Đọc truyện Hồ Giá – Chương 32
“Thập Bát?” Hồng Ngọc ở bên trong nói vọng ra “Vẫn chưa ngủ, cứ vào đi.”
Hồ Thập Bát do dự một chút, mới đẩy cửa bước vào, ngại ngùng cười “Nương, người vẫn chưa ngủ nữa sao?”
Hồng Ngọc phì cười một tiếng nói, ngươi hỏi cái gì vậy, ngươi đến tìm ta là hi vọng ta ngủ rồi hay là chưa ngủ a?
Hồ Thập Bát cũng biết bản thân mình hỏi câu kia có phần kỳ quái, thế là cười cười gãi đầu nói, vậy nương đang làm gì vậy
Hồng Ngọc ngồi cạnh bàn, trên bàn bày một đống bản vẽ.
“Đây là cái gì a?” Hồ Thập Bát bước đến, cầm lên nhìn nhìn, nguyên lai là đồ án hoa văn điêu khắc các loại cửa cùng tấm ngăn.
“Nương. . .người thật sự muốn đổi hết cửa cùng mấy thứ này kia trong nhà sao?”
“Phải a ~ đây là do công tượng mang lại hồi xế chiều ~~ đến xem thử đi, xem thích đồ án nào ~~ ta thấy cái này với cái này cũng không tệ nha ~~” Hồng Ngọc cười hớn hở đưa đồ án trong tay đang cầm cho Hồ Thập Bát xem.
Hồ Thập Bát cầm lấy đảo mắt xem một lượt, thật sự không biết cùng những thứ hiện tại đang dùng có khác biệt nhiều lắm đâu chứ, nói nương rồi, thứ chúng ta dùng hiện tại không phải cũng còn rất tốt sao.
Hồng Ngọc chọt chọt cái trán của Thập Bát nói, ngươi thì biết cái gì a? Cái này gọi là trào lưu, là trào lưu ~~ hoa văn của nhà chúng ta kiểu dáng đã lỗi thời từ lâu rồi, nhân cơ hội ngươi thành thân lần này ta muốn đổi mới từ trong ra ngoài một lần!
Hồng Ngọc hưng trí bừng bừng cầm đồ án rọi đăng soi tới soi lui, Hồ Thập Bát ngồi xuống bên cạnh, vờ như lơ đãng hỏi “Nương, ta thành thân có phải là nên báo cho thân thích bằng hữu trong tộc tới tham dự không?”
“Đó là đương nhiên!”
“Thế. . .” Hồ Thập Bát có chút khẩn trương, lấy ngón tay gõ gõ mặt bàn nói “Ta nhớ có lần người từng bảo, chúng ta còn một cữu cữu định cư tại nhân giới, có phải cũng nên thông báo cho cữu cữu không a?”
“Ân?” Hồng Ngọc xoay đầu lại nhìn Thập Bát “Sao tự dưng đột nhiên nhớ tới mà hỏi về cữu cữu ngươi vậy?”
“Đâu có. . .chỉ là nhớ hồi trước có nghe người nhắc qua mấy lần. . .nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy cữu cữu. Nếu như là ta thành thân, cũng nên báo cho cữu cữu một tiếng. . .”
“Ai” nghe Hồ Thập Bát nhắc tới Hồ Điện Lam, Hồng Ngọc thở dài “Cữu cữu của ngươi a, trời sinh tính tình yêu thích tự do, hiện tại cũng không rõ đã lưu lạc tới nơi nào của nhân gian mà tiêu dao khoái hoạt rồi, lần liên lạc gần đây nhất cũng đã cách đây hơn trăm năm trước ~”
“Lâu như vậy không có liên lạc? Nương, ngươi không lo lắng cho cữu cữu chút nào sao?”
