Đọc truyện Hô Hấp Lần Thứ Hai – Chương 65
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
61.
Tôi trải qua một đêm rất yên tĩnh, nhưng cũng chỉ ngủ được vài giờ, các phạm nhân trong phòng giam lần lượt ngồi dậy.
Mấy tên trong phòng nhìn tôi như thể gặp ma, còn tôi thì đau nhức khắp người, nằm im trên giường.
Trại tạm giam không thể so với trại giam, không có tham gia lao động, quản lý cũng không chặt chẽ, không có quy định gì cả, vì thế cả buồng giam giờ đang mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm tôi.
Khổng Lục lủng lẳng một tay trượt lên giường tôi với vẻ mặt như sắp khóc: “Người anh em, hôm qua tôi có lỗi với cậu.
Nếu không chấp tiểu nhân này thì có thể bẻ lại…”
“Rửa miệng sạch sẽ đi, ai là anh em với anh?!” Tôi cố gắng ngồi dậy, mặc kệ cơn đau, một tay nắm lấy khung giường bên cạnh.
“Đúng vậy, tôi không phải anh em của cậu…” Khổng Lục vô cùng đáng thương nhìn tôi, “Cậu bẻ tay lại hộ tôi được không?”
Tôi mặc kệ hắn ta, hắn lại vừa nhìn tôi vừa cởi áo mình bằng tay còn lại.
Tôi chỉ mới ở trong trại tạm giam hơn mười giờ mà đã trở nên bạo lực, vừa nhìn thấy hắn cởi áo đã không nhịn được vung tay lên nói: “Anh lại muốn làm cái trò gì vậy?!”
Khổng Lục ngoan ngoãn để tôi tát, sau đó kéo quần áo xuống, lại quay sang tôi với vẻ mặt khóc lóc: “Cậu xem, vai tôi sưng lên hết rồi…”
Tôi liếc nhìn vai hắn ta, quả nhiên nó sưng tấy lên.
Tôi thường gặp các ca bệnh kiểu này khi cấp cứu, Khổng Lục xương chắc chắn, tuy bị thương nhưng kiểu này khá điển hình.
Khổng Lục thấy tôi không nói, cũng không dám lỗ mãng, chỉ rúm ró ngồi ở đầu giường tôi, như thể đêm qua và sáng nay là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Tôi làm giá một hồi, rốt cục cau mày nhìn hắn, một tay đè lên bả vai, tay kia giúp hắn nắn lại khớp.
“Anh cử động thử xem.” Tôi mất kiên nhẫn buông cánh tay hắn ra.
Hắn thận trọng co duỗi cánh tay, cuối cùng bật cười: “Cậu đúng là thần y thật, chuyện này cậu cũng biết.”
“Không có gì đâu.” Tôi liếc nhẹ hắn.
“Cậu tên gì? Sao cậu lại vào đây?” Hắn tiếp tục ngồi xổm trên đầu giường tôi chưa chịu đi.
Tôi phớt lờ hắn.
Khổng Lục ngượng ngùng ngồi bên cạnh tôi gãi đầu một lúc, nhưng vẫn chưa chịu thôi: “Thấy cậu lịch sự văn nhã, chắc là cũng không giống như chúng tôi.” Hắn ngừng lại một lúc trộm đánh giá tôi, “Cậu là tội phạm kinh tế đúng không?”
Tôi vẫn không lên tiếng.
Khổng Lục có lẽ cảm thấy nhàm chán, một lúc sau hắn đứng dậy ngồi xích vào trong giường của tôi, gác chân lên.
Tôi cảnh giác nhìn hắn ta, hắn ta phản ứng còn mạnh hơn tôi: “Không, tôi không có tới! Tôi không làm gì hết!”
Tôi quay mặt đi, nghe hắn ta tự nói: “Cậu mới đến đây, có lẽ chưa quen.
Chúng tôi ở đây đều như thế này…!Tôi tưởng cậu cũng là…!ừm.” Hắn vừa nói vừa nhìn tôi, “Bây giờ không cho phép tra tấn bức cung đúng không.
Thế là phạm nhân mới vừa bị bắt sẽ bị ném vào đống của tù cũ để ăn đòn; phạm nhân mới chắc chắn sẽ không thể ngủ được đêm đầu tiên vào trại tạm giam.
