Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 156


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Sau khi Vệ Thiên Vũ bị thương, Lăng Tử Hàn đã từng nói với Lôi Hồng Phi, khi hành động lần này kết thúc, thì cậu sẽ cùng Vệ Thiên Vũ chính thức kết hôn, cho nên lúc nghe Long Tiềm nói hai người họ dự định sẽ đăng ký, thì y cũng không kinh ngạc lắm. Thế nhưng, ngày cụ thể thì chẳng ai biết rõ cả, Lăng Tử Hàn chỉ nói là sau khi Đồng Duyệt xuất viện rồi mới quyết định, vì vậy Lôi Hồng Phi liền giao cho anh em Tiêu Diêu cùng Đồng Húc 1 nhiệm vụ, nếu bên chỗ Lăng Tử Hàn hoặc Vệ Thiên Vũ có tình huống gì, thì phải lập tức gọi điện tới báo cáo.

Sau khi Đồng Duyệt xuất viện, Lăng Tiêu, Lăng Diêu liền gọi cho Lôi Hồng Phi, thần thần bí bí mà nói: “Bác Hổ, ba cùng cha nói là cuối tuần này sẽ đi đăng ký. Tụi con có hỏi ba rồi, ba nói là kết hôn đó.”

Lôi Hồng Phi tinh thần đại chấn: “Rất tốt, rất tốt, đợi đến ngày hai người họ kết hôn, chúng ta sẽ đi nháo bọn họ.”

Hai nhóc quỷ liền hăng hái mà gật đầu: “Dạ dạ, tụi con sẽ lập tức báo cho các chú cô dì bác khác, cùng nhau tới nháo, haha.”

Trong đám con nuôi đông đúc của Lôi Hồng Phi, thì y thích nhất chính là hai đứa nhóc con lúc nào cũng lanh lợi này. Mấy đứa nhóc khác dù có bướng bỉnh thì mình cũng dễ dàng nắm bắt được chúng, chỉ có hai nhóc này, suy nghĩ của chúng luôn khiến người khác chẳng bao giờ đoán ra. Thế nhưng, nhóc con như thế mới là thiên tài chứ.

Lôi Hồng Phi cúp máy, vuốt cằm suy nghĩ một chút, sau đó chạy đi tìm Lâm Tĩnh, suy xét nên tặng quà gì cùng nháo động phòng thế nào.

Một tuần chớp mắt thoáng qua, Lăng Tử Hàn quả nhiên cùng Vệ Thiên Vũ đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh chạy xe tới trước chặn người. Mới vừa tới cửa, đã thấy Long Tiềm, Trương Hải Dương cùng mấy người bạn của Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ đều đã ở đó.

Bọn họ xuống xe, mỉm cười bắt chuyện cùng nhau, sau đó bắt đầu mạnh mẽ khiển trách đôi tình nhân ý đồ giấu diếm sự thực, dám bí mật kết hôn, tất cả đều tức giận, hôm nay nhất định phải nháo động phòng.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vừa ra tới cửa, một đám người lập tức nhào tới, Lôi Hồng Phi làm khó dễ trước hết: “Tử Hàn, chúng ta vừa sinh chính là anh em, đây là chuyện chung thân đại sự của em, mà em lại chẳng thèm nói tiếng nào với anh, có ý gì đây?”


Lăng Tử Hàn đã suy đoán ra là do hai đứa con mình truyền tin ra ngoài, đành bất đắc dĩ mà giải thích, “Hôm nay chỉ là đăng ký mà thôi, vốn về nhà rồi mới thông báo cho mọi người sau, ngày mốt sẽ tụ họp lại.”

Lôi Hồng Phi hừ một tiếng: “Không được, nếu hôm nay hai người kết hôn, thì hôm nay chúng tôi sẽ nháo động phòng.”

Những người khác đều hưởng ứng.

“Đúng đúng, hôm nay sẽ nháo động phòng.”

“Ngày mai cũng muốn nháo.”

“Ngày mốt tiếp nhận lời mời của hai người, tụ họp lại.”

“Sau đó nháo tiếp.”

“Nói chung, không nháo không dẹp được phẫn nộ trong lòng dân.”

“Ha ha, nói đúng.”

Triệu Thiên lấy ra một chai champagne lâu năm hàng quý hiếm, dùng sức mà lắc, đưa ngón tay bật nút, sau đó nút gỗ liền bật ra, toàn bộ bọt văng tung tóe, dính lên người Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ.


