Đọc truyện Hồ Hoặc Hổ Tâm FULL – Chương 65
Hồ Lệ Khanh mang thai không phải anh hài bình thường, mà là hấp thụ linh khí trên người Hỗ Chu Kính chuyển đổi thành linh thai, cái này khác với anh thai tạo từ máu thịt, nó cần linh lực cường đại cung cấp, đồng thời cần cha mẹ hai bên không ngừng cung cấp linh lực thì thai nhi mới có thể phát triển bình thường.
Linh thai tạo thành cũng là duyên cơ xảo hợp, thứ nhất thân thể Hồ Lệ Khanh có tốt chất, nhân tài hổ tộc ngàn năm Hỗ Chu Kính lại gặp được, mà hai người đều là nữ tử, loại thể chất này liền phát huy tác dụng, còn thêm cả chân kinh mà lão bảo đem cho, rồi hai người cùng tu luyện sau này liền có hiệu quả, khi sinh tu linh khí hai người có thể trao đổi cho nhau, đạt đến tâm ý tương thông cảnh giới linh khí cùng da thịt hợp nhất.
Nhờ có được thiên thời địa lợi nhân hòa, linh thai hình thành.
Nhưng không dám nói chắc là hài tử này sẽ được sinh ra, hồ tộc có thể chất này cũng không ít người, nhưng cũng có rất ít người có thể thành công được, nguyên nhân là do linh thai đối với linh khí luôn có khát vọng mãnh liệt, cần có rất nhiều linh khí, hơn nữa linh khí bắt buộc phải đến từ hai bên, nếu như sơ suất linh thai sẽ bị khô kiệt.
Hỗ Chu Kính để tay lên bụng Hồ Lệ Khanh cẩn thận dò xét, phát hiện trong cơ thể nàng còn có thêm một nhịp tim đang đập.
Thật là nhột a.
Tiểu hồ ly dùng móng vuốt đẩy tay nàng ra.
Hỗ Chu Kính nói: Đúng là có hài tử bên trong, nàng có thể cảm nhận được không?
Tiểu hồ ly ngáp một cái nói: Hẳn là còn nhỏ, vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ thấy lạnh thôi, đại miêu, ôm chặt một chút.
Hỗ Chu Kính kích động khống chế lực đạo cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, trong thân thể tiểu hồ ly này còn có đứa nhỏ của nàng, cảm giác lúc này thật kì diệu không tưởng tượng được vô cùng hạnh phúc.
Tiểu hồ ly được nàng ôm chặt, cả người cũng được thư thái hỏi nàng: Nàng nói xem hài tử bắt đầu khi nào thì có vậy?
Hỗ Chu Kính suy nghĩ một chút nói: Hẳn là do mỗi tối nhật tích nguyệt luy (ngày dồn tháng chứa) mà thành.
Đó là tiểu lão hổ hay là tiểu hồ ly? Đôi mắt tiểu hồ ly sáng lên trong suốt tò mò do thám.
Vui nhất là tiểu hồ ly.
Tại sao? Muốn nuôi một tiểu miêu giống như nàng là được.
Tiểu hồ ly đưa móng vuốt chà chà tai mình, ưỡn người ra, nằm trong ngực Hỗ Chu Kính tìm một chỗ thoải mái để ngủ tiếp.
Nương nàng nói nếu sinh lão hổ, nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Hỗ Chu Kính vô cùng lo lắng, vì Hồ Tiên Nhi nói linh thai cần một nguồn linh lực khổng lồ để cung cấp, căn cứ theo sự thích nghi của linh thai sẽ có cấp bậc cao hoặc thấp, sự hấp thụ linh khí cũng y như vậy, nếu cấp bậc linh thai càng cao thì mẫu thể càng nguy hiểm, nếu như là Hỗ Chu Kính mang thai hồ ly thì chỉ là chuyện dễ dàng, ngược lại để Hồ Lệ Khanh mang thai hài tử hổ tộc thì sẽ có nguy hiểm.
Tiểu hồ ly vẫn lơ đênh: Không sao đâu, muốn có tiểu lão hổ hơn.
Hồ Lệ Khanh lại tưởng tượng mình sinh ra một tiểu đại miêu, rồi mỗi ngày được ôm nó cạ cạ, ra lệnh nó biến thành lão hổ cõng mình…!
Bình an mới là quan trọng, sinh ai cũng không sao cả, chỉ hy vọng nàng bình an.
Hỗ Chu Kính nói.
Tiểu hồ ly liếm môi mình nói: Đại miêu, nàng đối với ta thật tốt.
Mấy ngày sau đó khẩu vị của tiểu hồ ly cũng càng kém đi, đồ bổ Hồ Tiên Nhi đem tới cũng không muốn ăn, đến cả linh chi ngàn năm cũng không thèm nhìn một cái.
Hỗ Chu Kính sợ nàng chịu không nổi, không ngừng độ khí cho nàng.
Đột nhiên Hồ Lệ Khanh nói muốn ăn trứng chim, Hỗ Chu Kính mặc dù thấy kì quái, nhưng vẫn đáp ứng, mang nàng lên đỉnh núi tìm tổ chim trên cây.
