Đọc truyện Hô Hấp Lần Thứ Hai – Chương 29
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
27.
Đêm đó, tôi gọi cho ông bà tôi ở Lệ Giang, nói gần Tết Âm lịch rồi, hai người lớn tuổi đi chơi cũng mệt mỏi nên ở đó nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi đêm giao thừa bay về quên ăn Tết luôn, không cần phải ghé Phù Châu nữa.
Bà ngoại nói thế cũng tốt, đỡ phải bay tới bay lui trên trời, bệnh cao huyết áp của ông cháu lại tái phát.
Rồi bà hỏi tôi, năm nay cháu có muốn về quê đón Tết không?…!Nhìn xem bao nhiêu năm rồi cháu chưa quay lại đây.
Tôi dâng lên một trận chua xót trong lòng, nói với bà để sau lại bàn, khu đất tôi đầu tư sắp được đấu giá mua, tôi không nỡ bỏ đi lúc này.
Bà ngoại thở dài một tiếng nói Phi Tử, cháu không cần phải bán mạng như vậy đâu, trong nhà cũng không thiếu tiền, nhìn cháu gần đây gầy rộc đi, cháu mới có bao nhiêu tuổi đâu.
Tôi nói không sao cả đâu, chuyện này vẫn chưa quyết định mà, có khi gần đến lúc ấy cháu có thể về.
Bà ngoại thở dài, nói rằng tốt nhất là cháu nên về, các cậu mợ của cháu mong ngóng cháu lắm.
Tôi nói cháu hiểu rồi bà ạ, bà với ông đi cẩn thận nhé, giờ có nhiều người xấu bên ngoài lắm.
Bà vui vẻ nói biết rồi, ông bà đây từng trải hơn cháu nhiều, không cần cháu phải lo.
Tôi nói vâng ạ, ông bà giữ gìn sức khỏe.
Cúp điện thoại xong, tôi lại thận trọng gọi vào di động của Bạch Đoạn.
Điện thoại tắt máy, không biết di động bây giờ ở đâu.
Tôi cảm thấy cô đơn, ngượng ngùng chạy đi tắm.
Tôi nhớ rằng ngày hôm đó tôi đã tắm rất lâu, có lẽ là lần ngâm mình trong nước liên tục lâu nhất từ lúc tôi chào đời; tôi nhìn màn sương bốc lên trong phòng tắm cho đến khi cơ thể và tâm hồn tôi trở nên lạnh đi, thời gian đủ lâu để tôi ôn lại quãng thời gian mười hai năm cuộc đời kể từ khi tôi gặp Bạch Đoạn lần đầu tiên.
Mỗi khi nhìn lại đêm đó, tôi luôn cảm thấy rất u sầu, tôi muốn dùng một số bài thơ thương xuân sầu thu để diễn tả nỗi buồn không thể giải thích được ấy của mình khi ấy, nhưng thử vài lần vẫn là thất bại.
Ngày hôm sau, đúng hẹn, tôi với Quách Nhất Thần đến bệnh viện Phù Châu gặp Bạch Đoạn, Trương Nguyên đúng là không đến, về phần anh có đi xem mắt thật hay không, tôi cũng không dám hỏi, nhưng nhìn sắc mặt Quách Nhất Thần không được tốt lắm.
Tôi cùng anh mua một ít hoa quả ở cổng vào bệnh viện, khi tôi đi vào hỏi, mới biết Bạch Đoạn đã được chuyển đến khu phòng bệnh của cán bộ cấp cao.
“Em nghĩ hôm nay chúng ta có gặp chú Bạch không?” Quách Nhất Thần đột nhiên cảm thấy chột dạ.
“Chắc là không, bố anh ấy bận, suốt ngày canh giữ con trai trong bệnh viện cũng chẳng ích gì.” Tôi tự nhủ: “Với cả em còn không sợ thì anh sợ cái gì?”.
“Vậy bố cậu ấy có biết chuyện của hai người không?” Quách Nhất Thần nghiêng người hóng hớt.
“Em không biết, chuyện đó đáng sợ lắm sao.” Tôi trừng mắt nhìn anh một cái.
