Đọc truyện Hô Hấp Lần Thứ Hai – Chương 58
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
54.
Ngày mùng 9 Tết, ông ngoại cuối cùng cũng có thể ăn được, khi đó cả nhà như được nhấc một tảng đá nặng ra khỏi lồng ngực.
Bà ngoại quay cuồng quanh giường bệnh luôn miệng nói a di đà phật, nhìn xem, tôi đã nói ông gặp Niệm Phi rồi sẽ khỏe lại mà, ông thấy có đúng không…!
Ông ngoại tôi gầy đi trông thấy, được hai người cậu đón từ bệnh viện về phòng bệnh trong nhà, bà tôi từng bước bưng cháo từ trong bếp ra, tôi ngồi bên cạnh giường bệnh của ông ngoại bưng chén cháo đút từng muỗng.
“Được rồi, ông không phải trẻ con, đừng có làm như vậy.” Ông ngoại vươn tay cầm lấy chén muỗng.
“Không được, ông ăn uống cứ như còn đi lính, húp mấy muỗng là xong, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện nữa.” Tôi nắm chặt muỗng, “Cháu phải đút cho ông ăn từ từ.”
“Nếu cứ đút thế này còn chưa ăn xong cháo sẽ lạnh tanh mất.” Ông ngoại quở trách tôi.
“Lạnh thì lạnh, cùng lắm lại bảo bà hâm lại.
Sức khỏe ông quan trọng hơn.” Tôi bưng chén cháo lên cao, “Đừng ngoan cố nữa, mở miệng ra nào.”
“Ngày mai cháu đi à?” Ông ngoại hỏi tôi sau khi húp xong vài ngụm cháo.
“Vâng, vốn kỳ nghỉ cũng ngắn, với cháu phải đi dự một buổi lễ khánh thành hôm Tết Nguyên tiêu nữa.” Tôi thuận miệng thổi thổi muỗng cháo, “Bây giờ ông đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ chăm sóc tốt cơ thể của mình thôi.
Sau đợt này ông muốn ở lại Nhai Bắc thì ở lại Nhai Bắc, nếu muốn đến Phù Châu thì cứ đến Phù Châu; nếu Nhai Bắc thì có cậu mợ chăm sóc ông, đến Phù Châu thì có cháu chăm ông.” Tôi lại nhìn ông một cái, “Nếu ông định ở lại Nhai Bắc, cháu sẽ thỉnh thoảng đến đây thăm ông.”
Ông ngoại và tôi đều im lặng một lúc, chốc sau, ông nhàn nhạt nhìn tôi: “Hình như đêm giao thừa, cháu và cậu cả của cháu đến hẻm Đông Nhai đánh thằng con trai lớn nhà họ Chung à?”
“Có cậu đánh thôi, cháu không có làm gì cả.” Tôi cụp mắt xuống múc cháo.
“Niệm Phi, đừng nghĩ nhiều.” Ông ngoại nhìn tôi.
“Cháu đâu nghĩ gì nhiều đâu ạ?” Tôi ngước nhìn ông.
“Ông ngoại của cháu chưa bao giờ cảm thấy việc cháu sinh ra là một sai lầm.” Ông lặng lẽ nhìn tôi, “Cháu là một cậu bé ngoan, không quan trọng bố cháu là ai; trong nhà họ Hạ, cháu là con của Hạ Vi Vi.”
Mùng mười Tết, tôi chính thức lên đường về Phù Châu.
Cậu cả tôi chở tôi đến sân bay, trên đường đi ngang qua con hẻm Đông Nhai, tôi không khỏi ngoái nhìn, không nói tiếng nào.
“Đừng nghĩ lung tung.” Cậu cả liếc tôi một cái rồi thuận tay xoay vô lăng.
“Không có đâu ạ.” Tôi nhìn chăm chú con hẻm một lúc, rồi quay mặt về.
Cậu cả vươn tay sờ sờ đầu tôi: “Cứ coi như chưa bao giờ có Chung Ích Dương đi.
Nếu như thật sự cảm thấy thiếu thốn tình cảm của bố…” Cậu quay đầu lại mỉm cười cười với tôi, “Vừa vặn có thể làm con trai cậu luôn cũng được.” Cậu cả rất hiếm khi cười.
Hôm nay dù là cười nhẹ xuất phát từ nội tâm vẫn làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Tôi mím chặt môi, không lên tiếng.
