Bạn đang đọc Họ Là Những Người Bị Mất Đĩa Bay: Tiểu tam.
Hôm đó, bạn gái cũ ném một sấp tiền vào mặt anh:
– Tôi cho anh hai trăm triệu, cưới tôi.
– Không.
Cô tức giận:
– Tại sao anh trả lời ngay mà không do dự chứ?
Anh rụt rè:
– Nếu em đưa nhiều hơn thì có lẽ anh sẽ do dự thêm một chút.
Hôm đó, bạn gái cũ của anh gào lên:
– Anh nói đi, tại sao anh lại thích cô ta? Cô ta có gì tốt chứ? Tôi giàu hơn cô ta, đẹp hơn cô ta.
– Anh giàu hơn em, em ấy đẹp hơn em.
Hôm đó, sau khi không thể thuyết phục anh quay lại với cô, cô liền nghĩ ra cách khơi gợi lại ký ức cũ. Cô ngồi trong công viên bọn họ từng hẹn hò, gảy đàn hát. Trước đây anh cũng từng gảy đàn hát cho cô như vậy. Nghe tiếng hát, anh nhìn Thảo Du, do dự một hồi rồi chạy đến bên cô. Cô cười trong lòng, cuối cùng anh vẫn chọn cô. Cô biết người anh thật sự yêu chỉ có mỗi cô. Đang định làm cao chờ anh năn nỉ thì anh nhẹ nhàng đặt tờ 50 ngàn xuống:
– Mạnh mẽ lên em.
Hôm đó, sau khi dùng mọi cách mà không cướp được anh, cô liền dùng tuyệt chiêu cuối:
– Sau khi chia tay anh, tôi quyết định xăm hình anh lên mông.
Anh hoảng hốt:
– Anh chưa chạm vào người em, em đừng xăm bậy, như vậy chết anh mất.
Dù không hiểu anh nói gì cô vẫn cười phá lên:
– Từ nay, mỗi lần tôi đi vệ sinh sẽ thối chết anh.
Anh hốt hoảng nói:
– Em mau xóa đi.
Cô cười:
– Vậy anh tới xóa, mau mau, cởi ra đi.
Thảo Du bước tới trên tay cầm con dao:
– Cần gì xóa, hủy đi là được.
Cô thối lui, kinh hãi:
– Đùa thôi, đùa thôi mà.
Thảo Du nhếch mép cười, đung đưa con dao trước mặt:
– Lần sau đừng đùa dại như vậy nữa, nghe chưa?
�[ӧO