Hỗ Chu Kính không đành lòng sát sinh, nên đành lấy trứng thay vì bắt chim, trong một tổ có ba bốn cái trứng chỉ chọn lấy một cái.
Đem trứng chim nấu chín, cẩn thận bóc vỏ trứng ra, Hỗ Chu Kính vốn không biết làm chuyện này, vụng về làm trứng đổ ngổn ngang, tập qua vài lần dần dần cũng quen, trứng cũng giữ được nguyên vẹn, lấy lòng trang trứng để vào chén, cho thêm chút nước tương cùng dầu mè, đánh đều lên rồi đút cho tiểu hồ ly ăn.
Tiểu hồ ly ăn thật nhiệt tình, lúc này mới ăn no được một chút.
Hồ Tiên Nhi nghe nói gần đây Hồ Lệ Khanh thích ăn trứng chim, liền kêu gọi người hồ tộc đi lấy trứng chim, vì vậy mỗi buổi sáng sẽ nhìn thấy một giỏ đầy trứng chim để trước cửa, cho người mang thai ăn.
Trên hồ sơn, hạ sơn cùng đỉnh núi bên cạnh chim bị dọa sợ đến điên cuồng, sợ đoạn tử tuyệt tôn, nên tích cực đẻ trứng dạy dỗ con cháu, nhất thời không những lấy không hết trứng, ngược lại chim còn nhiều lên hơn nữa.
Tiểu hồ ly nhất thời không nhịn được ăn thêm một chút, kết quả bụng chịu không nổi, cái bụng nhỏ căng lên, tròn vo như trái banh lông.
Hỗ Chu Kính cười giúp nàng xoa bụng nói: Giờ nhìn lại cứ như là nương nàng.
Tiểu hồ ly nằm trên đùi uể oải nói: Vừa cảm giác được bụng căng lên rất tốt nhưng vẫn thấy đói không biết tại sao.
Buổi tối ăn không no sao? Hỗ Chu Kính cười nói, mấy ngày nay có thể nói là hằng đêm cuồng hoan say sưa, Hỗ Chu Kính hận không thể cho Hồ Lệ Khanh một lần ăn no, đáng tiếc khẩu vị của Hồ Lệ Khanh là không đáy, ăn mấy đêm rồi mà không có chút gì khởi sắc cả.
Nếu không phải vì lông che đi, toàn thân tiểu hồ ly nhất định là hồng thấu nói: Là ăn chưa no.
Tiểu nghiệt chướng trong này không đơn giản a.
Hỗ Chu Kính thở dài nói, Hồ Lệ Khanh trải qua mấy ngày này ăn linh khí có thể nói một người sống thành chết, nhiều lần Hồ Lệ Khanh cũng không thể dừng lại được, ngược lại con đói hơn, nói nàng cũng hết cách trừ phi là lấy hài tử để cho mình sinh dưỡng, nếu không cứ với tốc độ này thì Hồ Lệ Khanh sẽ bị hút đến khi kiệt.
Nghĩ tới đây sắc mặt Hỗ Chu Kính càng thêm nặng nề, nàng đặt tay lên bụng tiểu hồ ly, âm thầm dùng sức cho linh khí đi vào, nàng muốn kết thúc đứa nhỏ này.
Tiểu hồ ly cảm giác được ý đồ của nàng, hét lên: Đại miêu, nàng không được làm như vậy!
Nó sẽ hại chết nàng, đứa nhỏ này không nên giữ.
Tiểu hồ ly cắn tay Hỗ Chu Kính nói: Sinh hài tử là vì nàng, nếu nàng giết nó ta hận nàng cả đời.
Nàng có nghĩ đến không, nàng mang thai có thể là tiểu lão hổ, với năng lực của nàng không thể nào thỏa mãn được nó, ngược lại nó sẽ chiếm đoạt nàng.
Hỗ Chu Kính thành khẩn nói.
Nhất định phải sinh hạ nó.
Tiểu hồ ly nói.
Khanh Khanh, nếu như nó uy hiếp đến nàng thì để ta lấy nó đi được không?
Đại miêu, nàng rốt cuộc có lương tâm không a, cái thai là con nàng, nàng một chút cũng không thương nó sao! Tiểu hồ ly giờ móng vuốt cào mặt nàng, để lại từng vết cào.
Hỗ Chu Kính nói: Muốn nàng nhất định phải bình an vô sự.
Tiểu hồ ly bình tĩnh lại, ánh mắt ướt át ánh lên khuôn mặt kiên định của Hỗ Chu Kính, âm thanh của nàng cũng nhỏ dần nói: Đại miêu, đáp ứng duy nhất là nàng.
Hỗ Chu Kính ôm nàng thật chặt, nội tâm cầu mong nàng có thể bình an vô sự.
Nàng để tay lên bụng tiểu hồ ly, tiểu hồ ly khẩn trương nhìn nàng, Hỗ Chu Kính nói: Không có gì, chỉ có mấy câu muốn nói với nó.
Nàng đối với linh thai vừa hình thành nói: Ngươi không được hại nương ngươi, nếu không tuyệt đối ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Linh thai kia dường như động một chút, tính trả lời nàng.
Hỗ Chu Kính cũng yên lòng.
