Đọc truyện Hô Hấp Lần Thứ Hai – Chương 21: Phiên ngoại 1
Hô hấp lần thứ hai
Tác giả: Khúc Thủy Lão Sư
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Phiên ngoại 1
Tác giả chú thích: Phiên ngoại này nội dung hoàn toàn tách rời với chính văn, phong cách viết rất trẻ trâu, xin các bạn thưởng thức nó độc lập.
—
Vốn dĩ tôi không định viết chương này.
Nhưng chả là hôm qua tôi cho Bạch Đoạn mượn laptop, hôm nay anh ôm máy về phòng, đen mặt nhìn tôi. Tôi thấy sắc mặt anh không tốt, bất an bật dậy kiểm tra máy tính, dò một hồi đầu tôi nổ “đùng” lên một tiếng.
“Anh xóa “Hô hấp lần thứ hai” của em mất rồi hả??” Tôi chỉ vào cái folder trống hoác, la lên.
“Xóa rồi.” Anh chẳng buồn ngẩng đầu lên. “Miêu tả cảnh 18+ lộ liễu, độc hại thanh thiếu niên.”
“Anh xóa em còn bản dự phòng trong điện thoại thôi.” Tôi bưng laptop, khó chịu xoay đi.
“Em quay lại đây cho anh!” Anh la to, “Em sao lại viết như vậy? Em viết anh gì kì vậy?”
Tôi sợ hãi xoay người: “Em…em có gì viết đó thôi mà…”
“Con khỉ khô! Anh có ẻo lả thế bao giờ?” Bạch Đoạn lôi từ sau lưng ra một xấp bản thảo, thô bạo chỉ chỉ vào: “Đoạn kia đâu? Đoạn kia đâu? Cái đoạn em bị nhốt trong thư viện đâu? Còn đoạn đêm Giáng sinh đâu?! Em giả ngu đấy à?!”
Tôi nhìn kỹ bản thảo trên tay anh, ôi mẹ nó, in hẳn ra để đọc, còn bấm ghim kẹp vào bìa giáo trình, lại còn bảo không thích đọc.
Bạch Đoạn hừ lạnh: “Em cũng chỉ dám nhặt nhạnh viết lại mấy chi tiết có lợi cho em thôi.”
Ai có lợi chứ hả? Tôi nén giận trong lòng, anh còn định chối. Cái người tối hôm qua khóc lóc dưới thân tôi đòi tôi mạnh lên không phải là anh à? Cái câu “Phi Tử, Phi Tử, nhanh..nhanh lên. mạnh nữa mạnh nữa..” chẳng lẽ tôi tự tưởng tượng ra?
Bạch Đoạn ném xấp bản thảo lên giường, liếc xéo tôi một cái rồi xách chìa khóa xe ra ngoài.
Tối hôm đó tôi lén lút chui vào chăn Bạch Đoạn, rầm rì ôm eo anh, nhưng bị anh một cước đá bay xuống đất. Tôi bật đèn lên: “Sao, còn giận à?”
“Tối hôm nay em viết xong cho anh cái đoạn lúc nhỏ kia đi.” Bạch Đoạn thúc khuỷu tay vào người tôi.
“Mai đi, mai đi..” Tôi lèm bèm toan sà vào lồng ngực anh.
“Đi viết mau lên!” Bạch Đoạn lại duỗi chân đạp tôi xuống giường.
“Anh chỉ biết mỗi chiêu này thôi!” Tôi cả giận “Chẳng thú vị tẹo nào.”
Bạch Đoạn lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi quay ngoắt đi, trùm chăn đi ngủ.
Thôi được rồi! Viết thì viết!
Chuyện cũng đã lâu lắm rồi, khi đó tôi vừa mới lên lớp 7, Bạch Đoạn, Trương Nguyên và Quách Nhất Thần lên lớp 11. Lúc đó Bạch Đoạn xem nhiều phim hongkong, học đòi điệu bộ thiếu niên bất lương như phim, rất nghênh ngang ương ngạnh, đi học cũng xách theo mã tấu, thấy ai là đánh, đây là thời kỳ uy phong đỉnh cao của anh.
