Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 49


Đọc truyện Hồ Hoặc Hổ Tâm FULL – Chương 49


“Đại miêu, ngươi thật là đại miêu sao?” Hồ Lệ Khanh nghi ngờ, cầm tay nàng, há miệng cắn.

Lần này không dám dùng sức cắn, sợ cắn chảy máu, răng ghim vào thịt, nghe Hỗ Chu Kính hô một tiếng nói: “Có phải ngươi tính dùng răng cắn ta.”
“Đại miêu, ngươi không giống.” Hồ Lệ Khanh buông tay nàng ra, hôn lên chỗ mình cắn.

Hỗ Chu Kính cười khẽ nói: “Thay đổi chỗ nào?”
“Ngươi luôn giống như ngày không trăng, bị tầng tầng mây che phủ, nhưng hôm nay mây tản đi, có ánh mặt trời từ trong mây lộ ra.” Hồ Lệ Khanh nói ra cảm giác của mình.

Hỗ Chu Kính nói: “Không tin.”
Hồ Lệ Khanh còn tính nói, lão bảo chen miệng: “Bây giờ đi được chưa?”
“Hoàn toàn khôi phục.” Hỗ Chu Kính trả lời.

“Khôi phục thì nhanh lên đường đi, sớm đến hồ sơn, vào địa giới hồ sơn sau đó đem nàng giao cho nương nàng.” Lão bảo vội vàng thúc dục, liếc mắt nhìn Hồ Lệ Khanh nàng nói: “Ngươi chỉ mong nhổ đi cái gai phiền toái là ta đúng không?”
Lão bảo nói: “Ta thương ngươi còn không hết sao lại nghĩ vậy chứ, nếu ngươi biết ngươi gây phiền phức cho ta thì nên tự hiểu đi.” thái độ nhanh chóng thay đổi, chớp mắt liền thay mặt.

Hỗ Chu Kính nói: “Hồ sơn cách nơi này bao xa?”
“Với năng lực của bảo bối thì cần nửa tháng, năng lực của ta chỉ cần 10 ngày là đủ, nếu là ngươi có lẽ chỉ 7 ngày thôi.”
“Bảy ngày…!hắn còn bị trọng thương, tối thiểu cũng phải nghỉ dưỡng sức đủ 10 ngày, đi trong bảy ngày cũng dư sức.” Hỗ Chu Kính vừa nói liền đứng dậy, Hồ Lệ Khanh xuất thủ muốn đánh nàng một cái, Hỗ Chu Kính nói: “Ngươi chớ coi ta là mèo bệnh.”
“Đúng, ngươi là mẫu lão hổ.” Hồ Lệ Khanh tức giận nói, nhớ lần đầu gặp mặt, dáng vẻ Hỗ Chu Kính dũng mãnh, nói đúng hơn là bà cô hổ.

Lão bảo nói: “Liếc mắt đưa tình cũng nên có chừng mực, mau đi dọn hành lý đi.”
“Can nương còn ngươi thì sao?”
“Ta cũng theo sau các ngươi, ta ở đây cũng đã 10 năm, không đi thì sẽ bị người ta nghi là lão yêu tinh.” Lão bảo nói.

“Lần này ngươi mở thanh lâu ở đâu?” Hồ Lệ Khanh hỏi.


Lão bảo cốc đầu nàng nói: “Dương Châu, đừng có mà theo ta đến Dương Châu, ngươi tới còn khiến ta phiền thêm.”
Hồ Lệ Khanh bị can nương ghét bỏ làm tổn thương, nội tâm buồn tủi, ánh mắt sâu kín nhìn lão bảo, lão bảo nhất thời mềm lòng nói: “Nghĩ chút đi, ta chỉ đùa với ngươi đừng coi là thật.

Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, coi như là nhà ngươi.”
Lúc này lời nói mới đúng Hồ Lệ Khanh quay lại cười rộ lên.

Hỗ Chu Kính vốn không có hành lý mang theo bên người, bất quá chỉ có bộ bạch y lúc đánh nhau bị máu đen văng lên, tuyệt đối không thể ra ngoài, trong lúc đó Hồ Lệ Khanh còn tìm y phục thích hợp cho nàng.

