt nàng, hắn nhẹ nhàng mà kiên định nói.

“Giang Tùy
Vân,” nàng nhẹ nhàng gọi, ngẩng đầu
nhìn hắn, vươn tay xoa xoa mặt hắn, ánh mắt say đắm, “Từ khi bị
vị hôn phu thanh mai trúc mã phản bội, thiếp đã không còn tin tưởng vào nam
nhân, dù đã thành người của chàng, làm thê tử của chàng, nhưng thiếp vẫn như cũ
không thể tin chàng, nỗi lo được lo mất cứ quẩn quanh trong mắt, lởn vởn trong
đầu, cho đến khi chứng kiến cảnh vừa rồi mới có thể yên tâm.”

Giang
Tùy Vân nhìn thê tử không nói.

Khóe miệng Lăng Thanh Tuyết khẽ nhếch, lúm đồng tiền
ẩn hiện,“Thiếp nghĩ kỹ rồi, nếu chàng bị Tô Li Lạc làm rung động, thiếp
sẽ lập tức bỏ đi, dẫu chàng có tìm chân trời góc bể cũng sẽ vĩnh viễn không gặp
lại.”

Vòng tay của Giang Tùy Vân càng siết chặt, nàng đã
từng nghĩ sẽ bỏ đi sao?

“Nếu ước
nguyện của chàng vẫn như thế không thay đổi, như vậy thiếp sẽ lưu lại, không
cần biết sau này có chuyện gì, phu thê chúng ta vẫn bên nhau. Thiếp lấy lòng
tin duy nhất chỉ dành cho một người trao trọn cho chàng…”

Hắn
cúi đầu giam chặt cái miệng nhỏ của nàng lại, mạnh mẽ mà đau lòng hôn, tất cả
yêu thương và đau lòng đều thể hiện qua nụ hôn này.

“Nương tử,
tim của ta là nàng, thân thể của ta cũng là nàng, đừng nghĩ đến
chuyện bỏ đi, ta sẽ chịu không nổi.” – hắn dịu dàng mà kiên định thì thầm.

“Nếu thiếp

không còn xinh đẹp nữa?”

“Nét
đẹp của nàng nằm trong tim ta, không phải ở bề ngoài.”

“Thật
vậy chăng?”

“Thật
mà.”