Cậu cả không nói nhiều, tiếp tục lái xe đi, mấy phút sau đột nhiên nói: “Chung Viên dù đối với con tốt, con có thể nhận, nhưng đừng mang ơn, đó là trách nhiệm của cậu ta.” Tôi nhìn cậu một cái, còn chưa kịp phản ứng gì, cậu lại lên tiếng, “Chung Ích Dương làm người thực vật hơn 20 năm rồi, ước chừng thời gian không còn bao lâu nữa, nếu hắn ta đi…!” Cậu quay sang nhìn tôi một cái thật sắc bén.” Nếu con dám đến dự tang lễ, cậu sẽ đánh gãy chân con.” Cuối cùng còn bổ sung một câu,” Nhà họ Hạ từ nay về sau sẽ không có chỗ cho con nữa.”
“Sao lại có thể như vậy được.”
“Tại sao không, ông ngoại con già rồi, nhưng cậu thì chưa già đâu.” Cậu hừ mũi, “Cậu cũng không có từ bi như ông ngoại con đâu, con dám làm thử xem.”
Tôi bật cười, để cậu chở tôi suốt một quãng đường ra sân bay.
Trên đường đi tôi luôn im lặng, tôi muốn nhìn lại khung cảnh cuối cùng của Nhai Bắc thật nghiêm túc, nhưng trong đầu tôi lại bắt đầu tự dằn vặt mình.
Mấy năm nay, tôi vẫn luôn né tránh phải nghĩ đến bố mẹ, vì nghĩ thế nào cũng tự hành hạ mình, thậm chí có lúc tôi nghĩ việc mình sinh ra hoàn toàn là một bi kịch, không ai mời mà đến.
Khi tôi lần đầu tiên biết về Chung Ích Dương, hầu như ngày nào tôi cũng nghĩ về ông ta, điều đó khiến tâm trí tôi đau đớn.
Tôi yêu Hạ Vi Vi không nghi ngờ, nhưng Hạ Vi Vi liệu có yêu tôi không?
Những lúc mẹ nhìn tôi sinh ra, lớn lên, bi bô tinh nghịch, huơ huơ hai cánh tay đuổi theo sau lưng bà gọi mẹ ơi mẹ ơi, bà có tâm trạng như thế nào.
Mẹ ơi……!
Tôi hơi ưu thương.
Trước khi đi, cậu lấy một phong bao lì xì nặng trịch trong ngực ra đưa cho tôi.
“Cậu làm gì vậy?” Tôi kinh ngạc nhìn cậu.
“Tiền mừng năm mới, cậu nợ con hơi nhiều năm.” Cậu ngồi bên cạnh khó chịu nhìn, “Biết giờ con không thiếu, nhưng người lớn đưa vẫn phải nhận.”
“Cậu ơi, con bao nhiêu tuổi rồi…” Tôi vùng vằng với cậu.
“Đừng nói nhảm với cậu, thích hay không cũng phải lấy.” Cậu lúng túng quay người, “Cậu đi đây, nếu dám xem thường, mai mốt về nhà cậu sẽ tống cổ con ra đường.”
“Con đâu dám xem thường mà.”
“Không có thì đi nhanh đi, mũi lạnh đến đỏ hết lên rồi kìa, bên trong có điều hòa nhiệt độ, mau vào đi.” Cậu thúc giục tôi.
“Haiz.”
“Lễ tết nhớ gọi điện về đấy.” Cậu cả đứng sau cổng an ninh gào to theo sau tôi.
“Con biết rồi.”
“Quay lại Phù Châu đừng có tiếp xúc nhiều với Chung Viên đấy.”
“Con biết rồi mà, cậu về đi.”
Tiếu Nhạn Bình từ mùng ba đã liên tục nhắn tin cho tôi, hỏi khi nào thì về, có về hay không, bệnh viện bận đến không có chỗ đi còn ở đấy nghỉ đông, thật đáng xấu hổ; Cậu là một Chung Viên là hai, thêm cả nhóm nghiên cứu sinh trong trường đại học nữa, nghỉ một lúc cả chục người, có còn để cho người khác sống không.
Xuống máy bay, tôi mở máy gọi điện cho Tiếu Nhạn Bình, nói có chuyện gì vậy, sư phụ, nhớ nhung đệ tử sao?
“Nhớ con mắt cậu.” Tiếu Nhạn Bình mắng, “Khoa Ngoại tổng hợp mỗi ngày cả chục ca mổ, cậu ngon sang đây thử xem? Đảm bảo sau một tuần có nhìn thấy lạp xưởng huyết lợn cũng muốn phun ra hết.” Mắng thoải mái xong, Tiếu Nhạn Bình mới chuyển đề tài.
“Văn phòng bệnh viện đã chuyển hồ sơ của cậu sang khoa Ngoại tổng hợp, thu xếp đi lên đó ký tên xác nhận đi.”