°°° cho ngươi một viên cầu, ngươi gọi ta là cha °°°
Hỗ Chu Kính ngồi trong đình phơi nắng vào giờ ngọ (11h ->13h pm), tiểu hồ ly nằm trên đùi nàng, Hỗ Chu Kính đang chơi với cái đuôi dài của nàng, khiến tiểu hồ ly không yên giấc.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, nhìn Hỗ Chu Kính nhe răng: Đừng có mà phá giấc ngủ.
Rốt cuộc cũng chịu nói một câu rồi.
Hỗ Chu Kính nói.
Tiểu hồ ly lần nữa chôn đầu xuống nói: Ai kêu nàng cứ thích đụng tới đứa nhỏ trong bụng.
Tối hôm qua cả người nàng lạnh như băng, suýt nữa dọa chết rồi, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Hỗ Chu Kính càng thấy chán ghét vật nhỏ này hơn.
Tiểu hồ ly nói: Không thèm, hài tử nhất định sinh, không cần nàng lo.
Tại sao nàng cứ muốn đứa nhỏ này? Hỗ Chu Kính không hiểu.
Một mình nàng không thấy cô đơn sao.
Đại Miêu, bây giờ nàng chỉ có một người thân, sau này có thêm một người thân nữa không phải sẽ tốt hơn sao?
Không quan tâm.
Hỗ Chu Kính nói.
Nhưng phải quan tâm.
Tiểu hồ ly nói.
Thêm một người nữa âm thanh đầy năng lượng chen vô nói: Ở đây cũng quan tâm.
Thân thể cao to, vóc người cường tráng đầy sức sống, hoàn toàn không nhìn ra đây là một lão nhân lớn tuổi, hơn nữa ánh mắt sắc bén như là kiếm.
Mày kiếm mắt sáng, uy nghiêm không thể vì thời gian đi qua mà giảm đi.
Hắn đi vào trong đình, Hỗ Chu Kính không đứng dậy, chỉ lãnh đạm nói: Ngồi.
Đại trưởng lão hổ tộc phồng mũi trợn mắt, hừ một tiếng nói: Thái độ gì vậy, thấy cũng không gọi một tiếng cha.
Cha.
Một tiếng này là từ miệng Hồ Lệ Khanh.
Vẻ giận dữ của đại trưởng lão cũng hạ xuống, vẻ mặt ôn hòa nói với tiểu hồ ly: Ngoan, con so với bất hiếu nữ kia còn hiếu thuận hơn.
Hỗ Chu Kính đứng dậy nói: Chỗ này gió lớn, vào trong nhà đi.
Đi đâu mà đi, ngồi xuống.
Hỗ Bạt nhanh như chớp vừa lên tiếng là hổ gầm.
Tiểu hồ ly che tai lại, suýt nữa thì bị âm thanh làm hỏng hết.
Hỗ Chu Kính nói: Có gì muốn nói, mà cần ngươi đích thân phải đến đây.
Cái này…!Khụ khụ, ngồi xuống tâm bình khí hòa rồi nói chuyện.
Hỗ Bạt nói.
Hỗ Chu Kính ngồi xuống, Hỗ Bạt nói: Đem nàng cho mượn ôm một cái đi.
Hỗ Chu Kính cười nhạt nói: Vì sao phải nghe theo lão.
Nói năng bậy bạ, một là…!Tóm lại cho ôm một chút thôi.
Hỗ Bạt ôm tiểu hồ ly, tiểu hồ ly giương cặp mắt to đen nhánh không hiểu nhìn hắn.
Thật đáng yêu, ngay cả ánh mắt cũng giống nữ nhi.
Gương mặt già nua của Hỗ Bạt cười nở hoa.
Tiểu hồ ly đột nhiên kêu lên một tiếng: Cha, người….!
Ánh sáng trên mặt Hỗ Bạt dao động, ánh mắt có hồng quang, hai tay hắn bế Hồ Lệ Khanh thả ra khói trắng, đây chính là đang độ khí cho nàng.
Hỗ Chu Kính biết lúc này không thể quấy rầy hắn, liền ở một bên chờ.
Một lúc sau, Hỗ Bạt dường như già đi một chút, mấy lọn tóc mái trắng lại rơi xuống, hắn sờ đầu tiểu hồ ly nói: Đứa nhỏ này sau khi sinh ra phải thuộc về hổ tộc, nhất định phải đưa hắn lên ngôi hoàng vị.
Ngươi chắc chắn nhất định nó là nam nhi? Nếu như là nữ nhi thì phải làm sao? Hỗ Chu Kính cười nhạt.
Biết ngươi vẫn còn so đo chuyện trọng nam khinh nữ, nhưng đây là quy củ của hổ tộc, chỉ có nam nhi mới kế thừa hoàng vị được, tôn lên làm vương.
Ngươi ra đời lại không như vậy, cũng không thể ra tay góp sức được.
Hỗ Bạt lấy từ trong túi ra một viên cầu, nhét vào trong người tiểu hồ ly nói: Con ôm viên cầu này, ngàn vạn lần không được làm mất.
Hỗ Chu Kính ôm tiểu hồ ly, thấy được viên cầu đang phát quang, kinh ngạc nói với Hỗ Bạt: Ngươi đem chi bảo trấn tộc của hổ tộc đến cho người hồ tộc, Kỳ Dư trưởng lão không tạo phản sao?