“Thiếp
tin chàng.”

~~~~~***~~~~~

Mặt trời rọi đến mông rồi, Giang Tùy Vân mới chậm rãi
mở to mắt.

Mắt hắn chuyển sang kiều thê vẫn kề cận bên gối, liền
sửng sốt trợn to.

Dung nhan xinh đẹp đã bị phá hủy, trên mặt nổi lên các
mảng ban màu đỏ tươi chói mắt, hắn run run xốc chăn lên, phát hiện ban đỏ không
chỉ tập trung trên mặt nàng, mà lan tràn khắp toàn thân.

Bi thương dâng lên trong lòng Giang Tùy Vân. Đây là vì
sao?

Hắn dường như hiểu được sự khác thường hôm qua của thê
tử. Đến tột cùng là vì lý do gì mà nàng lại đích thân hủy đi diện mạo đẹp đẽ
của mình như vậy.

“Nương
tử…” – hắn dịu dàng gọi, tay xoa xoa
mặt nàng.

Lăng Thanh Tuyết xoay người, quay mặt vào tường.

“Nương tử, ta
biết nàng đã tỉnh rồi.” – hắn từ sau ôm
nàng vào lòng.

“Thuốc này
khó giải, chàng không sợ sao? Từ nay về sau ngày ngày đều sẽ phải nhìn thấy
dáng vẻ gớm ghiếc này của thiếp.”

“Nương
tử…” – hắn sáp lại gần, dịu dàng hôn lên gáy nàng, không để
ý tới thân thể cứng ngắc và sự tránh né của nàng, lì lợm quấn lấy nàng, tất cả
thâm tình đều in đậm vào mắt nàng.

Lăng Thanh Tuyết chỉ thấy tường thành vững chắc không
chống đỡ nổi quân địch nhiệt tình mà thiện chiến, rung động ôm mặt hắn, lệ dâng
đầy trong mắt.

“Thiếu gia, có
khách tới chơi.” – giọng nói lương
thiện của vị quản sự trung niên, Trung thúc, vang lên trong viện.

Giang Tùy Vân vừa định mở miệng, Lăng Thanh Tuyết đã
nói với hắn: “Là Tề Hạo Vũ, chúng ta đi gặp hắn thôi.”

Hắn
liền cao giọng nói: “Mời
hắn vào, ta và thiếu phu nhân ra liền.”

Trung
thúc lên tiếng rồi xoay người rời khỏi.

“Là hắn à?” – hắn nhìn chằm chằm thê tử, hỏi.

Mí mắt Lăng Thanh Tuyết cụp xuống, rầu rĩ nói, “Ngày
đó chàng chỉ nói là tiểu thư Lý gia đã được cứu ra, mà lại không nói cô ta đã
__ phát điên.” – hai chữ cuối cùng,
nàng nói thật nhẹ, thật ưu thương.

Hắn hiểu ra, “Nàng đã gặp cô ấy?”

“Gặp
rồi, Tề Hạo Vũ mang thiếp đi gặp, dáng vẻ này của thiếp cũng chính là dáng vẻ
của cô ấy, mà cô ấy có lẽ còn thảm hơn.”

“Nương
tử…” – Giang Tùy Vân kích động.

Ngón tay thon dài đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Thiếp
không muốn để một kẻ điên hủy diệt cuộc sống của chúng ta. Hắn nói với thiếp,
chỉ cần thiếp dám uống thuốc này, hắn liền buông tay, như vậy thiếp uống vào có
đáng gì đâu?”

Hắn
không nói gì, càng ôm chặt nàng.

“Dậy thôi
nào, hắn đang chờ.”

Giang
Tùy Vân tức giận gầm nhẹ một tiếng, “Cứ để hắn chờ.”

“Giang
Tùy Vân.” Nhẹ nhàng gọi.

Hắn cụp mắt, cắn răng nói: “Chúng ta đi
gặp hắn vậy.”

Hai
người bèn rời giường, Giang Tùy Vân đau lòng nhìn thê tử lấy tấm lụa mỏng đã
chuẩn bị từ trước bịt kín mặt, vậy mà vẫn nhìn thấy hai nốt ban đỏ trên trán,
chỉ có đôi thu thủy sáng ngời vẫn chưa hề đổi thay mà thôi.

Khi phu thê hai người tay trong tay bước vào đại sảnh,
Tề Hạo Vũ đã dùng đến chén trà thứ ba.

Hắn nhìn thấy Lăng Thanh Tuyết mặt che bởi tấm lụa
mỏng, cả ngừơi chấn động mạnh mẽ, kinh ngạc dị thường nhìn chằm chằm nàng,“Thanh
Tuyết __” – nàng thật sự bị hủy dung.

Nàng nhấc khăn che mặt lên, khuôn mặt phù dung không
còn trắng nõn như ngọc nữa, mà chi chít những nốt ban đỏ ghê người.

“A…” – hạ nhân trong phòng nhìn thấy diện mạo hiện giờ của
thiếu phu nhân từng xinh đẹp mê người, không kiềm chế được thảng thốt la to.

Giang Tùy Vân hung hăng trừng Tề Hạo Vũ, “Bây
giờ Tề Trang chủ đã vừa lòng chưa?”

Tề
Hạo Vũ điên cuồng cười to, “Vừa lòng chứ, cớ sao lại không vừa lòng
được, không biết Giang công tử đối với thê tử như thế này sẽ hạ khẩu thế nào
nhỉ. Ta không có nàng, kết cục sau này của ngươi không cần nghĩ cũng đoán được.” (xin lỗi bà con,
truyện có pha yếu tố bạo lực *bụp, chát, hự* chết đi, đồ điên hoang tưởng! Bao
cảm thông nay mất sạch! Thằng điên không có tính người! Càng lúc càng mất thiện
cảm!)

Giang Tùy Vân lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyết lại thản nhiên, không hận,
cũng chẳng oán, giống như người trước mặt chẳng làm gì nàng, cũng chẳng có quan
hệ gì với mình, nàng nhẹ nhàng nói, “Dù sao này ta có cô đớn lẻ
bóng một mình, Tề Hạo Vũ, ta cũng không nhớ đến một người từng mơ có ta như
ngươi.” – đây là câu trả lời của nàng.

Kẻ điên đang cười to im bặt, đờ đẫn nhìn thân ảnh hắn
từng khắc sâu tự đáy lòng, hoảng hốt nhớ lại nàng đã từng vui vẻ cười, lễ phép

gọi “Tề đại ca”, khi đó thân thiết bao nhiêu, nay càng xa lạ bấy nhiêu.

“Trung thúc,
tiễn khách.” – Giang Tùy Vân lạnh lùng
hạ lệnh trục khách.

“Tề Trang
chủ, mời.” – Trung thúc nghiêm mặt đưa
tay mời người. Ông đã sống hơn nửa đời người rồi, nhìn tình hình cũng đoán được
phần tiềm ẩn bên trong hết bảy tám phần, dĩ nhiên đối với kẻ trước mắt này nửa
điểm cảm tình cũng không có.