Tất cả mọi người đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, chỉ e thiên hạ bất loạn.

Lăng Tử Hàn không có biện pháp, chỉ đành lau bọt trên mặt, cười mời bọn họ: “Được rồi, nếu mọi người đã tụ đông đủ, thì cùng nhau về nhà tôi thôi.”

Cả đoàn xe cùng nhau lao ra, chạy vào Mai Uyển.

Trong đại viện luôn luôn yên tĩnh lập tức náo nhiệt, Triệu Thiên trong lòng như chứa túi bảo khố lập tức lấy ra một đống chữ 囍 đỏ tươi cùng một đám hoa hòe, một đám nhóc lập tức hăng hái mà chạy đi dán khắp chốn, treo, tiếng cười đùa vang vọng trong phòng ngoài phòng, tràn đầy vui sướng.

Bọn họ nháo như thế, thì biết rõ người tới là người quen thân, vì thế, Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt tất nhiên đi ra bắt chuyện người lớn, sau đó chúc phúc cho Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ. Do cả hai người họ đều công tác tại Cục Quốc An, nên luôn trầm lắng, vì thế, người tới tham dự đa phần đều là người ở hai giới quân đội và tình báo, còn những người thuộc giới khác thì không thấy.

Người lớn đi thì dẫn theo con nít, dẫn tới chỗ anh em Tiêu Diêu, cho chúng vui đùa, còn người chưa thành gia thì một mình tới tham dự, dù sao chỗ này cũng không phải chỗ của người bình thường, không thể tùy tiện dẫn người tới.

Phương Quốc Cơ cùng Phương Thành vừa xuất hiện, thì đã lập tức bị kéo đi. Mấy người già thì ở phòng khách trên lầu kể chuyện chuyện trò vui vẻ, còn Phương Thành được Lôi Hồng Phi có nhiệm vụ tiếp đãi khách bị kéo về một chỗ khác, giả bộ hư tình giả ý mà cười dẫn anh vào phòng khách.

Phương Thành mặc thường phục, điệu thấp nho nhã, phong độ bất phàm, thế nhưng anh cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ một mực mỉm cười gật đầu, nói ra câu nào cũng đầy ý vị thâm trường, khiến Lôi Hồng Phi ngầm bực mình không ngớt.

Hai người họ cười tủm tỉm đi tới phòng khách, tiếng động lớn mang theo sóng nhiệt ập vào mặt. Do người quá đông, nên Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ bị vây trong đám người, bọn họ không ai tiến lên đó, chỉ đứng một bên tiếp tục nói chuyện.


Mặc dù có nhiều người khiến họ trở tay không kịp, nhưng bộ phận bảo đảm hậu cần trong Mai Uyển đã lập tức điều tới rất nhiều nhân viên phục vụ từ cục phục vụ, thực đơn nhanh chóng có, mấy đầu bếp nổi tiếng chuyên làm tiệc tùng cũng dẫn theo trợ thủ của mình lần lượt phòng bếp ở Mai Uyển bắt đầu nấu nướng. Trong biệt thự trước tiên mang lên vang đỏ cùng điểm tâm tinh xảo, để mọi người cùng nhau uống nhẹ rồi trò chuyện qua thời gian, sau đó mới chính thức khai tiệc.

Các tướng quân, bộ trưởng thế hệ trước ai cũng oán giận Lăng Nghị: “Lúc anh cùng Đồng viện trưởng kết hôn, dù ban đầu là đột nhiên tập kích chúng tôi, nhưng cuối cùng tốt xấu gì cũng đã chịu mời tụi tôi tới uống rượu mừng. Còn giờ con trai anh kết hôn, ngay cả mời khách cũng không có, quá đáng rồi đấy.”

Lăng Nghị ha hả cười không ngừng: “Cái này đều do Tử Hàn cùng Thiên Vũ quyết định, tôi làm cha đương nhiên sẽ không can thiệp rồi. Các anh đừng có nói tôi, con nhà các anh đứa nào mà chẳng có ý kiến riêng, các anh cũng đâu có quản được đâu.”

Trước mặt người ngoài ông luôn thể hiện sự tao nhã, khi còn trẻ thì trầm mặc nội liễm, hiện tại càng thêm lô hỏa thuần thanh, trở về bản chất thật của mình, ra bộ dạng một ông già có một cuộc đời mỹ mãn, chẳng màn tới bất kỳ chuyện gì, khiến cho Phương Quốc Cơ cùng Lôi Chấn ai cũng ước ao vô cùng.