Tôi đi theo Quách Nhất Thần và Trương Nguyên cầm ống thép ngồi xổm ven đường thu nhận mấy đệ tử côn đồ. Lúc đó quan hệ giữa Trương Nguyên và Bạch Đoạn tuy nước sông không phạm nước giếng nhưng vẫn rất gắt, thế nên tôi cũng rất hạn chế tiếp xúc với Bạch Đoạn, dù cũng không biết anh đã làm gì có lỗi với tôi, chỉ là tôi thấy thân thiết với anh quá sẽ giống như là đang phản bội Trương Nguyên vậy.
Nhưng mà Bạch Đoạn với Trương Nguyên lại được phân học cùng một lớp, người ngồi bàn trước người ngồi bàn sau, nói không liên quan với nhau cũng không đúng lắm. Trương Nguyên kể có lần thi học kỳ, anh không làm được bài, nhưng xung quanh chẳng có ai nhờ vả, đành bí quá hóa liều đá ghế Bạch Đoạn một cái. Bạch Đoạn lạnh lùng liếc Trương Nguyên, nhưng khinh bỉ một hồi vẫn cho Trương Nguyên “cặp bi” bài. Tôi nói, à, hóa ra ngọn lửa chiến tranh của hai anh đã được dập tắt dần từ lúc đó ha.
(Giờ đọc mấy đoạn BĐ với TN hồi nhỏ cute quá, lớn cái tính khác hẳn, người dậy thì thành công, người dậy thì thành thụ =]]]])
Năm đó trước Giáng Sinh vào ngày, Trương nguyên với Bạch Đoạn không biết phạm phải chuyện gì, chọc cho chủ nhiệm lớp tức giận, phạt chép sách trong thư viện. Chủ nhiệm yêu cầu phải chép hết toàn bộ cuốn Đông Chu Liệt Quốc.
Trương Nguyên mặt tái mét, nhất quyết lôi tôi và Quách Nhất Thần đến chép bài giúp. Lúc đầu chúng tôi chép dối, lược bỏ khá nhiều đoạn rồi nộp lên, ai dè chủ nhiệm phát hiện, không chấp nhận rồi “hạ lệnh” bắt chép lại cuốn Tư Trị Thông Giám.
Tôi với Quách Nhất Thần vừa chép vừa mắng sao chủ nhiệm không bắt chép Kim Bình Mai cơ chứ, ít nhất còn có hứng thú chép bài.
Thật ra chép sách chỉ là cái cớ, giáo viên chủ nhiệm cũng biết chúng tôi sẽ không chép đầy đủ, chỉ là tìm cách cho chúng tôi ở thư viện, bớt thời gian rảnh rỗi đi phá làng phá xóm. Thế là suốt cả tuần đó, thư viện trường trung học Phù Sơn mỗi ngày tan học là đều có tôi, Trương Nguyên, Quách Nhất Thần, bên Bạch Đoạn thì có Lưu mập và Thẩm Vĩ, hai phe chiếm cứ hai đầu cái bàn dài, trước mặt mỗi người một quyền sách xiêu vẹo mà chép.
Mọi ngày bài tập về nhà của tôi khá ít, nên giúp Trương Nguyên chép sách một chút cũng không sao, nhưng có một hôm giáo viên chủ nhiệm hứng lên cho một đống bài tập toán về làm, ngày mai nộp thì chiều hôm đó tôi mới nhớ ra, không tìm được ai để chép bài, đành phải căng da đầu tự mình làm. Tan học chúng tôi đến thư viện như cũ, Trương Nguyên và Quách Nhất thần vẫn ngồi chép Tư Trị Thông giám, tôi ngồi kế bên cắn bút giải bài tập toán.
