Đọc truyện Hô Hấp Lần Thứ Hai – Chương 33
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
31.
“Tiểu Hạ,cậu thật sự nên quan tâm đến sức khỏe đi, còn trẻ mà nôn ra máu không phải là dấu hiệu tốt lành gì đâu.” Lý Học Hữu rót cho tôi một cốc nước nóng trong phòng giảng dạy gây mê, nhìn tôi rất đau lòng.
“Cậu ấy bị trào ngược dịch mật gây chảy máu dạ dày vì lo lắng quá mức trong thời gian dài.” Bạch Đoạn ngồi trong góc cất giọng nói, khuôn mặt bị che khuất bởi chậu trúc cảnh tươi tốt trong văn phòng Lý Học Hữu, không nhìn thấy cảm xúc anh lúc này là như thế nào.
“Hay cậu đến bệnh viện trực thuộc trường thăm khám ngay bây giờ đi, truyền dịch hay soi dạ dày gì đó.” Lý Học Hữu nhìn đồng hồ, “Bây giờ đang thư thả thời gian, Bạch Đoạn, hay cậu dẫn cậu ta đi viện đi, nhìn bộ dạng này của cậu ta, không thọ nổi đâu.”
Tôi đang định nói không, Bạch Đoạn đã đồng ý, tôi căng da đầu nhìn sang Bạch Đoạn, chỉ thấy một mảng trúc cảnh lớn.
“Vậy hai cậu mau đi, để tôi gọi cho bên khoa tiêu hóa trước, đến là sẽ khám được ngay.” Lý Học Hữu nói xong nhấc điện thoại lên ngay, “Nhanh lên.”
Bạch Đoạn bước đến đỡ tôi, tôi liếc anh một cái, anh cũng nhìn chằm chằm tôi, lúc bốn mắt đang trơ ra nhìn nhau Lý Học Hữu từ đằng sau cằn nhằn: “Đi nhanh đi, nhìn nhau làm gì?” Bạch Đoạn vội vàng vâng một tiếng rồi xách tôi ra cửa.
Chúng tôi không ai nói chuyện trên đường đi, im lặng suốt quãng đường tới bệnh viện trực thuộc đại học Phù Châu.
Bác sĩ tiêu hóa đã đợi sẵn để truyền nước biển cho tôi.
Tôi ngại phiền, Bạch Đoạn lườm tôi một cái, vung tay ra thanh toán tiền, tôi im bặt, nhìn anh đi lấy thuốc cho tôi.
Thực ra tôi cảm thấy khá tốt.
Y tá ghim cho tôi một cây kim tiêm, trên đầu tôi treo hai bình nước biển lớn, tôi phải nằm đây truyền hết hai bình này trong hai ba giờ.
Tôi mệt kinh khủng, nhăn mặt nằm trên giường ở phòng quan sát, xương cốt cả người chẳng chỗ nào thoải mái.
Bạch Đoạn sờ trán tôi, lại tự sờ trán mình, có vẻ cảm thấy ổn, anh nhìn tôi nói: “Đừng nghĩ nhiều, tự mình làm mình mệt thêm.”
Tôi nhắm mắt lại, tự hỏi câu này của anh ấy là có ý gì, nhưng trong đầu tôi rối rắm quá nhiều thứ, tôi không biết nghĩ đến đâu nữa.
Sau một hồi im lặng, tôi vẫn hỏi anh: “Chung Viên đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Đoạn nhìn tôi: “Sức khỏe của em không thích hợp để bàn chuyện này.”
“Anh nói em biết đi.” Tôi ương bướng với anh.
“Anh nói em lại lo lắng thêm.”
“Em không lo lắng.”
“Không lo lắng lại đi nôn ra máu?”
Tôi cứng họng, dừng một chút, lại nhìn anh: “Nói cho em biết, nếu không em lại lo lắng nhiều hơn.”
Bạch Đoạn không nói chuyện, vươn tay giúp tôi điều chỉnh tốc độ truyền nước, liếc tôi một cái: “Em luôn cứ lo lắng quan tâm chuyện của người khác.
Khi nào thì em mới có thể dừng lại.
Có đôi khi anh thực sự hy vọng em đừng quá tốt bụng như vậy.”
Tôi lặng người nhìn chai nước biển đang nhỏ giọt, cảm thấy mệt mỏi.
“Em nằm đây nghỉ một chút đi, truyền xong dịch anh dẫn em đến khu pháp y.
