Đọc truyện Hồ Ly Háo Sắc – Chương 32
Ta nói hết những ưu sầu của mình cho Tô Tư lúc tỷ ấy vào cung thăm ta, nàng rất hăng hái với Cửu Liên Hoàn (*) Tô Khải mang từ ngoài cung về cho ta giải sầu. Đợi đến khi tháo ra hết xong, nàng mới không nhanh không chậm nói với ta: “Chuyện của Tô Khải thì tự hắn lo. Muội sốt ruột cũng không có tác dụng gì.”
(*) Cửu Liên Hoàn: một món đồ chơi dân gian của Trung Quốc, có thể tháo ra hợp lại thành nhiều kiểu
Lúc nàng nói như vậy thì đúng lúc Tô Khải rảo bước vào Thần Hi Điện, gương mặt còn chưa lộ ra từ sau tấm bình phong thì giọng nói mang theo mấy phần vui vẻ đã truyền vào: “Tô Tư, muội cho rằng chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ sao? Muội thân là con gái, nếu muội là hoàng tử thì đế vị này thế nào cũng không thể không cho muội ngồi.”
Tô Tư nghiêm trang nói: “Làm sao được, nếu ta là hoàng tử, ca ca làm sao sẽ khoan hồng độ lượng cho ta sống đến bây giờ.”
Tô Khải ho một tiếng, dường như đột nhiên cảm thấy hứng thú với Cửu Liên Hoàn trong tay nàng, chỉ vào nói: “Thứ này mở ra nhanh vậy sao? Đây nhất định không phải là do Tô Hi làm.”
Tô Tư liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Sao ca không để Nam triều đưa con tin qua đây?”
Tô Khải lười biếng nói: “Đưa con tin qua đây thì có ích lợi gì? Cái thằng Tần Liễm kia mất hết tính người, con tin đối với chúng ta mà nói cũng chỉ thêm rườm rà.”
Tô Tư nói: “Ít nhất sau khi đưa con tin qua đây, Tần Liễm sẽ để ý phân lượng hiệp nghị, không có lý do phát binh. Thiên thời địa lợi nhân hoà hắn thiếu một thứ cũng không dám tùy tiện gây rối ở biên giới. Nhiều hơn một miếng ăn mà thôi, ca lại không phải nuôi không nổi.”
Tô Khải nói: “Cái thứ nhân hòa này, mỗi người một ý. Những người Nam triều đó rõ ràng còn chưa được khai hóa hoàn toàn, hiệp nghị này căn bản là không buộc được bọn họ. Năm đó Tần Liễm có thể lợi dụng đám thích khách đến ám sát ta, chỉ là một con tin sao có thể ngăn được hắn. Huống chi hắn đưa một người tới chúng ta lại phải đưa một người qua, muội thấy nên đưa ai cho phải đây?”
Hắn nói như vậy, nghĩa là tâm ý đã quyết. Tô Tư liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi bưng chén trà lên uống.
Tô quốc dần dần vào hạ. Hoa tường vi nối đuôi nhau bung nở, hồng phấn hồng nhạt, trông rất đẹp mắt. Ta đã ngồi trên xe lăn năm tháng, mùa hè đến, tư vị ngồi lì một chỗ ngày qua ngày thì càng gian nan, nhưng dù sao vẫn còn sống, thế này đã đủ rồi.
Dựa theo lời dặn của thái y, ngày nào ta cũng phải uống một đống thuốc. Ngoại trừ thuốc đông y và châm cứu ra thì còn có ăn uống tẩm bổ và xoa bóp, làm hết những thứ này thì cũng phải mất thời gian nửa ngày trời. Nhưng mà lúc này đây người của Thái y viện không còn bày vẻ mặt mướp đắng với ta nữa, thậm chí thỉnh thoảng nhìn thấy gương mặt đau khổ của ta còn có thể khích lệ ta một chút, chỉ là lời cổ vũ thật sự khiến ta càng thêm buồn bực: “Vi thần từng chẩn bệnh ho khan cho Hi Công chúa. Mức độ bệnh tình của Hi Công chúa không khác người lắm, nhưng mà năng lực nhẫn nại của Hi Công chúa kém xa người.”
