Đọc truyện Hồ Ly Háo Sắc – Chương 26
Ta không thể nào quên dáng vẻ ngày đó. Hắn từ trên ghế nằm đứng dậy, mặc một bộ thường phục màu nhạt, đai lưng màu trắng bạc, hai tay phủ trong tay áo bào rộng rãi, thật cẩn thận quan sát ta. Chưa được một lát, khóe môi khẽ nhếch, hắn chỉ chỉ cổ mình, chậm rãi nói: “Tiểu cô nương, mặt nạ da người của cô nương là ai dán thế? Ở đây dán chưa chắc.”
“…”
Ta lập tức quýnh lên, gương mặt đỏ ửng dưới lớp mặt nạ từ trán mãnh liệt chạy đến lỗ tai. Thấy hắn không có chút ý tứ tránh hiềm nghi, ta chỉ có thể ra vẻ điềm tĩnh xoay người, nhe răng dùng sức đè lên nơi cổ, hơn nữa còn cố gắng lấy áo che lại. Nhưng mà xiêm y nữ tử Tô quốc từ trước đến giờ cổ áo đều nghiêng một chút, cho dù ta cố gắng bao nhiêu lần, kết quả vẫn là thất bại. Cuối cùng ta đành phải lấy ra một chiếc khăn lụa mỏng trong suốt từ trong ngực, vội vàng che lên mặt, phủ lên tóc xong mới quay đầu lại.
Nào biết lần này Tần Liễm lại càng thêm buồn cười nhìn ta, rất vô tình tiếp tục vạch trần ta: “Nếp sống Tô quốc phóng khoáng, nữ tử ra ngoài cũng giống như nam tử vậy. Không biết vì sao cô nương không muốn để lộ khuôn mặt thật, không biết cái bộ dạng bây giờ càng khiến cho người khác chú ý hơn trước.”
Ta hắng giọng một cái, nói: “Ta là người cực kỳ xấu xí. Không dám dọa người ta.”
“Ồ?” Ngay cả bộ dáng nhướng mày của hắn đều đẹp mắt mười phần, khóe môi cười nhạt như nước trong, nhìn lại hết sức thấm vào ruột gan, hắn nói, “Người nói mình xấu xí bình thường đều không thế nào xấu đâu.”
Ta rất trịnh trọng nhìn hắn: “Ta thật sự rất xấu.”
Hắn vẫn mỉm cười, lại gật gật đầu không truy vấn nữa, chỉ hỏi: “Tốt thôi. Cô nương là ai? Vì sao tìm được nơi này?”
Ta trợn mắt nói dối: “Ta lạc đường.”
Hắn nói: “Vậy nhà của cô nương ở đâu?”
Ta đương nhiên nói: “Đã nói là lạc đường mà. Biết đường về nhà còn có thể lạc đường sao?”
Khóe miệng hắn giật một cái, đại khái là bị trình độ vô sỉ của ta làm cho kinh ngạc, đành phải nhắm mắt, xoa xoa thái dương nói: “Tiểu cô nương, nói dối là hành vi không tốt.”
Ta suy nghĩ một chút, vô cùng khẳng định nói: “Nghe nói chỗ của huynh mấy ngày trước thường xuyên có một tỷ tỷ rất xinh đẹp đến thăm.”
Khóe môi hắn mỉm cười, trả lời ta rất chắc chắn: “Không có.”
“Nhất định có. Huynh đang nói dối.”
Sắc mặt hắn không thay đổi, thu dọn quyển Tuấn Mã Đồ đang nửa mở trên ghế nằm kia, thản nhiên nói: “Cô nương nói dối trước, hai ta huề nhau.”
“…”
Không ngờ rằng hắn vậy mà đạt tới cùng trình độ vô sỉ như ta, ta há hốc mồm nhất thời nói không nên lời. Hắn liếc mắt nhìn ta, lại hỏi: “Vừa rồi cô nương còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc cô nương tên là gì.”
Ta suy nghĩ một chút: “Ngọc Đà.”
Hắn lại nhíu mày: “Ngọc Đà?”
“Đúng vậy. Ngọc Đà Hoa Ngọc Đà.”
