Hồ Giá

Chương 82: Phiên ngoại 32


Đọc truyện Hồ Giá – Chương 82: Phiên ngoại 32

“Thầy Hồ?”

Nghe có người gọi mình, Hồ Thập Bát xoay đầu lại, nhìn thấy một phụ nữ cao gầy ăn mặc rất mốt đang đứng phía sau, cô đang mỉm cười nhìn mình, đại não Hồ Thập Bát hoạt động rất nhanh đã hơi hơi nhớ lại, người phụ nữ này là giáo viên khoa Ngoại ngữ học, tên Khương Đào, vì thích sưu tập đồ nên lúc trước có đưa mấy cổ vật cho mình xem thử.

Tổ Ngoại ngữ và tổ Lịch sử năm nào cũng mở liên hoan cùng nhau, Hồ Thập Bát dáng cao lại đẹp trai, giữa những thầy giáo gầy yếu càng nổi bật hơn, khiến không ít giáo viên nữ còn độc thân thầm mến, cô giáo Khương là một trong số đó, hai người không dạy cùng khoa, mà Thập Bát lại khá khiêm tốn, không phải hoạt động chính thức thì cương quyết từ chối, thường hết tiết là đi ngay, muốn tiếp cận hắn thật sự vô cùng khó khăn, hôm nay hai người vừa khéo cùng dạy trên lầu B, Khương Đào thấy Hồ Thập Bát không mang dù đang kẹt trước cửa phòng học ngẩn người, thấy đây là một cơ hội tốt khó có thể bỏ qua, lập tức chủ động tới bắt chuyện.

“Cô Khương”, đã lục tìm trong ký ức nhớ ra người này, Hồ Thập Bát nhẹ gật đầu với Khương Đào, tiếp chuyện: “Hôm nay cô cũng dạy bên đây?”

“Đúng vậy ~” Thấy Hồ Thập Bát còn nhớ mình, ý cười trên mặt Khương Đào càng sâu hơn, đi đến bên người Hồ Thập Bát, nhìn mưa bên ngoài, có chút biết rõ còn cố hỏi: “Hôm nay trời mưa bất chợt quá… Thầy Hồ không mang dù à?”

Hồ Thập Bát thoáng cười khổ: “Vốn cũng có mang, nhưng lại để quên trong xe rồi.”

Cô Khương lấy một chiếc dù xếp màu xanh biển trong túi ra, lắc lắc trước mặt Hồ Thập Bát: “Để tôi đưa thầy ra bãi xe.”

Hồ Thập Bát ngây ra, vội từ chối nói không cần không cần, tôi cũng không vội về nhà, chờ thêm lát nữa chắc mưa cũng ngừng thôi.

“Ái chà, không sao hết, thầy Hồ có thể lái xe đưa tôi về coi như cảm ơn a ~” Ngữ khí của cô Khương nghe như nói giỡn, nhưng hai má lại ửng đỏ.

Chung quanh, vài học sinh biết Hồ Thập Bát và Khương Đào bắt đầu chọc ghẹo: “A ha, cô Khương thật là bất công a ~~ Chỉ đưa thầy Hồ ra bãi xe mà không đưa những đứa học trò đáng yêu này về ký túc sao?” v


Khương Đào cười mắng bọn họ mấy tiếng, dù vậy cũng không phủ nhận. Nhưng nhìn thái độ thẳng thắn của Khương Đào, Hồ Thập Bát thấy nếu từ chối tiếp sẽ khá là gượng gạo, vì vậy liền nhận dù che lên, cùng Khương Đào đi vào màn mưa.

So với lúc mới bắt đầu thì mưa đã nhỏ hơn nhiều, tí tách hạ trên chiếc dù, phát ra tiếng vang lộp bộp.

Dù của Khương Đào không phải để che mưa, mà là loại dù của phụ nữ để che khi trời nắng, dù không lớn lắm, Hồ Thập Bát sóng vai đi với cô, lại cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, chẳng mấy chốc nửa người đã ướt sũng.

Quãng đường từ phòng học tới bãi xe dài khoảng năm phút, trái với vẻ thoải mái phóng khoáng lúc nãy, bây giờ Khương Đào che dù đi chung với Hồ Thập Bát, tựa như không biết phải nói gì, chỉ nhìn mặt đường không nói một lời.