Từ trong cái cẩm nang nhỏ không ngừng bới hết xiêm y ra, rất nhanh liền lấp đầy cả căn phòng, Hỗ Chu Kính cau mày, những y phục này tuy nói là đẹp, nhưng lại quá tùy tiện, ao che thân không hết, không thể vì đẹp mà chịu rét, cũng không dám nghĩ xưa nay luôn thanh lãnh như nàng mặc vào y phục này cảm giác sẽ thế nào, Hồ Lệ Khanh chọn nửa ngày cũng không chọn được đồ thích hợp, vẫy tay đem y phục khắp phòng bỏ vô lại, lại tìm trong cẩm nang.

Nàng nhớ mình cho vào cũng không ít xiêm y, mình đi khắp nơi cũng có cả.

Quả nhiên, nàng lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ, mở hộp ra bên trong có một bộ bạch y được xếp gọn gàng, bộ bạch y giống hệt lúc Hỗ Chu Kính mặc đi đến Vãn Tình lâu.

Nàng mang y phục đưa cho Hỗ Chu Kính, nói nàng mặc vào, Hỗ Chu Kính cầm lấy mặc vào, bạch y mộc mạc hào phóng, hơn nữa rất vừa người.

Hỗ Chu Kính mặc y phục vào, phát hiện chất liệu y phục vô cùng mềm mại, ôm sát người vô cùng thoải mái, giống như dán vào thân thể tùy ý co giãn.
Nàng có chút nghi hoặc liền biến thành cọp, y phục quả nhiên không hề rách, ngược lại còn vô hình.

Hồ Lệ Khanh vừa quay đầu đã thấy Hỗ Chu Kính từ người biến thành hổ, kinh ngạc không thôi.

Ánh mắt thuần vàng lão hổ nhìn nàng, không có sát khí, khiến cho người ta muốn gần nàng.

Hồ Lệ Khanh đến gần lão hổ, ôm cổ nàng, mặt vào lông nàng nói: “Thật vất vả, chúng ta mới có thể chung một chỗ yên tĩnh được, không nghĩ tới vẫn phải tiếp tục chạy thoát thân, thật muốn mạng, ta muốn cùng ngươi một chỗ lâu hơn, một chút cũng không muốn đi.”
Lão hổ nói: “Thiên không phải người, chúng ta cũng hết cách, lên đây đi.”
“Cái gì?” Hồ Lệ Khanh ngẩn người, không hiểu ý Hỗ Chu Kính.


Lão hổ nói: “Ngồi lên, ta đưa ngươi đi, với năng lực của ngươi, bay đến nửa đường thì đã kiệt khí rồi, không bằng để ta đưa đi, có thể tiết kiệm chút khí lực.”
Lòng Hồ Lệ Khanh chợt thấy vui, hai tay dùng sức ôm lấy nàng, cao hứng nói: “Đại miêu, ngươi nói thật sao!”
Lão hổ lắc cổ nói: “Ngươi tính bóp chết ta phải không!”
Hồ Lệ Khanh vội buông tay, leo lên trên lưng nàng, sau đó ngồi vào chỗ của mình.

Cưỡi trên lưng hổ cảm giác vô cùng tốt, so với cưỡi ngựa còn tuyệt hơn, lưng ngựa cao còn cứng hơn cả đất, ngồi lên không thoải mái, nhưng lưng hổ thì tròn bên trên còn có lông mềm, so với cưỡi ngựa vẫn thích hơn.

Hồ Lệ Khanh vô cùng cảm động, Hỗ Chu Kính kêu nàng cưỡi lên lưng mình chuẩn bị đi, tâm nàng liền nhảy lên.

Nàng cúi người xuống, ôm cổ Hỗ Chu Kính mặt dán lên lưng nàng nói: “Đại miêu, ngươi đối với ta thật tốt.”
Hỗ Chu Kính xoay người, mắt hổ ôn nhu nhìn nàng, thấy nàng nằm trên lưng mình như một ấu nhi, không khỏi cười lên nói: “Ngươi không giống người dễ bị làm cho cảm động như vậy.”
Trước kia là ai nói, kẻ khác đào cả tâm dâng lễ vật nàng khinh thường không thèm, thật lòng bưng trên tay đưa lên, nàng cũng không lạ gì, mỗi kẻ đó đều không hiểu được cách quý tọng người, sao có thể dễ cảm động được chứ?
Đó là người khác, người khác cho nàng không cần, trân quý cỡ nào thì cũng là phế vật nếu như là người mình thích lại cho nàng được như ý, cho dù chỉ là một câu nói, nàng cũng sẽ cảm động không hết.