“Ta có cái gì phải lo lắng chứ ~” Hồ Hồng Ngọc bước đến ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai Hồ Thập Bát nói “Ngươi là chưa thấy qua Điện Lam cữu cữu của ngươi thôi ~ hắn a, có thể nói là một tên chúa bát phương thông cật ~ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cái dạng gì gặp hắn cũng bị hắn dụ dỗ mà khom lưng nghe lệnh ấy chứ ~~~ không chỉ có trí óc thông minh, võ công tu vi cũng cao, lúc trước nếu không phải hắn cảm thấy phiền phức, khăng khăng không chịu nhận thì vị trí tộc trưởng Hồ tộc bây giờ cũng là của hắn a ~~ ta nghĩ, hiện tại hắn nhất định là đang cùng người mình yêu đang cùng nhau chung sống hạnh phúc ở một nơi nào đó xinh đẹp lại bí ẩn, hạnh phúc đến mức quên luôn muội muội ta đây. . . Ai, ca ca thực là bạc tình ~!!”
Vừa nhắc đến Hồ Điện Lam, ý cười tràn ngập trong ánh mắt của Hồng Ngọc, mà ngay cả tiếng oán giận cũng tựa như làm nũng.
“Cữu cữu lợi hại như vậy a ~~ vậy mà lúc nhỏ rất ít khi nghe nương nhắc tới cữu nha.” Hồ Thập Bát nhìn Hồng Ngọc như vậy, bất giác cũng bắt đầu thả lòng, khẽ mỉm cười nói.
“Là vì mỗi lần ta sinh một hài tử đều phải nói lại cho nó nghe một lần về Điện Lam cữu cữu của nó có bao nhiêu suất, bao nhiêu là lợi hại, nên đến phiên ngươi. . .ta không còn kiên nhẫn lặp lại thêm lần nữa ~”
Hồng Ngọc đau khổ đầy mặt nói, ăn thứ gì đó dù cho ngon đến mấy, ăn một hơi hơn mười lần cũng sẽ cảm thấy ngán chết a TUT
Hồ Thập Bát đổ mồ hôi nói, nương ta có thể hiểu cảm giác đó của người, nhưng người làm ơn đừng học theo cái vẻ mặt la lệ này của Thập Nhị tỷ dùm cái. . .
Hồng Ngọc nói, mặ la lệ thì làm sao, lão nương đây có bắt chước mặt la lệ, bộ dáng cực kỳ bi thảm thì cũng vẫn đáng yêu vô cùng ~!
Hồ Thập Bát hắc tuyến mấy đường nói, nương người dụng từ không hợp a. . .
=======================
“Điện Lam cữu cữu. . .nhất định là bề ngoài cùng nương rất giống ha?” Hồ Thập Bát dò hỏi.
“Đó là đương nhiên ~! Cữu ngươi cùng ta là song sinh mà, bộ dạng giống nhau như đúc a ~~ năm đó, thời điểm hai người chúng ta cùng nhau hóa thành nhân hình, toàn bộ tộc nhân có mặt nhìn mà ngây người, bảo là cho tới giờ cũng chưa từng thấy ai sau khi biến thành nhân hình xinh đẹp như vậy ~ giống như trước mặt bọn họ cùng lúc xuất hiện cả mặt trời cùng mặt trăng vậy. . .”
Hồng Ngọc hưng phấn đến hai má đều ửng đỏ, giống như đang hồi tưởng lại thời điểm năm đó.
Hồ Điện Lam cùng Hồ Hồng Ngọc, lúc trẻ từng được tôn xưng là song bích của yêu giới.
Hiện tại chúng nam yêu ở yêu giới mê đắm Hồng Ngọc điên cuồng bao nhiêu, thì năm đó nữ yêu của yêu giới mê đắm Điện Lam còn điên cuồng hơn thế.
Nói mới nhớ, sau khi Hồ Điện Lam hóa hình rồi, từ đó về sau Hồ lão gia chẳng bao giờ cần phải mua rau củ trái cây nữa. Hồi đó nhân gian lưu hành trào lưu ném hoa quả mỹ nam tử, giới thời thượng ở yêu giới cũng học tập noi theo trào lưu này, mỗi lần Hồ Điện Lam quá phố đều bị ném một đống hoa quả, về sau mấy yêu quái cảm thấy hoa quả có phần nhỏ bé quá, chọi trúng cảm xúc cũng không mấy nhiều, thế là bắt đầu ném rau cải.