Hắn cười cười: “Cô nương họ Ngọc sao? Cái này họ ở Tô quốc hình như không thường gặp.”
A Tịch phía sau đột nhiên lên tiếng: “Công tử tên là gì?”
Hắn có phần kinh ngạc, ngẩng đầu lên: “Các ngươi không biết tên ta là gì?”
Ta nói: “Vì sao bọn ta phải biết huynh tên là gì?”
“Đã không biết tên ta là gì còn dám xông vào trạch viện của ta?” Hắn một tay chống cằm, liếc mắt nhìn như cười như không, “Hai người thật là to gan.”
Mặt ta vẫn không đổi sắc: “Vậy huynh tên gì chứ?”
Hắn lại cười cười: “Cô nương có thể gọi ta là Hòa Văn.”
Ở Tô quốc, họ Hòa càng không thường gặp bằng họ Ngọc, ta hết sức hoài nghi nhìn hắn: “Huynh họ Hòa sao? Hòa trong cây mạ?” (1)
(1) Hòa: 禾 – hé, cây mạ là禾苗 – hémiáo
Hắn cũng dõng dạc như ta: “Đúng vậy.”
“…”
Dù cho là tên giả, ta vẫn cảm thấy cái tên Hòa Văn này tương đối không thích hợp với hắn. Trong cảm nhận của ta, một nam tử như hắn, ung dung, thờ ơ, mà cái tên này lại đơn giản như thế, thế cho nên không thể nào chịu nổi một nhân vật kín đáo phong lưu như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt của ta và vị Hòa công tử này cũng không kéo dài được bao lâu. Góc áo ta thậm chí còn chưa dính vào ghế đá thì A Tịch cũng đã âm thầm thúc giục ta trở về. Mà lúc ta quay đầu nhìn Tần Liễm, năm ngón tay hắn đã buông ra khỏi chén trà, không hề che giấu ngáp một cái.
Rõ ràng không có ý giữ ta lại.
Dù sao ta còn chú ý đến thể diện của vị Công chúa này, đành phải tìm cách bỏ da mặt dày xuống, theo A Tịch trở về. Trước khi đạp bước cuối cùng ra ngoài, ta dừng lại, suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi hắn: “Mỗi ngày huynh đều ở nhà sao?”
Hắn mỉm cười: “Cũng không hẳn.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Cũng không hẳn.”
“Vậy… Huynh là người hay là quỷ?”
Hắn nhìn ta đầy hứng thú, lại nhìn nhìn ánh thái dương trên trời, chậm rãi nói: “Cô nương cảm thấy thế nào?”
Trên đường trở về ta đều mất hồn mất vía, kỳ thật ta cảm thấy bất kỳ một đứa con gái nào nhìn thấy một nam tử như vậy hẳn là đều có chút mất hồn mất vía. Ta hỏi A Tịch: “Ngươi cho rằng tên thật của hắn là gì?”
A Tịch im lặng không đáp lại.
Ta lại nói: “Vì sao hắn không nói thật chứ? Ngươi cảm thấy hắn hẳn là có ẩn tình gì chăng?”
A Tịch tiếp tục im lặng không đáp lại.
Khi ta định hỏi nàng vấn đề thứ ba, A Tịch bỗng dưng ngừng bước, thấp giọng nói: “Nhị Công chúa, Đại Công chúa đến.”
Ta vừa ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tô Tư đang ngồi giữa đại sảnh, đang rũ mắt uống một ngụm trà lài.
Ta và A Tịch cùng dừng lại, cứng người, không thể động đậy.
Tô Tư cũng không giương mắt, chỉ thản nhiên nói: “A Tịch, đi lĩnh phạt mười trượng. Tô Hi, sau khi tháo mặt nạ xong thì tới tìm ta, ta có chuyện muốn nói.”
Ta bắt lấy góc áo A Tịch: “Không được phạt!”
Tô Tư ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Ta cũng biết muội học cái loại tài nghệ này là vì muốn đi ra ngoài, trang thứ nhất trong sách dạy thế nào, muội đều quên mất! Đây là bí mật bất truyền của hoàng thất, muội lại rêu rao khắp nơi như vậy! Lần sau còn như thế, ta sẽ chặt hết đầu bọn thị nữ, muội có tin hay không? A Tịch, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không đi lĩnh phạt!”