Hồ Lệ Khanh âm thầm tự nhủ.

Hỗ Chu Kính đưa nàng ra khỏi phòng, ra bên ngoài, Hồ Lệ Khanh hô một tiếng: “Xích Hồng, chúng ta phải đi rồi, nhanh lên đi.”
Nghe vậy, thanh âm màu dỏ vèo vèo bay tới, bên dưới còn dính tơ nhện trong suốt, dưới mạng nhện còn treo lơ lửng một con nhện màu đen, Vương quả phụ bị treo giữa không trung lúc lắc không ngừng.

Xích Hồng dừng lại trên vai Hồ Lệ Khanh, rồi để Vương quả phụ một bên.

Xích Hồng dùng tâm ngữ nói với Hồ Lệ Khanh: “Tâm cao khí ngạo như nàng, có thể ngoan ngoãn để cho ngươi cưỡi, ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ gì mê hoặc nàng vậy?”
“Nói bậy, làm gì có chuyện đó, là nàng muốn cõng ta.” Hồ Lệ Khanh nói thật ngọt ngào, mỉm cười cũng thật ngọt ngào như là mật ong.


Xích Hồng nói: “Quan hệ giữa hai ngươi có vẻ tốt lên.”
Hồ Lệ Khanh trừng mắt nói: “Còn không phải tại ngươi, nếu không phải ngươi làm ta nới ra những lời không nên nói, để nàng giận ta hết mấy tháng.”
Xích Hồng phản bác: “Lòng ngươi không có những ý niệm này sao lại có thể thuận miệng nói ra, ta khi nào dùng kiếm ép ngươi nói sảng, ngươi không tự kiểm điểm mình còn dám nói ta, đây là đạo lý gì chứ?”
Hồ Lẹ Khanh im lặng, quay đâu đi chỗ khác, Vương quả phụ vừa rồi bị đung đưa đến hôn mê, bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng.

Hỗ Chu Kính mang Hồ Lệ Khanh tới trước cửa am, lão bảo nhìn thấy nữ nhi của mình được Hỗ Chu Kính cõng ra, suýt nữa hét to: “Tâm can bảo bối, ngươi có thuận cưỡi hổ a!”
Nhưng vì ngại mặt mũi của lão hổ, nàng liền ngậm chặt miệng.

“Đi thôi, đừng lưu luyến nữa, trong am ni cô chỉ có ni cô ở không có người tiêu dao.

“Lão bảo thúc dục.

“Ta ở đây cũng thật tiêu dao mà.” Hồ Lệ Khanh cười trộm.

“Ngươi cứ như vậy đi ra, bên ngoài tuyết rơi cũng đã ba ngày, không không mặc thêm y phục coi chừng lạnh chết ngươi.”
Lúc này Hồ Lệ Khanh mới nhớ tới thời tiết bên ngoài và trong này không giống nhau, trong này bốn mùa đều là xuân, bên ngoài đã sớm thành mùa đông, nàng nhảy xuống người Hỗ Chu Kính, từ dưới váy thò ra một cái đuôi lông xù, đem cái đuôi ôm vào ngực, chốc lát cái đuôi biến thành áo lông hồ thật lớn, khiến cho vạt áo vén lên tới mông nàng.

Nàng khoác áo lông hồ lên người mình, bọc thật chặt, đem Xích Hồng để trước ngực nàng, Vương quả phụ nằm sâu trong rãnh ngực của nàng, vội vàng chùi vào tay áo lão bảo.

Lão bảo đưa tay tóm Xích Hồng, trong lúc nàng hét lên thì có một viên đan dược được nhét vào trong miệng nàng, đan dược tan vào trong miệng, hòa cùng nước miếng một hớp nuốt vào.

