Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 93


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hai ngày một đêm đó, vệ tinh trên bầu trời đã bay qua mục tiêu vô số lần, địa hình chung quanh, kết cấu phòng ốc, vị trí của người dân thường cùng những người có trang bị vũ khí, toàn bộ đều được gửi tới hệ thống mũ giáp của đội viên, để bọn họ nắm rõ.

Đội ngũ của 3 đội đều dọc theo con đường tốt nhất đã được tính toán trước đó mà tiến vào làng, một tiểu đội quét sạch vòng ngoài, một tiểu đội thì khống chế mấy phòng ốc quan trọng, một tiểu đội thì tiến thẳng đến nhà đá của Adam.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, kẻ địch chưa kịp bắn phát súng nào, thì đã bị bọn họ giết hoặc bắt, khống chế được.

Lâm Tĩnh lập tức cảm thấy kỳ lạ, thấp giọng nói: “Nếu như ở đó thật là Adam, phần tử khủng bố trong thôn lại không nhiều, sao gã lại có gan lớn như vậy nhỉ?” Hắn vừa nói vừa tiến hành kiểm tra dò xét tin tức truyền đến từ tiền tuyến, xác nhận ở đó có vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn hay không.

Trong từng hệ thống tác chiến từng binh sĩ của nguyên bộ bộ đội đặc chủng đều có hệ thống tổng hợp lại dò xét, tương đối mẫn cảm với địa lôi, thuốc nổ, hiện nay lại không hề phát hiện điểm gì khác thường.

Tam đội trưởng đang ở tiền tuyến đã có nhiều năm kinh nghiệm thực chiến, hành động khá cẩn thận, dù cho tình huống khác thường, thì vẫn dựa theo kế hoạch cũ mà tiến đến vây quanh căn nhà nơi mà Adam đang ở.


Tiểu đội đột kích chọn xong vị trí, liền phá cửa xông vào, yểm trợ cho nhau mà tiến vào trong phòng. Bên trong cực kỳ vắng vẻ, không hề có ai cả, tín hiệu nhiệt từ cơ thể con người luôn biểu hiện bên trong có người cũng chợt biến mất.

Thành Thước cũng giống như những người thuộc bộ tác chiến của hắn vậy, cùng một hệ thống kết nối với Lâm Tĩnh, đều tiếp nhận được tin tức đồng bộ. Lúc này thấy trong phòng không có ai, mấy bộ môn khác đều giật mình, lập tức phân tích tin tức, tra tìm vệ tinh, tiếp nhận tin mới nhất, nhanh chóng đọc các số liệu cùng hình vẻ. Thanh âm của mọi người đều nhẹ, nhưng khiến trong toàn bộ bộ tác chiến lại tràn ngập sự khẩn trương.

Tiểu đội đặc chủng đang ở trong phòng kia tra xét, liền phát hiện có một đường hầm nhỏ ở bên góc tường.

Lâm Tĩnh không có hé răng, nghe thấy tiểu đội ở tiền phương dựa theo trình tự quy định mà tiến hành dò xét báo cáo. Không có khí độc, không có bẫy, không có vết tích hỏa hoạn, không có vết tích vũ khí sinh hóa, tất cả đều bình thường, khiến hắn cảm thấy quỷ dị vô cùng.

Hắn trầm mặc chốc lát, quả đoán hạ lệnh: “Tiến vào đường hầm truy đuổi.”

“Yes, sir.” Đội trưởng lập tức dùng tay ra hiệu, mệnh lệnh đội quân mũi nhọn chui vào đường hầm, sau đó bọn họ lần lượt theo sau.

Tiểu đội canh ở bên ngoài lập tức chia ra, phân nửa tiến vào trong, để bảo vệ cho cửa đường hầm không bị phá hủy.