Ta nhìn hắn, mặt không biến sắc: “…”
Thỉnh thoảng Tô Khải sự vụ ít trở về tương đối sớm thì cũng thích lấy đùi ta xoa bóp như quả hồng. Có một hôm chiều tà còn chưa hoàn toàn buông xuống thì hắn đã trở về, cho những người thường xoa bóp ta lui ra, ôm ta đến trước giường, lúc cúi lưng ta hơi rũ mắt xuống, vì thế liền thấy được vài sợi tóc bạc trên đầu hắn.
Mấy sợi màu xám kia xen lẫn trong mái tóc đen của hắn, nhìn qua rất là chói mắt. Ta hơi ngẩn ra, buông một bàn tay đang ôm lấy cổ hắn, kéo sợi tóc bạc cho hắn xem: “Tô Khải, ca có tóc bạc rồi.”
Tô Khải nhìn sang, sửng sốt một chút, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười: “Một năm trước ta rỗi rảnh nhàm chán còn đi kiểm tra, khi đó một sợi cũng không có.”
Ta nói không nên lời.
Ta nhớ rõ năm trước trước khi đi Nam triều, dung mạo Phụ hoàng còn được cho là cực trẻ so với những người cùng lứa, tóc Phụ hoàng khi đó thậm chí còn đen nhánh.
Mà Tô Khải năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Ta câm nín cả buổi trời, khó khăn hỏi hắn: “Là do mười năm tuổi thọ kia sao?”
“Nếu ta nói phải, muội có uống Hồn Túy một lần nữa không?”
Ta há mồm, lắp bắp nói: “Lúc này mạng sống rất quý báu, ta cũng không dám lãng phí như vậy nữa.”
Tô Khải cầm chiết phiến gõ nhẹ nhàng lên hai chân không còn chút cảm giác nào của ta, nói: “Muội biết thì tốt.”
Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Ngẫm lại từ nhỏ đến lớn ngoại trừ hỗ trợ sao chép vài cuốn sách ra thì ta cũng không giúp Tô Khải được cái gì, ngược lại còn gây trở ngại cho hắn, mà bây giờ hắn vì ta hao hết tâm tư như thế, thật sự khiến ta trằn trọc trăn trở như quay trong lửa.
Tô Khải vẫn rất thản nhiên, lúc ta khéo léo bày tỏ sự áy náy của bản thân, hắn hỏi lại ta: “Không ngại thì muội ngẫm lại xem, nếu muội mất đi mười năm tuổi thọ đổi lấy một năm rưỡi cho ta sống, muội có chịu hay không?”
Ta nói không chút do dự: “Đương nhiên.”
Tô Khải nói: “Không chịu cũng phải chịu.”
Mặc dù nói như thế, nhưng ta vẫn rất rầu rĩ, lại không thể làm gì, đành phải ôm cây đàn tranh trước kia ra gảy. Ngẫm lại vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, khi còn nhỏ bởi vì ho khan cả ngày bị giữ trong phòng không thể ra ngoài, khi đó ta rất hi vọng có thể lớn lên, trưởng thành thì bệnh ho khan sẽ hết, ta có thể tự do muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, tự mình hái đóa mai hoa cũng sẽ không còn là ước vọng. Mà bây giờ bệnh ho khan của ta thật sự không hề phát tác, nhưng chân ta lại không có khí lực, tuy rằng Tô Khải cho phép ta ra vào hoàng cung không kiêng kỵ, nhưng vừa nghĩ đến mỗi khắc đều phải có người đứng ta ngồi, cơ bản mỗi đường đi nước bước đều phải có cung nhân hầu hạ phía sau, nhất thời ngay cả một chút hăng hái muốn đi ra ngoài cũng không có.