~~~~~***~~~~~

“Thiếu phu
nhân, cô không ôm tiểu thiếu gia sao?” –
bà vú thật cẩn thận hỏi, chỉ sợ chạm vào nỗi đau của thiếu phu nhân nhà mình.

Một ngày, tiểu thiếu gia đột nhiên giật tấm lụa mỏng
vẫn bịt mặt mẫu thân ra, sau đó liền bị dọa khóc lóc om sòm, từ đó về sau,
thiếu phu nhân chưa từng ôm con một lần nào nữa, đợi đến khi bé ngủ thật say
mới si ngốc đứng ngắm bé thật lâu.

“Đừng dọa bé
nữa, bà ôm đi đi.” – Lăng Thanh Tuyết
thản nhiên nói, không hề quay lại, mặt vẫn hướng về vườn hoa.

“Thiếu phu
nhân, cô thử một chút thôi, lần trước là vì quá đột ngột, tiểu thiếu gia mới
khóc, cô xem này, ánh mắt bé rất đáng thương.”

Lăng
Thanh Tuyết không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm chặt cành hoa đã trở nên trăng
trắng.

“Vú bồng tiểu
thiếu gia cho ta.”

“Vâng,
thiếu gia.”

Giang
Tùy Vân ôm con đến gần thê tử, ngồi xổm xuống.“Nương tử, nàng là mẹ của nó, nếu ngay
cả mẫu thân thân sinh nó cũng ghét bỏ, thì đứa con này chúng ta không cần cũng
được.”

“Giang
Tùy Vân, Thực nhi vẫn còn nhỏ mà.”

“Trẻ
con mới thuần khiết trắng trong, nên bé sẽ không ghét bỏ mẫu thân thân sinh của
mình.”

Hắn
cường ngạnh nhét con vào trong lòng thê tử.

Lăng Thanh Tuyết cúi đầu nhìn con thơ trong lòng. Đôi
đồng tử đen như mực của Giang Ngộ Thực nhìn chằm chằm người phụ nữ mặt che lụa
mỏng, nhìn chằm chằm đôi mắt thân quen, lúm đồng tiền hồn nhiên chậm rãi nở rộ,
tay nhỏ bé sờ rồi lại sờ trước ngực mẫu thân. Bé vẫn nhớ rõ mùi hương của mẹ
mà.

“Tiểu sắc
lang.” – Giang Tùy Vân vừa thấy bé làm
vậy liền phỉ nhổ, nhanh tay lẹ mắt ôm bé lại, ném cho vú em.

Lăng Thanh Tuyết tránh ra, cười: “Nào
có phụ thân như vậy.”

