Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 137


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lôi Hồng Phi chỉ cảm thấy trong đầu ông ông tác hưởng, trong lòng giận dữ, tay phải nắm thành nắm tay, rất muốn đi lên, đem cái tên đang ôm chặt Lâm Tĩnh còn thân thiết gọi hắn là “Tiểu Tĩnh” kia đánh 1 quyền văng đi.

Đây quả thực chính là cửa trước hổ vào, cửa sau sói tới, không có lúc nào được yên tĩnh cả.

Đương nhiên, người theo đuổi Lâm Tĩnh còn nhiều hơn Lôi Hồng Phi tưởng rất nhiều, chuyện này có thể hiểu được. Không nói tới chuyện khí chất tướng mạo, thì trong mắt phần lớn mọi người, thì người như Lôi Hồng Phi, Phương Thành, Lăng Tử Hàn, Long Tiềm, Trương Hải Dương đều là gia thế hiển hách, mọi người không thể trèo cao, còn Lâm Tĩnh lại thuộc dạng không có bối cảnh, hoàn toàn dựa vào bản thân mình mà phấn đấu mới có được thành công ngày hôm nay, là một đối tượng khá tốt, cũng khiến người khác có gan theo đuổi hơn.

Vị đại tá Nhạc Thành Cương này gia đình chỉ thuộc dạng giai cấp tư sản dân tộc trung bình thời hiện đại, từ các phương diện mà nói đều kém xa Lôi Hồng Phi, theo lý sẽ không có gì uy hiếp cả, nhưng nghe xưng hô của y, xem hành động của y, mà Lâm Tĩnh cũng tự nhiên mà tiếp nhận, thì quả thực đây chính là lần đầu tiên Lôi Hồng Phi thấy qua, cho nên trong lòng mới có cảm giác nguy cơ.

Lâm Tĩnh và Nhạc Thành Cương ôm nhau 1 chút, sau đó buông tay, vừa đi vào phòng khách vừa cười nói: “Năm trước em có gặp Tân Vĩ, y nói là anh hiện tại phát triển khá tốt.”

“Toàn bộ bạn học chúng ta, ngoại trừ có 2 người chuyển nghề, thì toàn bộ đều phát triển rất tốt.” Nhạc Thành Cương ngồi xuống, có chút cảm khái nhìn hắn. “Thế nhưng, lên tướng quân cũng chỉ có mỗi em mà thôi, cũng là em tuyệt nhất.”

“Bộ đội đặc chủng dễ kiến công lập nghiệp, chỉ là em biết nắm bắt mà thôi.” Trong giọng nói Lâm Tĩnh có chút khiêm tốn cùng thoải mái. “Đây là thời bình, bộ đội thường quy cũng không có chiến tranh gì, cứ thế mà thông thả tiến thân, chuyện này cũng không thể tính, như vậy, cũng đã rất ưu tú rồi.”

Nhạc Thành Cương gật đầu, rất sang sảng mà nói: “Đạo lý này tất cả mọi người đều biết, em chính là người tiên phong, phải đánh vài chục năm mới có được ngày hôm nay, thực sự không dễ gì, mấy năm qua, đám bạn học chúng ta thỉnh thoảng cũng có tụ hội lại hay gọi điện, chỉ cần nhắc tới em, thì tất cả mọi người đều chịu thua.”

Lâm Tĩnh không thích nói về bản thân mình, liền cười đổi chuyện: “Tình hình mọi người thế nào? Em cứ bận suốt, cũng không biết họ thế nào rồi.”

Nhạc Thành Cương liền kể về những người bạn học mà bình thường hai người quan hệ cũng khá tốt. Lâm Tĩnh nghe rất vui, Lôi Hồng Phi với một số cái tên cũng có chút ấn tượng, nhưng bất quá cũng vì quan hệ công tác, nên chỉ quan tâm tới những quan quân có tài, còn chuyện tư nhân thì không xen vào vậy. Y như đứng đống lửa, như ngồi đống than, liền đứng dậy, giả vờ nói: “Lão Lâm, anh Nhạc, hai người nói chuyện, tôi đi làm cơm.”

Nhạc Thành Cương ngẩn ra, lập tức phản ứng: “Vậy quá phiền anh rồi, nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi mời khách.”


Lôi Hồng Phi nhẹ nhàng cười: “Sức khỏe của Lão Lâm không tốt, bác sĩ dặn không nên để hắn ra cửa, không thể ở trong trời lạnh, cho nên chúng ta thường chỉ ăn ở nhà.”