Chịu đựng đến 6 rưỡi, đã qua thời gian quy định chép sách, Trương Nguyên với Quách Nhất Thần vừa nghe tiếng chuông reng thì mừng rỡ như vừa được giải phóng Thành đô, gom tập sách ù té chạy. Lúc đó tôi còn đang vật lộn với bài toán phương trình, giải cả buổi cũng chưa ra, nghẹn suýt chết. Tôi trừng mắt nhìn cả hai, nói hai anh về đi, tôi ở đây làm xong toán rồi về sau.
Quách Nhất Thần vừa xem tập tôi vừa chọc quê tôi học kém, phương trình đơn giản vậy mà giải không ra. Trương Nguyên nghe thế trừng mắt nói Quách Nhất Thần chê tôi thế không ngại sao, hồi cấp hai anh toàn thi lại môn đại số, sau toàn Trương Nguyên giúp anh trộm trước đề thi không nhớ sao?
Quách Nhất Thần vừa nghe đã đỏ mặt chối đây đẩy.
Cả hai vừa cãi nhau vừa ra khỏi thư viện. Tôi chợt cảm thấy khó chịu, cúi đầu lại tập trung giải đề. Lúc này “đội” của Bạch Đoạn cũng đang lục tục chuẩn bị về. Thế là tôi rối lên, mắng thầm trong lòng mẹ nó sao phương trình này giải hoài không ra.
Bạch Đoạn và Lưu mập, Thẩm Vĩ vừa tán dóc vừa dọn sách vở đi về. Trước khi đi Lưu mập còn rất vui sướng nhìn tôi “gặp họa”. Lòng tôi nổi lửa, nhưng “bảo kê” Trương Nguyên đã đi mất rồi, tôi chỉ đành biết hậm hực thảy bút lên bàn, vùng vằng ra cửa quẹo vào WC.
Tôi tự mình kiềm nén lại cơn giận. Cấp hai hình như tôi chỉ có mỗi kỹ năng này.
Tôi đứng tiểu trong WC một lúc, đột nhiên cảm thấy bụng âm ỉ đau. Thôi rồi chắc do hồi trưa ăn tôm rim nhiều quá nên chột bụng. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, ôm bụng chạy vào gian phòng nhỏ bên cạnh ngồi cầu, bắn ra ào ạt, sảng khoái vô cùng. Tôi vừa “trút tâm sự” vừa nghĩ sau này sẽ không ăn tôm rim nữa.
Sau khi sảng khoái xong, tôi run rẩy đứng dậy, mới phát hiện một vấn đề lớn.
Tôi quên mang giấy vệ sinh.
Vấn đề này quá nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng nam chính của tôi trong quyển tiểu thuyết này. Nhưng lúc ấy tôi chẳng biết phải làm gì, đành ngồi lại bồn cầu, lắc quai hàm tự hỏi biện pháp giải quyết.
Đúng lúc đó tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa WC kẽo kẹt, sau đó tiếng người bước vào. Lúc đó thư viện đã gần đóng cửa, cả lầu chẳng còn mấy ai, tôi nghe tiếng bước chân quen thuộc, cả người chợt run lên, cũng chẳng màng ai ta ai địch, há mồm gọi “Bạch Đoạn! Bạch Đoạn là anh phải không?”
(ghê thật nghe bước chân đã biết là vợ mình…)
Tiếng bước chân khựng lại một chút, sau đó đổi hướng đi đến trước cửa phòng WC của tôi. “Phi Tử đó à?”
“Đúng rồi, em đây.” Tôi nghẹn đỏ mặt ngồi xổm trên bồn cầu, ấp úng: “Anh…Anh có mang giấy không?”
“Em đi nặng quên mang giấy chùi hả?” Giọng anh đầy nghẹt ý cười.
“Em quên! Có thì cho em!” Tôi tức hộc máu gào lên.
“Em gạt bồn cầu giùm anh một cái, vừa đến gần cửa đã nghe mùi.” Bạch Đoạn chun mũi.
Tôi khẽ cắn môi, vươn tay gạt cần nước, cảm giác như Bạch Đoạn đang cố tình chơi tôi, tôi e dè hỏi lại “Anh chắc anh có giấy phải không?”
