Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 34: Viên đường thứ ba mươi ba


Đọc truyện Hồ Ly Bán Kẹo Đường – Chương 34: Viên đường thứ ba mươi ba

Lớp bổ túc Quốc Khánh ở trong một khu dân cư nhỏ, là do một giáo viên đã nghỉ hưu mở ra, gần nhà giáo viên ấy. Đây là do Sâm Sâm tìm được trên trang web của Nhất Trung, cô và Sâm Mạt Lệ đã cùng thảo luận, cuối cùng chọn một giáo viên chuyên môn dạy kèm số học.

Kỳ nghỉ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Sâm Sâm liền đi tìm giáo viên vào học. Chương trình học ngày đầu tiên rất dễ, thầy giáo còn để cho các bạn học xem tin tức trên TV, nói với bọn họ: “Bình thường phải chú ý đến tình hình chính trị hiện nay, tương lai bạn học nào muốn thi văn tống thì dùng cũng được.”

Nhưng phần lớn bạn học đến lớp này đều chuẩn bị học lý, không muốn quan tâm đến tình hình chính trị, sau khi thầy rời đi, mọi người không nhịn được thấp giọng nói chuyện phiếm. Có người hỏi một vòng phát hiện trong lớp bổ túc này đa số đều là học sinh Nhất Trung, người kia nói: “Con mẹ nó, trường học chúng ta quá dồn ép rồi, mới lớp mười đã phải đi học bổ túc.

“Bạn học, cậu cũng học Nhất Trung sao?” Đằng trước có người quay lại hỏi Sâm Sâm.

Sâm Sâm lắc đầu: “Tớ học Minh Đức.”

“Minh Đức? Trường trung học số 14?” Người bên cạnh nghe được, hết sức kinh ngạc, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được học sinh Minh Đức ở đây. Đó không phải là trường dành cho người có tiền sao? Tương lai bọn họ cũng sẽ được mạ vàng mà xuất ngoại, về phương diện điểm số muốn thay đổi cũng không khó.

“Này, có tin đồn rằng trong trường các cậu có con trai của Lục Đình Hải, có đúng không?”

Sâm Sâm nhấp môi dưới, lắc đầu: “Tớ không biết.”

Những nữ sinh bên cạnh nói: “Chắc là giả rồi, nếu là con trai của Lục Đình Hải thì chắc đang học ở đế đô cơ.”

“Quê quán của Lục Đình Hải ở Minh Thành.” Nữ sinh nói, “Con trai ông ấy học ở đây cũng không có gì kì quái.”

“Ba Lục không phải vừa xuất viện về nhà sao? Chắc con trai cũng phải về chăm sóc. Nếu như trước kia ở Minh Thành, thì giờ chắc cũng phải về rồi.”

Các bạn học tán gẫu mấy câu, người nói vô tâm, người nghe cố ý, Sâm Sâm cảm giác như trong lòng đột nhiên bị cào một cái, không kiềm được nghĩ đến Lục Thần Dục mấy ngày trước có đưa thẻ trường cho cô giữ, nói sau khi về sẽ lấy lại, có phải cậu ám chỉ cái gì không?

Cậu… không trở lại nữa sao?

Thời gian nghỉ ngơi, các bạn học tranh thủ đi vệ sinh. Sâm Sâm đi tới bên cạnh cửa sổ, lấy điện thoại ra nhìn một chút. Cô sợ sẽ có lúc Sâm Mạt Lệ kiểm tra điện thoại, nên đã xoá hết mấy nam sinh có quan hệ, với mấy người không liên quan đến học tập trên WeChat, phía dưới tên cậu trong khung chat là một khoảng trống.

Lục.

Một chữ cái tên họ cùng một dấu chấm, là tên WeChat của cậu, hình đại diện là một cái bao cát màu đen, ánh sáng rất kém, có thể là tuỳ tiện chụp ở đâu đó.

Cậu sẽ không trở lại sao? Sâm Sâm nghĩ trong đầu, nếu như sau này cậu không đi học ở Minh Đức nữa, hoặc là cậu từ nay về sau sẽ không xuất hiện nữa, thì như thế nào?

Đôi với cô chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì, cũng chỉ là bớt đi một người bạn học. Hơn nữa còn là người bạn học có tính khí nóng nảy, cậu ta không học ở đây nữa thì thôi, chả có vấn đề gì.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến khả năng này, trong lòng cô cảm thấy có chút… trống trải.