Thi thể của Kiều Chân đang ở trung tâm giám định trường chúng ta.”
Học viện Pháp y của Đại học Phù Châu ban đầu thuộc về trường y.
Trong khoảng tám năm trở lại đây, nó mới được tách ra riêng, ngày càng quan hệ mật thiết với trường luật, và dần dần trở thành một khu riêng biệt chính thức.
Giữa thập niên 90, học viện Pháp y được nâng cấp, trở thành Trung tâm Giám định Pháp y của Đại học Phù Châu.
Bất kỳ trường hợp pháp y lớn và khó khăn nào trong thành phố và tỉnh đều mang đến đây làm báo cáo khám nghiệm tử thi.
Mối quan hệ giữa bác sĩ pháp y và bác sĩ lâm sàng cũng rất tốt những năm gần đây, vì công việc xác minh căng thẳng, hai trường đại học thỉnh thoảng phải chia sẻ nguồn lực, giảng viên và các trợ giảng đều quen thuộc với nhau.
Bạch Đoạn đã gặp rất nhiều người trong trường pháp y khi anh ấy còn là trợ giảng, hôm đó tất cả đều nhờ vào anh.
Tôi mang tâm trạng phức tạp đi theo Bạch Đoạn, nghĩ làm thế nào mà tôi lại kéo anh dính dáng vào nữa rồi; dọc đường đi, hai chúng tôi không nói gì về chuyện tình cảm, vài sự dịu dàng trước đó dường như chỉ là gió thoảng mây bay.
Anh biết tôi thực sự quan tâm đến chuyện của Chung Viên, nên chỉ nói chuyện về vụ án, nghe anh kể trái tim tôi quay cuồng.
Kiều Chân thực sự đã chết vào buổi tối, trước một ngày khi Chung Viên đến tìm tôi, cô treo cổ trong phòng bếp, mở khí ga rồi đóng chặt cửa sổ, trông giống như tự sát, nhưng không có di chúc hay bất cứ thứ gì.
Làm thế nào mà cảnh sát nghi ngờ Chung Viên, Bạch Đoạn vẫn chưa biết, nhưng bên pháp y khi khám nghiệm tử thi và phát hiện có một bào thai trong bụng của Kiều Chân, thấy đáng ngờ, nên để trung tâm giám định đại học Phù Châu kiểm tra lại, sau khi đại học Phù Châu giải phẫu đã đưa ra kết luận, cho rằng đó là hành vi giết người.
Tôi không biết chi tiết, cơ hội đọc báo cáo khám nghiệm tử thi tôi sẽ kể sau.
Bạch Đoạn nhẹ nhàng nói thêm, Chung Viên cũng là giảng viên hướng dẫn của anh, anh không tin ông ấy có thể gây ra loại chuyện này.
Huyệt thái dương của tôi đập phập phồng, nghĩ thầm mẹ nó tôi cũng không tin đâu, nhưng nếu bắt tôi khẳng định đứa trẻ trong bụng Kiều Chân không phải của Chung Viên, tôi thực sự không dám.
Tôi rất tức giận, chợt thấy rằng điều tôi quan tâm nhất trong toàn bộ sự việc lại chính là điều này.
Bạch Đoạn đưa tôi đến trung tâm thẩm định, cấu trúc bên trong của tòa nhà là hình tròn, cầu thang ở giữa, xung quanh là một vòng tròn các văn phòng và phòng thí nghiệm.
Hành lang cực kỳ hẹp, không có ánh sáng chiếu vào, hai người đi lên đi xuống sẽ không nhìn thấy nhau cho đến khi cả hai đụng mặt, thiết kế này thật sự rất quỷ dị, rõ ràng trông như quỷ đánh tường, không biết mấy ông kiến trúc sư nghĩ cái gì nữa.
Bạch Đoạn tìm Đào Giai Ninh, một nghiên cứu sinh tiến sĩ pháp y.
Đào Giai Ninh nói, tất nhiên hai cậu không thể nhìn thấy thi thể, có nhìn cũng không hiểu gì.
Báo cáo khám nghiệm tử thi đã được đưa ra cách đây khá lâu, để tôi đi tìm bản sao cho hai cậu.