Cần phải thẩm vấn trong 24 giờ đầu tiên bị giam giữ, đã bắt đầu thẩm vấn là hỏi liên tục 12 tiếng, đây là thủ đoạn để lấy lời khai.
”
Tôi vô thức nhìn lên giếng trời, cảm thấy hai mươi bốn giờ không còn xa nữa.
“Aiz, đừng sợ.” Khổng Lục an ủi tôi.
“Hỏi càng lâu chứng tỏ họ càng bất lực.
Nếu sống chết không muốn khai thì cứ cắn chặt răng vượt qua.
Tôi đã gặp qua vài người lì lợm, chịu đựng đến hai ngày hai đêm.”
“Hạ Niệm Phi.” Cảnh sát tòa án đứng ở cửa gọi tên tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
“Chuẩn bị đi thẩm vấn.”
Các điều tra viên phớt lờ vết máu trên người tôi như tôi vừa đẻ ra đã có mấy vết thương này vậy, vén áo len tôi lên nhìn nhìn rồi nói cho có lệ một câu: “Không được gây rối trong buồng giam” sau đó đi vào vấn đề chính.
Cảnh sát bắt đầu hỏi tên, nghề nghiệp và nơi cư trú của tôi; ba câu hỏi này không dưới năm phút, rồi cuối cùng không một chút cảm xúc nào hỏi: “Cậu có biết một người tên là Quách Nhất Thần không?”
Tôi gật đầu: “Có.”
“Mối quan hệ của cậu với người này là gì?”
“Từng học chung một trường cấp hai.”
“Lần cuối cùng nhìn thấy anh ta là ở đâu?”
“Nhiều năm trước, tôi không nhớ được.”
“Nhớ lại đi.”
“Tôi thực sự không nhớ.
Anh ấy làm ăn buôn bán ở nơi khác, chúng tôi cũng không có liên lạc nhiều với nhau.”
“Cố gắng nhớ kỹ lại đi.”
“Tôi thật sự không biết.
Tôi chỉ nhớ lúc chôn cất mẹ tôi, anh ấy trở về dự tang lễ.” Tôi nhìn viên cảnh sát đối diện, “Đã bao nhiêu năm rồi.”
“Có biết anh ta kinh doanh gì không?”
“Hình như là bán trà.”
“Cậu có chắc anh ta đang bán trà không?”
“Đúng vậy, anh ấy còn mang lá trà cho tôi.”
“Anh ấy mang trà cho cậu khi nào vậy?”
“Lần nào trở về cũng mang theo.”
“Lần cuối cùng anh ta đưa trà cho cậu là khi nào?”
“……Tôi quên mất.”
“Nhớ lại đi.”
“Tôi thực sự đã quên.”
“Cố gắng nhớ kỹ lại đi.”
Hai người cảnh sát đối diện luôn bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bình tĩnh đến gần như lịch sự.
Hầu hết các câu hỏi đều đơn giản, nhưng lại rất vòng vo, không cẩn thận sẽ mắc bẫy ngay.
Hai câu phổ biến nhất được cảnh sát sử dụng là “Nhớ lại đi” và “Cố gắng nhớ kỹ lại đi”, đôi khi một câu hỏi được hỏi đi hỏi lại nhiều lần, và điều họ vui mừng nhất là khi các câu trả lời của tôi không nhất quán.
Tôi không nghĩ mình thích hợp để đấu trí với cảnh sát, nên màn đánh cờ này tôi cảm thấy rõ ràng tôi không phải đối thủ của họ.
“Cậu có biết Đinh Hiển Kiệt?”
“Đã gặp qua một lần.”
“Cậu gặp khi nào?”
“Chỉ vài ngày trước khi Tân Hiệp Hòa cắt băng khánh thành.”
“Cậu có biết mối quan hệ tài chính của ông ta với Tân Hiệp Hòa không?”
“Tôi không biết, tôi không tiếp xúc với tài khoản của Tân Hiệp Hòa.”
“Là cổ đông, tại sao cậu không tiếp xúc với tài khoản của Tân Hiệp Hòa?”
“Tôi chỉ là một cổ đông nhỏ, cũng đã thua lỗ vài năm trước, nên tôi không quan tâm đến nó nữa.”
Một giờ đã trôi qua kể từ khi thẩm vấn, hai cảnh sát khác được thay vào.
