Hô Hấp Lần Thứ Hai

Chương 48: Phiên Ngoại 3


Đọc truyện Hô Hấp Lần Thứ Hai – Chương 48: Phiên Ngoại 3


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Phiên ngoại 3: Bạch Đoạn
*Ngôi thứ nhất kể là Bạch Đoạn
Lúc sáng Chung Viên đến, mang theo ổ cứng di động, mỉm cười ngây ngốc đẩy ổ cứng cùng với đề cương đại học đến trước mặt tôi, vừa thấy ông ta như thế đầu tôi đau như muốn nổ tung.

“Giáo sư Chung.” Tôi nheo mắt cười liếc xéo ông ta.

“Ba mươi giờ học của chương trình đại học, ngày mốt tổng hợp lại cho tôi.” Chung Viên quay lại, “Lát nữa có một cuộc phẫu thuật sọ não tùy chọn ở bệnh viện liên kết, cũng thu xếp thời gian đến xem đi.


“Ai thèm đi.” Tôi thì thầm, cầm cuốn giáo trình bắt đầu đọc.

“Bạch Đoạn, tôi nghe cậu nói đó.” Chung Viên từ ngoài cửa thò đầu lại, “Mười giờ Tiếu Nhạn Bình vào phòng mổ, nhớ thay quần áo rồi qua.”
“Không phải thầy bảo em viết giáo trình à?” Tôi không nhịn được hỏi ông ta.

“Giáo trình phải viết, phẫu thuật cũng phải xem.” Chung Viên thông báo ở cửa, “Kỹ năng phẫu thuật của cậu thật sự kỳ lạ.

Lần trước cậu khoác tên tôi mổ cái ruột thừa chỉ mất có 15 phút, trễ giờ đi đầu thai hay gì?”
“Mười bảy phút.” Tôi mặt vô cảm giải thích.

“Đồng hồ của hộ sĩ chạy nhanh.”
“Mười bảy phút mà cũng không biết xấu hổ?!” Chung Viên mắng tôi, “Khâu luôn ruột của người khác vào lớp cơ! Sao cậu không khâu miếng bông vô trùng vào luôn đi?! Hôm nay cậu đi xem phẫu thuật cho đàng hoàng vào đấy! ”
Tôi vừa cắm ổ cứng di động vào máy tính vừa giả vờ bị điếc.

“Nghe chưa?” Chung Viên đứng ở cửa trừng mắt.

“Vâng.” Tôi xấu hổ buồn bực nhìn Chung Viên một cái, ông ta mới hài lòng rời đi.

Tôi nhấp vào ổ cứng của Chung Viên, các video phẫu thuật và đồ phổ đầy nghẹt làm tôi choáng ngợp, ông ta còn tốt bụng giúp tôi tạo một file Powerpoint mới ở góc dưới bên phải, nhấp vào trống không, chỉ có một dòng chữ to tướng trên trang bìa: “Cơ sở giải phẫu, chủ giảng Chung Viên”.

Tôi cam chịu số phận nhìn lướt qua giáo trình, bắt đầu với phần giới thiệu.

Lúc này còn hai tiếng nữa mới đến ca phẫu thuật của Chung Viên, tôi đoán ít nhất có thể biên xong phần nhận thức vô trùng trước khi rời đi.

Tôi lần lượt đọc từng luận văn CAJ có trên ổ đĩa di động của Chung Viên, xem có thể sao chép được gì không.

Chung Viên đi hơn 20 phút thì gọi lại cho tôi, giọng khàn khàn: “Bạch Đoạn, giúp tôi xem ổ cứng di động của tôi, thư mục nào có tài liệu “Phân tích lâm sàng 56 trường hợp khuếch tán não do chấn thương sợi trục” không…!Chết tiệt chắc chắn là phải có, tôi chỉ không thể nhớ nó nằm trong thư mục nào.

Cậu đi xem hết các thư mục hộ tôi rồi gửi qua cho tôi trước mười hai giờ.