A Tịch cuối cùng vẫn cúi đầu khom người lui ra ngoài, ta đứng tại chỗ, Tô Tư cầm một chiếc khăn lụa đã ngâm trong dung dịch đi tới, lạnh mặt lau mặt ta kỹ càng, xong rồi lại đổi một chiếc khăn lụa tẩm rượu, lại lau mặt ta một lần, xong rồi lại đổi một miếng vải bông mềm mại chỉ thấm nước, lại lau mặt ta lần nữa.
Lúc này, mặt nạ rốt cuộc đã vểnh lên một góc nhỏ. Ta từ từ nhắm hai mắt, cảm giác được ngón tay nàng ấn vào chỗ nào êm ái chỗ đó, rồi chậm rãi kéo mặt nạ từ dưới lên trên.
Ta mở to mắt, Tô Tư đã ngồi trên ghế dựa bên cạnh chiếc giường, sắc mặt vẫn lạnh lùng. Nàng lại vân vê chén trà trong tay, nhếch miệng, thản nhiên hỏi: “Muội đi đâu?”
Ta nói: “Ta đi ra con phố phía trước, nhìn thấy nam tử mấy ngày trước tỷ vẫn đi thăm.”
Tay Tô Tư run lên, chén trà thiếu chút nữa rớt khỏi lòng bàn tay.
Nàng chau mày ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu mới nói: “Tô Hi, ta đi chỗ đó không phải như muội nghĩ.”
“Ta nghĩ như thế nào chứ?”
“Chẳng qua muội cho rằng ta thích hắn.” Ta không ngờ Tô Tư không hề nháy mắt nói lời này ra, hơn nữa nàng còn nói tiếp, “Ta quả thật thích hắn, nhưng đó là chuyện trước kia.”
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “Vì sao?”
Nàng bình tĩnh nói: “Bởi vì không có tương lai. Đau dài không bằng đau ngắn.”
Ta vẫn nói hai chữ kia: “Vì sao?”
Tô Tư cắt mặt nạ da người kia ra thành mảnh nhỏ, chậm rãi nói: “Nếu muội qua đó thì cũng có thể nhìn ra lúc nói chuyện hắn giấu giếm rất nhiều. Một người như vậy, tự xưng không có công danh tiền tài trong người, nhưng cách nói năng và tướng mạo lại đứng đầu, như vậy hắn không phải vừa thật sự không có tiền không có tiếng tăm, cũng không có nguyện vọng tìm kiếm công danh tiền tài, chính là bởi vì mục đích nào đó mà ở ẩn nơi đây, thực tế bản thân rất nổi tiếng và giàu có, nhưng lại không phải là nước trong cùng một ao với chúng ta.”
“Sao tỷ biết hắn không phải là nước trong cùng một ao với chúng ta?”
Tô Tư cười cười: “Trong đám thân tín dưới tay của Tô Khải và Phụ hoàng, không ai giống như vậy. Mà ngoại trừ những người này, muội cho rằng trên đời này còn có ai có thể là nước trong cùng một ao với chúng ta?”
Ta đang định bác bỏ không chừng hắn còn chưa kịp bị Phụ hoàng và Tô Khải phát hiện, Tô Tư đã mở miệng trước: “Tóm lại về sau ta sẽ không đi chỗ đó nữa, muội cũng không thể ra ngoài nữa, càng không thể đi chỗ đó.”
“Ta sẽ không làm gì nữa…”
Tô Tư cẩn thận dò xét ta, sau một lúc lâu mới nói: “Ta cũng từng cho rằng ta sẽ không làm gì cả, ta thậm chí còn thề ta vĩnh viễn sẽ không thích hắn.”
Buổi chiều Tô Tư còn chưa hồi cung thì Tô Khải lại đến thăm tiểu viện. Câu đầu tiên Tô Tư nói khi nhìn thấy Tô Khải là xin hắn bố trí xung quanh tiểu viện nhiều hơn năm tên thủ vệ, nàng còn chưa nói nguyên do, Tô Khải đã phe phẩy chiếc quạt ngà voi đầy hiên ngang, chưa thèm suy tư đã cười hỏi: “Tô Hi, muội chạy ra ngoài chơi à? Còn mang theo mặt nạ?”