Ta thử chỉnh đàn tranh, cảm thấy âm sắc rất có vấn đề. Ban đầu ta cho rằng đàn tranh đã lâu không sử dụng nên dây đàn bị rít, sau lại dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, vừa lúc cung nhân bưng trà nóng tới, ta thò tay ra nhận, không ngờ cổ tay như nhũn ra, ly trà kia hất hết lên quần áo của ta.
Cung nhân sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, cuống quýt thu dọn, ta cũng không rảnh rang để ý tới các nàng, vẫn giơ tay lên, lao lực giật giật, phát hiện ngón tay vẫn còn có chút cảm giác, chẳng qua bủn rủn hơn ngày thường một chút, dù sao cũng thấy yên lòng, nhưng mà lúc thử lại đưa tay nắm thành quả đấm lại phát hiện không còn khí lực.
Đây chung quy cũng không phải là chuyện tốt gì. Ta nhìn tay, lặng lẽ thở dài.
Thái y nhanh chóng được triệu đến, Tô Khải và Tô Tư cũng chạy tới. Dưới sáu con ánh mắt theo dõi sít sao, Trưởng quan Thái y viện Đường thái y sốt ruột đến độ đầy đầu mồ hôi, bắt mạch cả buổi trời mới dám ấp úng nói: “Dung cơ, Dung cơ…”
Tô Khải trầm giọng: “Lặp từ Dung cơ lại một lần nữa thì sẽ cắt bỏ đầu lưỡi ngươi.”
Cả người Đường thái y run lên, nói: “Mạch tượng này vô cùng hiếm thấy, chúng thần không dám nói bừa. Nếu thầy của vi thần còn trên trần gian mới có thể hóa giải. Nay chúng thần phỏng đoán, trong tương lai mấy tháng tới Dung cơ có lẽ mấy bộ phận trong cơ thể đều sẽ dần dần suy kiệt thậm chí thoái hóa, đến lúc đó thì vấn đề không chỉ là hai chân tê liệt…”
Hắn ngập ngừng vâng dạ, ta xen vào: “Ý của ngươi là, về sau ta có khả năng ăn không vô uống không được cũng ngủ không được, không chừng ngay cả lỗ tai cũng nghe không ra, mắt cũng nhìn không thấy phải không?”
Đáng thương cho Đường thái y đến từng tuổi này còn phải úp sấp hai tay, đầu chôn thật sâu sát đất, há miệng run rẩy nói: “Cái này… thần không dám nói bừa, đây chỉ là có khả năng…”
Một lát sau, Tô Tư thấp giọng hỏi: “Có biện pháp chữa trị không?”
Đường thái y lau mồ hôi, nói: “Thần không dám nói bừa…”
Giọng Tô Khải đầy lạnh lùng: “Ngươi còn ngại nói bừa nữa thì ngươi sẽ chết.”
Đường thái y sợ tới mức cả người run rẩy.
Trong điện rộng rãi nhất thời không người nói chuyện, yên lặng đến thần kỳ.
Nói thật, lúc này đây ta quả thật cảm nhận được một chút khó chịu.
Cảm giác không cam lòng thì không có, hơn hai năm qua bị chua ngọt đắng cay giày vò bao nhiêu lần, bây giờ nói cho ta biết chuyện gì ta cũng đều không cảm thấy kinh ngạc và phẫn nộ nữa. Nhưng mà có chút khó chịu, không biết là vì bản thân ta, hay là vì Tô Khải, hay là vì cái gì khác.
Sống như vậy, còn có xu hướng thoi thóp. Giống như là mài đao từng chút một, chờ đến khi mất hết toàn bộ khí lực mới có thể chết đi.
Cách sống không như ý như vậy, nếu vài năm trước lúc ta vô ý trúng độc thái y nói cho ta biết sẽ thành ra như thế, đại khái ta sẽ sợ hãi không thôi, không đợi nổi đến lúc đại hôn với Tần Liễm sẽ trực tiếp cắt cổ cắt đứt quan hệ, nhưng bây giờ ta không thể làm như vậy.