Con đường hầm cứ tà tà mà hướng chếch xuống dưới lòng đất, đường như vậy rất khó để vệ tinh trên bầu trời tra ra được, nhưng chỉ cần biết được phương hướng đại thể, cũng có thể nhận ra. Chốc lát sau, đã có bộ môn kỹ thuật đem số liệu của vệ tinh quân sự phát hiện, phân tích rồi chuyển thành hình ảnh, gửi tới chỗ Lâm Tĩnh, ở trên biểu thị có mười mấy người đang ở trong chỗ sâu của đường hầm mà không ngừng tiến nhanh về phía trước, trải qua phân biệt sơ bộ, trong đó có Adam.


Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày, tuy rằng cảm giác việc này quá mức dễ dàng, thế nhưng đôi khi sự tình chính là xảo diệu như thế, trong lịch sự cũng từng có tiền lệ, ví dụ như lúc trước thủ lĩnh của bọn phản quân Chechnya ở trong xe đậu ngoài thôn gọi vài phút điện thoại, lại bị gián điệp nước Nga xác định tín hiệu, điều khiển máy bay chiến đấu xoay quanh xe phóng tên lửa, khiến gã nổ đến phấn thân toái cốt. Vệ Thiên Vũ cũng thường chỉ bằng vào đường dây điện thoại của đối phươg mà tìm ra được kẻ địch, khiến người đó không cách nào lẫn trốn được. Nghĩ vậy rồi, hắn liền hạ lệnh, để đội đột kích tiền phương toàn lực truy kích.

Đúng lúc này, Thành Thước cầm theo máy tính bước vào, nghiêm túc mà nói: “Lâm tư lệnh, tôi cho rằng cái tên Adam kia là một tên thế thân, tên Adam chân chính đang ở đây.”

Lâm Tĩnh nhìn màn hình vi tính mà y đưa ra trước mặt, ở trên đó có bóng người lay động, đang di chuyển nhanh tróng bóng đêm. Những tên đó đều cầm vũ khí, trong đó có một tên đội khăn trên đầu, chỉ lộ ra con mắt hung hãn khắc sâu, khiến hắn cực kỳ quen thuộc. Đó chính là con mắt giống y đúc Mohammed.

“Đây là chỗ nào?” Hắn nhìn 1 hồi, cũng không phán đoán ra được địa hình chung quanh. Bóng đêm quá nặng, dùng mắt thường khó mà phân biệt.

“Ngay gần chỗ chúng ta, cách ban chỉ huy không tới 5km, hướng Tây Bắc.” Thành Thước rất bình tĩnh mà nói. “Tôi phán đoán mục tiêu của chúng chính là chúng ta.”

Lâm Tĩnh không có chần chờ gì, lập tức hướng ra phía ngoài tuyên bố mệnh lệnh, muốn toàn thể nhân viên trong ban chỉ huy lập tức chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị đón địch.

Thành Thước chờ hắn hạ lệnh xong, mới tiếp tục giải thích: “Vũ khí mà chúng mang theo có cả tên lửa phòng không vác vai (1), súng trường đột kích, súng tự động, súng lục, thuốc nổ plastic cường lực, lựu đạn, còn có thêm vũ khí lạnh, không có vũ khí sinh hóa và vũ khí hạt nhân.”


Lâm Tĩnh gật đầu, thành khẩn mà nói với y: “Cám ơn.”

“Lâm tư lệnh đừng khách khí, đó là công việc của tôi mà.” Thành Thước mỉm cười, trở lại phòng làm việc sát vách.

Lôi Hồng Phi nghe ở bên ngoài vang lên tiếng khẩu lệnh cùng tiếng chạy bộ.

Adam sử dụng kỹ thuật tiên tiến, ở thôn xóm phương xa cùng vùng núi hoang gần đó dùng tín hiệu ngụy trang bao trùm, để bọn họ đều nhận được tin giả. Lúc trước bọn chúng cũng dùng chính cách này để che kín hậu phương, do đó nắm được phần lớn thời gian, vây khốn Ninh Giác Phi ba ngày ba đêm, khiến cho hắn phải ngọc thạch câu phần. Kỹ thuật này quá tiên tiến, người làm ra phải là cao thủ, nhân viên kỹ thuật trong ban chỉ huy đều không thể phát hiện được, càng đừng nói phá hủy được nó, nhưng Vệ Thiên Vũ khi còn ở Bắc Kinh đã từng nghiên cứu qua phương pháp này, tìm ra được chút đặc điểm, bởi vậy Thành Thước khi nhận được tin tức mà tiền phương gửi về có chút vấn đề, vì vậy mới dùng cách mà Vệ Thiên Vũ từng đề cập qua mà thử phá hủy nó, quả nhiên tìm được kẽ hở, bắt đầu tra xét ra được tình huống thực sự.