Hồ Thập Bát cũng thấy không thoải mái, tuy nhà hắn có mười bảy tỷ tỷ và một người mẹ tuyệt phẩm, nhưng vẫn không thạo cách cư xử với phụ nữ, hoàn toàn không tìm được chủ đề nói chuyện, đang lúc bối rối, di động trong cặp Hồ Thập Bát vang lên thật đúng lúc.

Đưa dù cho Khương Đào, Hồ Thập Bát lấy di động nhìn dãy số, là điện thoại của văn phòng Hồ Hồng Ngọc.

“Mẹ…”

Hồ Thập Bát ấn nút nghe, vừa nói một tiếng ‘mẹ’, bên kia đã truyền đến giọng nói hùng hổ của Hồ Thập Nhị: “Thập Bát hả! Chị là Thập Nhị đây, chẳng phải đã nói cuối tuần này mọi người cùng đến nhà em ăn cơm sao, không đi được rồi, chị với Hoa Si đột nhiên nhận được thông báo, phải đi chụp ảnh bìa cho một tạp chí…”

Loáng thoáng còn nghe thấy giọng Hoa Si gào khóc sau lưng Hồ Thập Nhị: “Tớ không cần đi chụp ảnh bìa gì đâu a! Tớ muốn đến nhà anh Thập Bát ăn cơm bà nó a a a”


Còn có giọng Hồ Hồng Ngọc lớn tiếng mắng chửi: “Có tiền đồ chút được không! Đại nam nhân khóc khóc cái gì!”

“Thập Bát, thật rất xin lỗi ~!” Trong giọng nói Hồ Thập Bát mang theo sự áy náy: “Đã gần hai tháng không gặp rồi… Còn nghĩ rằng lần này có thể tụ họp vui vẻ, a a a chị bỗng hối hận đã đồng ý ra đường với mẹ! Thì ra ngày rảnh rỗi mẹ nó tốt biết bao nhiêu”

“Bớt nhảm đi! Đây là cái giá của sự nổi tiếng a!!”

Hồ Thập Nhị và Hoa Si, hiện là hai thần tượng tuổi teen được xưng tụng thuộc công ty truyền thông điện ảnh của Hồ Hồng Ngọc.

Thời đại phát triển còn loài người thì ngày càng tiến bộ, yêu quái cũng phải xuôi theo thủy triều, dấn thân vào các ngành nghề của xã hội.

Hồ Hồng Ngọc – đệ nhất mỹ yêu của yêu giới, thích khoe mẽ bậc nhất – một trăm ba mươi năm trước lần đầu tiên xem phim điện ảnh có tiếng, sau đó bị yêu hận tình thù thăng trầm diễn trên màn ảnh lớn cuốn hút, tự dấn thân vào nghiệp điện ảnh và truyền hình chưa nói đi, còn xây một công ty truyền thông điện ảnh giờ vô cùng nổi tiếng ở trong nước lẫn quốc tế, đào tạo các ngôi sao, ca hát nhảy múa kịch nói điện ảnh không chỗ nào không dính vào. Tìm các tỷ tỷ của Thập Bát khắp nơi, có huấn luyện thành diễn viên, có đào tạo thành ca sỹ thần tượng, ai cũng làm phái nam điên đảo, vinh quang thấm cả một góc trời. Mới đây còn tìm Hoa Si làm người mẫu, mấy năm trở lại đây có trào lưu giả gái, kiểu của hắn cũng nhờ vậy mà trở nên nổi tiếng cực kỳ.

Cứ thế, dù người một nhà cùng sống trong thành phố, nhưng ai nấy đều có công việc và cuộc sống riêng, rất bận rộn nên thường nhiều tháng không gặp nhau, khó khăn lắm mới hẹn cùng ăn cơm, lại bị công việc đột xuất quấy nhiễu.

Nghe những lời oán giận lung tung của Hồ Thập Nhị và Hoa Si ở bên kia, Hồ Thập Bát cười nhẹ an ủi họ: “Không sao, chẳng phải trước kia chị Thập Nhị đã nói muốn thử cảm giác bận rộn vì công việc sao, chờ hết bận chúng ta lại tụ họp đi.”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng động nhỏ, đổi thành Hồng Ngọc đến nghe máy: “Thập Bát này, Ngao Kiệt vẫn chưa về ư?”