Tạo phản cái gì? Hừ, đứa nhỏ trong bụng tiểu hồ ly chính là vương, bọn họ dám nói cái gì.
Hỗ Bạt nói.
Viên cầu tới gần tỏa ra một cổ nhiệt lượng, bao quanh mình, xua đi giá rét cùng cơn đói, giống như là đang chìm trong nắng ấm.
Tiểu hồ ly ôm chặt nó không chịu buông ra.
Hỗ Chu Kính chạm vào viên cầu, liền bị linh khí bá đạo bên trong đẩy lui.
Nàng hỏi: Hạt chậu tích lũy tinh phách nhiều đời hổ vương, có làm nàng bị thương hay không?
Tiểu hồ ly ôm chặt viên cầu ở trong ngực cũng không lộ ra đau đớn, ngược lại còn vui vẻ tự đắc cầm hạt châu chơi.
Có thấy khó chịu không? Hỗ Chu Kính hỏi tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nói: Không biết, ôm vào lòng ấm áp như noãn lô vậy, vô cùng thoải mái.
Hỗ Bạt nói: Yên tâm, hạt châu có linh tính, nó sẽ không làm thương tổn đứa nhỏ trong bụng.
Chỉ cần còn ôm chặt hạt châu đừng buông, thì không cần lo linh lực bị cạn kiệt bị linh thai hút cạn, ngược lại có thể bổ sung thêm cho con.
Đa tạ người.
Lần này Hỗ Chu Kính cũng thật lòng nói đa tạ.
Hỗ Bạt mặt lão đỏ lên nói: Miễn, ngươi gọi ta là cha thì đủ rồi.
….!Hỗ Chu Kính vẫn không chịu lên tiếng, Hỗ Bạt lớn tiếng nói: Ngươi luôn cả cha cũng không gọi, vậy coi như xong!
Cha.
Một tiếng rất nhỏ từ miệng Hỗ Chu Kính phát ra, tiểu hồ ly ngước đầu nhìn nàng cười, Hỗ Chu Kính sờ đầu nàng nói: Vì nàng chịu thiệt một chút cũng không sao.
Cái gì mà nói là chịu thiệt! Gọi một tiếng cha cũng là chịu thiệt sao? Hỗ Bạt cao giọng hét, âm thanh điếc tai nhức óc, mà hai tai rõ là cũng đã hồng lên.
Hỗ Bạt cũng mang đến chút quả tiên, thuộc tính hỏa, đối với linh thể rất tốt, để cho Hồ Lệ Khanh ăn, sau đó cưỡi mây đạp gió tiêu sái rời đi.
Hồ Lệ Khanh nói với Hỗ Chu Kính: Nàng và cha sao vẫn còn ầm ĩ cho tới bây giờ vậy?
Nói ra rất dài dòng.
Hỗ Chu Kính nói.
Nói lại tất cả, từ bây giờ phải lệ hết.
Hồ Lệ Khanh nhất định phải nghe được.
Hỗ Chu Kính thở dài một tiếng nói: Cha vẫn luôn muốn có được vương vị, nhưng vì thân phận đó nên không thể làm vương được, chỉ hy vọng con cháu hắn có thể lên ngôi thừa kế, nhưng vì hắn phong lưu nên chỉ có duy nhất một nữ nhi, liền nghĩ cách với ta, muốn gả ta cho vương tương lai của hổ tộc.
Ta nhất định không muốn xuất giá, muốn tự mình làm hổ vương, nhưng vì hắn chỉ tuân theo giới luật cổ hủ của hổ tộc nữ tử không thể làm vương, ngược lại thì sẽ bị giết chết.
Sau đó ta kết thù với hắn, giết hết những kẻ thừa kế hổ tộc trước mặt hắn, chỉ để lại tên nương nương khang cho hắn xem, để cho hắn biết nên chọn ai mới thích hợp làm vương hổ tộc nhất, không nghĩ tới hắn thà gả ta cho nương nương khang kia cũng không để cho ta thừa kế hoàng vị, vì vậy ta tuyên bố ra khỏi hổ tộc, vô khiên vô quải dốc lòng tu ma.
Trời….!Hồ Lệ Khanh không dám tin đây là quá khứ của Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính cười khẽ nói: Dọa sợ? Nữ tử hổ tộc không một ai là không cương liệt bá đạo, nếu nàng thấy nương ta nàng sẽ biết trên đời này nữ tử so với nam tử còn cường hãn hơn.
Nàng giết người kế vị của hổ tộc, không sợ người hổ tộc đến trả thù sao?
Không, bọn họ không có bản lãnh nên phải chết, người hổ tộc chỉ sùng bái sức mạnh, tuyệt đối không cần kẻ yếu.
Hỗ Chu Kính nói.
Đại miêu, thật vui là bây giờ nàng không có thành ma, ngược lại là một Hỗ Chu Kính ôn nhu biết quan tâm.
Hồ Lệ Khanh nói.
Hỗ Chu Kính cúi đầu xuống nói: Ta cũng rất vui vì gặp được nàng, không quá muộn cũng không quá sớm.