Lôi Chấn thở dài: “Anh hiện tại là con cháu cả sảnh đường, thằng quỷ thối nhà tôi một chút tin cũng chẳng có, đến giờ vẫn còn độc thân, cũng không biết khi nào tôi cùng mẹ nó có thể ẵm cháu đây.”

Phương Quốc Cơ cũng rất cảm khái: “Thằng con thứ của tôi cũng chẳng khác con anh lắm đâu, cho đến giờ vẫn chẳng chịu nhúc nhích gì cả, gấp thật đấy.”

Ngón tay Lăng Nghị nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng cười nói: “Kỳ thực, các anh không cần lo lắng. Tôi đã từng nghe Tử Hàn nói qua, dường như Hồng Phi cùng Phương Thành đang cùng theo đuổi 1 người, tuy rằng bên ngoài nhìn chẳng ra, kỳ thực trong lòng đều chính là dùng hết sức lực đấy. Không cần biết kết quả cuối cùng thế nào, hai nhà các anh chắc chắn sẽ có 1 nhà có thể uống rượu mừng, ẵm cháu đấy.”

Phương Quốc Cơ cùng Lôi Chấn vừa nghe, đều hứng thú.

Lôi Chấn liền hỏi: “Hai tụi nó theo đuổi ai?”

Phương Quốc Cơ tương đối ổn trọng, cười mỉm mà nói: “Thằng nhóc đó nhất định rất xuất sắc đi.”

“Đúng vậy.” Lăng Nghị khẳng định gật đầu. “Người cụ thể là ai thì tôi không nói được, miễn để hai người thấy con người ta thì lộ ra chân ngựa, khiến trong lòng nó có áp lực, ảnh hưởng công tác. Nói chung, nó rất ưu tú, nếu không cũng không khiến Phương Thành cùng Hồng Phi trở thành tình địch. Căn cứ suy đoán của tôi, thì hiện tại hai tụi nó đã đến trạng thái tranh đoạt gay cấn rồi, phỏng chừng trong năm nay nhất định sẽ có kết quả. Hai người làm cha các anh nếu không ngại chờ thêm 1 chút, đến lúc đó nhớ mời tôi uống rượu mừng.”

Lôi Chấn vui tới nhếch đuôi lông mày: “Nhất định, nhất định.”


Phương Quốc Cơ liếc ông một cái: “Anh đừng có khẳng định là con anh bắt được người nhanh tới thế chứ, tôi thấy hơn phân nửa con tôi sẽ mời mọi người uống rượu mừng đó.”

Lăng Nghị buồn cười: “Hai con của các anh tuy là tình địch, nhưng khi gặp mặt vẫn giả bộ cười nói với nhau, sao hai anh là cha mà lại đánh nhau trước rồi.”

Lôi Chấn cùng Phương Quốc Cơ đều cười ha ha, cũng không tiếp tục hỏi xem con trai mình đang theo đuổi thần thánh phương nào, nói chung, nếu như con của cả hai nhà đều muốn cướp, thì khẳng định rất tốt.

Khi lớp già ở trên lầu nói chuyện phiếm, thì “Tình địch” Phương Thành cùng Lôi Hồng Phi dưới lầu lại đang cười tủm tỉm mà giả vờ giả vịt. Bất quá, chẳng biết do Phương Thành uống nhiều vang đỏ quá hay sao, hay bị nhiễm bởi bầu không khí vui mừng này, luôn đưa mắt nhìn không chuyển mắt vào Lâm Tĩnh đang nói chuyện phiếm với mấy quan quân bên tổng tham ở phòng bên kia, lúc này mới thở dài: “Hắn được gọi là Dã Lang, thân kinh bách chiến, chưa từng thất bại, người khác nghĩ hắn rất mạnh mẽ. Thế nhưng, khi lần đầu tiên tôi thấy hắn, chẳng biết thế nào, lại cảm thấy ở sâu trong lòng hắn che giấu một chuyện cũ đầy huyết lệ, trong lòng chợt nghĩ, kỳ thực hắn là một người rất cô đơn, rất cần người chăm sóc. Anh theo bên hắn nhiều năm như thế, nhưng vẫn chẳng có chút tiến triển, đần độn, chậm rì như thế, khiến người khác thật khinh thường. Cho nên, tôi nghĩ anh không xứng đáng hắn, vì thế anh nên ngoan ngoãn rời khỏi đi, tôi nhất định sẽ khiến hắn hạnh phúc.”