Chốc nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ email…!”
“Này, chậm lại, tên hồ sơ là gì? 56 cái gì…” Tôi còn chưa kịp nói xong Chung Viên đã đùng một cái cúp điện thoại.

“Ông trễ giờ đi đầu thai à?!” Tôi bực bội không nhịn được mắng trong điện thoại.

Nửa phút sau, tin nhắn của Chung Viên đến, ông ta viết một email, tiếp theo là “trước mười hai giờ” kèm một chuỗi dấu chấm than dài ngoằng.

Tôi đen mặt lục tìm tất cả các folder, có hơn mười thư mục lớn trên ổ đĩa, tôi nhấp vào từng thư mục một tìm kiếm.

Cách quản lý tập tin của Chung Viên không đáng tin cậy một chút nào, trong thư mục tên “ngoại khoa” có thể tìm thấy trọn bộ Ỷ Thiên Đồ Long Ký; tôi mở hai ba thư mục, sau đó trong thư mục tên “đầu đề” tìm được một thư mục con tên “Hạ Niệm Phi”.

Tôi bị thu hút khi chỉ vừa lướt qua.

Tôi biết dòm lén thông tin trong ổ cứng của người khác là trái đạo đức, nhưng lúc này tôi không kiềm lòng được.


Đặc biệt là cái tên.

Vừa mở thư mục ra, tôi cảm thấy hơi chói mắt, chế độ hiển thị mặc định của thư mục ảnh là trình chiếu, tấm hình đầu tiên là nụ cười phóng to của Hạ Niệm Phi.

Phi Tử không nhìn vào ống kính mà nhìn sang chỗ khác, đôi mắt sáng ngời, mang theo sức sống đặc thù của những người trẻ tuổi, tràn ngập một hương vị hạnh phúc khó tả.

Tôi không thể không nhấn phím mũi tên thoát khỏi giao diện trình chiếu, thấy toàn bộ các bức ảnh được chụp trong một chuyến đi chơi.

Địa điểm hình như là núi Cưu Thu; người lái xe là mẹ cậu ấy, Hạ Niệm Phi ngồi ghế phó lái còn người chụp ảnh là Chung Viên, ngồi ở ghế sau.

Hạ Niệm Phi rất ít khi nhìn vào ống kính, thậm chí khi bước xuống xe, cậu ấy còn chạy lung tung trên bãi cỏ.

Có thể thấy Chung Viên rất chăm chỉ bám theo chụp hình nhưng cậu ấy không hợp tác, ngay cả bức ảnh duy nhất nhìn vào máy ảnh cũng là đang giơ ngón giữa.

Cả folder có hơn 30 bức ảnh, hầu hết là ảnh của Hạ Niệm Phi.

Tên nhóc này mỉm cười ngây thơ đáng yêu, giữa mày lộ ra chút uy vũ anh tuấn, cũng không biết là giống ai.

Tôi nhìn từng tấm ảnh một, khóe môi không khỏi nở nụ cười.

Tôi luôn cảm thấy Hạ Niệm Phi giống như một ngọn lửa, có thể mang lại cho mọi người sức mạnh ấm áp ở bất cứ nơi nào cậu đi đến, khi trưởng thành không đáng yêu như khi còn nhỏ, nhưng trên người càng ngày càng có một khí chất đặc biệt.

Đôi khi cậu ấy cũng ngốc nghếch lải nhải với tôi về cuộc sống củi gạo của mình, luôn nhắc nhở mọi người hướng đến cuộc sống tươi đẹp.

Tôi nghĩ cậu có lẽ là loại sinh vật huyền bí nào đấy, không thể bị tiêu diệt ngay cả khi chiến tranh hạt nhân nổ ra, luôn trẻ trung, kiêu hãnh và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống như thế.

“Phân tích lâm sàng 56 trường hợp khuếch tán não do chấn thương sợi trục”.

Tin nhắn của Chung Viên gửi đến, từng con chữ đều lộ ra vẻ oai oán.