Sắc mặt của Nhạc Thành Cương liền tối, lo lắng nhìn Lâm Tĩnh: “Em sao thế? Bị bệnh? Bệnh gì? Nguy hiểm không?”

Lôi Hồng Phi nhìn không được, cũng không thèm nhìn nữa, cười với Lâm Tĩnh, gật đầu, xoay người đi vào nhà bếp.

Lâm Tĩnh cười cười với y, sau đó giải thích với Nhạc Thành Cương: “Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là trong một lần hành động do mình chỉ huy, chẳng biết thế nào lại dính vào vũ khí gien, hệ thống miễn dịch bị thương tổn, nếu như gặp phải khí trời phức tạp hoặc là hoàn cảnh ác liệt thì sẽ xảy ra chuyện, thế nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, dù sao cũng không phải cố ý nhằm vào em, chỉ là bị dính, nên có thể trị dứt, hiện nay vẫn còn đang trị liệu, bác sĩ có khuyên em không nên ra cửa nhiều, chờ triệt để hồi phục rồi thì sẽ không sao nữa.”

“Vũ khí gien …” Nhạc thành cương nhíu chặt vùng lông mày, thở dài 1 tiếng. “Nghiệp của em cũng là quá nguy hiểm rồi.”

“Dù cho nghiệp nào thì cũng có nguy hiểm như nhau thôi.” Lâm Tĩnh thoải mái mà cười nói. “Được rồi, không nói tới vấn đề này nữa, anh tới Bắc Kinh đi công tác à?”

Nhạc Thành Cương có chút xấu hổ: “Mẹ anh bị bệnh, bắt anh phải về đây, ra lệnh cho anh phải đi xem mắt, haizz … Em nói sao anh có tâm tình đó chứ? Đây không phải đang làm khó anh sao?”

Lâm Tĩnh thân thiết hỏi: “Bác gái bệnh nặng không?”

“Đang nằm viện, thế nhưng cũng không nguy hiểm lắm.” Nhạc Thành Cương phiền não gãi gãi đầu. “Trong quân đội anh bận quá, mấy năm liền không về nhà, mẹ anh nhớ thương nên khiến sức khỏe càng lúc càng không tốt. Haizzz, trung hiếu không thể lưỡng hợp.”

Lâm Tĩnh biết y là một hiếu tử, rất hiểu tâm tình của y, liền khuyên giải: “Không nguy hiểm là tốt rồi, anh cũng phải thông cảm cho tâm tư người lớn tuổi, phải đi xem mắt thì cứ đi xem đi, dù chỉ là giả bộ cũng được, cùng đối phương uống tách trà, cũng coi như làm vui lòng bác gái, để tâm tình bác tốt, sức khỏe mau hồi phục thì cũng tốt mà. Hơn nữa, đối tượng mà bác gái chọn cho anh khẳng định rất tốt, anh cứ đi đi, nói không chừng hợp yêu cầu của anh, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”

Nhạc Thành Cương có chút nôn nóng, muốn ra ngoài 1 chút, để khiến gió lạnh thổi nguội bớt, lại nhớ tới sức khỏe của Lâm Tĩnh hiện tại không thể trúng gió, trong lòng càng thêm cấp bách. Y bất chấp hiện tại là nhà của Lôi Hồng Phi, đứng mạnh dậy, đi vòng quanh 2 vòng, sau đó dừng lại, như muốn nói lại thôi.

Lâm Tĩnh cảm thấy y có chút khác thường, cũng nghiêm túc: “Anh sao thế? Có phải có chuyện gì hay không? Nếu cần em hỗ trợ, cứ nói.”


Nhạc Thành Cương nhìn hắn, chỉ cảm thấy so với thời học đại học hắn càng thêm xuất sắc. Bề ngoài hắn vẫn hoàn mỹ như cũ, khí chất lại tựa như viên kim cương đã trải qua năm tháng dùi mài, quang hoa ánh sáng ngọc nội uẩn, phong thái chiếu nhân. Nhạc Thành Cương hít sâu 1 hơi, ngồi xuống chỗ gần hắn nhất, cúi đầu nói: “Tiểu Tĩnh, mấy năm qua, anh thường nhớ tới thời còn học đại học của chúng ta. Lúc đó, chúng ta đều tuổi trẻ khí thịnh, không ai nhường ai. Em còn nhớ không?”