Loại cảm giác này có chút kỳ quái, giống như bọn họ là bạn rất thân vậy, nhưng thực tế thì không phải.


Ting.

Sâm Sâm đang trầm tư mờ mịt, lúc điện thoại sắp tối đi, liền xuất hiện một tin nhắn mới, trùng hợp, chính là tin nhắn phía dưới khung chat người này, khoảng trống trắng tinh đột nhiên nhiều thêm một tin nhắn.

Lục.: “Đang học sao?”

Sâm Sâm lấy lại tinh thần, theo bản năng bắt đầu đánh chữ “Cậu có trở lại không?” Trước khi gửi còn do dự một chút, lại xoá nội dung trước đó, đánh chữ lần nữa “Đang học”, đánh xong lại suy nghĩ một hồi, lần nữa xoá đi.

Trả lời cậu sớm mấy giây, có vẻ hơi quái dị.

Thầy giáo số học mang kính lão đi ra, nói với mọi người: “Các bạn học, chuẩn bị học thôi.”

Sâm Sâm về chỗ, lần này trong lớp chỉ có mấy người, có hai bạn học vào nhà vệ sinh vẫn chưa trở lại. Cô cúi đầu xuống, nhân cơ hội nhanh chóng đánh mấy chữ, sau đó cất điện thoại vào.

Đế đô, căn nhà sang trọng.

Lục Thần Dục ngồi trên ghế sô pha bằng da thật chơi Zelda*, câu được câu không nói chuyện với ba mình đang ngồi trên xe lăn, chú cậu thì mặt nở nụ cười ngồi tiếp chuyện bên cạnh, thỉnh thoảng trả lời anh rể mấy câu liên quan tới phương diện làm ăn. Quan phu nhân từ trên lầu đi xuống, sờ đầu Lục Thần Dục một cái, ôn nhu nói: “Tiểu Thần, con về cũng được hai ngày rồi, sao cứ ở nhà suốt thế? Không định rủ bạn ra ngoài chơi sao?”

*The Legend of Zelda (viết tắt là Zelda) là một trong những series game lớn nhất mọi thời. Tính đến thời điểm hiện tại The Legend of Zelda đã bán được hơn 55 triệu phiên bản trên toàn thế giới xuyên suốt các hệ máy console của Nintendo: Nes, Snes, Nintendo 64, Gamecube, Wii và các hệ máy cầm tay của Nintendo: Gameboy, Gameboy Color, Gameboy Advance, Nintendo DS. ( Theo Wikipedia)

Lục Đình Hải hai tay chống gậy, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe* trên cổ tay bà, nhắc nhở: “Bà nó, đã ba giờ rồi, không phải nên chuẩn bị bữa trà chiều rồi sao?”

*Patek Philippe & Co. (PP) là một nhà sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ, được thành lập năm 1851 có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux. Hãng thiết kế sản xuất đồng hồ và bộ chuyển động đồng hồ, trong đó có những chiếc đồng hồ cơ cực kì tinh xảo. Rất nhiều các chuyên gia, người hâm mộ đồng hồ đánh giá Patek Philippe là thương hiệu đồng hồ đeo tay có uy tín nhất trên thế giới. (hình ảnh)

Năm 2014, hãng Patek Philippe & Co xuất xưởng 7 chiếc đồng hồ đeo tay có tên khai sinh là Grandmaster Chime 5175. Đây là loạt sản phẩm kỷ niệm 175 năm ngày thành lập và mất đến 8 năm để chế tác. Hãng chỉ giao 6 chiếc Grandmaster Chime 5175 cho khách hàng. Chiếc còn lại sẽ được lưu giữ trong bảo tàng của hãng. Giá mỗi chiếc Grandmaster Chime 5175 tương đương 60 tỉ đồng tiền Việt. ( Theo Wikipedia)

“Được, chồng.” Quan phu nhân nói, “Em lập tức đi làm.”

Căn biệt thự sang trọng như vậy mà không có một bóng người giúp việc, rất nhiều chuyện vặt vãnh từ lớn đến nhỏ đều do một tay Quan phu nhân tự mình làm. Lục Thần Dục liếc nhìn bóng người mẹ mình một cái, buông máy chơi game xuống, sắc mặt hờ hững: “Con không muốn ăn vặt.”