“Rõ ràng Tô Tư cũng giống vậy…” Ta còn chưa nói ra chuyện phát hiện một mỹ nam tử, Tô Tư đang cầm con cờ đột nhiên ho khan một tiếng, ta há hốc mồm, đành phải ủy khuất nuốt cái đuôi trở vào.
Tô Khải híp mắt nhìn hai chúng ta, nói: “Hai muội có chuyện gạt ta. Nói ta nghe một chút xem.”
Tô Tư nói: “Ca nói cho ta biết một chút ân oán gần đây của Tô quốc và Nam triều trước đi.”
Tô Khải chỉ khoan thai cười: “Đánh lớn đánh nhỏ gì hàng tháng đều có, có gì để nói. Đơn giản chính là Nam triều phái một sứ giả thái độ ngạo mạn không biết điều lại đây, dùng lời châm ngòi không tử tế không biết thu mình, chúng ta giữ hắn lại, Nam triều phái người đến thương lượng, chúng ta không thả người, bọn họ liền đến cướp ngục, chúng ta có tướng sĩ võ nghệ rất cao cường, nhất thời không tịch thu đao kịp, không cẩn thận đâm vào ngực sứ giả kia, trọng thương không trị, chết trong lao ngục, Nam triều liền nổi giận, thế thôi.”
Tô Tư dùng ngón tay khép ống tay áo, nói: “Cái này của ca là một phiên bản, sao ta còn nghe thấy một phiên bản khác nhỉ? Nói là Nam triều thật ra không có cướp ngục, mà là chính ca an bài tay chân, chỉ để giết sứ giả đối phương trút giận nhỉ?”
Tô Khải nói không chớp mắt: “Sao muội có thể nói như vậy, ta là loại người lạm sát kẻ vô tội sao? Tháng trước Tô quốc đánh hạ Thịnh quốc, bị người Nam triều thừa nước đục thả câu cướp hai cái thành trấn ta còn chưa nói gì, ta lại vì mấy câu không có đầu óc của một tên sứ giả đã muốn giết hắn? Buồn cười.”
Tô Tư nói: “Trước mặt người khác ca bày ra lời lẽ đanh thép thế này là đủ rồi, không cần ở trước mặt ta và Tô Hi còn miệng đầy trung hiếu tín nghĩa. Người dính dáng đến chính trị kết quả chỉ còn lại hai loại, một loại là ngụy quân tử, một loại là tiểu nhân. Mà Tô Khải ca, ở trước mặt ngụy quân tử thì là ngụy quân tử, ở trước mặt tiểu nhân thì là tiểu nhân, về phần tại sao tuy rằng ca miệng đầy thư hoàng (2) lại vẫn có rất nhiều người lựa chọn tín nhiệm ca, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì ca giả bộ tốt hơn những người khác mà thôi.”
(2) thư hoàng: dùng để tẩy xoá chữ viết
Tô Khải thu chiết phiến lại, cười nói: “Lời này của muội nói vừa đúng vừa không đúng. Người dính dáng đến chính trị có ai tâm địa còn có thể sạch sẽ? Những người miệng đầy nhân nghĩa liêm sỉ gắn với trăm họ lo nước lo dân kia, không phải là những tên thư sinh vô dụng không để ý đến chuyện bên ngoài không biết củi gạo đắt chết người thì chính là loại ma quỷ đáng thương cả đời không làm được chức quan cao hoặc là vừa làm được chức quan cao thì lập tức liền toi mạng. Dính líu đến quyền thế cũng phải mang theo chút dối trá, hơn nữa quyền thế càng to, người phải càng dối trá. Mà bọn họ biết rõ ta không phải vạn năng còn muốn lựa chọn tín nhiệm ta, phần lớn là bởi vì ta vừa có thể thừa nhận ta dối trá, lại còn cất giữ một chút sự đồng tình hợp với mặt ngoài. Cho nên trước mặt ngụy quân tử ta là tiểu nhân, trước mặt tiểu nhân ta là ngụy quân tử, hẳn là nói như vậy mới đúng.”