Tôi sửng sốt, luống cuống tay chân đóng trình duyệt xem ảnh, vội vàng mở ra tìm tài liệu, kết nối Internet gửi email cho Chung Viên.

Lúc 9 giờ 40, tôi vừa viết xong kỹ thuật cách ly phẫu thuật, xem đồng hồ, nhẩm tính giờ phải chuẩn bị đến bệnh viện trực thuộc để xem ca mổ.

Tôi lưu powerpoint, để máy chế độ chờ rồi ra ngoài.

Tôi nhét vào túi chiếc chìa khóa phòng nghiên cứu giảng dạy, đi xuống cầu thang.

Vừa đi đến bậc thang cuối cùng, điện thoại lại đổ chuông, số gọi đến là Hạ Niệm Phi, tôi bắt máy, đầu dây bên kia là một phụ nữ trẻ.

“Xin lỗi, anh là Bạch Đoạn phải không?” Cô ấy lịch sự hỏi tôi.

“Phi Tử?” Tôi hỏi trong tiềm thức.

“Anh có biết chủ nhân của chiếc điện thoại này không?” Bên kia hỏi lại.

Vừa nghe đã biết có vấn đề: “Phải, có chuyện gì vậy? Cậu ấy lại đánh rơi điện thoại à?”
“Hình như là vậy.

Tôi vừa tìm thấy chiếc điện thoại di động này ở căn tin phía đông.

Không biết là ai làm mất nên tôi gọi điện hỏi thăm.” Cô cười giải thích, “Nếu anh quen chủ nhân cái điện thoại này thì tôi đưa lại cho anh là được rồi.

Tôi đang ở căng tin ở khu phía đông của Đại học Phù Châu.

Anh đến đây có tiện không?”
Tôi nhìn đồng hồ: 9:44, lúc này nếu qua nhận điện thoại thì sẽ không kịp ca mổ của Chung Viên.


Bên kia im lặng một lúc, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi đau lòng nói cô chờ một chút, tôi đang ở trong tòa nhà giảng dạy lâm sàng, lập tức đến lấy ngay.

Cô ấy bảo được, đến thì gọi điện thoại.

Tôi lại cất điện thoại di động vào túi, thầm mắng Hạ Niệm Phi trong lòng, xoay người đi về phía căn tin.

“Cậu đi đâu vậy?” Lúc tôi vào phòng phẫu thuật, Chung Viên đang khâu lại màng cứng, thấy tôi bước vào ông ta ngước lên nhìn tôi.

“Khâu lại hết rồi à?” Tôi nghiêng người nhìn.

“Sao lại không đến?” Vẻ mặt đằng sau khẩu trang của Chung Viên lúc này hẳn là rất nghiêm túc.

“Em có thể đi đâu?” Tôi cười mỉa “Hơn nữa, không phải có bác sĩ Lương sao?” Tôi nhìn trợ phẫu.

“Cậu có thể cắt ruột thừa trong 17 phút cơ mà, sao lại không thể đi đâu?” Chung Viên chế nhạo tôi, “Bạch Đoạn, tôi phát hiện ra dạo này cậu rất gan đó.

Trước đây đâu có thế này.”
“Vừa rồi thật sự là có chuyện.” Tôi đứng ở phía sau ông ta nhướng mày.

“Chuyện gì? Giúp tôi soạn giáo án à?” Chung Viên vừa chỉ huy trợ phẫu giúp kéo cái móc vừa nói chuyện với tôi.

“Hạ Niệm Phi bị mất điện thoại, người khác tìm được rồi gọi điện cho em đến lấy.”
Chung Viên dừng tay một lúc, quay lại nhìn tôi.

“Không tin thầy có thể đi hỏi cậu ấy.” Tôi rất vô tội.

“Tiểu Lương, giúp tôi khâu lại.” Chung Viên nâng cằm với trợ phẫu, vừa kéo găng tay vừa đi ra ngoài.

Tôi biết ông ta đang khó chịu nên tôi đành cắn răng đi theo sau.