“Đương nhiên nhớ kỹ.” Lâm Tĩnh nở nụ cười. “Chúng ta đánh nhau khá nhiều.”

“Đúng vậy.” Nhạc Thành Cương chợt rơi vào hồi ức. “Em chính là tinh anh của đội chống khủng bố, ngoại trừ mấy đứa bạn học bên bộ đội đặc chủng, thì không ai đánh thắng được em hết, thế nhưng anh không phục, rất muốn đánh thắng em một lần.”

Lâm Tĩnh cười đến khoái trá: “Anh rất kiên nhẫn, khiến em rất đau đầu, thế nhưng đánh cứ đánh, dần dần cũng bội phục anh đó.”

“Người có thể khiến em bội phục cũng không nhiều, đây chính là niềm kiêu ngạo của anh đó.” Nhạc Thành Cương cao hứng đứng lên. “Chúng ta chính là đánh tới ra tình.”

“Đúng, đánh xong mới thành bạn.” Lâm Tĩnh hài lòng gật đầu.

Nhạc Thành Cương hồi tưởng một hồi, trong mắt chậm rãi hiện ra tiếc nuối và hối hận. Y nhẹ nhàng mà nói: “Nếu như khi đó anh không tự coi mình là đúng là được rồi.”

Lâm Tĩnh giật mình 1 chút liền hiểu được, liền nhanh chóng thoải mái y: “Tính tình của em rất xấu mà, quả thực khá ít người có thể chịu được, đây cũng không thể trách anh. Thanh niên huyết khí phương cương, ai cũng thế cả, có đôi khi em quay đầu nhìn lại, đều cảm thấy biểu hiện lúc đó cũng khiến mình xấu hổ không ngớt. Chuyện khi đó, kỳ thực anh không sai, em cũng không sai, hiện tại đã nhiều năm qua rồi, cũng đừng để trong lòng nữa.”

Nhạc Thành Cương yên lặng mà nghe, một lúc lâu, mới lộ ra dáng cười phiền muộn.

Lúc này, Lôi Hồng Phi từ trong phòng bếp đi ra. Bên hông y mang tạp dề, tay áo xoắn lên, ra bộ dáng vợ hiền. Lúc đi vào phòng khách, y cười gật đầu với Nhạc Thành Cương 1 cái, sau đó đi đến bên tường kéo ngăn kéo tủ, lấy vài bình thuốc, lần lượt lấy từng viên thuốc ra, sau đó rót ra một ly nước nóng, cùng đưa tới trước mặt Lâm Tĩnh: “Cơm sắp xong rồi, uống thuốc trước đi.”

Lâm Tĩnh “Ừ” một tiếng, thoải mái mà uống hết đống thuốc, sau đó uống hết nửa ly nước. Lôi Hồng Phi cất chén thuốc cùng ly nước, đặt tới quầy tủ, sau đó bước vào nhà bếp. Nét mặt của Lâm Tĩnh tự nhiên, không hề ra bộ dáng cần phải đi hỗ trợ, vừa nhìn chỉ biết, bình thường hai người họ chính là ở chung như thế, đó chính là tình đầu ý hợp do sinh sống cộng đồng thời gian rất lâu, mới có thể đạt được trạng thái hài hòa như thế.

Lôi Hồng Phi xào rau, vì để tránh khói dầu lan vào trong nhà, liền đóng cửa nhà bếp. Nhạc Thành Cương có thể yên tâm nói chuyện, không cần lo Lôi Hồng Phi nghe thấy. Nhìn dáng dấp khí định thần nhàn của Lâm Tĩnh, y có chút hoang mang mà nói: “Trước đây nguyên nhân chúng ta chia tay mặc dù có không ít, nhưng điểm quan trọng nhất chính là em không chịu ở dưới, mà anh cũng không chịu, nên mới không thể tiếp tục. Vậy hiện tại em cùng Lôi tướng quân cùng 1 chỗ, chẳng lẽ y ở dưới? Chắc không thể nào đâu ha?”


Lâm Tĩnh sửng sốt hơn nữa ngày mới hiểu được ý tứ của y, không khỏi kinh ngạc vạn phần. Hắn và Lôi Hồng Phi? Chuyện đùa gì thế? Thế nhưng … suy nghĩ 1 hồi, hình như có chỗ nào không đúng. Sắc mặt của hắn hơi đổi, lâm vào trầm tư.

Nhạc Thành Cương phát hiện khác thường của hắn, nhất thời không rõ, nhưng thanh âm bản năng càng thêm nhỏ: “Tiểu Tĩnh, em sao thế?”