Tô Tư nói: “Ta mặc kệ ca là tiểu nhân hay là ngụy quân tử, ngẫm lại Tô quốc sao lại truyền ra một lời đồn bất lợi với mình mới là chuyện nghiêm túc.”
Tô Khải miễn cưỡng nói: “Mật thám Nam triều phái tới đô thành cũng chỉ có mười mấy người, gieo rắc một chút tin đồn coi như là trách nhiệm của bọn họ ở đây, mấy ngày nữa là tự động lắng xuống, không có gì ghê gớm.”
“Trong miệng ca thì chẳng có gì ghê gớm.”
Tô Khải mở hai tay ra, nói: “Nếu không thì muội còn có thể khiến ta nói như thế nào? Ta là Thái tử một nước, muội còn muốn ta diệt uy phong của mình à? Đây chẳng qua là muỗi đốt, chẳng lẽ muội còn muốn ta đao to búa lớn?”
Đối với những việc chính sự này từ trước đến giờ ta đều vào tai trái ra tai phải, mà Tô Khải và Tô Tư lúc nhất trí ăn ý tranh cãi thì tự động không chú ý đến ta. Ta miễn cưỡng ghé vào trên bàn đá, bỗng nhiên nghĩ đến sáng hôm nay chẳng những xem như không thu hoạch được gì, ngược lại còn làm người ta chán nản càng thêm nghi vấn. Trước kia ta chỉ muốn biết bộ dạng hắn như thế nào, hôm nay sau khi trở về, ngay cả hắn từ đâu tới trong nhà mấy miệng ăn trong mấy mẫu đất có mấy con bò đều muốn lý giải cho rõ ràng.
Cũng may cái sự ủ rũ này không duy trì lâu lắm, ngày thứ ba ta lại lén chạy ra ngoài. Lần này ta thay đổi biện pháp ổn thỏa hơn, đầu tiên là giữ thị nữ giả làm bộ dáng của ta ở trong nội thất trước, cũng để cho A Tịch canh chừng nàng ta, ta lại giả trang thành dáng vẻ của thị nữ kia, sau khi mặc vải thô rộng rãi tầm thường thì bước ra cửa, mãi đến cái tiểu viện nam tử tự xưng Hòa Văn kia ở.
Lúc này đây khi tay của ta chống lên cửa chính nhà hắn thì hắn đang nhìn một bức tranh không biết tên; khi ta rón ra rón rén rảo bước tiến qua bậc cửa thì hắn đã cuộn bức tranh lại thu vào tay áo, ánh mắt cũng dừng trên người ta, đưa mắt nhìn trong chốc lát, khóe miệng dần dần cong lên.
Hắn rũ ống tay áo, cười nhẹ, như có như không: “Cô nương lại lạc đường sao?”
Ta hắng giọng một cái, nhìn nghiên mực tờ giấy trên bàn đá, nói: “Huynh đang vẽ sao? Tính vẽ gì thế? Có thể giúp ta vẽ một bức không?”
Lần này rốt cuộc hắn cũng chịu mời ta ngồi trên ghế đá, khiến ta phải cẩn thận dùng ánh mắt nghiêm túc miêu tả khuôn mặt của hắn một lần, sau đó lại nghe thấy hắn ung dung mở miệng: “Ta sẽ vẽ, cô nương muốn ta vẽ gì?”
Ta phục hồi tinh thần lại, chỉ chỉ vào mình, trợn mắt nghiêm túc nói: “Vẽ ta được không?”
Hắn dừng ngón tay đang vân vê chén trà lại, chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ gương mặt này không phải của cô nương. Ta có vẽ thì cũng không phải vẽ cô nương.”
Ta hùng hồn nói: “Không phải người ta đều nói vẽ đẹp thì có thể xuyên thấu qua ý niệm để bắt lấy khí chất bên trong một người sao? Chẳng lẽ huynh không thể làm được sao?”
Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ, mỉm cười nói: “Cô nương nói cũng có lý, vậy ta sẽ cố gắng. Nhưng ta vẽ tranh phải thu tiền công.”