Vậy là từ đó về sau, trong nhà Hồ lão gia chẳng bao giờ mua thức ăn nữa, Hồ ma ma nói, Điện Lam a, ngươi giúp chúng ta đẩy cái xe kia ra ngoài dạo một vòng đi ~~~ một vòng trở về, ân, thức ăn nửa tháng không cần phải đi mua.
Tuy là bộ dáng nét mặt giống nhau như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Hồng Ngọc giống như mặt trời, tản ra quang mang chói mắt, nhiệt lượng tỏa ra có khi làm tổn thương người bình thường, cũng vì thế mà tất cả đều vì nàng mà sôi trào bùng cháy.
Còn Hồ Điện Lam lại như ánh trăng, thanh thanh đạm đạ, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng toát ra ma lực thần bí lại tao nhã, khiến bất cứ ai nhìn thấy rồi đều bị hấp dẫn sâu sắc, đến cuối cùng không thể nào dời tầm mắt đi, không kềm lòng được mà sùng bái.
“Lúc Điện Lam ca ca hóa hình, tất cả mọi người cứ tưởng hắn sẽ hóa huyền hồ ấy chứ.”
Hồng Ngọc nhìn Hồ Thập Bát thở dài “Ai ai cũng bảo ngoại sanh giống cữu cữu, điểm đó tuyệt đối không sai a ~”
“Ta giống cữu cữu?” Hồ Thập Bát mở to mắt, cữu cữu cùng nương bộ dáng đều giống nhau, là mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành a, mà mình khoảng đó. . .
Hồng Ngọc trừng mắt “Ta nói là ngu đần giống nhau!”
Lúc đó, Hồ Điện Lam không những phiêu lượng, hơn nữa về phương diện luyện công tu vi cũng là xuất sắc hơn người, các trưởng lão mỗi lần nhìn thấy Hồ Điện Lam đều là cười toe toét mặt mày, coi hắn như tâm can bảo hối, ai cũng bảo, hảo a hảo a, Hồ tộc chúng ta rốt cuộc cũng có được một đứa kỳ tài ngàn năm khó gặp rồi ~! Xem đi, hắn chính là hấp tinh nguyên nguyệt quang, nhưng võ công tu vi lại tiến bộ cực nhanh, niên kỉ tuy không lớn nhưng vừa rất chững chạc lại thấu rõ đạo lý, tương lai lên làm tộc trưởng bản tộc, chắc chắn sẽ dẫn dắt Hồ tộc chúng ta bước vào một cái tân kỷ nguyên a ~~
Chỉ tiếc, khi những lời khen này vẫn còn vang dội bên tai, thời kỳ phản nghịch của Hồ Điện Lam cũng bắt đầu ~~
Làm tộc trưởng? Ai muốn làm chứ ~ (mỉm cười mỉm cười). . . tự mình trói buộc rất phiền phức a.
Ra ngoài cùng người ta luận võ làm rạng rỡ thanh danh Hồ tộc? Không tốt đâu ~~ lộng đao lộng thương mất cảm tình lắm (lắc đầu lắc đầu)
Trưởng lão ai nấy đều lạnh hết cả sống lưng, môi run run hỏi, vậy ngươi muốn làm cái gì?
Nga, kỳ thật hôm nay ta đến là để chào từ biệt, ta định là rời khỏi yêu giới, đi khắp thiên địa rộng lớn này để mở mang tầm mắt một chút. . .
Ơ? Trưởng lão, người làm sao vậy? A, người đâu a, trưởng lão té xỉu rồi nè!!
====================
Hồng Ngọc còn nhớ rõ, ngày Điện Lam rời yêu giới, tự mình đã đi đưa tiễn. . .
Ngày đó, gió rất nhẹ, trời rất xanh, mây rất trắng, Điện Lam ca ca cười thực vui vẻ.
Hồng Ngọc bĩu môi nói, ca ca ngươi vì sao phải rời khỏi yêu giới a.
Điện Lam cười nói, vì bên ngoài thiên địa rất rộng lớn a ~ sờ sờ đầu Hồng Ngọc nói, chờ tu hành của ngươi đạt tới trình độ có thể rời khỏi yêu giới thì, cũng nên đi đây đó một chút, ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nếm thử bách bị nhân sinh.