Giang
Tùy Vân hừ nhẹ, bế bé đưa cho ái thê, tay xoa xoa khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn
của bé con, hơi hơi bất mãn nói: “Vi phu cứ nghĩ đến sau này hắn
sẽ bái Tô cô nương làm sư phụ, lòng liền lo lắng.”

Nhìn
một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, đám hạ nhân thức thời lùi ra xa một chút, để
lại không gian riêng tư.

“Cũng chẳng
cần lo buồn như thế.”

Mắt
thấy chung quanh không có ai, Giang Tùy Vân nói thầm vào tai thê tử, “Nàng thấy
hiện giờ cho bé măm măm có được không?” –
không biết thứ thuốc quái quỷ kia có tác dụng tai hại nào nữa không.

“Thiếp không
biết, thôi cứ để vú em cho bé bú đi, cẩn thận vẫn hơn.”

Giang Tùy Vân trầm mặc, gật đầu, “Được
rồi.”

Đúng
lúc hắn định nhân cơ hội ái thê đùa với bé con mà hôn trộm vào môi nàng, thì
một giọng nói không có thiện ý phá vỡ âm mưu của hắn.

“Ái chà, muội
phu, đệ cũng thật đói khát đó nha, rõ ràng ban ngày ban mặt, trời vẫn sáng rõ
mà định trộm hương muội muội ta nha.”

Giang
Tùy Vân mặt không đỏ, hơi thở không loạn, ngang nhiên nói: “Nàng là thê
tử của đệ, đệ làm gì gì với nàng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cớ gì tỷ
lại gây rối?”

Tô Li
Lạc mất dạng lâu ngày nay đã trở lại, vẫn một thân y phục đỏ tươi, nhảy vào
sân, chỉ chút xíu sau đã lẻn đến bên ba người, mắt vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm
người đang che mặt bằng sa mỏng, “Muội muội, lần này muội lại
phải tội gì nữa?”

“Giang
hồ chém giết, bị ghét bỏ hãm hại mà thôi.” –
Lăng Thanh Tuyết vân đạm phong khinh nói.

“Chẳng lẽ
muội đã quên việc bị mỉa mai đàm tiếu năm đó hay sao?”

“Vì
không quên nên mới có thể chọn lựa như thế.” –
hư tình giả ý nàng không cần, chỉ cần trên đời này vẫn có người thật tâm chân
thành yêu nàng là đủ.

“Muội cũng
chẳng phải đánh không lại tên họ Tề kia.”

“Chẳng
ai có thể lường trước những chuyện mà một tên điên có thể làm, không bằng một
dao cắt đứt cho yên chuyện.” –
nàng đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm mà.

“Nhưng thế
này thì tiện nghi cho hắn quá rồi.” –
Tô Li Lạc phẫn nộ.

Lăng Thanh Tuyết cười khẽ, “Tỷ tức giận
làm gì, muội không tức thì thôi chứ.”

Tô Li
Lạc đảo mắt vòng vòng trên người Giang Tùy Vân, kỳ dị nói: “Hóa ra là
vậy, muội phu vẫn thế, không rời không tức, si tình bên nhau, muội dĩ nhiên sẽ
chẳng thấy uất ức.”

Lăng
Thanh Tuyết chỉ cười.

Tô Li Lạc xoa cằm đi một vòng quanh Giang Tùy Vân, vẻ
mặt có chút đăm chiêu.

“Muội phu.” Sau một lát, nàng quỷ dị mở miệng.

Giang Tùy Vân theo bản năng lùi về sau hai bước, “Tỷ
định làm gì?”


lại nói như thật: “Hay
là, tỷ hủy dung đệ nhé, như vậy mới công bằng với muội muội nhà ta.”

Lăng
Thanh Tuyết giành nói, “Tô
Li Lạc, tỷ nếu không có việc gì liền có thể đi.”

Ngược
lại, Giang Tùy Vân lại gật gù: “Cũng có lý à.”

“Có
lý chỗ nào hả?” – Lăng Thanh Tuyết đá hắn một cái,“Chàng là
thương nhân, hiển nhiên phải xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, thiếp thì khác, có
thể quanh năm suốt tháng ở trong khuê phòng, chàng đừng mơ tưởng đến việc mang
bộ dạng dọa người ra khỏi cửa nghe không.”