Lão bào nói với nàng: “Mặc dù hồ tộc không thừa nhận ngươi là công chúa, nhưng dù sao ngươi cũng là do nàng sinh, đây coi như là món quả nhỏ ta cho ngươi.”
“Cái gì vậy?” Xích Hồng vùng vằng, muốn trốn khỏi tay nàng.

“Nội đan của tiểu Hắc, mặc dù chỉ có linh khí 1000 năm, so với năng lực của ngươi cũng không thể đe nàng tiêu trừ, nhưng nó có thể ngăn trong cơ thể ngươi, hơn nữa ăn nội của nàng thì ngươi chính là chủ tử của nàng, sau này nàng theo cạnh ngươi vĩnh viễn cũng không ra ngoài.

Đây coi như là quà cho thêm.”
Lão bảo đem con nhện ném cho Hồ Lệ Khanh nói: “Nữ nhi xuất gia như tát nước ra ngoài, Xích Hồng đem ngươi đi khỏi ta, thì ngươi hãy đi cùng nàng đi.” (ui cha, lão bảo tâm lí qué..

hí hí)
Con nhện bay vòng trở về, chu lại vào trong tay áo nàng, dường như sợ quay lại bên người Xích Hồng.


Lão bảo nắm được móng vuốt của nàng nói: “Ngươi quên nộ đan của ngươi nằm trong tay người nào rồi sao?”
Con nhện ngưng nhúc nhích, mặc cho nàng nắm, tám móng buông ra, tựa như chết rồi.

(chế giả điên giỏi thiệt….kkk)
“Ngoan ngoãn, bồi nàng thật tốt, dù sao nàng sống cũng không lâu, sớm muộn gì ngươi cũng được giải thoát.” lão bảo cười thân thiện, đem Vương quả phụ bỏ vào trong rãnh ngực đầy đặn của Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh cầm Vương quả phụ ra nói: “Tại sao lại đem cái này để trước ngực ta!”
Xích Hồng nói: “Cầm lấy.”
Hồ Lệ Khanh biểu tình chán ghét, đem nàng để ngay trước ngực.

Vương quả phụ hoàn toàn tuyệt vọng, bị đả kích lớn không còn ý niệm sống tiếp, so với chết cũng không khác gì.

Hồ Lệ Khanh biến cái đuôi thành áo lông lớn quấn cả người mình, lần nữa cưỡi bạch hổ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lão bảo nói: “Các ngươi đi theo hướng tây, qua ba con sông bốn ngọn núi năm cái thành, là có thể thấy hồ sơn, nếu lạc đường thì đi Xích Hồng sẽ dẫn các ngươi đi, dọc đường đi nhớ chú ý bảo vệ an toàn cho mình, bình an đến hồ sơn, hơn nữa ta sẽ báo cho nương ngươi nửa đường đến đón ngươi.”
Hồ Lệ Khanh nói: “Phiền can nương an bài.”
“Nhớ ăn cơm đúng bữa.” Lão bảo phất tay một cái nói.

Hồ Lệ Khanh cười lớn tiếng, tiếng cười như dòng nước vui vẻ.

Hỗ Chu Kính hóa thành gió, tiến vào trong tuyết, quả nhiên, mùa đông lạnh thấu xương chết người, huống chi đi ngược hướng gió, gió lạnh như đao, kéo theo bông tuyết lớn như cắt trên mặt.

Hồ Chu Kính nói trước mặt: “Cúi người thấp xuống.”
Hồ Lệ Khanh lập tức cúi người, hoàn toàn dán vào lưng Hỗ Chu Kính.

Thân thể Hỗ Chu Kính ấm áp, khi Hỗ Chu Kính đến thân thể phập phồng cũng truyền đến người Hồ Lệ Khanh.

Đường xuống núi bị tuyết dày phủ đầy, một trận gió thổi qua, bông tuyết bay đầy trời dệt thành một màn vải, không lưu lại trên mặt tuyết dấu vết nào.
Editor: túm quần là hai chế dọn nhà về nhà má vợ á, được cái bà chụy kia đúng tếu một má nhiều chuyện + một má chịu nghe…!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.