Cũng may, nếu gặp nàng chậm một chút, cho dù là yêu cũng không làm nàng động lòng được, bởi vì nàng đã sớm kết thúc tình duyên, thành vô duyên, nếu gặp nàng sớm quá, nhất định sẽ bị nàng xem thường, càng không thể giao hảo, cho nên nàng bây giờ là tốt nhất rất thích hợp để yêu.
Tại sao nàng lại giàu cảm xúc như vậy? Hỗ Chu Kính hỏi nàng.
Hồ Lệ Khanh sờ bụng mình một cái nói: Có lẽ là không khí đêm nay thích hợp đó.
Nàng tựa đầu lên vai Hỗ Chu Kính, cùng nàng ngồi chung dưới một ánh trăng, nhìn trăng sáng từ từ như lên cao.
Hồ Lệ Khanh đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, vội vàng hỏi: Hài tử, sau này đặt tên là gì đây?
°°° tiểu tiểu hồ ly khi nào đi ra? °°°
Trong cung hồ tộc, hơn phân nửa người cho chức phận trong hồ tộc đều đang tụ tập ở đây, đồng thời để trước mặt các nàng là gia phả hồ tộc, gia phả tính ra cũng đã vạn cái, chất đống thành núi nhỏ, bên trên ghi đủ tiểu sử ra đời của hồ tộc từ truyền thuyết cho đến quy củ, mỗi sinh mệnh mới vừa ra đời trong hồ tộc đều được đều được tộc hổ cắn cứ sau đó quyết định rồi viết xuống một cái tên vào trong này.
Hiện tại, công chúa hồ tộc đang mang thai, hài tử còn chưa ra đời không thể quyết định trên gia phả được.
Trong cung rộng lớn bày đầy sách, vây chung quanh mỗi người, giống như là tưởng rào vậy.
Người ngồi bên trong vô cùng nghiêm túc, biểu tình ngưng trọng, nhẹ nhàng lật sách xem.
Hồ Tiên Nhi không muốn xem mấy cuốn sách này, chỉ lo hưởng thụ nho người bên cạnh đút cho.
Nho ướp lạnh rất là ngon, nàng cầm một nắm, thả một quả tới đầu lưỡi, dùng răng cắn, đôi môi đỏ mọng vô cùng yêu diễm.
“Tỷ tỷ, ngươi nên giúp một chút nên lấy tên gì a?” Người bên dưới bực bội thấy nàng tư thái không lo lên tiếng kháng nghị.
Hồ Tiên Nhi nói: “Lo chuyện này làm gì, dù sao đứa nhỏ sinh ra cũng không phải hồ tộc.
Cứ để nàng thích tên gì thì lấy tên đó đi.”
Người bên dưới trong lòng than thở, sau khi phù thủy nói cho Hồ Tiên Nhi biết hết chân tướng, bà ngoại Hồ Tiên Nhi lại bắt đầu tính khí làm nháo, mỗi ngày không ngừng lải nhải: “Cái gì mà, nuôi nữ nhi cả đời, quay đầu lại tiện nghĩ cho người khác, còn sinh con cho người ta.
Hồ tộc phải làm sao đây, hồ tộc cũng cần người kế thừa a!”
“Tỷ tỷ, phù thủy cũng nói rồi, thai nhi sinh ra không phải hồ ly, nhưng sẽ có một cái thai là hồ ly.
Nếu không phải, thì tiếp tục cố gắng sinh, nhất định sẽ sinh được tiểu hồ ly mà.” Mưu Thần nói.
Hồ Tiên Nhi nhéo tai nàng nói: “Ngươi cho nữ nhi ta là heo nái sao, sinh sinh sinh, cứ thế sinh.”
“Đủ rồi, các ngươi nghe đây, không cần ở đây tìm tên nữa, gọi phù thủy trong thiên lao ra, cho nàng bói thêm lần nữa, có lẽ lúc này nàng sẽ biết nói thế nào.”
Phù thủy được người đỡ vào, ở trong địa lao ngây người một thời gian, mặt mũi cũng tiều tụy, nhưng trên người vẫn sạch sẽ.
Nàng thấy Hồ Tiên Nhi khom người nói: “Nữ vương, nàng thấy có chuyện gì sao?” Đầu gối run rẩy không ngừng.
“Dù sao cũng không có giết ngươi, ngươi đừng sợ.” Hồ Tiên Nhi nói.
Phù thủy run lên.
“Ngươi đoán không sai, Khanh Khanh mang thai, hơn nữa nghi là lão hổ, hỏi ngươi một chút, rốt cuộc khi nào mới mang thai hồ ly?” Hồ Tiên Nhi hỏi.
Phù thủy run run giơ tay lên, bấm tay tính nhẩm, ánh mắt mọi người nhìn theo nàng cũng run bần bật.
Hồ Tiên Nhi thu hồi ánh mắt, tránh cho phải nhìn xuống dưới.
Một lúc sau phù thủy đoán ra được nói: “Nữ vương đại nhân ngươi muốn nghe…”
“Không cho phép nói một tin tốt một tin xấu nữa, nghĩ gì nói đó, lập tức!” Hồ Tiên Nhi cả giận nói.