Lâm Tĩnh giương mắt nhìn y 1 chút, trong lòng rất loạn, thế nhưng thái độ cũng rất kiên quyết: “Em chắc chắn sẽ không nằm dưới.”

Nhạc Thành Cương giật mình: “Lẽ nào Lôi tướng quân có thể đi tới nước này?” Bằng trực giác, y cho rằng Lôi Hồng Phi mới là người không thể nào nằm dưới.

Trong lòng Lâm Tĩnh có chút quẫn, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng bảo trì trấn định, mỉm cười nói: “Em cùng Lão Lôi … chưa tới giai đoạn đó.”

Nhạc Thành Cương vừa giật mình, thấy phương thức ở chung hòa hợp của hai người họ như thế, còn tưởng rằng cái gì cũng đã sớm xong xuôi hết rồi, lại không ngờ ra cái gì cũng chưa làm, chẳng lẽ Lôi Hồng Phi cũng biết rõ Lâm Tĩnh không chịu thỏa hiệp, bởi vậy mới chậm rãi mà mài nước, để thuỷ tinh công nghiệp bách luyện dần mềm, sau đó mới tới bước cuối cùng? Suy nghĩ 1 hồi, trong lòng y tán thán không ngớt, thực sự là cao minh, bản thân mình khi đó quá tuổi trẻ quá kiên cường, không hiểu phải lùi mới tiến được, đại trí giả ngu, vì thế mới cùng Lâm Tĩnh nháo tới căng thẳng, cuối cùng bạo lực chia tay, tan rã trong không vui.

Nét mặt của y biến ảo bất định, khiến Lâm Tĩnh càng suy nghĩ nhiều, trong lòng càng lúc càng loạn, nhất thời không ngồi tiếp được, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, quay đầu nhìn hoa tuyết tung bay ngoài trời mà xuất thần.

Nhạc Thành Cương vội vã bước tới bên cạnh, đứng bên cạnh hắn, ngưng thần nhìn hắn, có chút đau lòng nói: “Em gầy đi rất nhiều, nhìn qua cũng không có tinh thần như trước đây nữa.”

Lâm Tĩnh cười cười: “Rốt cục cũng không còn trẻ nữa.”

Kỳ thực, làm bộ đội đặc chủng đều như vậy, bình thường huấn luyện không ngừng mà đào móc tiềm lực, tiêu hao sinh mạng, trong thân thể sẽ có khá nhiều ám thương, hơn nữa trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì luôn phải bảo trì khẩn trương cao độ, ở tinh thần cùng tâm lý đều gánh nặng trầm trọng. Không chỉ vậy, khi hoàn thành huấn luyện, thêm vào danh sách chiến đấu chính thức của bộ đội đặc chủng, nếu như không có thăng quan, thì thời gian đi lính cũng không thể vượt qua 6 năm, trên cơ bản vậy cũng là cực hạn rồi, nếu như trường kỳ như vậy, thì thể xác và tinh thần con người rất dễ tan vỡ. Người như Lâm Tĩnh, ở khu nguy hiểm nhiều năm như thế, khẳng định cũng không còn giống như thời trẻ mà sinh long hoạt hổ.

Nhạc Thành Cương nhìn nụ cười bình tĩnh thoải mái của Lâm Tĩnh, lại nhớ tới vị thanh niên tuấn mỹ lãnh ngạnh lúc trước, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhịn không được đưa tay đặt lên vai hắn, thấp giọng khuyên nhủ: “Hiện tại em đã là quan tư lệnh, không cần làm gương cho quân lính nữa đâu? Sức khỏe mới là quan trọng, em chú ý bảo trọng, đừng lo lắng quá nhiều thứ.”

Lâm Tĩnh nghe lời dặn của y, có chút ngoài ý muốn cười nói: “Em nghe nói anh rất thích tự mình lái xe tăng xông thẳng về phía trước, chuyện này một sư trưởng không nên làm thì phải.”

Nhạc Thành Cương vội ho một tiếng, xấu hổ mà nói: “Thì do anh ngứa tay thôi, kỳ thực mấy chuyện nghe nói này, thì qua hai ba người là hoàn toàn thay đổi.”

Lâm Tĩnh cười ha ha, tạm thời dứt bỏ nỗi lòng rối loạn.