“Có, rất nhiều.” Giọng Bạch Đoạn vừa gian vừa như đang nén cười, “Phi Tử, mở cửa ra anh đưa giấy vào.”
“Sao anh không nhét kẹt cửa?” Tôi bị anh làm cho phát điên, “Anh nhanh lên đi không mai em mách với Trương Nguyên!” (=]]]]]])
“Không được, em mở cửa đi.”
Mẹ nó, tôi bị Bạch Đoạn làm cho phát điên rồi.
Tôi do dự mãi, rồi cũng đành sợ sệt mở chốt, he hé cánh cửa ra nhìn anh: “Đưa cho em.”
Bạch Đoạn rất bất mãn: “Mở cửa to ra xem nào.”
“Mẹ, anh đang cố tình chơi em đó à?” Tôi bốc lửa.
Bạch Đoạn nheo nheo mắt nhìn tôi, sau đó quay phắt người định rời đi.
“Đừng! Đừng! Đừng đi! em mở em mở cửa mà!” Tôi không còn chút liêm sỉ nào gọi to, “Anh mau đưa giấy cho em.”
Bạch Đoạn hừ mũi, dùng một biểu cảm bố thí tiêu chuẩn mà sờ soạng bọc khăn giấy trong túi ra đưa tôi. Tôi ngượng ngùng nhìn anh một cái, cảm giác thật muối mặt. Tôi đáng thương cầm túi khăn giấy kia, nhanh chóng giải quyết vấn đề cấp bách.
Khăn giấy của Bạch Đoạn còn có mùi thơm nữa chứ, gợi đòn y như anh vậy. Tôi vừa mắng vừa nghĩ, nghĩ thù này quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Tôi chỉn chu lại quần áo rồi mở cửa bước ra, chân ngồi xổm đã tê rần. Bạch Đoạn đứng ngay cửa WC nén cười nhìn tôi. Tôi hậm hực rửa tay, mặt đen như than cùng anh đi xuống lầu.
Ai ngờ vừa xuống cầu thang cả hai chúng tôi đã ngây ngẩn cả người. Bọn tôi dây dưa trong WC lâu quá, quản lý thư viện đã đóng cửa chính mất tiêu rồi. Lúc đó điện thoại di động chưa phổ biến, học sinh cao cấp lắm cũng chỉ có máy nhắn tin, mà trong trường hợp này cũng không có mấy công dụng, tôi cảm thấy hơi hoảng.
“Làm..làm sao bây giờ?” Tôi nhìn anh.
Bạch Đoạn đăm chiêu nhìn chằm chằm cánh cửa khóa chặt cả buổi, không cảm xúc gì, cũng không thấy anh hoảng sợ. Sau đó anh liếc tôi một cái, lại rất bình tĩnh xoay người lên lầu tìm gian phòng học ngồi xuống.
Anh đang định làm gì vậy cơ chứ.
Tôi đi tới đi lui trong gian phòng đó một lúc lâu, cuối cùng đành dựa cửa hỏi anh: “Anh ngồi đây làm gì? Sao không nghĩ cách ra ngoài?”
Anh chậm rãi sờ bao thuốc rút ra một điếu, rất thản nhiên quay lại nhìn tôi trào phúng: “Bé Phi Tử sợ à?”
“Mẹ nó ai mà sợ?” Tôi đặc biệt rất ghét cái kiểu thái độ này, hùng hổ rảo bước ngồi xuống bên cạnh anh đấu khẩu: “Chỉ là bị nhốt thôi mà, cùng lắm ở trong này ngủ một đêm, có gì mà sợ!”
“Ừm, nghe nói chỗ này buổi tối….” Bạch Đoạn dán sát vào lỗ tai tôi thủ thỉ, “….có ma đó.”
Tôi chợt run người, không phải sợ ma, mà là giọng Bạch Đoạn làm tôi thấy sợ.
“Ma thì sao?” Tôi gồng cổ, giọng run rẩy.