Mãi cho đến buổi tối ta vẫn không nói gì. Tô Tư an ủi ta mấy câu, thấy ta vẫn sững sờ nghe không vào, đành thở dài rời cung, trong Thần Hi Điện chỉ còn lại ta và Tô Khải.
Ta đừ người ra nhìn Tô Khải, ánh mắt phỏng chừng như cá giãy giụa sắp chết. Mà Tô Khải ngồi đối diện ta, ánh mắt trong veo chỉ lo nghiên cứu chiết phiến ngà voi được chế tạo tinh xảo trong tay, nét mặt lạnh nhạt như không hề bận tâm, giống như là hoàn toàn không phát hiện được tình trạng của ta.
Sau một lúc lâu rốt cuộc ta nhịn không được mà mở miệng, khàn giọng giống như là nghiền đá lớn: “Ca ca.”
Tô Khải “ừm” một tiếng, ngẩng đầu khẽ mỉm cười nhìn ta, ánh mắt rất nghiêm túc rất thâm tình nhìn ta, sau đó dịu dàng nói: “Muội muội.”
Cổ họng ta càng đau, nghẹn ngào từ dưới lên trên mù mịt, kéo theo trái tim cùng mơ hồ phát đau: “Ca ca.”
Tô Khải vẫn hết sức dịu dàng: “Muội muội.”
“Ca ca…”
“Muội muội…”
“Ca ca!”
“Muội muội!”
“…”
Cứ sau vài lần lặp lại tương đối quỷ dị như thế, rốt cuộc ta bị ứ nghẹn làm cho không thể nói gì.
Ta xoa nước mắt lạnh thấu trên da mặt, hết sức tức giận nói: “Bầu không khí đều bị ca quấy nhiễu hết rồi!”
Tô Khải đáp lại ta bằng một ánh mắt khá khinh bỉ, dường như vừa đang nói “Muội chẳng những ngu ngốc mà còn già mồm cãi láo đến không còn thuốc chữa”, vừa cất giọng nói: “Người đâu bưng nước đến, Dung cơ muốn rửa mặt.”
Ta dựa theo phương thuốc thái y đã thử nghiệm để uống thuốc, điều này chứng minh vẫn còn có chút hiệu quả. Tuy rằng có khi tay vẫn sẽ như nhũn ra, nhưng chung quy không có chuyển biến xấu. Như là tình trạng tai điếc mắt mù cũng tạm thời chưa xảy ra, nhưng mà mọi người trong Thái y viện vẫn nói rất khó nghe ám chỉ ta, bây giờ không chuyển biến xấu không có nghĩa về sau cũng sẽ không chuyển biến xấu, về sau không chuyển biến xấu không có nghĩa ta còn có thể tiếp tục sống sót, tốt nhất ta đừng ôm hi vọng quá lạc quan, bởi vì về sau chỉ có thể suy nhược dần, bất luận thế nào ta đều phải tiếp tục cuộc sống trong nước sôi lửa bỏng.
Khiếp sợ thiên uy của Tô Khải, bọn họ nói những lời này sau lưng Tô Khải. Nhưng sau này chẳng biết tại sao vẫn truyền đến tai Tô Khải, vì thế lấy lý do Đường thái y cầm đầu chúng thái y lại lần nữa phạm phải những lỗi lầm khi ta còn mắc tật ho khan hồi bé: Tô Khải dùng mọi cách giày vò đám người kia, khiến đám thái y này vốn cậy già lên mặt sống thoải mái lại lần nữa sứt đầu mẻ trán khổ không thể tả.
Nay dùng câu tay trói gà không chặt để hình dung ta, có thể xem như thỏa đáng. Từ lúc hai lần trước không cẩn thận làm rơi vỡ chén canh, ta liền bị xem như một đứa trẻ sơ sinh, mỗi một bữa cơm không phải Tô Tư cho ta ăn thì cũng là Tô Khải làm giúp. Loại chuyện này không giống như liệt chân, ta cảm thấy bị đả kích gấp nhiều lần, tôn nghiêm cá nhân gặp khó khăn, kiên quyết từ chối rất nhiều lần, nhưng mà chung quy vẫn không chống lại Tô Tư và Tô Khải nói khéo như rót mật, mỗi khi ta lên cơn cáu kỉnh xong thì hai người bọn họ vốn đút cơm thế nào vẫn đút cơm thế ấy, cho uống trà thế nào vẫn uống trà thế ấy.