Phù thủy dùng lại nói: “Chỉ có một tin xấu, đó là công chúa hoài thai sáu tiểu lão hổ xong mới hoài thai người thừa kế hồ tộc.”
“…” Hồ Tiên Nhi giơ tay run lên điên cuồng, đại trưởng lão tiến lên nói: “Tỷ tỷ, lời phù thủy nói không sai, ngươi không được giết nàng.”
“Ta không có giết nàng, mà là muốn giết mình, làm sao ta biết được sinh ra một Hồ Lệ Khanh lỗ vốn như vậy chứ?” Một hơi cho người ta sáu đứa con mới đến phiên hồ tộc, nữ nhi như vậy thà không sinh còn hơn.
“Có một người cũng là tốt rồi, còn hơn là không có ai.” Phù thủy nói.
“Ngươi….” ánh mắt Hồ Tiên Nhi toát ra hung quang.
Phù thủy thu hồi hình người, vội cuốn cái đuôi chạy thoát thân.
Hồ Tiên Nhi ngồi trên cao buồn bã nói: “Hoài thai một tiểu lão hổ cũng hơn 10 năm, cái thai thứ hai phải chờ không biết khi nào có được, rốt cuộc đến khi nào thì mới thấy được một tiểu hồ ly a!”
“Tỷ tỷ, xin nén bi thương.” Hồ tộc từ trên xuống dưới cũng bi thương theo nàng.
“Nghiệt chướng a!” Hồ Tiên Nhi thở dài một tiếng.
°°° thời gian như nước ai ~~ °°°
Thời gian trôi qua đã 5 năm, Xích Hồng hóa thành người, mà vị tình nhân Tri Chu của nàng cũng đã quen với việc đi bộ, không còn hay bám và leo lên mạng nhện nữa, thường xuyên đưa nàng ra ngoài đi một vòng, vừa đi cũng hết một năm, hàng năm vẫn quay về thăm Hồ Lệ Khanh và Hỗ Chu Kính, 5 năm cũng trôi qua rất nhanh, hoa nở rồi rụng bất quá chỉ là chuyện trong chớp mắt, quay đầu nhìn lại sóng êm biển lặng không có gì lớn, ngược lại bụng Hồ Lệ Khanh càng ngày càng to lên, mỗi một năm thì to lên một chút, 5 năm trôi qua từ cái bụng phẳng liền biến thành quả banh lớn.
Bất kì lúc nào Hỗ Chu Kính vẫn luôn trong sự khẩn trương lo lắng, sợ tiểu lão hổ hung mãnh sẽ làm tổn thương Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh nhớ nhân gian từng nói hổ dữ sẽ không ăn thịt con không phải sao? Tại sao đến lượt mình thì bị đổi lại, ngược lại Hỗ Chu Kính vì con hồ ly như mình mà hạ thủ với đứa nhỏ.
Hồ Lệ Khanh lúc nào cũng cầm theo viên cầu kia không buông ra, cũng vì viên cầu này để cho nàng bình an vượt qua thời gian dài.
Hổ Chu Kính sợ tiểu lão hổ khẩu vị quá lớn, ăn sạch Hồ Lệ Khanh, vì vậy mỗi ngày đem mình thành thức ăn cho mẹ nó được ăn no.
Hồ Lệ Khanh mặc dù chỉ mới mang thai 5 năm, nhưng lại càng thêm mặn mà xinh đẹp ưu nhã hơn.
Hơn nữa cùng Hổ Chu Kính tu luyện, nàng cũng phát ra vài phần tiên khí cao quý, bỏ xuống gương mặt thiếu nữ non nớt xinh đẹp, thay vào đó là một nữ nhân đầy mị lực.
Hỗ Chu Kính cũng không thay đổi nhiều, bình thường vẫn là tư thái ung dung như vậy, trong mắt Hồ Lệ Khanh từ trước đến giờ nàng vẫn không hề thay đổi.
Trứng chim quanh đây cũng dần ít đi, bất quá Hồ Lệ Khanh cũng đã tiết chế ăn trứng chim lại, cũng biết đạo lý nghỉ ngơi để cho chim tiếp tục sinh sôi, có trứng chim cho nàng ăn.
Ôm cái bụng không to không nhỏ đi một vòng quanh sân, lại đến mùa sen nở rộ, hàng năm Hồ Lệ Khanh vẫn ngồi cạnh hồ sen, giảng đạo cho hoa sen nghe: Ngươi nên sớm chết lòng đi, đại miêu chỉ có một, ngươi chỉ là đóa hoa sen, ngươi nên thích người cần ngươi hơn.
Hỗ Chu Kính đến sau lưng nàng nghe nàng lải nhải, liền mỉm cười.
Có lẽ do Hồ Lệ Khanh nói những lời này với hoa sen, khiến hoa sen trong hồ nhìn cũng không được lâu lắm, có lẽ là do sợ nàng.
Hỗ Chu Kính cúi người, hai tay luồn vào hai bên hông nàng trườn ra trước bụng nàng, sau đó ôm lấy nàng.
Tiểu sinh mệnh trong cái bụng tròn vo đang bất an nhúc nhích, tay Hỗ Chu Kính vừa chạm vào, nó càng phát ra sự kịch liệt.