Bạch Đoạn nhướng mày, không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt tràn đầy hứng thú.
Tôi bị anh nhìn đến rợn ra gà.
Tôi với anh im lặng một lúc lâu. Trời mùa đông tối rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đen đặc. Tôi dần không thấy rõ Bạch Đoạn nữa, chỉ thấy điếu thuốc của anh loe lóe trong màn đêm. Anh vẫn không nói tiếng nào, chỉ im lặng rít thuốc. Lúc đầu tôi thấy anh thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi, sau thì tối quá, không biết anh đang nhìn gì nữa.
Tôi ước lượng thời gian, chắc là đã 8 giờ tối rồi, mẹ tôi đang ở nhà sốt ruột chờ, tôi cũng đói đến hoảng.
“Người nhà không thấy anh thì có đi tìm không?” Rốt cuộc tôi mở miệng hỏi anh.
“Có khả năng.” Anh chậm rãi nói, “Vừa nãy Lưu mập đã về trước rồi, ba anh không thấy anh về sẽ đi hỏi tụi nó.”
“Ừm.” Tôi nghĩ thầm, có ai đó biết chúng tôi đang ở thư viện thì tốt quá.
Tôi suy nghĩ miên man một lúc, bỗng bụng tôi phát ra một tiếng “ọt” rất lớn.
“Em hay nhỉ, vừa đi nặng xong giờ đói bụng.” Bạch Đoạn chọc.
Chứ bộ anh không đói sao? Tôi mắng thầm trong bụng.
“Lạnh không?” Anh thình lình hỏi tôi.
“…Không.” Tự nhiên hỏi gì ngộ
“Em lại đây.” Bạch Đoạn nhỏ giọng nói.
Để làm gì? Tôi rất cảnh giác.
“Kêu em lại thì em cứ lại đây, mẹ nó cứ lề mề.” Bạch Đoạn mất kiên nhẫn gọi một tiếng, “Anh ở bên này.”
Tôi đang lần mò phía phát ra âm thanh, đột nhiên cảm giác có một cánh tay mạnh mẽ túm lấy tôi lôi đi. Tôi còn chưa kịp phản ứng, cả người đã nằm trong lồng ngực Bạch Đoạn.
Nếu là hiện giờ thì tôi sẽ sướng tê cả người, nhưng lúc đó thì khác, tôi chỉ cảm thấy ngại muốn chết, còn ồn ào giãy giụa một lúc. Bạch Đoạn nặng nề ghé vào tai tôi nói: “Mẹ nó đừng có nhúc nhích coi. Em không thấy ấm à?”
Tôi cẩn thận cảm nhận, đúng là như vậy, thế nên tuy tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh ôm. Anh vòng cả cánh tay bao lấy, cằm dựa lên đỉnh đầu, hơi thở ấm áp nhẹ phả lên cổ tôi. Cả người được bọc trong ấm áp làm tôi mới cảm nhận được mình đã mệt rã rời. Chốc sau tôi đã thiếp đi trong lòng Bạch Đoạn.
Sự kiện đó đến giờ đối với tôi vẫn là chuyện đặc biệt vô cùng, nhất là lúc ấy. Tôi giấu nhẹm chuyện này với Trương Nguyên và Quách Nhất Thần, giấu đến giờ cũng ngót 10 năm, lúc đó tôi nghĩ đơn giản, nếu Trương Nguyên với Quách Nhất Thần biết tôi rúc vào lòng “kẻ thù” mà ngủ say ngọt như thế, tôi sẽ bị xé ra làm hai mất.
Sau này tôi có nhắc lại với Bạch Đoạn, anh trợn mắt nói biết chuyện này có ý nghĩa gì không? Đó là tôi đã tự nhiên muốn quấn lấy anh từ lúc nhỏ rồi, là tôi đã không trong trắng ngây thơ từ hồi bé tý. Tôi hứ một cái, ai mới là người không trong trắng ngây thơ cơ chứ. Tôi hỏi Bạch Đoạn lúc ấy có phải chờ tôi ngủ say rồi lén hôn tôi hay không? Bạch Đoạn tức hộc máu ném cái gối lên đầu tôi, bảo tôi thằng nhóc thúi, anh chỉ thấy lạnh muốn ôm nhau cho ấm, tôi còn hếch mũi lên xuyên tạc anh.