“Vậy để mẹ rót cho con ly trà nhé?” Quan phu nhân hỏi.

Thấy bà còn đứng ở phòng khách, Lục Đình Hải có chút không vui, thúc giục: “Bà nó!”

“Anh rể không cần phải gấp.” Quan nhị thiếu gia cười nói, “Tiểu Thần vừa mới về, cũng nên để chị nói chuyện với nó một chút.”

Lục Đình Hải nhìn đồng hồ, mặt không thay đổi nói: “Ba rưỡi anh còn phải đi tập bài trị liệu, chỉ có hai mươi phút để uống trà chiều thôi.”


“Bây giờ em sẽ đi làm ngay đây.” Quan phu nhân vội vàng đi xuống bếp, tất bật chuẩn bị.

Quan nhị thiếu gia nhìn bóng lưng bận rộn của chị mình, không khỏi có chút cảm khái, phụ nữ nhà họ Quan bọn họ sau khi lấy chồng phần lớn đều ở nhà giúp chồng dạy con, trước kia anh ta cảm thấy mình phải ra ngoài xã giao đã rất mệt mỏi, bây giờ nhìn lại, nghĩ đến việc chỉ cần lo liệu cuộc sống của mọi người trong nhà, cũng không dễ dàng gì.

“Vân Phong, cậu mới vừa nói gì?” Lục Đình Hải cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.

“Em nói là khoảng thời gian này anh rể yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, chăm sóc cho chị em một chút, lúc trước chị em cũng cực khổ nhiều rồi.” Quan nhị thiếu gia nói, “Em cùng lão Lục sẽ xử lý tốt công việc hằng ngày của tập đoàn, bảo đảm lúc anh quay về, em sẽ trả lại một Lục thị có trật tự cho anh.”

“Cậu nói không sai, nhà may của lão Lục khoảng thời gian này may mà có hai chị em cậu.” Lục Đình Hải cảm thán, “Chỉ dựa vào một mình thằng nhóc ăn chơi trác táng đấy nhất định sẽ không làm được.”

“Anh rể quá khen rồi thật ra thì công sức lão Lục đóng góp cũng rất nhiều.”

Hai người nói chuyện một hồi, Quan phu nhân bưng điểm tâm tới, đưa cho mỗi người một ly trà nóng. Lục Thần Dục không muốn, hướng bà lắc đầu, Quan phu nhân cầm ly trà đứng bên người cậu, ân cần hỏi: “Tiểu Thần, gần đây có phải tâm trạng con không tốt không?”

“Bà nó, bà ngồi bên đó đi.” Lục Đình Hải nói.

Quan phu nhân đi tới, ngồi xuống cái ghế gỗ đỏ, tầm mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên người con trai. Lục Thần Dục thấy bà đi đến bên kia liền nhìn một cái, khi đụng phải ánh mắt bà cậu liền nở nụ cười dịu dàng, gân xanh trên chân mày hơi nhảy lên.

“Liên quan đến chuyện đi học của Tiểu Thần, chút nữa anh còn phải đi thương lượng với ba vợ một chút.” Lục Đình Hải nói.

Quan nhị thiếu gia gật đầu: “Được, chờ lát nữa em sẽ nói chuyện với ba em.”

“Mọi người nói chuyện đi.” Lục Thần Dục đứng dậy đi lên lầu, “Dù sao thì con cũng sẽ quay lại Minh Thành.”

Ba người trong phòng khách ai cũng nhìn cậu, Lục Đình Hải lắc đầu than thở: “Bà nó này, bà nói xem cái tính tình này của nó di truyền từ ai đây?”

“Chút nữa em sẽ tìm nó nói chuyện một chút.” Quan phu nhân vội vàng nói, “Đứa nhỏ này đang ở tuổi dậy thì, có chút phản nghịch là chuyện bình thường.”

Lục Thần Dục vào phòng, ném máy chơi game một cái, cảm giác phiền muộn bị đè nén vẫn quanh quẩn ở ngực. Cậu đứng yên, từ từ điều chỉnh hô hấp đang dần rối loạn, đặt mông ngồi xuống, tiện tay cầm điện thoại đang đặt ở đầu giường.

Rất nhiều chấm đỏ.