Giang
Tùy Vân ủy khuất nhìn thê tử, “Nương tử, nàng làm vậy là sao, hóa ra nương
tử chỉ nhìn trúng lớp da này của vi phu mà thôi.”

Tô Li
Lạc ở một bên cười ha ha, vỗ tay: “Khổng Tử có viết:“Thực sắc,
tính dã”*. Muội muội nhà ta coi trọng nhan sắc của đệ, đó là vinh hạnh của

đệ.”

*thực
sắc, tính dã: câu này của Khổng Tử, ý là con người có 2 việc cơ bản là thức ăn
và tình dục. Ta chả thix ông này cũng như những câu của ổng @@ trừ 1 số ít coi
được, còn lại…

Lăng
Thanh Tuyết thong dong tự nhiên phụ họa, “Đúng vậy.”

Giang
Tùy Vân ai oán cảm thán, “Càng
lúc ta càng cảm thấy nên xếp Tô cô nương vào danh sách cự tuyệt lui tới của
Giang phủ chúng ta.”

Tô Li
Lạc trả lời bằng hành động, nhanh gọn vung tay lên, đá bay hắn.

Hạ nhân của Giang phủ cứu viện chủ tử không kịp, đành
ngậm ngùi nhìn thiếu gia nhà mình đánh một vòng cung đẹp đẽ trong không trung,
rồi nhẹ nhàng rớt xuống đất, một chút sứt mẻ cũng không có, ánh mắt nhìn Tô Li
Lạc vì thế chan chứa sự khâm phục không nói nên lời.

“Muội muội,
tỷ muội chúng ta tìm nơi tâm sự đi.” Tô
Li Lạc nắm tay Lăng Thanh Tuyết.

“Tô Li Lạc,
tỷ định mang thê nhi đệ đi đâu?” –
Giang Tùy Vân vội vàng lên tiếng.

Lăng Thanh Tuyết bồng con, theo sau Tô Li Lạc vào
lương đình phía sau hoa viên của Giang phủ, hai người đều ngồi xuống.

Trên bàn đã bày sẵn hoa quả và trà tươi, hai người tự
nhiên lấy dùng.

Tô Li Lạc cảm thán, “Nhà đại phú quả
nhiên thích hợp để thoái ẩn giang hồ, vui vẻ dưỡng tuổi già, dù không có ai,
nơi này cũng chuẩn bị sẵn sàng trà bánh hạt dưa.”

“Nếu
tỷ thích có thể lưu lại mà.” –
Lăng Thanh Tuyết vô cùng tùy ý nói.

Tô Li Lạc lắc đầu, “Tỷ không giống
muội, tỷ không an phận nổi, huống chi dung mạo của tỷ như vậy, có muốn an phận
thì người ngoài cũng chẳng để yên cho, không bằng đi vào giang hồ gây chút sóng
gió cho vui cửa vui nhà.”

Đối
với đam mê “chỉ sợ thiên hạ không loạn” của cô, Lăng Thanh Tuyết từ chối nêu ý
kiến, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vỗ nhẹ bé con trong lòng, nhìn hắn từ từ díp mắt
lại.

Uống mấy ngụm trà, Tô Li Lạc nói: “Muội
muội, thật sự không cần tỷ tìm giải dược sao?”

“Không
cần.”

“Nhưng
như vậy thật thiệt thòi cho muội.”

“Khi
nào bị thiệt thòi thì rời đi là được ấy mà.” –
Lăng Thanh Tuyết thập phần lạnh nhạt.

Tô Li Lạc vỗ vỗ vai nàng, “Muội muội,
không cần biết ra sao, ta lúc nào cũng cùng chiến tuyến với muội, nam nhân mà
thôi, nếu không phải thật lòng, thì có mất cũng chẳng tiếc gì.”

Lăng
Thanh Tuyết gật gù, “Giờ
muội chỉ tiếc mỗi việc không thể cho bé con măm măm sữa thôi, e là độc này có
hại cho trẻ con.”