Ngày hôm đó, tôi bị tiếng ồn ào đánh thức. Vừa mở mắt đã thấy bố anh, đứng bên cạnh là hiệu trưởng đang khom lưng nhận lỗi. sau đó hiệu tưởng gọi mẹ tôi xách tôi về. Mẹ tôi nước mắt nước mũi đầy mặt đến đón tôi, vừa véo tôi vừa mắng nhãi ranh, học xong cũng không về nhà, mẹ còn tưởng tôi bị người ta bắt cóc. Hôm trước trên TV đưa tin có trẻ em bị bắt bán lên Sơn Tây đào than đá, nếu tôi bị bắt đi thì mẹ phải sống làm sao vân vân mây mây….
Tôi chỉ biết khổ sở giật giật tay áo mẹ, nói mẹ ơi, con còn chưa bị bán mà….
Sau đó, sau khi bị bố Bạch Đoạn làm căng, chủ nhiệm lớp của anh cũng bỏ ngay nhiệm vụ chép sách. Thế là hai Hỗn Thế Ma Vương lại tiếp tục đảm đương nhiệm vụ quấy nhiễu an sinh xã hội.
Mấy ngày sau đó là lễ Giáng Sinh. Những ngày lễ du nhập phương Tây lúc đó vẫn chưa phổ biến lắm, nên đêm Bình An năm đó Trương Nguyên dẫn tôi và Quách Nhất Thần đi chơi vẫn rất hào hứng. Cả ba chúng tôi chụm đầu đề xuất một lúc thì quyết định đi quán bar đêm. Lễ Giáng sinh bên công tác của mẹ tôi cũng rất bận, nên cũng không rảnh quản tôi, nghe tôi nói đi cùng Trương Nguyên chơi giáng sinh với ăn tết Tây luôn, mẹ tôi chỉ dặn nhớ chú ý cẩn thận.
Tôi với hai anh đến trước cửa quán bar, bên trong toàn là sinh viên đang bay lắc. Tôi với Quách Nhất Thần sợ chết khiếp, Trương Nguyên thi gồng gân cổ nổi vồng, nói sợ cái gì, trả tiền đàng hoàng có phải đi ăn chùa đâu.
Ba chúng tôi vào bar, tìm một chỗ ngồi xuống, còn chưa nóng mông đã thấy Bạch Đoạn và bạn bè cũng ở đấy. Trương Nguyên và Quách Nhất Thần cùng đồng thanh hừ một cái. Tôi vốn dĩ cũng sẽ “hừ” ngay chung luôn với hai người họ, nhưng chẳng hiểu sao lại chậm mất nửa nhịp, vì lúc ấy trong lòng tôi đã tự nhủ, Bạch Đoạn cũng ở đây, thật …..tốt.
Đêm đó Trương Nguyên và Quách Nhất Thần uống rượu, tôi thì ngượng ngùng cầm một ly Sprite. Giờ ngẫm lại đúng là hồi đó tôi hiền lành ngoan ngoãn ngây thơ như một con thỏ trắng, thảo nào mỗi lần Bạch Đoạn gặp tôi đều phải chọc ghẹo mấy câu.
Một chốc sau, Trương Nguyên và Quách Nhất Thần dắt nhau đi WC. Chẳng biết vì sao lại đi lâu như thế, tôi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, mắng thầm người ta sinh em bé còn nhanh hơn hai ông thần đó đi vệ sinh, quán bar này toàn hổ đói sói đói vậy mà nỡ nào đem “con” bỏ chợ để tôi lại một mình.