Nửa đoạn trước khiến cho Lôi Hồng Phi khó chịu, nửa phần sau khi khiến cho y phẫn nộ: “Anh đừng có nói vô nghĩa chứ? Tôi chăm sóc hắn tốt hơn anh, so với tưởng tượng của anh càng tốt hơn. Theo ý của anh, thì cần phải chứng nhận kết hôn thì mới tính là hạnh phúc sao? Vậy chẳng phải vô nghĩa sao? Không nói tới người khác, ngay Tử Hàn cùng Thiên Vũ trước mắt, bọn họ bên nhau đã bao nhiêu năm, con cũng đã lớn tới cỡ này, hôm nay mới đi tờ giấy chứng nhận kia, thế nhưng anh dám nói hai người họ mấy năm qua không hạnh phúc sao? Suy nghĩ của anh sao hẹp thế? Tôi lười cãi với anh.”

“Đúng, Tử Hàn cùng Thiên Vũ là rất hạnh phúc, bởi vì hai người họ luôn yêu nhau.” Ánh mắt của anh lướt qua đoàn người, chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Vệ Thiên Vũ một mực mỉm cười, nhàn nhạt địa đạo. “Nếu vậy, anh có thể vỗ tim mà nói tôi biết, anh cùng Lão Lâm đang yêu nhau?”

Lôi Hồng Phi nhất thời nghẹn lời, sau đó mơ hồ phát hiện ánh mắt của anh có chút sai. Theo đường nhìn của anh mà nhìn theo, Lôi Hồng Phi hơi hơi ngẩn 1 chút, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Ngoại trừ chuyện với Lâm Tĩnh y có hơi ngốc 1 chút, nhưng chuyện khác thì đều nghiêm túc, trong nháy mắt đã hiểu ra mọi chuyện.

Vệ Thiên Vũ là tinh anh khoa học kỹ thuật, Phương Thành lại là sếp bên Bộ Lắp Ráp, trên cơ bản cũng là nghiên cứu khoa học, có người nói bên họ hay thường xuyên mời Vệ Thiên Vũ tới tham gia hội nghị khắc phục khó khăn kỹ thuật, hai người họ rất hợp nhau, hiện tại cũng có thể nhìn ra, bọn họ chỉ cần gặp nhau liền nói chuyện rất ăn ý. Suy nghĩ lại, tuổi của họ cũng không kém là bao, khí chất tương tự, sở thích tương thích, nếu như vậy mà phát triển tình cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng ánh mắt của Vệ Thiên Vũ cho tới bây giờ đều đặt trên người Lăng Tử Hàn, với tình cảm của người khác hoàn toàn chẳng màn, vậy thì tâm tư của Phương Thành đã dự định trước không thể nào thực hiện được.

Biết được chuyện Phương Thành đã từng thầm mến Vệ Thiên Vũ, Lôi Hồng Phi bỗng nhiên không còn tức giận với anh, nhưng chợt nhớ tới khoảng thời gian đã từng tương tư Lăng Tử Hàn, nhất thời đồng bệnh tương liên cùng anh. Y thở dài, ngoắc 1 nhân viên phục vụ, từ khay rượu lấy ra hai ly, một ly đưa cho Phương Thành, chân thành mà nói: “Hôm nay là ngày lành, nào, cụng ly.”

Phương Thành nâng chén cụng với y, uống 1 ngụm, bình tĩnh cười nói: “Nể giao tình hai bên nhà, tôi cho anh thêm 1 tháng, nếu như anh vẫn chưa bắt được người, thì tôi sẽ toàn lực xuất kích, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt anh.”

Lôi Hồng Phi vừa ngậm ngụm rượu trong miệng chưa kịp nuốt, mém xíu là sặc, thật khó khăn mới nuốt được, còn chưa kịp nói gì, thì Phương Thành đã cầm ly rượu rời đi.

Anh trực tiếp xuyên qua đoàn người, tới đôi phu phu mới cưới kia, mỉm cười nâng ly: “Tử Hàn, Thiên Vũ, chúc hai người trăm năm hảo, vĩnh kết đồng tâm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.