Đọc truyện Hô Hấp Lần Thứ Hai – Chương 19
18.
Sau sự kiện hôm đó, tên tuổi tôi nổi như cồn trong trường.
Nhưng cũng may thời đại thay đổi, dù chuyện đồng tính của tôi có lan khắp trường, thì cũng không bị bạn bè xa lánh cô lập. Mọi người chỉ hơi tò mò một chút. Lúc nào tôi và Bạch Đoạn xuất hiện cùng nhau, ai cũng quay đầu lại nhìn săm soi. Bạch Đoạn đã không muốn nói chuyện với tôi nữa, nên mỗi lần tôi và anh vô tình xuất hiện cùng một chỗ, thì là mọi người trố mắt nhìn tôi, còn tôi cô đơn nhìn Bạch Đoạn.
Yêu thầm đã khó chịu, giờ đơn phương mà ai cũng biết, lại càng khó chịu hơn.
Đầu hạ tôi thi xong bằng lái thì sắm ngay một chiếc Volvo, chiếc Crown trắng của mẹ tôi để trong gara, rảnh rỗi có khi tôi sẽ lấy ra chùi rửa. Không phải tôi có tình cảm gì với chiếc xe này, chỉ là tôi không muốn bán đi, vì mỗi khi tôi bưng xô nước ra chà rửa, tôi lại có cảm giác mẹ tôi vẫn còn ở đấy. Sau khi hoàn thành xong giấy tờ xe mới, tôi xin rút đăng ký học nội trú, trả phòng ký túc xá rồi mỗi ngày lái xe đi học.
Không phải tôi khoe mẽ, xe tôi đã muốn mua từ lâu, với cả chỗ ký túc xá giờ cũng không còn tiện. Hồi đó trời nóng, mấy anh em trong phòng có thể chỉ mặc độc mỗi quần xà lỏn ngồi lung tung trong phòng, giờ thì quần áo kín như bưng, còn không dám cởi trần, buổi tối cũng treo mùng ngủ kín mít.
Ngoài miệng ai cũng không nói gì, nhưng vẫn để ý trong lòng.
Lúc ấy tôi rất buồn bực, nghĩ thầm tính hướng của tôi tôi còn chưa hiểu rõ, đã bị cộp mác đồng tính luyến ái rồi. Tôi ở nhà nghiên cứu sách của Freud (*), nhìn ngang nhìn dọc thấy tôi chẳng giống gì là đồng tính.
(*): Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học.
Có một lần tôi với Tạ Cẩm Hòa và vài người nữa đi nhậu xã giao, vào KTV hát vài bài, mấy người còn lại đột nhiên mất tích chẳng thấy tăm hơi, tôi hỏi Lão Tạ họ đi đâu, Tạ Cẩm Hòa uống say ngắc ngứ, cười cười chỉ vào một cô phục vụ ngồi kế bên lèm bèm trả lời mấy ông kia đi “làm việc”, rồi hỏi tôi có muốn không chú gọi cho một cô.
Lúc ấy tôi chẳng chút suy nghĩ gật đầu ngay. Lão Tạ uống đã say, duỗi tay đẩy cô bồi rượu đang ngồi trong lòng qua cho tôi, nói: “Đi, bồi cho ông chủ nhỏ nào.”
Cô gái tiếp viên nhoẻn miệng cười lộ ra cái lúm đồng tiền: “Cậu chủ đẹp trai quá, hôm nay em phải cố gắng dốc hết sức làm anh vui mới được.”
Tôi được cô gái kia mang lên một phòng ở lầu trên. Vào phòng, tôi bảo cô đi tắm rửa, rồi ngồi trên giường lăn qua lộn lại nhớ đến Bạch Đoạn, lòng đau như cắt.
Tôi tự nhủ, Bạch Đoạn à, em không tin tối nay không thể quên được anh.
Cô gái kia tắm ra xong là nhào ngay vào lòng tôi, Tôi cũng không rề rà, xòe bàn tay ra nhào nặn bầu ngực đầy đặn. Cô ta rên lên một tiếng rồi quấn lên người tôi như rắn, mười ngón tay thành thục cởi quần áo tôi.
Tôi phối hợp với cô ta rất khá, một đang nóng lòng cần phát tiết, một đầy kinh nghiệm hướng dẫn. Hai chân cô ta quấn chặt lấy eo tôi, vắt tay lên vai tôi, hớn hở nói: “Anh, cứ tự nhiên làm, em chịu nổi.”