Quả nhiên, tôi vừa cảm thán xong, liền có một bóng người ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi quay đầu, là một gã đàn ông cao to vai u thịt bắp. Tôi ngơ ngác hỏi ông ta cần gì, ông ta chẳng nói chẳng rằng, vươn tay sờ từ đốt sống lưng đến bên thận trái. (hẳn là miêu tả của trai ngành y..). Bàn tay ông ta luồn ra sau lớp áo tôi vuốt ve, làm cơ thể tôi cứng còng, người ngây như phỗng.
“Tiểu mỹ nhân, em đi một mình hả?” Gã đàn ông cười rất dâm hỏi tôi.
Mẹ nó ai là tiểu mỹ nhân hả? Tôi nổi cáu, hất tay ông ta ra, “Đồ miệng thối, cút đi!”
“Ôi còn giận lẫy nha, thích thế~” Gã ta lại sán tới, lần này sờ từ đốt sống cổ đến sau eo, sờ đến da tôi nổi hết. Lúc đó tôi nghĩ, gặp gay rồi à, chứ sao lại có người nào như thế.
Tôi trừng mắt, “Mẹ nó ông sờ nữa tôi bóp chết ông!”
Gã đàn ông kia ngay lập tức sát vào, áp sát mặt lên mặt tôi, ngả ngớn:”Em bóp đi, anh thích tiểu mỹ nhân như em bóp anh lắm, vừa bóp vừa xoa, tuốt tuốt…”
Tôi rùng mình, da gà da vịt nổi lên hết sạch. Đúng lúc này Bạch Đoạn tiến lại, Tôi mừng như người chết đuối vớ được cọc, vùng ra khỏi gã đàn ông kia gọi: “Bạch Đoạn!”
Bạch Đoạn không nhìn tôi lấy một cái, anh tiến thẳng đến gã đàn ông kia, đá một cước ông ta văng xuống đất.
Tôi rùng mình, nói không đáng đâu anh.
Gã đàn ông kia bật dậy khỏi sàn, chửi thẳng Bạch Đoạn, “Mẹ nó oắt con định làm gì đấy!”
Bạch Đoạn một tay cầm cái ghế nhỏ, tay khác lơ lửng trên không, chắc là mọi ngày đều mang theo mã tấu giờ không có nên tay không quen. Nhưng mà khí thế áp đảo của anh vẫn có đủ, anh im lặng, ánh mắt sắc như dao gườm gườm khiến ai cũng có thể rét lạnh.
Bạch Đoạn quắc mắt trừng nhau với gã đàn ông kia một lúc, ông ta chửi bới vài câu, cuối cùng cũng phải bỏ đi.
(em pé Bạch be like: Mày dê chồng bà, bà cho mày xem =]]])
“Trương Nguyên đâu?” Bạch Đoạn đứng thẳng cúi đầu nhìn tôi, trông có vẻ rất giận.
“Đi…đi vệ sinh rồi.” Tôi chẳng biết vì sao mình lại nói lắp.
“Ai kêu em ngồi ở đây?” Bạch Đoạn tiếp tục tức giận với tôi.
“Lúc vào thì có chỗ này trống…”Tôi tiếp tục lắp bắp giải thích.
“Qua bên kia với anh.” Bạch Đoạn không kiên nhẫn giơ tay chỉ vào chỗ nhóm bạn anh đang ngồi.
Tôi lắc đầu quầy quậy.
“Chứ em còn định ngồi đây câu dẫn đàn ông à?” Bạch Đoạn nổi điên, “Em có biết chỗ ngồi này là…” Bạch Đoạn còn chưa nói xong, Trương Nguyên và Quách Nhất Thần cuối cùng cũng trở lại.
“Bạch Đoạn làm gì đó!” Trương Nguyên trừng anh.
“Giờ mới quay về? Mày vừa đi đâu?”
“Mẹ nó giờ mày còn lo tao đi đâu nữa hả?” Trương Nguyên đốp chát lại từng câu.
“Đừng để thằng nhóc ngồi chỗ này.” Bạch Đoạn nói xong lại liếc tôi một cái, sau đó bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
“Sao thế?” Quách Nhất Thần nghi ngờ hỏi tôi.