Chung Viên mặt không cảm xúc bước vào phòng thay đồ, cởi bỏ mũ và khẩu trang, vẫn không nói chuyện với tôi, có lẽ ông ta đang suy nghĩ.

Tôi cũng đang suy nghĩ.

“Nó lại làm mất điện thoại?” Chung Viên cởi thắt lưng áo phẫu thuật, lại liếc tôi một cái, “Giúp tôi đóng cửa.”
Tôi đóng cửa theo lời, ngồi trên băng ghế đối mặt với ông ta: “Tháng này là lần thứ ba.”
“Nó cũng siêng đánh rơi ghê nhỉ.” Chung Viên cởi cúc áo, “Tại sao lần nào cũng là cậu?”
“Em không biết, người nhặt được nó gọi cho em.”
Chung Viên không chút biểu cảm, cởi áo phẫu thuật treo bên ngoài rồi lau mặt, sau đó quay đầu tìm áo blouse trắng.

“Thầy nói gì đó đi.” Tôi thận trọng nhìn ông ta.

“Tôi nói gì? Tôi nói cậu tránh xa nó ra à?” Chung Viên cau mày nhìn tôi.

“Nếu thầy bảo em tránh xa cậu ấy, em sẽ tránh.” Tôi liếc anh ta một cái.

“Cậu có thể sao?” Chung Viên hỏi ngược lại tôi.

Tôi cắn môi dưới, không nói.

“Nếu cậu dám động ngón tay của nó, tôi sẽ đình chỉ luận văn của cậu.” Chung Viên đặt một tay lên cửa tủ, thản nhiên đá dép lê, liếc mắt nhìn tôi.


“Có cần đến thế không?” Tôi bất mãn nhìn ông ta.

“Tôi cũng muốn hỏi cậu đấy, cắt cổ tay, nhảy lầu, đình chỉ học, bị cậu để ý thì được cái gì tốt đẹp, bảo cậu là hồ ly là còn nhẹ đó.” Chung Viên cười mỉa rút điếu thuốc trong túi quần ra.

“Tôi hướng dẫn cậu 4 5 năm rồi, có cái gì chưa thấy qua.”
Tôi cười lạnh một tiếng.

“Cười cái gì?”
“Không gì cả.”
“Bạch Đoạn, cậu chưa bao giờ biết yêu thật sự.” Chung Viên nhìn tôi, “Chân chính yêu một người không phải như thế này.”
“Thầy biết em chưa từng yêu sao?” Tôi ngước mắt lên nhìn ông ta.

“Vậy thầy nói xem em thật sự yêu ai?”
“…”
“Cậu còn quá trẻ để nhận thức được có yêu hay không, có đôi khi còn không hiểu chính mình.” Chung Viên nhìn tôi qua làn khói thuốc.

“Thế thầy hiểu sao?”
“Tôi cũng không hiểu lắm.”
“Giáo sư Chung, thầy đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đó.” Tôi không khỏi trợn mắt xem thường.

“Tôi có thể cảm nhận được.” Chung Viên thả khói khắp nơi, “Vậy giáo án viết tới đâu rồi?”
“Công nghệ cách ly, sao vậy?”
“Chậm thế? Hai tiếng đồng hồ cậu làm gì vậy? Tưởng cậu cũng phải đến phần rạch cắt rồi.”
“Thế thầy có thể giảng từ phần giới thiệu đến phần rạch cắt trong hai giờ được không?”
“Tại sao không, phần giới thiệu có gì giảng đâu?”
“Không nói chuyện với thầy nữa, như nước đổ đầu vịt vậy!”
Đang nói chuyện, điện thoại của tôi lại đổ chuông, cầm lên thì thấy người gọi là Hạ Niệm Phi.

Chung Viên nghiêng người nhìn, liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

“Nghe máy đi.” Ông ta nhìn di động bĩu môi.

Tôi lườm ông ta rồi chạy ra ngoài phòng thay đồ nghe máy.