Ta có hơi chán nản với tình trạng này, nhưng đồng thời lại không dám nói thật cuộc sống này không còn cách nào khác. Mỗi người đều đang vì ta mà cố gắng, loại sức mạnh nghiêng đổ một quốc gia này chỉ vì đặc quyền một người mà dân chúng bình thường căn bản không hưởng thụ được, nếu ta còn muốn đi tìm chết, quả thật là chưa thấy trời giáng ngũ lôi bổ xuống.
Như thế ngày qua ngày, có một ngày tin tức Tần Liễm dùng thuật vu cổ trong hoàng cung Nam triều rầm rộ truyền đến.
Nói là có một hôm chẳng biết tại sao Tần Liễm đột nhiên co giật, sau đó mấy ngày vẫn co giật, tập họp một đám đạo sĩ vào cung, mỗi ngày múa phất trần mặc áo đạo sĩ lẩm bẩm, khuấy động toàn bộ Vĩnh An Điện đến chướng khí mù mịt không được an bình, nghe nói mục đích hình như là để bọn họ tìm ra hồn phách tiền Hoàng hậu Tô Hi.
Tin tức này truyền rất có mũi có mắt, nhưng nghĩ lại thì quá hoang đường. Khó mà tưởng tượng, dù cho Tần Liễm thật sự tìm được hồn phách của ta thì hắn có thể làm gì? Lúc này cách ngày ta uống thuốc độc đã nửa năm, hài cốt thế thân trong quan tài kia chỉ sợ sớm đã hư thối hơn phân nửa, mà Tô Khải lại che giấu ta rất cẩn thận, không biết Tần Liễm làm sao có được linh cảm thần kỳ mà làm chuyện không đáng tin như vậy cho khắp thiên hạ xem.
Vào ban đêm ta nói với Tô Khải, hắn vừa để muỗng sát vào bên miệng ta, tay còn lại nắm chặt chiếc khăn đặt dưới cằm ta, vừa thuận miệng nói: “Đầu óc Tần Liễm không bình thường, không cần để ý đến hắn.”
Ta uống canh vào, hỏi: “Chẳng lẽ là ca lộ ra dấu vết gì sao?”
Tô Khải giật giật khóe miệng: “Sao muội lại nói vậy?”
Ta nói: “Vốn không có vì sao, bây giờ ca hỏi như vậy, như thế khẳng định là có vì sao.”
“…” Tô Khải có hơi tức giận, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, “Được rồi, ta thừa nhận, có lẽ là bởi vì lúc ấy ở trên chiến trường ta giết chết thế thân của muội thái độ quá tùy tiện, mới để cho Tần Liễm trở về phát sinh nghi ngờ. Nhưng vậy thì thế nào, cho dù hắn biết muội còn sống cũng không tìm được muội. Còn nữa, cho dù ngày nào đó thật sự tìm được thì cũng chưa chắc…” Nói được một nửa lại dừng lại, hắn mỉm cười: “Không nói nữa, uống canh.”
“Còn nữa, cho dù tìm được thì cũng chưa chắc có thể kịp gặp ta lần cuối cùng có phải không?”
Tô Khải liếc mắt nhìn ta, bộ mặt như cười như không: “Muội quan tâm Tần Liễm như vậy làm gì? Muội rất nôn nóng gặp hắn?”
Ta không lộ dấu vết điều chỉnh nét mặt một chút, sau đó dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn hắn, “Ta không có.”
“Muội có.”
“Ta không có.”
“Muội có.”
Ta nghiêng đầu chống nạnh, học bộ dáng Tô Khải: “Được rồi, ta có thì có, ca có thể làm gì ta?”
“…”