Hỗ Chu Kính rót linh khí vào cho nó, nó ăn no thì yên phận nằm yên.
Hồ Lệ Khanh ngẩng đầu lên nói: Nó nói nó rất vui.
Oh? Sao nàng biết?
Nó nói với ta, mẹ con liên tâm, nó nói gì đều biết hết.
Tay Hỗ Chu Kính để lên bụng nàng nhẹ nhàng xoa nói: Mấy năm sau bụng sẽ càng lớn, đến lúc đó nàng làm sao đây?
Hồ Lệ Khanh nói: Nàng chê ta bụng bự không thèm nữa có phải không?
Biết sao được, ta càng ngày càng yêu nàng.
Hỗ Chu Kính qùy xuống hôn bụng nàng nói: Nếu ngươi thương nàng, ta cũng sẽ thương ngươi.
Vật nhỏ lại nhảy lên, Hồ Lệ Khanh ôm bụng cười to.
Hồi trưa nương có lén sang thăm, đưa cho một quyển bí tịch.
Hồ Lệ Khanh thần thần bí bí nói.
Hỗ Chu Kính nói: Lại là công thức nấu ăn?
Nói là như không nói cũng vậy thôi, đem đến cho nàng xem đó.
Hồ Lệ Khanh điểm lên chóp mũi nàng nói.
Hỗ Chu Kính hỏi: Rốt cuộc là thứ gì?
Nàng sợ hai người ra vào một cửa sơ sẩy sẽ làm tổn thương nó, nên cho quyển sách này, nói là ở trong bí tịch có dạy cách làm một cửa khi có con nhưng vẫn có thể tận hứng được.
Nụ cười Hồ Lệ Khanh ngọt như mật ong như có như không.
(Editor: túm quần là làm chuyện *** khi có em bé mà không tổn hại em bé á)
Hỗ Chu Kính nói: Nàng ta cho bí tịch cũng đã chất đầy dưới giường rồi, rốt cuộc hồ tộc có bao nhiêu bảo bối vậy?
Nhiều lắm, nhiều đến nàng đời này xem cũng không hết.
Hồ Lệ Khanh nói.
Hỗ Chu Kính lại mong chờ cho buổi tối đến.
Xích Hồng từ nhân gian quay về, mang theo một túi vải, để trước mặt Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh nghi ngờ mở túi, phát hiện trong đó có đủ mọi loại vải, màu sắc của vải rất đẹp, mềm mại thoải mái, hơn nữa khi che vải lên người có mà như không che.
Hồ Lệ Khanh đặc biệt rất thích, cầm khoa chân múa tay trên người mình.
Xích Hồng nói: Đây là lễ vật tiểu Hắc cho các ngươi.
Nàng kêu một tiếng tiểu Hắc, Vương quả phụ từ trên nóc nhà dùng tơ leo xuống, đáp xuống trước mặt hai người.
Những thứ này đều là tâm ý của các tỷ muội ở bàn ti động, hy vọng các ngươi vui vẻ nhận.
Đa tạ, ta rất thích.
Hồ Lệ Khanh nói, đồng thời đang nghĩ đem vải này may y phục mặc như thế nào cho đẹp.
Đừng có mà mang đi làm đồ cho ngươi mặc hết, để lại cho đứa nhỏ sau này nữa.
Xích Hồng nói.
Hỗ Chu Kính nói: Đứa nhỏ mấy trăm năm sau mới có thể biến thành người, nàng không cần lo y phục cho hắn mặc làm gì.
Huống chi sinh hạ là nam hài, vải nhiều màu sắc như vậy, cũng không thích hợp cho hắn mặc.
Sao lại không hợp, hắn mặc lục sắc, nam sinh mặc lục sắc nhiều tiêu sái a! Hồ Lệ Khanh kháng nghị.
Hỗ Chu Kính cúi đầu tưởng tượng hổ vương tương lai, cả người mặc lục y lên ngôi vị tiếp nhận ngai vàng, người hổ tộc bên dưới quỳ lạy, lòng lạnh run nói: “Bây giờ làm y phục cho nàng vẫn quan trọng hơn.”
Xích Hồng mở miệng bật cười một tiếng.
Nàng cũng nghĩ tới cái hình ảnh kinh khủng đó.
Hồ Lệ Khanh cầm tấm vải màu hồng lên nói: “Tấm vải này màu sắc thật đẹp mắt, đại miêu, nàng có muốn không….”
Hỗ Chu Kính vội vàng nói: “Khanh Khanh, ngày mai nàng tìm thợ may đi, may cho nàng thêm mấy bộ váy đặc biệt nữa.”
Hồ Lệ Khanh nghĩ một chút nói: “Đại miêu, nàng muốn có thêm mấy cái yếm nữa không?”
Ánh mắt Xích Hồng và Vương quả phụ đánh giá người Hỗ Chu Kính, Hỗ Chu Kính nghiêm mặt nói: “Nàng vui là được rồi.”
~~~ yếm cái gì, ghét nhất luôn đó ~~~
Thợ may vì Hồ Lệ Khanh đo đồ, thấy bụng nàng đã lớn thêm một chút, liền gọi thêm người tới cùng nhau đo.
Hồ Lệ Khanh cúi đầu nhìn cái bụng tròn xoe của mình, đã không nhìn thấy được mũi chân rồi, không khỏi lo lắng.