Phi Tử rủ tôi đi ăn tối, đề tài rất trong sáng, tôi hẹn thời gian và địa điểm rồi cúp điện thoại.

Tôi vừa cúp điện thoại Chung Viên đã ra khỏi phòng thay đồ tiến lại.

“Có nghĩ gì về luận văn tốt nghiệp của mình chưa?” Ông ta nhìn tôi.

“Không, em đổi hướng đi gây mê, đỡ thầy cả ngày phải lo lắng cả ngày như thế.”
“Cậu dám.” Chung Viên trừng mắt nhìn tôi.

“Chủ nhiệm Lý hôm đó còn nói với em việc liên tục học thạc sĩ và tiến sĩ, tại sao không dám.” Tôi nói thẳng ra hết, “Em không phải sản phẩm độc quyền của thầy.” Nói xong, tôi cũng tự cảm thấy không ổn, chân mày nhíu chặt lại.

“Bạch Đoạn, cậu trở lại cho tôi!” Chung Viên rốt cục từ phía sau hét lên, “Thạc sĩ gây mê là cái gì?! Lý Học Hữu dám đi đào người bên khoa não ngoại sao?”
“Đây là quyền tự do cá nhân của em.” Tôi nhìn ông ta, mím môi.

“Cậu dám! Cậu dám học thử gây mê cho tôi xem?!” Chung Viên cáu kỉnh.

“Được rồi, vậy thầy cho em một lý do phải ở khoa giải phẫu thần kinh đi.” Tôi nhìn ông ta chằm chằm, “Chỉ nói một câu thôi.”
“Cậu…” Chung Viên tức giận run lên, “Ca mổ ruột thừa của cậu…”
“Chung Viên, em không muốn ở bên cạnh thầy nữa! Em không muốn!” Cuối cùng tôi cũng trở nên cuồng loạn, “Làm học trò của thầy thật đau khổ, em chịu đủ rồi!”
“Bạch Đoạn, nhỏ giọng đi.” Chung Viên nhìn về phía phòng phẫu thuật.

“Thầy đang giả vờ cái gì, thầy tự biết hết mọi chuyện.” Tôi hạ giọng, nhìn sang một bên, “Gần năm năm, đủ lắm rồi.”
Tôi lặng lẽ đứng đối diện với ông ta trước cửa phòng mổ giằng co một lúc.

“…!Khi nào thì đi?” Ông ta hỏi tôi.

“Cuối học kỳ nộp hồ sơ, học kỳ sau sẽ thông báo.” Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.

“Được rồi, tôi về nói với trưởng khoa để ông ấy lo liệu.” Chung Viên mệt mỏi xoay người đi xuống lầu, không muốn nói chuyện thêm với tôi.

“Thầy không nói cũng không sao.” Tôi nói theo bóng lưng cứng nhắc của ông ta.


Không ngoảnh lại, Chung Viên xua tay rồi bỏ đi.

Tôi nhìn ông ta biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt chợt chảy ra, không thể phân biệt được đó là nỗi buồn hay sự giải thoát; 5 năm vớ vẩn yêu thầm của tôi cuối cùng đã kết thúc như thế.

“Anh khó chịu à? Hay là món này không ngon?” Hạ Niệm Phi ngồi đối diện gác đũa nhìn tôi.

“Không, anh chỉ đang suy nghĩ mấy thứ.” Tôi sực tỉnh, mỉm cười với cậu, “Gần đây anh đang học một môn trong trường, chỉ đang nghĩ về việc sử dụng garô túi khí để khâu dây thần kinh.”
“Được rồi, Bạch Đoạn, nghe rất cao cấp rồi đó, khi dễ tay mơ em đây phải không? Nói cái gì nghe chẳng hiểu.” Phi Tử tội nghiệp nói với tôi.

“Tất nhiên, mới năm nhất thì không hiểu được.

Nhưng mà cái này đơn giản lắm.