Hiện tại với cự ly 5km cũng xem như gần trong gang tấc rồi, mệnh lệnh mà Lâm Tĩnh đưa ra chưa được bao lâu, thì vài loại đạn đạo loại nhỏ không ngừng gào thét bay tới.

Hệ thống phòng ngự trong ban chỉ huy lập tức khởi động, loại phi đạn nhỏ dưới sự chỉ huy của hệ thống máy tính mà tự động phóng ra, trên không trung chuẩn xác mà bay thẳng tới từng quả đạn đạo.

Chỉ nghe vài tiếng nổ “Oanh, oanh, oanh”, bầu trời nổ tung thành một ngọn lửa lớn, khiến mặt đất chấn động không ngừng.

Đèn ở trên các tòa gác cao của bốn mặt Ban chỉ huy đều mở, ánh sáng mạnh tạo hình quạt lớn hướng thẳng về phía trước. Hơn mười quả pháo sáng cũng lập tức được bắn ra, di chuyển trong không trung, kéo dài không tắt, khiến cho toàn bộ vùng đất đó sáng bừng lên.


Mấy tin giả chỉ có thể lừa được máy, nhưng không thể lừa được con mắt người, phần tử khủng bố đến đây đánh lén tất cả đều hiện rõ thân ảnh mình trước mắt mọi người. Bộ đội cảnh giới ở trên bốn mặt Ban chỉ huy, đội trưởng đảm nhiệm chỉ huy, lập tức ra lệnh, tiếng súng vang lên rầm trời, đạn như mưa không ngừng bắn ra, đạn hỏa tiễn cũng không ngừng mà bắn về phía trước, nổ lớn thành một vòng khói lớn.

Lôi Hồng Phi đứng dậy đi tới ngoài cửa sổ, ngưng mắt nhìn thẳng ra phía ngoài, trong lòng ngứa ngáy vô cùng. Ngọn lửa lớn khi thì bùng cháy, khi thì tắt, phản chiếu lên khuôn mặt y, mang lại một cảm giác thật đặc biệt.

Lâm Tĩnh vẫn đang cúi đầu công tác trên bàn, tra tìm bộ đội đóng quân hoặc là chấp hành nhiệm vụ gần đó, mệnh lệnh cho bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới đây, bọc đánh phía sau, tranh thủ để có thể tiêu diệt bọn địch dám xâm nhập vào địa bàn, nếu như có thể bắt sống Adam được thì càng tốt.

Lôi Hồng Phi quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh cùng bộ tham mưu đang cực kỳ bận rộn, liền lặng yên không tiếng động mà chạy ra ngoài, nói với Trần Kiến Hữu bên cạnh: “Đi, đi tìm cho tôi vài cây súng vừa tay đi.”

Trần Kiến Hữu biết y đã ngứa tay, nhưng liền ngăn cản: “Tướng quân, vị trí của anh không thích hợp.”

“Ở đây còn có Lâm tư lệnh chỉ huy, tôi không thể xen vào, nếu không thì càng lộn xộn hơn.” Lôi Hồng Phi khoát tay chặn lại. “Đi đi đi, nhanh lên, lấy cho tôi vài khẩu súng đi.”

Trần Kiến Hữu không có biện pháp, chỉ có thể chạy đi kiếm mấy quan quân mà mình quen biết, lấy được hai cây súng trường đột kích cùng một túi đạn tới.

Lôi Hồng Phi cầm cây súng loay hoay một chút, nhìn một chút túi đạn được chất đầy, liền kích động mà chạy thẳng ra bên ngoài.HẾT CHƯƠNG 93

(1) Hand-carried missile system


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.