Cậu nhanh chóng liếc nhìn, không muốn trả lời. Kéo xuống tận cuối danh sách, có một cái đầu hình hồ ly được vẽ tay. Cậu nhớ cô đã nói kỳ nghỉ phải đi bổ túc, tiểu cô nương này thật ra cũng không dễ dàng, giật mình, trả lời tin nhắn cô: “Đi học sao?”

Mới vừa gửi xong cậu thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập”, lông mày nhướng lên, cô lại đang xem điện thoại, trùng hợp vậy sao? Lục Thần Dục kiên nhẫn chờ cô trả lời, kết quả “Đối phương đang nhập” không thấy, cũng không thấy tin nhắn trả lời của cô. Cậu cau mày, vừa định hỏi cô làm sao, lại thấy lời nhắc nhở “Đối phương đang nhập”, chờ hai giây, vẫn không có động tĩnh.


Thế nào, cho cậu một câu trả lời cũng khó khăn như vậy sao?

Được.

Lục Thần Dục giễu cợt, ném điện thoại đi, lúc này màn hình chợt sáng lên, một tấm hình được gửi tới. Khoé mắt cậu khẽ động, nhanh chóng lấy điện thoại về.

Trong hình là thẻ học sinh của cậu, bị một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn cầm lấy, đầu ngón tay út vừa nhỏ lại trắng, giống như bạch ngọc.

Sâm Sâm: “Cậu phải về lấy nha.”

Thì ra vừa rồi cô chụp hình, Lục Thần Dục cong môi, cậu dĩ nhiên phải về rồi.

Nghĩ đến những ngày tháng ở Minh Thành, nơi đó còn có cô, ấm ức tích tụ trong lòng dần dần biến mất. Để điện thoại xuống, cậu đi ra khỏi phòng, tay chống lan can nhìn ba người trong phòng khách.

“Cậu, kỳ nghỉ lần này cậu ở bên này thêm mấy ngày đi.”

Ba người lớn đồng thời ngẩng đầu nhìn cậu, Quan nhị thiếu gia cười hỏi: “Tiểu Thần, có chuyện gì không?”

“Không có.” Ánh mắt Lục Thần Dục từ trên người anh chuyển tới trên người Quan phu nhân, thờ ơ nói, “Lâu rồi không gặp cậu, muốn nói chuyện với cậu một chút.”

Lục Đình Hải đặt ly trà lên bàn, Quan phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền mỉm cười.

Cả ngày hôm qua chỉ làm bài tập, Sâm Sâm ngủ có chút sâu, khi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã gần tám giờ, là Sâm Mạt Lệ lên gọi cô dậy.

“Mẹ chiên trứng rồi, con đến ăn đi.” Sâm Mạt Lệ nói.

“Không kịp rồi, mẹ.” Sâm Sâm rửa mặt xong vội vàng lấy cặp sách, “Con xuống lầu mua bánh mì và sữa chua là được rồi.”

“Đứa nhỏ này…” Sâm Mạt Lệ cau mày, “Ngày cuối cùng rồi, còn luống cuống như vậy.”

Sâm Sâm vẫy tay với bà, ra khỏi cửa, nhanh chóng chạy xuống siêu thị dưới lầu. Đang đứng trước cửa là vợ chủ siêu thị, mới sáng sớm đã có mười phần tinh lực, đang nói chuyện phiếm với hàng xóm.

“Hạo tử của chúng tôi đang học ở Tam Trung, nếu lần này thi được, có thể giữ vững tình trạng này trong ba năm tiếp theo thì khoa chính quy của đại học là không vấn đề gì rồi.” Bà chủ nhà hớn hở cười nói.

“Mẹ! Đừng ép con!” Lưu Hạo đang phụ xếp hàng ở bên trong không nhịn được hét lên.

“Thật tốt quá.” Bà nội hàng xóm hâm mộ nói, “Cháu gái nhà chúng tôi cả ngày chỉ biết chơi. Khi tôi hỏi thành tích của nó, nó còn không thèm nói với tôi!”

Sâm Sâm cầm bánh mì và sữa chua đến tính tiền, bà chủ nhà thấy cô đeo cặp, hỏi: “Cô bé, kỳ nghỉ này cháu cũng không nghỉ ngơi sao? Cháu bổ túc cũng một tuần rồi, còn kém môn nào sao?”

“Trung thu ngày mai cháu mới nghỉ ạ.” Sâm Sâm nói thật, “Số học của cháu không tốt, cần phải tăng cường một chút.”