Có rảnh thì cứ tra cứu thử, có khi em hiểu được thì có thể tận tình cười nhạo anh một trận.”
“À ha, em rất rất háo hức mong chờ ngày đó đấy.” Phi Tử cười cười nhìn tôi, “Cười nhạo được Bạch Đoạn, nghe là đã thấy ngầu.

Nói không chừng Trương Nguyên và những người khác sẽ ghen tị với em mấy năm mất.”
“Nhìn xem em nói kìa.” Tôi bị cậu chọc cười, “Anh có thần kỳ như vậy đâu?”
“Dù gì thì em cũng cảm thấy anh rất có tương lai.” Phi Tử thuận tay gắp thức ăn cho tôi, “Giờ anh là trợ giảng đúng không? Nghiên cứu sinh tốt nghiệp sẽ làm giảng viên, anh ở bệnh viện thêm hai năm nữa, viết vài cái luận án, tiếp tục tiến lên với phó giáo sư rồi tới giáo sư, không còn ở khoa não ngoại cũng không có nguy cơ rủi ro.”
“Gây mê cũng có nguy cơ rủi ro cao mà?” Tôi nhíu mày nói.

“Nguy cơ đâu có lớn hơn não ngoại?”
“Không được nói như vậy.

Làm bác sĩ luôn có rủi ro, thuốc bắc vẫn có thể gây chết người.

Em xem, cả bệnh viện, cơ bản đều là chuyên gia trong ngành, vậy mà vừa ra khỏi bệnh viện phải đóng giả đáng thương.

Em tưởng bát cơm của bác sĩ ngon à?” Tôi cười nhìn cậu,” Chỉ là bác sĩ gây mê không có tiếp xúc trực tiếp với người nhà.

Đôi khi lại là chuyện tốt.”
“Được được, nếu gây mê tốt như vậy thì chuyển sang gây mê.” cậu ấy cười.

Tôi mấp máy môi không nói gì.

“Sao thế?” Cậu ấy ngừng lại nhìn tôi.

“Anh đang nghĩ về cuộc sống.”
“Nói lung tung.” Phi Tử vừa cười vừa nhìn nhìn nồi lẩu, “Ôi, nấm kim châm chín rồi này, vớt mau vớt mau!” Nói xong cậu cầm cái đũa lớn, đưa tay với với qua người tôi: “Chén đâu chén đâu!”
“Hả, chi vậy?” Tôi nhìn anh ta.

“Gắp nấm cho anh chứ làm chi.” Phi Tử vươn tay giật lấy chén của tôi, vừa gắp đồ ăn vào bát vừa quở trách.

“Anh đó, ăn mà chờ người khác gắp, canh cũng chờ người khác múc, cứ như đại gia.” Nói xong cậu đưa cho tôi một bát tràn đầy đồ ăn, bày ra vẻ mặt kinh diễm như mấy người vợ dịu dàng đảm đang chuẩn hình mẫu mà bọn đàn ông khao khát.

“Bạch lão gia, thức ăn xong rồi đây.”
“Ây dà, cám ơn.” Tôi vội vàng nhận lấy, cười tươi nhìn cậu, Hạ Niệm Phi chợt sững sờ.

“Sao thế?” Tôi bĩu môi.

“Không, Bạch Đoạn, chỉ là em thấy anh cười trông rất đẹp.”
“Vớ vẩn.” Tôi vừa cắn nấm kim châm vừa nheo mắt nhìn cậu.

“Thật mà.”
Tôi nhìn cậu, trong lòng chợt nhẹ nhàng: “…!Thật ra khi cười trông em cũng rất đẹp, nhất là trước ống kính.”
“Anh thấy ở đâu vậy?” Cậu bối rối.

Tôi nở một nụ cười thật tươi trên môi.

“Chậc chậc, không nói em biết đâu.”

Gòi xong vậy là hồi đó Bạch Đoạn crush Chung Viên những 5 năm =))) Bạch Đoạn vì ổng học y xong Niệm Phi lại vì Bạch Đoạn học y theo =))) Tính ra nhờ Chung Viên tự nhiên có thêm 2 bác sĩ =)))))
./..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.