“Con dâu dù có xấu tính cách mấy cũng phải ra chào hỏi bố chồng cái nha, không sao đâu, Phi Tử của chúng ta phải hiền huệ chứ.” Quách Nhất Thần cười tát tôi một cái.
“Đồ chết bầm!” Tôi lấy tay gõ lên đầu anh.
“Anh biết em không phải sợ chuyện này mà.” Tôi liếc nhìn anh, Quách Nhất Thần còn chưa kịp trả lời, lúc này Viên Lị kiểm tra phòng bệnh xong bước ra, thấy tôi chào một tiếng: “Hạ Niệm Phi!”
Tôi gật đầu: “Chị Lị, Bạch Đoạn sao rồi ạ?”
“Vẫn đang lọc máu, sử dụng naloxone và dopamine suốt cả ngày.
Cậu ấy hiện đã khá hơn một chút, lọc thêm một hai lần nữa sẽ không còn vấn đề gì.
Nhưng cậu, cậu vẫn bị chảy máu dạ dày phải không?”
“Em không sao, chỉ cần uống chút thuốc thôi.” Tôi cười ha ha với chị ấy mấy cái.
“Bệnh dạ dày là bệnh nhà giàu, phải dưỡng.Cậu xem cái bộ dạng này của cậu thì dưỡng chỗ nào? Mắt thâm quầng, râu ria thì xồm xoàm.
Bao nhiêu tuổi mà trông giống ông chú vậy?” Viên Lị mắng tôi.
“Thôi được rồi mà, chị đừng như bà mẹ già nữa.” Tôi hất cằm về phía phòng bệnh của Bạch Đoạn, “Bố Bạch Đoạn còn ở trong đấy không chị?
“Còn, chị cũng đang tính nói với cậu.” Viên Lị quay đầu liếc nhìn lại “Ba cậu ấy tính tình không tốt.
Mới sáng ra, bắt được ai trong khoa nội trú là mắng xối xả, làm như bọn chị là người tiêm 300mg heroin vào Bạch Đoạn vậy…!”
Lòng tôi chùng xuống, nghĩ thầm sao lại như vậy, Bạch Tuấn Khanh từ lúc tôi còn nhỏ đã thanh danh hiển hách, ông dữ còn hơn cả mẹ của Trương Nguyên.
Lúc Bạch Đoạn học cấp ba ông còn có thể xách cổ anh về bắt quỳ trên bàn giặt.
Bây giờ tôi rơi vào tay ông ấy liệu có bị sao không?
“Thừ người ra đó làm gì? Đi thăm bệnh chứ có phải đi ăn cướp đâu mà sợ?” Quách Nhất Thần ở phía sau đẩy tôi, để tôi dẫn đầu, hóa ra cái tên này cũng sợ.
Tôi không thể không trừng mắt nhìn anh một cái.
“Xấu tính cỡ nào cũng phải gặp bố chồng chứ.” Quách Nhất Thần trỏ một ngón tay chọc chọc tôi, “Nhanh lên.”.
Tôi mắng thầm anh đồ không có tiền đồ, nhưng tôi không còn cách nào khác là căng da đầu đi vào phòng bệnh của Bạch Đoạn.
Bạch Đoạn vừa mới trở lại phòng sau khi lọc máu, kiệt sức mệt mỏi nằm trên giường.
Bạch Tuấn Khanh thẳng lưng ngồi ở bên giường Bạch Đoạn đọc tin tức thế giới, sắc mặt nghiêm túc, lúc không cười trông cực kỳ lạnh lùng, tuổi ngoài năm mươi, tạo cho người ta một cảm giác sắc bén.
Quân phục ông mặc cũng rất mới, uy nghiêm và sát khí như có thể cầm súng ra trận giết kẻ thù bất cứ lúc nào.
Khi tôi đi vào cùng Quách Nhất Thần, ông đứng dậy tháo kính ra đứng lên.
“Hạ Niệm Phi?” Ông lịch sự cười với tôi, “Thật đúng lúc, ngày hôm qua tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu.”