Nhà bếp cửa mở, Lôi Hồng Phi nhô đầu ra. Nghe được tiếng cười của Lâm Tĩnh, thanh âm của y gần như siết chặt lại: “Lão Lâm, dọn bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh nghe thấy tiếng nói y, trong lòng lại có đợt rung động kỳ dị, nhưng lập tức mạnh mẽ nén xuống, vẫn bình thường đi tới lau bàn ăn, kéo ghế, tiến vào nhà bếp lấy đồ ăn ra.

Nhạc Thành Cương không nói chuyện tư nhân nữa, bắt đầu chuyển đến những chuyện về quân sự quốc tế quốc nội trong bữa cơm, vừa đúng trong kế hoạch năm nay có diễn tập quân sự nên khiến câu chuyện càng thêm sinh động, vừa nhắc tới, Lôi Hồng Phi cũng rất hứng thú nói, những chuyện không phải bí mật, không cần phải giữ kín thì y đều tiết lộ ra ngoài, dù sao mấy chuyện này cũng đã sớm công bố, nói ra cũng coi như để đối phương sớm chuẩn bị, ở trong lúc diễn tập đạt được thành tích tốt.

Lâm Tĩnh với phương thức tác chiến của bộ đội thường quy cũng không tinh thông lắm, chỉ hiểu một chút, chủ yếu là những khái niệm để khi các binh chủng liên hợp tác chiến thì có thể phối hợp với nhau thôi, lúc này cũng không nói nhiều, chỉ là nghiêm túc nghe hai người họ nói chuyện với nhau.

Lôi Hồng Phi vừa nói chuyện vui vẻ vừa chăm sóc Lâm Tĩnh cẩn thận, gắp rau cho hắn, múc canh cho hắn, sau đó đem vài món riêng chuyển đến trước mặt Nhạc Thành Cương, cười nói: “Mấy món này Lão Lâm cũng không ăn nhiều, anh là khách, không cần phải ăn theo hắn đâu, nào, ăn nhiều chút đi.”

“Cám ơn, cám ơn.” Nhạc Thành Cương vẻ mặt thành khẩn. “Kỳ thực tôi gì cũng ăn được cả, không cần phải làm riêng cho tôi đâu, khiến tôi băn khoăn rồi.”

Lâm Tĩnh liền nói đỡ: “Anh khó có dịp tới, vốn cần phải làm nhiều món. Thời gian này ẩm thực của em có chút kiêng kỵ, các anh đừng để tôi ảnh hưởng, ăn no đi.”

Câu nói của hắn khôi hài, đây là chuyện khó thấy, khiến Lôi Hồng Phi và Nhạc Thành Cương đều vui vẻ, liền giơ ly chạm, uống sạch 1 hơi.

Lôi Hồng Phi không thể uống rượu mạnh, trên bàn chỉ có vang đỏ. Hai người họ cao to khôi ngô, luận thể lực ít nhất cũng là dạng uống được 2 cân rượu đế, nên loại vang đỏ độ không cao này tựa như nước tưới, chỉ chốc lát sau đã sạch hết mấy chai.

Lâm Tĩnh cười tủm tỉm, nhìn, không giống lúc trước mà cản. Có bạn từ phương xa tới, chơi vui thì tốt. Vốn hắn cũng phải uống vài ly mới được, nhưng bệnh của hắn không cho phép, thì đành để cho Lôi Hồng Phi thay hắn uống 1 trận vậy. Với điều kiện thân thể của Lôi Hồng Phi, cho dù thỉnh thoảng uống say một lần, cũng không phải vấn đề gì lớn.

Bữa cơm này ăn rất lâu, Lôi Hồng Phi cùng Nhạc Thành Cương tính tình hào sảng, uống say chuếnh choáng, tựa như thời gian thì có nhưng rượu phùng tri kỷ trăm ly chẳng đủ, rất hợp ý nhau.

Lâm Tĩnh nhìn hai người họ say trong tiếng cười lang lảnh, lúc này mới gọi điện thoại tìm Thái Hân Uy cùng Trần Kiến Hữu, để họ lái xe đưa Nhạc Thành Cương về nhà.

Lôi Hồng Phi dù đang say mềm vẫn nhớ kỹ không cho phép Lâm Tĩnh ra cửa, nên tự mình lung lay lắc lắc đem Nhạc Thành Cương lên xe, chào tạm biệt, lúc này mới quay người vào trong.

Vừa đi vào cửa, y liền ôm chặt Lâm Tĩnh, đặt mạnh hắn lên tường, mang theo men say tức giận hỏi: “Y là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.