Trong lúc anh ta tìm bản sao báo cáo, tôi tranh thủ hỏi anh ta, bên các anh có chắc chắn là bị giết không? Đào Giai Ninh rút trong tủ ra một quyển bìa sơ-mi mềm, nói rằng đó chắc chắn là một vụ giết người, thi thể cô gái đó do chính tay anh ta mổ kiểm nghiệm, tình huống quá điển hình.
Anh ta đưa cho tôi bản báo cáo khám nghiệm tử thi, tôi vừa đọc vừa nghe anh ta giảng giải, đầu tiên là vết hoen tử thi.
Vì bị treo cổ nên vết hoen sẽ xuất hiện ở các đầu ngón chân.
Điều này là bình thường, nhưng cũng có những vết trên khuỷu tay và lưng, chỉ ra rằng người chết ban đầu đang nằm ngửa, sau đó mới bị ai đó di chuyển vị trí.
Tôi mở bản sao báo cáo, nhìn thấy cận cảnh tình trạng thắt cổ của Kiều Chân, một chiếc thước ngắn bằng cao su màu đen được đặt trên xương đòn của cô ấy làm vật đối chiếu.
Tôi nhớ trên cằm Kiều Chân có một nốt ruồi, lúc này cũng âm thầm xuất hiện rõ mồn một trên ảnh chụp.
Tay tôi đột nhiên run lên lo lắng.
Sợ à? Đào Giai Ninh trêu chọc tôi.
Không, anh cứ tiếp tục nói.
Tôi nhìn anh ta.
Tất cả các vết hoen tử thi trên người nạn nhân đều có màu đỏ tía sẫm và lượng protein trong máu giảm, cho thấy cái chết là do thiếu oxy.
Lúc đó ở hiện trường có khí ga.
Nếu nạn nhân hít nó trước khi chết, thì sẽ có ngộ độc khí carbon monoxide và các vết xác chết phải có màu hồng hoa anh đào, màu này xinh đẹp hơn nhiều.
Tôi nhướng mày, tự hỏi anh ta dùng từ kiểu gì vậy.
Đào Giai Ninh không đáp lại, như thể anh ta đã quen với phản ứng này của mọi người.
Tôi lật trang sách, anh ta nói tiếp: Người chết bị gãy xương cổ và chảy máu niêm mạc họng, điều này không có gì đáng ngờ.
Chỉ là điểm chảy máu dưới da chỗ dây thắt cổ lại không phù hợp với vết siết trí mạng, nghĩa là nạn nhân không phải chết do bị treo cổ.
Cô ấy đã chết trước khi bị treo cổ, rất có thể đã bị bóp cổ cho đến chết.
Nói chung, kẻ sát nhân hẳn là một nam giới trưởng thành.
Lòng tôi lạnh lẽo.
Khi mổ xẻ khoang bụng, nạn nhân có một bào thai khoảng năm sáu tuần.
Điều này rất quan trọng, nạn nhân chưa lập gia đình và không có dấu vết xâm hại tại hiện trường, khả năng bị người yêu giết chết là rất cao.
Đào Giai Ninh đẩy kính nói, tất nhiên, đây là những việc do cơ quan điều tra chịu trách nhiệm, chúng tôi chỉ quan tâm đến việc giám định.
Tôi cố nén cơn giận trong lòng, hỏi anh ta: Anh đã giám định thai nhi chưa?
Đào Giai Ninh cười, nói rằng cảnh sát đã gửi một số mẫu để chúng tôi xét nghiệm cha ruột của thai nhi.
Một trong số đó trùng khớp, nhưng chúng tôi không biết mẫu đó là của ai.
Tôi cảm thấy choáng váng, gần như không thể đứng vững.
Tôi muốn nói với bản thân rằng mẫu xét nghiệm đó có thể không phải là của Chung Viên, có thể là của người khác, nhưng câu nói này chính tôi cũng cảm thấy không thể tin được, quan hệ nam nữ của Chung Viên luôn khiến người ta tức đến phun máu.
Bạch Đoạn đi tới, kéo tôi: Không nghĩ tới nữa, hôm nay đến đây thôi, chúng ta về đi?
Tôi nghiến răng, đứng yên nói với Đào Giai Ninh: Anh còn giữ tập bản đồ STR (*) của các mẫu đối chiếu cảnh sát gửi lúc đó không?
(*) STR (short tandem repeats – các trình tự lặp lại ngắn): nôm na là một phần của mã gen (ADN) mà người ta dùng để kiểm tra quan hệ huyết thống.
Đào Giai Ninh nói có, mấy thứ này phải được lưu trữ vĩnh viễn.