“À.” Bà chủ nhà kéo dài âm cuối, tỏ vẻ hiểu biết, “Con gái thường yếu toán lý hoá, Hạo tử nhà dì lại ngược lại, tiếng Anh là môn kém nhất của nó! Đúng rồi, kỳ thi lần này đã có điểm rồi, cháu đứng hạng bao nhiêu thế?”


“Mẹ!” Lưu Hạo lại hét lên, “Tiếng Anh của con có đạt yêu cầu hay không thì mẹ cũng không nên phá hình tượng của con trước mặt người ta chứ!”

“16.” Sâm Sâm cúi đầu quét mã để trả tiền, thanh âm rất nhẹ.

“Cái gì?” Bà chủ nhà sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi, “Là hạng của toàn thành phố sao?”

Không thi đậu Nhất Trung và Tam Trung, Sâm Sâm có chút ngượng ngùng gật đầu, cầm bánh mì và sữa chua ra cửa, vẫy tay với bà chủ nhà: “Dì, gặp lại sau.”

Bà chủ nhà nhìn cô mỉm cười, cảm giác gương mặt đó như đang sáng lên. Bà hoảng hốt nghĩ lại, ngày hôm qua con trai nhận được tin nhắn thông báo, nói cậu thi được hạng 300 hoặc hơn 400, trong lòng bà nhất thời trở nên tức giận, nghiêng đầu hô to: “Hạo tử, sau này con phải học tập cô bé lầu trên nhiều hơn nghe chưa!”

“Sao?” Lưu Hạo không hiểu đi ra.

Bà chủ nhà nhìn dáng vẻ của cậu, tức giận mà không có chỗ phát tiết, nói: “Đừng đứng ngốc ở đây nữa, nhanh đi học bài đi!”

“Bây giờ đang là ngày nghỉ mà.”

“Nghỉ cái gì mà nghỉ! Nhanh đi học bài đi!”

Sâm Sâm thường xuyên nghe được bà dùng tông giọng sư tử gầm để nói chuyện với người nhà, đã thành thói quen, cô vội vã chạy đến trạm xe buýt, cuối cùng cũng đến kịp giờ học. Hôm nay là ngày bổ túc cuối cùng, thầy giáo chỉ lấy tiền của nửa ngày, buổi chiều liền cho bọn họ nghỉ.

Bổ túc kết thúc, Sâm Sâm hai vai đeo cặp đi ra, đi một vòng trong tiểu khu. Hai ngày trước cô thấy có hai cô gái trẻ mặc Hán phục chụp hình trong tiểu khu, đi theo nhìn một cái, tìm được một cái ao nhỏ yên tĩnh nhưng phong cảnh cũng không tệ.

Sâm Sâm đi trước sau nhìn một chút, thấy không có người đi qua, vì vậy để cặp xuống, lấy điện thoại và giá đỡ ra, điều chỉnh tốt vị trí, sau đó mở chức năng quay video trên điện thoại, đặt trên một pho tượng.

Cô lấy mặt nạ từ trong cặp ra, đeo lên, nhìn điện thoại trước mặt, mỉm cười.

Kết thúc động tác cuối cùng, Sâm Sâm dừng lại thở gấp, tiến lên tắt thu hình, khoé mắt khẽ động, phát hiện trong video nhiều thêm một bóng người. Trong lòng cô lộp bộp một cái, người nọ đang đứng trên đường mòn, nửa người bị cây xanh che kín.

Sâm Sâm đột nhiên xoay người, nhìn thấy đối phương giơ điện thoại lên, mặt bị che lại, chỉ mặc áo sơ mi quần dài đơn giản, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Người nọ biết bị phát hiện, để điện thoại xuống, chậm rãi đi xuống bậc thang, đi tới chỗ cô

Sâm Sâm mở to hai mắt, biểu tình từ sợ hãi biến thành kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn cậu, đôi mắt chớp chớp, không cách nào tin được.

Thiếu niên từ từ đến gần, đứng trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó giơ tay lên, lấy mặt nạ trên nửa mặt cô xuống.

Đằng sau chiếc mặt nạ hồ ly, là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.

Cậu hạ tầm mắt, yên lặng nhìn cô một hồi lâu, khoé môi hơi cong.

“Tôi về rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.