Tôi cắn đầu vai cô ta một cái, rồi đẩy vào trong người cô ta.
“Ah…anh ơi nhẹ thôi…nhẹ thôi…” Cô ta cao giọng nức nở, rên la liên tục. Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vừa ra vào trong cơ thể cô gái, vừa nghĩ, nhìn xem tôi đang làm tình với phụ nữ, tôi có thể làm tình với phụ nữ… thật tốt.
Tạm biệt, Bạch Đoạn.
Đột nhiên, gương mặt tươi cười của anh chợt hiện lên trong trí óc, tôi ngẩn ngơ, phía dưới cũng lên cao trào bắn ra.
Cô gái dưới thân thả lỏng, thở hổn hển nói: “Anh….anh mạnh quá…”
Tôi đẩy cô gái ra, ôm đầu, chợt muốn khóc.
Gần cuối học kỳ, tôi lên trang web của trường đăng ký tín chỉ mới, vô tình thấy tin tức danh sách các sinh viên đăng ký học thạc sĩ gây tê liên kết với Mỹ, thời gian học 5 năm, trong nước 2 năm nước ngoài 3 năm. Tôi bấm vào xem, thấy ngay tên Bạch Đoạn đứng đầu danh sách.
Tôi như sét đánh ngang tai, thẫn thờ mất một lúc lâu rồi vội vàng lấy điện thoại gọi Chung Viên.
“Bạch Đoạn là sinh viên ông hướng dẫn mà, sao lại đăng ký học thạc sĩ gây tê liên kết với nước ngoài? Có phải ông cố tình sắp xếp, có phải không?” Tôi hét lên, “Ông thừa biết, kiểu liên kết như thế này đi rồi sẽ chẳng có ai về lại nước! Ông biết mà, rõ ràng ông biết!”
“Niệm Phi, con bình tĩnh lại, cái này là ý muốn của Bạch Đoạn.” Giọng Chung Viên rất bình tĩnh “Nó là sinh viên giỏi nhất của ta, nó đi rồi ta cũng thấy tiếc.”
“Không thể như vậy được! Anh ấy vẫn luôn thích não ngoại, không thể tự dưng lại chuyển sang gây tê được!” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
“Không có gì là không thể, Bạch Đoạn giỏi mọi mặt, học cái gì cũng được. Lần trước thằng bé giúp trưởng khoa Lý phẫu thuật, một mình hoàn thành gây tê màng ngoại rất gọn gàng, các bác sĩ lão làng cũng phải ngạc nhiên. Trưởng khoa Lý tìm Bạch Đoạn nói chuyện, hỏi nó có muốn chuyển sang học gây tê không. Thằng bé suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.” Chung Viên dừng lại một chút, “Chúng ta cần phải tôn trọng quyết định của nó.”
“Anh…anh ấy…” Tôi lắp bắp mãi chẳng nói lên lời.
“Trời cao mặc chim bay, Bạch Đoạn là thiên nga, con nên để thằng bé bay lượn.” Chung Viên thở dài, lâu thật lâu sau, ông nói thêm. “Ít nhất, nó còn ở trong nước hai năm… Con tự mà giải quyết cho tốt.”
Tôi ngẩn ngơ buông di động, đăm đăm nhìn ra cửa sổ, trời mùa hè xanh và trong vắt. Lúc ấy tôi tưởng anh ấy muốn trốn tôi, trốn đến tận bên kia trái đất.
Nhưng vẫn còn hai năm, hai năm có thể thay đổi được rất nhiều chuyện, thí dụ như nhân tâm.
Tôi thất hồn lạc phách đánh xe vào chung cư Hòa Bình. Bạch Đoạn lúc ấy cũng đã dọn ra khỏi ký túc xá thuê phòng ở riêng, chỉ là tôi không biết nguyên nhân có giống với tôi hay không. Tôi đến tận nhà thuê của anh ấy, cũng không có lý do gì quá cao siêu, chỉ là muốn gặp anh, nói chuyện, hoặc là nghe anh trách móc gì cũng được.
Tôi dựa cửa xe gọi điện cho Bạch Đoạn, không ai bắt máy. Tôi kiên trì đánh thêm hai ba cuộc, rốt cuộc điện thoại cũng thông. Tôi đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng nghe mắng, nhưng ai ngờ giọng Bạch Đoạn mơ hồ truyền đến, giống như anh đang khóc.