“Không sao đâu ạ, cháu chủ tình cờ đi qua chỗ đó…” Tôi cười cười, cảm thấy bản thân đang không được tự nhiên.
“Được rồi.” Bạch Tuấn Khanh gật đầu, “Hai người nói chuyện đi, tôi sẽ ra ngoài.” Bố Bạch Đoạn đi ngang qua chúng tôi, đi đến chỗ Quách Nhất Thần, ông dừng lại một lúc, ánh mắt sắc bén: “Cậu là đứa trẻ sống trong nhà ngang trước đây đúng không? Tôi có gặp cậu vài lần ở hẻm Thạch Lều.”
Quách Nhất Thần chớp mắt: “Đúng rồi ạ, lần này nghe nói Bạch Đoạn gặp tai nạn, cháu sốt ruột nên đến thăm một chút.”
“Điều trị thật ra là một việc nhỏ thôi.” Bạch Tuấn Khanh thờ ơ trả lời, không hỏi thêm; ông ngoái nhìn Bạch Đoạn một lần nữa, “Chốc nữa nước biển truyền hết nhớ bấm chuông giúp tôi.”
“Cháu biết mà, chú Bạch cứ yên tâm.” Quách Nhất Thần cười toe toét, tôi không kìm được phải giật giật anh mấy cái sau lưng.
Sau khi tiễn Bạch Tuấn Khanh ra ngoài, tôi quay lại nhìn Bạch Đoạn.
“Ngồi đi.” Bạch Đoạn nâng cằm chỉ vào ghế điều dưỡng bên cạnh giường.
Tôi đứng im, Quách Nhất Thần muốn ngồi, nhưng thấy tôi như thế cũng nhịn không ngồi nữa.
“Tính tạo phản à?” Bạch Đoạn hừ mũi, “Không nghe anh bảo em ngồi sao?
“Bạch Đoạn, em biết anh đang giận em…” Tôi đưa tay ra muốn vuốt ve anh.
“Anh không giận, mẹ nó ai nói anh giận?” Bạch Đoạn nhướng mày nhìn tôi, cũng nhìn Quách Nhất Thần, “Suy cho cùng đây là lỗi của một mình anh, ai bảo làm người khác tê liệt? Khâu Vũ Sơn không tìm anh thì tìm ai?”
“Bạch Đoạn, Phi Tử lúc đó cũng là muốn tốt cho cậu.
Chuyện này là do tôi không xử lý tốt” Quách Nhất Thần chen vào nói.
Bạch Đoạn quay lại nhìn Quách Nhất Thần: “Chuyện Khâu Vũ Sơn, bố tôi đã biết.
Sớm muộn gì ông cũng biết có liên quan đến cậu.”
“Ừ.” Quách Nhất Thần thờ ơ đáp, “Chuyện đó tôi có thể tự chịu trách nhiệm.
Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt đi.”
“Tôi không nói gì về Khâu Vũ Sơn, nhưng bố tôi rất tức giận, ông ấy đang bắt đầu điều tra mối quan hệ trên tỉnh.” Bạch Đoạn rũ mắt xuống, “Bố tôi và tôi, dù sao cũng là hai người khác nhau.”
“Tôi biết.” Quách Nhất Thần gật đầu, “Bạch Đoạn, anh em với nhau cậu làm được như thế là đã đủ rồi, cậu chỉ cần dưỡng bệnh, đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Bạch Đoạn không trả lời, Quách Nhất Thần cũng không nói gì, nhìn hai người bọn tôi, anh sờ sờ túi quần nói: “Được rồi, hai người nói chuyện đi.
Tôi ra ban công hút thuốc một lát, khi nào cần thì gọi tôi vào.”
Quách Nhất Thần vừa đi bầu không khí ngay lập tức trở nên xấu hổ.
Tôi ngồi xuống, ngón tay chậm rãi xoa xoa mu bàn tay anh: “Anh ghét em lắm phải không?”
“Em không nên giấu giếm chuyện này với anh.” Bạch Đoạn nhẹ nhàng nói, “Từ Quách Nhất Thần đến Khâu Vũ Sơn.”
“Vâng.”