“Cậu có biết Khâu Vũ Sơn?”
“không biết.”
“Thật sự không biết?”
“Tôi hoàn toàn không biết rằng có một người như vậy.”
“Nghĩ lại đi.”
“Không cần nghĩ, hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe đến.”
“Cậu chưa bao giờ nghe ai nói về ông ta?”
“Đúng vậy.”
“Cậu có biết Tạ Cẩm Hòa không?”
“Biết.”
“Tạ Cẩm Hòa nói cậu đã đề cập đến Khâu Vũ Sơn với ông ấy.”
Tôi điếng người.
“Sao tôi không nhớ nhỉ?” Tôi không nhịn được mà nặn ra một nụ cười.
“Cố gắng nhớ kỹ lại đi.”
“Tôi thực sự không nhớ.”
“Cậu biết Dương Thiện Đường không?”
Tôi run cả người, không biết phải trả lời như thế nào.
“Tạ Cẩm Hòa nói ông ta đã dẫn cậu đến gặp Dương Thiện Đường.”
“À, ông ta là bạn của chú Tạ, hình như đã từng thấy qua.”
“Lúc Dương Thiện Đường bòn rút trái phép tiền gửi của dân rồi vào tù, cậu cũng có một khoảng tiền cất giữ trong ngân hàng của ông ta phải không?”
Tôi chớp mắt: “Đúng…!nhưng chính phủ đã hoàn tiền cho tôi rồi.
Lúc đó tôi đã bị ông ta lừa gạt.”
“Có người đã tố cáo cậu có quan hệ tài chính với Malaysia thông qua ngân hàng ngầm.”
“Tôi không có.”
Tôi không kìm được mồ hôi trên trán: Con mẹ nó, ai chỉ, ai tố?
“Đây chỉ mới là tố cáo từ một phía, cậu có thể tự giải thích.”
“Mấy năm trước hình như có một công ty Malaysia kiện tôi, nhưng tôi không liên quan gì đến họ, sau đó đơn kiện đã được rút lại.
Đó là một vụ lừa đảo ba bên, không có nghĩa là tôi có quan hệ tài chính với Malaysia.
Tài sản chính của tôi là nhà hàng khách sạn Phù Sơn, chủ yếu hoạt động kinh doanh trong nước.
”
“Bị cáo của vụ lừa đảo ba bên là cá nhân cậu hay công ty của cậu?”
Tôi chợt sững sờ: Chết rồi, nói hớ rồi!
“Cậu có thể suy nghĩ lại.” Một bên cảnh sát đối diện khoanh tay rất hứng khởi nhìn tôi.
Tôi thực sự kinh hoàng, tôi vừa chối là không liên quan gì, lại tự đi xác nhận chuyện ở Malaysia mà không hề hay biết.
Năm đó cái Yuhui Malaysia kiện một công ty ma do tôi và Quách Nhất Thần đăng ký, đại diện pháp lý viết tên tôi, bên trong chứa toàn bộ số tiền đen của Quách Nhất Thần.
Điều tồi tệ nhất là tên của Quách Nhất Thần vẫn còn treo ở đấy với tư cách là đại cổ đông.
Lúc Bạch Tuấn Khanh quét vụ rửa tiền, ông ấy đã phủi sạch mọi thứ liên quan đến tôi, bây giờ tôi lại đi nhận hết.
Mồ hôi lạnh túa ra từng giọt, lúc này tôi chợt thật nhớ Đường Duệ.
“…!Tôi không nhớ mình đã bị kiện.” Tôi sứt sẹo phản cung.
“Chính cậu vừa nói cậu bị kiện bởi một công ty Malaysia cách đây vài năm, nghĩ lại đi.”
“Tôi chưa bao giờ nói thế.” Tôi nhướng mày.
“Cậu vừa nói.”
“Không.” Tôi đổi trắng thay đen, “Tôi không ký vào bản khẩu cung.”
Tôi thấy viên cảnh sát đối diện trợn mắt bất đắc dĩ, cau mày ra lệnh cho thư ký gạch bỏ đoạn vừa rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng chưa được vài giây sau, tôi lại trở nên lo lắng: Mới chỉ chưa đầy hai giờ, tôi thực sự không biết cứ tiếp tục hỏi thế này tôi còn nói sai cái gì nữa.