Ta cúi đầu đi tìm túi tiền, không ngờ hắn lại nhanh chóng ném sang một câu khác hết sức thoải mái: “Tiểu cô nương, ta không thiếu tiền, cho nên ta không thu bạc. Ta chỉ nhận cái khác.”
Trước đó ta đã nghe qua không ít chuyện kinh khủng cố ý dùng để làm ta sợ từ chỗ Tô Khải, không phải lấy người nuôi cổ độc thì là dùng tiền lấy mạng, hoặc là lấy chân đổi lương thực, còn lấy mạng ra để đánh cược, vì thế ta lập tức cảnh giác nhìn hắn: “Huynh nhận cái gì?”
Hắn buồn cười nhìn ta: “Phải xem cô nương. Nếu cô nương có tuyệt kỹ đặc thù gì có thể khiến ta cảm thấy vui thì ta liền vẽ bức tranh này. Nếu như không có, vậy thì rất xin lỗi. Mặt khác, ta bổ sung một câu nữa, bức tranh ta vẽ tuyệt đối là một vật siêu giá trị.”
“…”
Mặc dù biết rõ hắn đang mèo khen mèo dài đuôi, ta vẫn thận trọng suy nghĩ một chút. Sau này ta nghĩ lại, đại khái khi đó ta cũng đã không chống đỡ nổi nụ cười hết sức đẹp mắt của hắn.
Rõ ràng là một ly rượu độc, lại không màu không vị thanh đạm như nước.
Biết khó mà lui là Tô Tư, uống rượu độc giải khát là ta.
Cuối cùng ta vẫn nhảy Phượng Khuyết Vũ chỉ có ở hoàng thất Tô quốc. Điệu múa này rất đặc quyền, chỉ có cái gọi là hậu duệ thiên hoàng quý tộc mới có thể học, hơn nữa đã học thì cũng phải tám năm trở lên. Điệu múa này cũng rất đặc biệt, rất ít người từng xem qua nó, người biết nó là vũ đạo chỉ riêng của hoàng thất Tô quốc còn ít hơn. Trước đó ta chỉ nhảy hoàn chỉnh một lần, là nhảy cho Tô Tư thân là sư phó xem.
Phượng Khuyết Vũ là một điệu múa có độ khó rất cao, nhìn thì đẹp, học thì nhàm chán. Gió cuộn nước vào trong tay áo, tiếng chuông nhỏ như có linh tính đánh thẳng lên đồ ngọc, có thể khiến cho âm thanh trong vắt kia lượn quanh xà nhà ba ngày mà không dứt; mũi chân kiễng lên xoay tròn, chân lúc thẳng lúc cong, thân thể cân bằng giống như buộc trên một tơ nhện nguy hiểm.
Lúc ta bị bắt học nó, trăm loại không tình nguyện, chỉ cảm thấy rất khổ thân. Nhưng mà đến lúc ta nhảy cho hắn xem, ta lại cảm thấy, lúc trước gắng gượng chịu đựng hết thảy cũng đều vô cùng đáng giá.
Đến lúc gần kết thúc, ta nhìn trộm từ sau tay áo che mặt, nhìn thấy ngoại sam hắn màu xanh da trời, thêu vài đường viền hoa văn, đai lưng màu xanh nhạt, ngọc bội tê giác. Hắn lười biếng nửa dựa vào bàn đá, ngón tay gõ lên thân kiếm lúc có lúc không, leng keng vang dội.
Góc tường có có sắc hoa tường vi màu lửa đỏ đang nở rộ, đẹp đẽ đầy kiêu ngạo, nhưng khóe mắt hắn hẹp dài, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, dáng vẻ hòa hoãn, không ngờ còn đẹp mắt gấp mười lần màu sắc kia.
Chờ ta múa xong một khúc, hắn nhẹ nhàng vỗ tay hai lần, mỉm cười gật đầu: “Đa tạ điệu múa của cô nương. Ngày mai hãy tới lấy tranh.”
Ta từ từ nhích đến bên cạnh hắn, ngồi xuống vị trí cách hắn không xa không gần, bĩu môi nói: “Huynh không thể vẽ ngay bây giờ sao?”
Hắn thản nhiên trả lời ta: “Lúc ta vẽ tranh không thích bị người khác nhìn.”