“Không có gì.” Tôi ngượng ngùng hớp ngụm nước. Sao mà tôi dám nói tôi vừa bị đàn ông dê xồm xong được Bạch Đoạn cứu cơ chứ.
“Sao? Có gì giấu bọn anh à?” Quách Nhất Thần gặng hỏi.
“Anh mới là có chuyện giấu đó, anh đi WC gì lâu vậy?”
“Không tìm thấy toilet nên tụi anh ra ngoài tìm chỗ khác xả.”
“Ai tin?”
“Không tin thì thôi.”
Tôi cũng không hỏi nhiều, lúc nói chuyện tôi cứ cố ý vô tình liếc mắt về phía Bạch Đoạn mấy lần, thấy anh đang cười đùa với Lưu mập, không thèm nhìn về phía tôi lấy một cái.
Chuyện xảy ra hôm đó tôi luôn nhớ kỹ đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại tim tôi lại nhộn nhạo khác thường, không biết phải là hạnh phúc hay không, mà hơi tê tê dại dại, tâm hồn thì bay bay lên.
Rạng sáng 1 giờ rưỡi tôi cuối cùng cũng viết xong ngoại truyện, lúc này Bạch Đoạn đã ngủ rồi. Tôi lọ mọ gọi anh dậy, đưa bản thảo cho anh đọc qua.
“Còn chắp vá lắm.” Bạch Đoạn vừa nhấc cằm đã bày ra vẻ mặt cảm thán.
“Cái gì mà còn chắp vá,” Tôi nhào lên ôm anh, “Chương này là em dốc hết tâm huyết dồn hết bút lực để viết đó nha.”
“Dóc tổ. Nhan sắc của em hồi nhỏ có ai mà dám gọi “tiểu mỹ nhân”?” Bạch Đoạn trợn mắt.
“Lúc đó ông ta gọi vậy thật mà. Không tin thì thôi!”
Bạch Đoạn giật giật chân mày “Chắc ông ta bị cận thị.”
“Không có đâu, em cũng tự cảm thấy em quyến rũ thật.” Tôi cạ cạ lên người anh, “Nếu không sao hồi đó anh đã để ý em?”
“Hả, ai mà để ý em?” Bạch Đoạn đá tôi một cái, “Ảo tưởng sức mạnh à?”
“Em nghi ngờ từ lâu rồi, anh không thấy bạn trai cũ của anh trông hao hao giống em sao?”
“Ai?”
“Cái người muốn sống chết vì anh đó.”
“Mẹ nó đừng nói bừa.”
“Em không nói bừa, do anh không để ý thôi.”
“Em bị hoang tưởng đó.”
“Em không hoang tưởng đâu,Có anh ngại ngùng đó, anh đang ngại ngùng bị em “làm”.”
“Ai ngại bị em.,,, bị em….. Ah Phi Tử em làm gì vậy? Bỏ tay ra! Ưm…Mai anh còn đi trực ban sớm….ah….”
Phiên ngoại 1 hoàn.
—
Huhu cưng xỉu.
Phiên ngoại này đúng ra nằm ở khoảng chương 4 mấy, nhưng chị tác giả chèn vào ngay đoạn gay cấn dầu sôi lửa bỏng, thiên hạ ai cũng gào thét, với cả nó liên quan đến lúc Niệm Phi với em bé Bạch trong phòng tắm hỏi lạnh không, nên mình kéo lên đây edit trước luôn.
Và ps luôn đây là phiên ngoại duy nhất có đường và thuần vị ngọt chứ không pha chua pha đắng như mấy phiên ngoại kia… nên nhân lúc truyện còn chưa ngược (lắm) thì vội thả luôn vậy…
À bộ này viết năm 2008-2009 nên bối cảnh mà lúc mấy nhân vật còn nhỏ sẽ khá là xưa nha, nên mới không có di động và còn hơi lạ ăn giáng sinh đó ^^