“Khi nào?”
“Cậu nghĩ khi nào?” Tiếu Nhạn Bình hừ mũi, “Tôi khách sáo với cậu một chút là cậu liền được nước làm tới.
Tối nay tôi có ca trực, cậu tự mà lo liệu đi.”
“Cái đệch, tôi chỉ vừa xuống máy bay thôi đấy.” Tôi tức đến giậm chân.
“Tôi vừa xuống bàn mổ đây này.
Ba giờ phẫu thuật chính, cậu có thấy tôi mệt không?Tới đây bây giờ còn kịp đến canteen ăn tối, nhanh lên.” Tiếu Nhạn Bình dứt lời thì cúp điện thoại.
Tôi alo alo mấy lần, Tiếu Nhạn Bình bên kia rất lưu loát mà im lặng.
Tôi chán nản kéo vali về nhà, nghĩ thầm Tiếu Nhạn Bình đúng là xấu xa: Hừm, trước khi theo ông ta thì ông ta o bế xu nịnh tôi, vừa về dưới tay thì ông ta sai sử như nô tì.
Lý Học Hữu còn chưa đến mức như thế.
Về đến nhà cất hành lý, không kịp uống lấy một ngụm nước đã phải nhảy lên xe đi thẳng đến bệnh viện trực thuộc.
Lúc vào phòng nghỉ một y tá trẻ nói với tôi bác sĩ Tiếu đang đứng phẫu thuật, tôi ngồi trong phòng chờ cầm tờ báo đọc một tiêu đề kinh hoàng: “Năm người chết và 16 người bị thương trong vụ ẩu đả băng đảng ở Malaysia sáng hôm qua” ; Tôi vừa đọc xong tiêu đề, Tiếu Nhạn Bình đã ôm thắt lưng đi vào.
“Ôi trời ơi, chết mất…” Tiếu Nhạn Bình vừa nhìn thấy tôi đã vội chạy tới, “Đồ đệ ngoan, đến giúp sư phụ xoa bóp.”
Thấy đèn trong phòng mổ vẫn sáng, tôi kéo ông ta ấn xuống ghế sô pha hỏi: “Ông sao vậy? Mổ nửa buổi đã chạy ra ngoài?”
“Nếu đứng nữa là tôi gãy luôn cái lưng đấy.
Xong hết rồi chỉ còn khâu lại thôi, tôi để cho trợ phẫu chính làm.” Tiếu Nhạn Bình rất tự nhiên vươn tay vói vào trong túi quần tôi lấy thuốc lá.
“Một lát nữa nếu có ca mổ, trợ phẫu chính sẽ là cậu.” Lấy hộp thuốc ra mặt ông ta tức giận, “Cậu hút loại Trung Hoa luôn à, thật đáng xấu hổ, tịch thu!”
Tôi hất tay ông ta ra, rút điếu thuốc cho vào miệng, thuận tay xoa bóp eo lưng ông ta: “Đệch, ông đứng bao lâu rồi, thân thể cứng như đá vậy, không sợ cơ thắt lưng quá mỏi rồi sinh bệnh sao?”
“Tôi nghĩ cứ đứng thế này lưng tôi sớm muộn gì cũng gãy mất.” Tiếu Nhạn Bình rên rỉ bật lửa châm thuốc.
“Ba bốn ca liên tục mỗi ngày, toàn là đại phẫu.
Giờ tôi cuối cùng cũng biết tại sao mấy bác sĩ thâm niên trong khoa ngoại đều độc thân hết rồi, hóa ra là chất lượng cuộc sống có vấn đề.” Nói xong, ông ta tà đạo nhìn tôi, “Có phải hồi đó cậu không muốn học ngoại khoa là vì như vậy không?”
“Làm thầy người khác mà ông nói mấy câu này không thấy xấu hổ sao.” Tôi siết chặt bàn tay đang xoa bóp làm ông ta la lên oai oái.
“Này, làm nhẹ đi! Tôi biết sức nắm cậu rất tốt rồi, nhưng dừng phát huy lúc này.” Tiếu Nhạn Bình liếc mắt nhìn tôi, sau đó chợt nhớ ra gì đó, quay về phía phòng phẫu thuật nói, “À, đúng rồi, Bạch Đoạn đang ở bên trong đó.”
“Ừm.” Tôi trả lời.
“Sao cậu không kích động gì hết vậy?”
“Ông muốn tôi kích động thế nào, nhảy điệu con thỏ sao?” Tôi lại tức giận mà bóp mạnh hơn.