Tôi xắn tay áo lên nói, lấy máu đi, làm cho tôi một bản đối chiếu STR với các mẫu đó.
Không ngờ, Đào Giai Ninh đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi gì, giơ tay ra cười toe toét: OK, sáu trăm tệ, ngày mai tôi sẽ đưa báo cáo kết quả cho cậu.
Cái gì? Tôi rất ngạc nhiên.
Đúng vậy, tôi tính giá người quen cho cậu là sáu trăm tệ thôi đó, người ngoài tôi lấy một nghìn tệ lận.
Mà một nghìn cũng rẻ quá rồi, xét nghiệm ADN bên ngoài giá từ hai đến ba nghìn đó.
Đào Giai Ninh vẫn tươi cười, yên tâm, tôi sẽ không nói với sếp chuyện này, kết quả giám định lại càng không, đây là đạo đức nghề nghiệp.
Đầu tôi như khựng lại, nghĩ thầm mẹ nó anh học tiến sĩ mà làm thế này, thật đáng xấu hổ, đúng là con sâu mọt của chủ nghĩa xã hội.
Cuối cùng, tôi vẫn đưa cho anh ta 600 tệ, nói phải có đồ phổ, nguyên một bộ.
Đào Giai Ninh nói không được, nguyên bộ là 900.
Tôi trừng mắt trả giá với anh ta hồi lâu, cuối cùng chốt đơn 750 tệ.
Lúc ra khỏi tòa nhà trung tâm thẩm định, trong lòng tôi có chút trống trải.
Tôi nghĩ mẹ nó, ông bố của tôi đang làm cái quái gì vậy?
Tôi đưa Bạch Đoạn về lại cho Lý Học Hữu, Lý Học Hữu có lẽ đã thấy có điều gì đó không ổn giữa chúng tôi, hỏi: cậu có muốn Bạch Đoạn ăn một bữa trước khi đi không? Cậu ta chạy theo cậu cả ngày hôm nay rồi còn gì.
Bạch Đoạn nhanh chóng nói không được, thầy quên rồi à? Tối em còn có phiên trực.
Lý Học Hữu nhìn hai người chúng tôi liên tục, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ dặn vài câu như bảo tôi chú ý tới sức khỏe, rồi cho tôi đi.
Tôi đần độn bước ra khỏi phòng giảng dạy, đột nhiên cảm thấy nhìn cái gì cũng thấy phiền.
Trong căn tin tầng dưới, có một cô gái trẻ hay đứng sau quầy cầm hộp phấn dặm dặm, mọi hôm nhìn khá dễ chịu, nhưng hôm nay lại muốn đi lên hất bay luôn hộp phấn.
Tôi cảm thấy một ngọn lửa tà ác đang bùng lên khắp cơ thể của tôi, không chỗ nào không muốn xả đi cơn giận.
Tôi đã đánh giá thấp Chung Viên rồi, gã súc sinh này trong lòng tôi quá nặng, mẹ nó thật nặng.
Buổi tối, luật sư Đường Duệ của mẹ tôi gọi điện báo rằng dự án Tân Hiệp Hòa đã được lên kế hoạch bán đấu giá vào ngày 11 tháng sau, hỏi tôi có kế hoạch gì chưa.
Tôi nói còn kế hoạch gì nữa, Khâu Vũ Sơn bây giờ như tượng phật trôi sông, sẽ có người dọn dẹp ông ta thay cho tôi; bây giờ thị trường bất động sản đang đảo điên vì kinh tế bong bóng, cho nên tôi sẽ không bước xuống vũng bùn này.
Đường Duệ ừ một tiếng, nói rằng cuộc đấu giá tổ chức quá vội vàng, mấy ngày nay người ta đến kiểm tra tài khoản của Tân Hiệp Hòa liên tục, tình hình bên phía Khâu Vũ Sơn có lẽ rất nghiêm trọng rồi.
Nói đến đây tôi lại cảm thấy bực mình, nói chuyện với anh ta một lúc, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi anh ta có biết vụ án mạng đang nổi rần rần Phù Châu mấy nay không.
Anh ta nói biết, tôi định làm gì?
Tôi nói anh giúp tôi móc nối với.
Tôi có một người quen không hiểu sao bị dính líu vào vụ án mạng này.
Tôi tự hỏi…!liệu tôi có thể đưa ông ta ra ngoài được không.
./..