“Hạ Niệm Phi, tốt hơn hết là cậu nên thành thật.
Nói dối không ích lợi gì cho cậu đâu.” Cảnh sát nhìn tôi nghiêm khắc.
“Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng.
Cậu không chỉ bị nghi ngờ rửa tiền mà còn bị nghi ngờ chứa chấp bao che tội phạm.”
Tôi cảm thấy hình như trong đầu tôi có một sợi gân nào bị đứt rồi, không khí xung quanh dường như cũng không đủ thở.
Thời còn trẻ tôi tràn đầy năng lượng, chẳng sợ gì cả, gần như là ngây thơ ấu trĩ, nhưng hôm nay, tôi mới thực sự có cảm giác mình đang cùng đường bí lối.
Có cái gì đó như là nỗi sợ hãi đang len lỏi vào tim tôi từng li từng tí, tôi ngơ ngác nhìn nhóm cảnh sát đang ghi chép lời khai, cảm thấy tội ác này như vô bờ bến, không tìm ra được một chỗ nào để quay đầu.
“Cậu là bác sĩ của bệnh viện trực thuộc Đại học Phù Châu, đang học thạc sĩ.
Trong tay cậu vẫn còn rất nhiều tài sản hợp pháp.
Cuộc sống của cậu hẳn là rất tốt.” Cảnh sát đối diện hớp một ngụm nước, thong thả nói, “Hạ Niệm Phi, đừng tự hủy hoại tương lai của cậu.”
Tôi rầu rĩ nhìn anh ta, nhủ thầm tương lai tôi đã bị hủy hoại từ lâu rồi.
“Chỉ cần cậu tích cực hợp tác với công việc điều tra của cảnh sát, lập được công lớn, bản án của cậu có thể được giảm hoặc thậm chí miễn hình phạt theo luật”.
Anh ta hướng dẫn từng bước “Chúng tôi thấy Tân Hiệp Hòa và các tài khoản riêng của cậu đều có vấn đề.
Bốn năm trước tất cả tài sản của cậu đều vô duyên vô cớ được đưa vào ngân hàng ngầm.
Lúc đó cậu còn mất tích một thời gian, nói là đi Vân Nam – cậu nhớ chuyện này không? ” Viên cảnh sát kia đầy ẩn ý nói với tôi, ”Cậu nghĩ kỹ lại đi.”
Tôi thấy những câu này không đau không ngứa, gần như không cào trúng trọng tâm, nhưng tôi không rõ cảnh sát biết được bao nhiêu.
Tôi dựa vào lưng ghế gỗ nhỏ trong phòng thẩm vấn, thực sự cảm thấy lưng mình như có kim chích.
Thẩm vấn vài ba tiếng đồng hồ, cảnh sát dường như vẫn chưa đi vào vấn đề chính; ngay khi tôi cảm thấy thần kinh của mình sắp suy sụp, viên cảnh sát ở phía đối diện cười cười đưa cho tôi một vài bản photo.
“Đây là cái gì?” Tôi liếc nhìn, hình như nó là một cuốn sổ kế toán.
“Đây là một phần sổ sách do một nhân chứng cung cấp.” Viên cảnh sát nhìn tôi cười.
“Người ngày nói rằng đó là một bản sao của sổ tài khoản của ngân hàng ngầm của Dương Thiện Đường bốn năm trước.
Nhìn xem, cậu có ấn tượng gì không.”
Toàn thân tôi như muốn nổ tung ngay lập tức, mồ hôi lạnh túa ra – làm sao một thứ khủng khiếp như vậy lại có thể xuất hiện trong tay cảnh sát?!
Tôi giằng co trong im lặng với cảnh sát khoảng mười giây, cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên với quân hàm cảnh sát cấp ba trên vai bước vào, theo sau là một người trẻ hơn mang quân hàm cảnh tư.
“Cục trưởng Hà.” Viên cảnh sát đối diện đứng lên chào hỏi, “Sao ngài lại ở đây?
Người thanh niên trẻ phía sau lưng Cục trưởng liếc tôi đầy khó chịu, dùng tay đập mấy tờ giấy lên bàn ghi lời khai, nén bất mãn nói nhỏ: “Người này, thay đổi biện pháp cưỡng chế, bảo lãnh hậu thẩm.”
./..