“Ui da, nhẹ nhàng thôi!” Tiếu Nhạn Bình lại kêu to.
“Tại ông…” Tôi chưa kịp nói hết câu, cửa phòng chờ đột nhiên từ bên ngoài mở ra, một nhóm người bước vào.
“Xong chưa?” Tiếu Nhạn Bình gối đầu lên đùi tôi, quay sang trợ phẫu cười ngây ngô.
Trợ phẫu của Tiếu Nhạn Bình lúc này vẫn đang đội mũ, bước vào trong tháo khẩu trang; Bạch Đoạn theo sát phía sau, vẫn chưa đổi giày, khuôn mặt anh đang buồn ngủ, nhưng vừa thấy tôi đã ngẩn người.
Đầu óc tôi quay cuồng rất nhanh, trước khi não bộ kịp phản ứng, tôi đã đẩy Tiếu Nhạn Bình khỏi đùi mình trên ghế sofa.
Tiếu Nhạn Bình lồm cồm ôm lưng bò dậy, nhìn chằm chằm trợ lý: “Đưa bệnh nhân về giường chưa?”
“ICU nói hết giường rồi, bảo chúng ta tự liên hệ với khoa.” Trợ phẫu thành thật trả lời, lần lượt thảo luận chuyện giường nằm với Tiếu Nhạn Bình.
Tôi lo lắng nhìn Bạch Đoạn, thấy anh không cảm xúc, đứng sau lưng trợ phẫu, hai tay đút túi, cứ nhìn tôi như vậy.
“Bạch Đoạn?” Tôi không nhịn được ngơ ngác gọi anh một tiếng.
“Không có việc gì thì tôi về trước.
Trưa nay tôi không ngủ giờ về ngủ bù.” Anh không biết đang nói với ai, xoay người rời đi.
“Hẳn là ICU không muốn nhận rồi còn gì? Hừm, huyết áp cao thì được đưa vào ICU, còn phẫu thuật cắt thận thì không?” Tiếu Nhạn Bình vẫn còn tức giận, “ICU muốn cùng các khoa nghiêm túc hợp tác.
Ai đã nói câu đó vậy? Hồi đó là ai nâng đỡ ICU? Chơi gái xong phải trả tiền chứ, kéo quần lên là giả vờ không quen à?” Nói xong ông ta kích động liếc mắt sang tôi, “Quay lại, đi đâu đấy? Lát nữa còn phải cấp cứu.”
“Có chút chuyện.” Tôi ném lại một câu rồi chạy ra ngoài.
“Này, đừng có đi quá xa đấy!” Tiếu Nhạn Bình ở phía sau gọi tôi.
“Tôi biết rồi.” Tôi hung hăng quay lại nhìn rồi đẩy cửa bước ra.
Tôi chạy đến hành lang đứng ngẩn ở đó một lúc, sau đó thoáng thấy bóng dáng màu xanh nhạt của Bạch Đoạn đang đứng ở cuối hành lang chờ thang máy.
Tôi hét lên, Bạch Đoạn có vẻ như quay sang bên này nhìn tôi một chút, sau đó nghe thấy một tiếng “ding”, thang máy đến, anh nhanh chóng lao vào.
“Bạch Đoạn!” Tôi tức đến hộc máu gầm nhẹ.
“Hạ Niệm Phi, trở lại cho tôi! Đến khoa cấp cứu tầng một!” Giọng Tiếu Nhạn Bình xa xa vọng lại trong phòng nghỉ.
Tôi nhìn chằm chằm vào hướng thang máy.
“Có nghe thấy không!” Tiếu Nhạn Bình thò đầu ra, “Cậu muốn cho tôi kiệt sức à?
“Biết rồi.” Tôi cáu kỉnh quay người lại, vẻ mặt u ám nhìn Tiếu Nhạn Bình, “Gọi Bạch Đoạn đi gây mê.”
“Người ta vừa mới ra khỏi phòng mổ đó.” Tiếu Nhạn Bình nhìn tôi bất mãn.
“Ông cũng vừa mới ra khỏi phòng mổ mà?” Tôi hỏi ông, “Ông đứng mổ tiếp được chẳng lẽ anh ấy không được?” Tôi vừa nói vừa cởi áo khoác, “Nói với anh ấy, tối hôm nay tôi mổ bao lâu anh ấy phải đứng với tôi bấy lâu.
Ai bảo anh ấy bác sĩ gây mê.”
—
Hạ pi sà: Nói với Bạch công tử, tối nay trẫm thức bao lâu hắn phải thị tẩm trẫm bấy lâu, ai bảo hắn là ái phi của trẫm.
./..