“A…Vâng ạ.”

“Thật là, nó không làm tộc trưởng sao mà càng bận bịu hơn thế này, đi cũng hơn một tháng rồi phải không?”

“Dạ.”

“Cũng không gọi điện cho con?”

“Dạ…”

“… Thập Bát”, giọng Hồ Hồng Ngọc bỗng trở nên nghiêm túc: “Ngao Kiệt sẽ không ngoại tình chứ?”

Hồ Thập Bát mém bị sặc nước miếng: “Mẹ! Mẹ đừng đoán bậy, đó là thói quen của Ngao Kiệt từ xưa đến nay, lúc làm việc sẽ không gọi điện về nhà!”

“Nhưng mà lần này cũng quá lâu a, hơn một tháng! Con không thấy bất thường sao? Không lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn? Thập Bát à không phải mẹ muốn trách con, nhưng đừng tưởng rằng kết hôn lâu dài sinh năm sáu đứa con là có thể lơ là cảnh giác… Hôn nhân phải được tổ chức, tổ chức con có hiểu không? Đàn ông a…”

Hồ Hồng Ngọc ở bên kia đầu dây lải nhải liên tục không có dấu hiệu sẽ ngừng, Hồ Thập Bát đầu mướt mồ hôi nói một câu: “Mẹ, con còn vài việc… Con cúp máy trước nha.” Vội nhấn nút tắt.

Mưa không biết ngưng từ lúc nào, mây đen tán đi, phút chốc mặt trời đã lộ ra giữa những kẽ mây, nếu không phải mặt đất và nhà cửa còn ướt, lá cây còn ánh thủy quang xanh biếc, sẽ không có chút cảm giác nào cho thấy mới đây thôi mưa còn vần vũ.

Khương Đào xếp dù, đứng trước mặt Hồ Thập Bát, im lặng chờ hắn cất điện thoại, cười hỏi: “Là mẹ của thầy Hồ ạ?”


“A… Đúng vậy, cả chị tôi nữa… Vốn đã hẹn cuối tuần này đến nhà tôi ăn cơm, nhưng bỗng dưng có một số công việc, không tới được.”

Người trên đường dần đông đúc, Khương Đào nhìn Hồ Thập Bát, do dự một lát vẫn mở miệng hỏi: “Nghe lén thầy gọi điện thật ngại quá… Nhưng mà… Vị Ngao Khiết đó là?” (“Khiết” [洁] và “Kiệt” [桀] phát âm giống nhau, có lẽ là cô giáo Khương nghe nhầm vì cái tên Ngao Khiết nghe nữ tính hơn Ngao Kiệt, :”>)

Hồ Thập Bát dừng bước: “Là vợ tôi.”

“Thầy Hồ đã kết hôn rồi?”

“Ừ.”

“Nhìn thầy không mang nhẫn cưới… Tôi còn tưởng…”, khuôn mặt tươi cười của Khương Đào cười đến nỗi thấy hơi gượng ép.

“Ừm… Vì khi chúng tôi kết hôn chưa có chuyện trao nhẫn…”

“Vậy… vợ của thầy Hồ làm việc gì vậy?”

“… Khảo cổ… nhỉ.” Hồ Thập Bát nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, Ngao Kiệt là thu yêu, hẳn coi như làm nghề “khảo” cổ nhỉ? Yêu quái bị hắn thu, một đám không phải hơn một ngàn tuổi cũng mấy trăm tuổi, cũng coi là cổ xưa. (Đoạn này sử dụng hiện tượng đồng âm khác nghĩa. “Khảo” [ 考][nghĩa là khảo sát, tìm tòi] và “Khảo” [拷][nghĩa là tra tấn, đánh đập] có cách phát âm giống nhau. Ý của Thập Bát là nghề thu yêu của Ngao Kiệt chuyên đánh đập mấy yêu quái nên cũng coi như là “Khảo” cổ )

“Vợ chồng đều làm công việc liên quan đến lịch sử… Tốt quá… Vợ của thầy Hồ chắc đẹp lắm phải không?”

“Đúng.” Nhớ tới Ngao Kiệt, Hồ Thập Bát khẽ cười: “Rất đẹp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.