“Phi Tử….”
Bạch Đoạn nức nở gọi tên tôi làm linh hồn nhỏ bé của tôi suýt chút nữa bay đi mất, tôi cố gắng định thần, hỏi: “Bạch Đoạn, em đang ở trước cổng chung cư anh. Anh….anh có nhà không?”
“….có…” Bạch Đoạn lại mù mờ trả lời tôi, “Nhưng..anh….anh…” Bạch Đoạn còn chưa nói xong, tôi đột nhiên nghe một tiếng vang lớn, hình như Bạch Đoạn vừa đánh rơi di động xuống đất, sau đó là tiếng bình thủy tinh đổ vỡ tan tành, còn có tiếng thở dốc nặng nề của Bạch Đoạn.
Đã xảy ra chuyện gì rồi, tôi hoảng sợ, vội vàng chạy lên phòng Bạch Đoạn. Đến phòng anh ở lầu ba tôi hoảng sợ đập cửa liên tục: “Bạch Đoạn? Bạch Đoạn, anh mở cửa được không, Hạ Niệm Phi đây!”
Trong phòng lại vang lên một loạt tiếng đổ vỡ nữa, tôi quýnh lên, định giơ chân phá cửa, thì cánh cửa đúng lúc mở ra.
Tôi run lên, nghĩ thầm Bạch Đoạn à anh độc ác lắm, dám chơi chiêu này với tôi.
Lúc đó tóc Bạch Đoạn rơi rối, vài lọn tóc phủ lòa xòa trên trán, dính bết vào mồ hôi lấm tấm. Mắt anh ậng nước, mặt ửng hồng. Lúc anh nhìn tôi, toàn thân tôi đột nhiên run rẩy. Có lẽ anh đang cố gắng lắm mới đứng vững, vừa nói vừa thở dốc: “Phi Tử..sao..em lại đến đây?”
Dứt câu, anh ngã bổ nhào vào lòng tôi.
Tôi cắn răng đỡ anh, ôm lấy tấm lưng mướt mồ hôi của anh, cảm thấy rõ ràng bụng dưới nóng lên từng đợt.
Bạch Đoạn à, anh có biết bộ dạng này của anh gợi cảm đến thế nào không hả…
Tôi đỡ anh vừa nhà, vừa vào cửa tôi nhìn quét qua cảnh đổ vỡ trong nhà, rồi mắt tôi nhìn thấy một loạt ống tiêm, bình nhỏ và dây thun cao su trên bàn trà.
Đầu tôi choáng váng: “Anh lại tiêm morphine à?”
Đợt này, hình như là nghiện rồi!
“Một…một chút thôi..” Bạch Đoạn ôm bả vai tôi, run rất liên tục vì cơn nghiện ập đến.
“Anh muốn chết rồi sao!!” Tôi mắng anh, rồi cứng rắn kéo anh thẳng vào phòng tắm, muốn xối nước lạnh để tỉnh táo lại.
“Hôm nay…anh không có thuốc…” Bạch Đoạn run rẩy giải thích.
“Mẹ nó, có thuốc em cũng không cho anh tiêm!” Tôi rống lên, “Bạch Đoạn! Anh xong rồi! Anh đụng gì không đụng lại đi chơi ma túy!” Tôi tức muốn hộc máu. “Sớm biết vậy, khi đó em đã cản anh lại rồi, mẹ nó, lúc đó vậy mà em còn để anh tiêm!” Tôi nhớ lúc cấp ba tôi vào phòng nghỉ bệnh viện tình cờ thấy anh đang tiêm morphine, tính ra cũng đã hai năm rồi.
Tôi nắm cánh tay Bạch Đoạn vén ống tay áo lên xem, quả nhiên, chi chít các lỗ kim.
Tôi đau lòng muốn chết. Bạch Đoạn của tôi, sao lại thành ra như thế này…
Tôi túm anh vào phòng tắm, mở vòi hoa sen xối nước lạnh. Nước hơn phân nửa tạt lên người tôi, nhưng tôi chẳng ngại, ôm anh đứng dưới vòi sen. Trước đây tôi có nghe xối nước lạnh có thể giảm bớt cơn nghiện do ma túy, không biết có thật không, chỉ có thể thử.
“Phi Tử…. Anh đau đầu quá.” Bạch Đoạn ôm lấy tôi.