Tô Li
Lạc đảo mắt, rồi nói: “Đơn
giản thôi, thử là biết liền.”

“Thử?”

“Dĩ
nhiên.”

Tô Li
Lạc vốn muốn gì là làm liền, lập tức lôi lôi kéo kéo Lăng Thanh Tuyết về phòng,
không bao lâu sau, cầm một cái bát vui vẻ đi về hướng phòng bếp.

Giang Tùy Vân vừa vào phòng liền bắt gặp thê tử đang
chỉnh lại áo xống, ánh mắt liền thay đổi. “Dâm nữ kia làm gì thê
tử vậy?”

Lăng
Thanh Tuyết bật cười, “Giang
Tùy Vân, chàng nói bậy bạ gì đó hả?”

“Thế
thì…?” – ánh mắt nghi ngờ.

“Tỷ tỷ giúp
thiếp xem…” mắt nàng lóe lóe, “xem
trong sữa có độc không thôi.”

Giang
Tùy Vân đáp ngay: “Cần
gì phiền đến cô ấy, vi phu thử một lần là biết chứ gì.”

“Thử
cái gì cơ?”

Hắn
lập tức lấy hành động làm câu trả lời tốt nhất.

Lăng Thanh Tuyết lập tức ôm ngực lùi về sau. “Chàng
định làm gì?”

“Thử
sữa cho bé con.” – vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Lăng Thanh Tuyết cực kỳ xấu hổ, “thưởng” cho hắn một
chưởng.

Hắn bất khuất hiên ngang, bị đánh không sờn lòng,
thẳng bước xông lên.

Nàng hạ giọng trách, “Thực nhi vừa ngủ,
chàng đừng làm loạn được không.”

“Ta
muốn nàng.” – hắn lòng đầy lửa dục, nói nhỏ.

Giang Tùy Vân ôm thê tử nhất nhất không buông, dù nàng
đang tránh trái tránh phải vẫn tìm cách hôn được nàng, giữ chặt tay nàng ép vào
cạnh bàn đòi lấy “vui thích”.

“Không… không
được… tí nữa… a… cô ấy sẽ quay lại…”

Kẻ
đang bị lửa dục thiêu đốt nào để lời của thê tử vào tai, chuyên chú cùng nàng
lên đỉnh vu sơn.

Mãi đến khi mây mưa chấm dứt, Tô Li Lạc vẫn chưa trở
lại, khiến Lăng Thanh Tuyết vẫn một lòng chú ý động tĩnh bên ngoài cảm thấy
ngạc nhiên.

“Nương tử,
nàng đi đâu vậy?” – Giang Tùy Vân đã
thỏa mãn vừa đi đến bên giường nhìn con thơ vẫn say giấc nồng, thấy thê tử sửa
sang áo xống chuẩn bị ra ngoài, bèn hỏi.

“Chàng nghỉ
ngơi đi, thiếp đi một chút rồi về.”

Giang
Tùy Vân im lặng đồng ý.

Lăng Thanh Tuyết tìm mãi mới thấy Tô Li Lạc, đến khi
tìm được cô ấy, nàng chằm chằm nhìn không chuyển mắt mấy con heo nhỏ màu trắng
không biết từ đâu “lạc bước” vào phòng bếp.

“Tỷ nhìn gì
vậy?”

“Quan
sát, với độc dược là phải cẩn thận tỉ mỉ quan sát.”

Lăng
Thanh Tuyết không rành về dược lý, tự biết có quẩn quanh ở đây cũng chẳng giúp
được gì, nên quyết định thôi thì cứ mặc cô ấy, về phòng nhìn đôi phụ tử nhà
mình còn hơn.

Mấy ngày sau, Tô đại cô nương vẫn kiên trì bám trụ ở
phòng bếp, chọc chúng đầu bếp tâm thần không yên, mê mê đắm đắm, tay chân vụng
về, sai sót lớn nhoe nhiều vô kể, cuối cùng đã cười thỏa mãn bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.