Hồ Tiên Nhi thấy nàng biết là lại nghĩ bậy bạ, nói: “Nha đầu, lại muốn lộn xộn cái gì đó.”
“Nương, ta hiện tại có phải rất xấu hay không?”
Hồ Tiên Nhi cười nói: “Không xấu, hồ tộc không có người xấu, ngươi là đệ nhất mỹ nhân mà, chỗ nào xấu được chứ.”
“Nhưng bụng ta to quá.” Nàng sờ bụng mình, thật tròn, thật nặng.
Bình thường chỉ có thể chống bụng đứng dậy được một chút, căn bản toàn là ngồi với nằm, đứng lên một chút thì chân rút gân, mỏi eo đau lưng, cứ tiếp tục như vậy không biết được bao nhiêu năm.
Hồ Tiên Nhi nhớ lại cảnh tượng lúc mình mang thai Xích Hồng và Hồ Lệ Khanh, nàng cũng mơ hồ như vậy, thậm chí còn hận mình sao phải hy sinh như vậy, nhưng sứ mệnh làm mẹ khiến nàng phải chiến thắng tất cả những chuyện không vui này.
Nàng vui vẻ sinh ra hai tiểu hồ ly, sau đó từ một thiếu nữ biến thành nương.
“Chờ đợi một thời gian rồi, bụng người cũng đã lớn như vậy, ngươi không nên lộn xộn, coi chừng lại nói khó chịu muốn ói.
Đúng rồi, ngươi có từng muốn ói chưa?”
“Không có, hơn nữa khẩu vị không tệ.” Hồ Lệ Khanh nói.
“Vậy tối ngủ có khi nào không thoải mái không?”
Hồ Lệ Khanh thẹn thùng đỏ mặt nói: “Nào có, mỗi lần đều ngủ rất say.”
Hồ Tiên Nhi sờ bụng nàng một cái nói: “Tiểu nghiệt chướng này vẫn biết khôn khéo, để bà ngoài sờ một cái nào, ai yo ~, nó đang động nè.”
“Nó nó người đẹp.” Hồ Lệ Khanh nói.
Hồ Tiên Nhi cười nói: “So với mẫu lão hổ còn khôn khéo hơn.”
“Người đừng có gọi nàng là mẫu lão hổ nữa được hay không?” Hồ Lệ Khanh tả oán nói.
“Vui một chút là vui một chút mà.” Hồ Tiên Nhi cười nhạt.
Từ vải thành y phục, một nửa là do Hồ Lệ Khanh làm, một nửa do Hồ Tiên Nhi làm, mặc dù trong cung Hồ Tiên Nhi có thợ may y phục riêng cho nàng, nhưng đây là vải đem đến từ bàn ti động, trong thiên hạ khó tìm được món thứ hai, Hồ Lệ Khanh cho nàng một nửa, nàng liền cao hứng.
Tấm vải làm thành hai cái yếm, trên yếm Hồ Lệ Khanh đặc biệt còn thêu hoa trên đó.
Đến khi làm xong thì trời cũng đã tối, Hồ Lệ Khanh cầm yếm đưa tới trước mặt Hỗ Chu Kính, rốt cuộc Hỗ Chu Kính cũng biết được thời gian này nàng đang lén lút làm cái gì.
Hai cái yếm giống hệt nhau, trên hoa mẫu đơn có thêu hình một con hồ ly cùng một con hổ đang ngắm trăng.
Hỗ Chu Kính cầm tấm vải không biết tại sao rất muốn cười, Hồ Lệ Khanh chủ động cởi y phục nàng xuống nói: “Mặc vào cho nàng.”
Hỗ Chu Kính né tránh nói: “Không muốn.”
Hồ Lệ Khanh mỉm cười tới gần nàng: “Nàng nói không muốn cũng vô ích, nhất định phải mặc vào.”
Sau một phen dày vò, Hỗ Chu Kính rốt cuộc cũng phải mặc cái yếm sặc sỡ kia, da thịt trắng nõn dưới tấm vải lót càng thêm mềm mịn, hiện lên sự tinh xảo đầy sống động.
Hỗ Chu Kính sở khóc dở cười nói: “Cái này….”
Hồ Lệ Khanh thoải mái mặc một cái y như vậy đi tới trước mặt nàng, cái yếm bao lấy cái bụng tròn xoe, đóa hoa mẫu đơn vừa vặn nở trên bụng nàng, nàng đến chỗ Hỗ Chu Kính nói: “Có đẹp không?”
“Đẹp.” Hỗ Chu Kính nói.
Hồ Lệ Khanh tháo nút thắt dây yếm ra, tháo hoa sen trước mặt xuống nói: “Ta mặc cho nàng, là vì ta muốn tự tay đem nó cởi ra.”
Xoạt một tiếng, nút thắt tháo ra, cái yếm bị vứt xuống bên cạnh giường, thân thể hai người liền hợp chung một chỗ.
Editor: túm quần chương này quá dài, chương sau mới đẻ, mà đi đẻ cũng không yên, muốn biết vì sao hãy đợi típ đi tui ko nói cho biết đâu….!a hi hi:v:v:v.