“Ráng chịu một chút, sẽ đỡ ngay thôi.” Tôi đỡ lấy anh, quần áo đã ướt đẫm hết cả. Bạch Đoạn khư ôm siết lấy cánh tay tôi không chịu buông ra, tôi chỉ có thể ôm lấy anh cùng tưới nước lạnh.
“Phi Tử… Anh lạnh.” Bạch Đoạn muốn tránh dòng nước, nhưng tôi giữ anh lại. “Lạnh thì ôm em, đừng nhúc nhích, lát nữa sẽ ổn thôi.” Bạch Đoạn nghe theo, khư khư ôm tôi, hiu quạnh như phiến lá rụng. Tôi cúi đầu hôn anh, vuốt tay lên mặt anh. Anh nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của tôi, tay anh vẫn như cũ khư khư bám cứng lấy cánh tay tôi.
“Còn lạnh không?” Tôi hỏi.
“Vẫn còn…”
Tôi bắt đầu tự cởi quần áo của mình, lồng ngực nóng cháy áp lên người anh. Tôi mạnh mẽ vuốt lưng anh, hôn môi anh, chà đạp anh. Một bàn tay tôi với vào lưng quần, thô bạo xoa nắn cánh mông đầy đặn. Anh khẽ rên rỉ, lại bị tôi hôn kín miệng.
“Còn lạnh không?”
“Còn…”
Tôi đầu tóc ướt mem vừa hôn anh vừa cởi lưng quần anh. Tôi cầm dương v*t bán cương của anh chà xát. Anh cũng buông cánh tay tôi ra nhẹ nhàng kéo kéo lưng quần tôi.
Tôi kéo tay anh áp thẳng lên lưng quần tôi: “Anh tự cởi.”
Bạch Đoạn khựng lại một lúc, rồi chậm rãi cởi thắt lưng tôi ra, ngón tay linh hoạt luồn vào cầm lấy dương v*t tôi.
Tôi giật mình, vội vàng cởi sạch quần anh. Hai chúng tôi nửa đứng nửa quỳ dưới vòi hoa sen, tay chân dây dưa. Tay phải tôi luồn ra thăm dò rãnh mông anh. Vừa chạm vào nơi nhạy cảm, anh đột ngột rụt người, nhưng thả lỏng ra rất nhanh. Ngón trỏ tôi len vào hậu huyệt anh, tiếp đó thêm một ngón giữa, rồi ngón áp út. Bạch Đoạn cầm dương v*t tôi lên xuống liên tục, phát ra những âm thanh dâm mỹ.
“Chậm một chút, để dành, lát nữa em bắn bên trong anh.” Tôi đè tay anh lại, rồi đỡ lấy dương v*t mình, đâm vào trong người anh.
Cả người anh cứng đờ lại.
“Thả lòng nào, Bạch Đoạn, thả lỏng. Đừng nghĩ gì cả, ôm em thôi.” Tôi thủ thỉ gọi tên anh, xoa tóc anh, bắt đầu cử động thân dưới. Tôi muốn dịu dàng với anh, nhưng lại không khống chế được bản thân mình. Dục vọng và nỗi nhung nhớ quá lâu làm tôi mất kiểm soát, tôi cong lưng, vươn tay vặn nhỏ nước vòi hoa sen, rồi mạnh bạo ra vào cơ thể anh. Tôi chuyên tâm rong ruổi trên thân thể Bạch Đoạn, còn anh ở dưới thân tôi trằn trọc, rên rỉ, nức nở, xinh đẹp đến ý loạn tình mê.
./.
Huhu dị là đã mần nhau thật rồi =]]]]]
Đến phiên ngoại sau chương 45 mới được bật mí nguyên nhân bé Bạch khổ sở như thế, đọc xong kiểu surprise mother f**** luôn ….em bé Bạch cũng khổ tình lắm huhu
Btw đoạn “lạnh không” là câu hồi nhỏ Bạch nói với Niệm Phi á, sẽ có phiên ngoại kể lại chuyện này, đáng eo kinh khủng luôn =]]]]
.
p/s: Chị tác giả này viết H mlem mlem lắm, nhiều câu để hẳn QT mà đọc vẫn ngon…. nhưng truyện viết đợt Tấn Giang càn cảnh H ấy, sau bị mất với khóa truyện, chỉ nản ko viết nữa nên từ giờ đến hết truyện toàn bị ăn chay……