“Lúc anh gây mê cho ông lão đó, bàn tay cảm giác rất trơn tru, khớp xương và thần kinh cảm giác rất rõ ràng, chỉ cần một giây là có thể đẩy về phía trước, lực rất đủ.” Bạch Đoạn nhìn tôi nói.
Tôi không khỏi nắm lấy tay anh, như thể cố níu lấy một thứ gì đó.
“Anh không tin,” Bạch Đoạn từng chữ từng chữ nói, “Anh không tin ông ta bại liệt là lỗi của anh.
Càng về sau càng chưa từng nghi ngờ.”
Tôi nắm chặt lấy anh.
“Nhưng em thì lại nghi ngờ.” Anh khẽ liếc ra ngoài cửa sổ.
“Bạch Đoạn…” Tôi gọi tên anh trong vô thức, cũng không biết mình muốn nói gì.
“Không ngờ chuyện này lại động đến Khâu Vũ Sơn, cũng không ngờ Quách Nhất Thần dính vào ma túy, càng không ngờ em cũng tham gia vào đó.” Đôi mắt Bạch Đoạn rất mệt mỏi, “Khi bố anh hỏi, anh không đề cập đến Khâu Vũ Sơn hay Quách Nhất Thần, nhưng chuyện này thật sự không thể chỉ vậy là qua.”
Anh và tôi đều im lặng.
“…!Khâu Vũ Sơn có thể đã có tổ chuyên án theo dõi, phía sau ông ta và Quách Nhất Thần liên kết chặt chẽ với nhau, em nói xem, nếu có một ngày…” Bạch Đoạn dừng lại không nói xong,nhưng vế sau là gì, không ai dám nghĩ đến.
“Sẽ không.” Tôi siết chặt anh.
“Còn em thì sao?” Anh hỏi tôi.
“Quách Nhất Thần và em là anh em vào sinh ra tử.” Tôi chậm rãi nói.
“Em vẫn muốn đi vào cái vũng nước đục này.” Bạch Đoạn cuối cùng cũng nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên.
Bầu không khí đặc sệt lại.
“Ông là bố anh.
Nếu như Quách Nhất Thần thật sự có chuyện, anh sẽ ngăn cản…”
“Không sao đâu…” Tôi cười ngắt lời anh, anh ta không nhịn được mà liếc tôi một cái.
“Bạch Đoạn, em rất thích anh.” Tôi có chút nghẹn ngào.
“Ừm.”
“Nhưng, chúng ta vẫn nên tách ra đi.
Chúng ta không phù hợp với nhau.”
Phòng bệnh lập tức im lặng mấy giây.
“Em nói cái gì?” Giọng anh hơi run.
“Em…” Thật khó để nói câu này lần thứ hai.
“Được, được, được.” Anh gật đầu, toàn thân run rẩy, gương mặt vặn vẹo, “Mẹ nó em cút ngay khỏi mắt anh–! Cút đi!
Quách Nhất Thần ngoài ban công nghe thấy tiếng động vội vàng châm một điếu thuốc bước vào kéo tôi lại: “Sao vậy, Phi Tử, làm sao vậy?”
“Cậu đem cậu ta đi đi! Mẹ nó cậu ta giờ đang muốn làm chuyện phi pháp mà.” Bạch Đoạn tức giận đến đầu bốc khói, “Chứa chấp bao che, buôn lậu ma túy, em cho rằng anh muốn sao? Em cho rằng anh muốn sao?! Nếu không phải là vì em thì em cho rằng anh muốn sao?! ”
“Hả hả…” Quách Nhất Thần hơi hoảng, có lẽ bố của Bạch Đoạn đang ở bên ngoài.
“Phải, phải, chúng ta không bao giờ hợp, em nghĩ anh ở bên em cũng vui vẻ thích hợp lắm sao? Mẹ nó khó khăn lắm mới có thể thích em, bây giờ em nói chúng ta không thích hợp!” Bạch Đoạn thẳng tay ném cái gối vào tôi, “Em cút ngay khỏi mắt anh đi! Muốn tìm ai khác để yêu đấy thì tìm! ”
./..