Ngày nào đó, một con hồ ly tinh trẻ tuổi, trong lòng đầy mong đợi về yêu sinh sau này cùng khát khao về tương lai không thể nào dự đoán trước, ly khai yêu giới. . .
Chuyến đi này. . .đằng đẵng năm trăm năm. . .
Về sau, Hồng Ngọc rốt cuộc cũng ly khai yêu giới, nếm qua đủ loại tư vị luyến ái khác nhau, cuối cùng gặp lại Hồ Điện Lam.
Lúc đó, Hồ Điện Lam đã tìm được người hữu duyên với mình ở nhân gian, hạnh phúc giống như hoa nhi đến kỳ nở rực rỡ.
Tự xưng là hội trưởng phái tôn sùng bề ngoài như Hồng Ngọc không thể lý giải nổi mắt thẩm mỹ của ca ca mình, nữ nhân kia nhỏ xíu lại gầy gò, bộ dạng cũng không phải thập phần xinh đẹp, như thế nào lại khiến ca ca nàng thề nguyền bên nhau đời đời kiếp kiếp chứ?
Hồ Điện Lam khẽ mỉm cười, nói Hồng Ngọc a, chờ đến khi ngươi thật sự yêu một người, tự khắc sẽ hiểu được.
Thật sự yêu a, lúc đó Hồng Ngọc âm thầm nghĩ trong lòng, nếu như không có bề ngoài phiêu lượng, sao có thể yêu thương được chứ.
Kết quả. . .nàng đã gặp người kia. . .
“Nương?” Hồ Thập Bát đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt Hồng Ngọc, sao tự dưng nương nói nói hồi lại bắt đầu ngẩn người ra vậy chứ?
“A?” Hồng Ngọc hốt hoảng giật mình “Ai nha ai nha, lúc nãy là ngẩn người, nói tới đâu rồi nha?”
“Người bảo cữu cữu cùng một nữ tử nhân gian yêu nhau.”
“Nga, đúng đúng, phụt. . .nhắc mới nhớ, ngươi biết cữu cữu ngươi ngốc thế nào không? Vị tiểu thư kia sau khi biết cữu ngươi là Hồ yêu, luôn luôn canh cánh một gánh nặng trong lòng, nàng bảo bản thân mình sẽ dần dần già đi, tóc sẽ dần bạc trắng, răng sẽ dần rụng hết, dáng người còm lại xấu xí vô cùng, nàng không muốn mình biến thành hình dáng như thế trong mắt ái nhân, thế là muốn lẻn rời xa cữu cữu ngươi, kết quả cữu cữu ngươi a, vì không muốn để nàng thương tâm khổ sở, liền dứt khoát để bản thân cùng nàng biến lão dần, xấu dần. . .”
“Ta đứng nhìn bóng dáng của bọn họ tay nắm tay dìu nhau chậm rãi đi xa dần. . .ta thật sự rất ngưỡng mộ. . .”
Đó, mới là yêu a. . .
Yêu thương một đời một kiếp, không buông không rời. . .
Mặc dù người đã đi mất, đứng ở bờ Vong Xuyên cũng sẽ ngoảnh lại nhẹ cười, bởi vì. . .người có biết không, ta vẫn luôn luôn chờ đợi người. . .
“Nương! Nương người, người sao lại khóc vậy chứ, người đừng khóc a”
Từ nhỏ đến giờ, lúc nào cũng là Hồ Hồng Ngọc làm người khác tức giận đến rơi nước mắt, Hồ Thập Bát cho đến giờ cũng chưa từng thấy bộ dạng Hồng Ngọc khóc lần nào, bây giờ thấy nương hắn mắt mở to, chớp cũng không chớp, nước mắt trong suốt không ngừng nhẹ nhàng lăn xuống, cảm thấy thực sự bối rối a.
“Hoảng cái gì!” Hồng Ngọc trừng mắt liếc nhìn Hồ Thập Bát một cái, thanh âm hòa theo giọng mũi sụt sịt, nói “Nương ngươi đây cũng là con hồ có tính tình a, hỉ nộ ái ố cái nào nên có ta cũng sẽ có, nhìn thấy ta khóc thôi, hoảng cái gì!!” dứt lời kéo tay áo Hồ Thập Bát hung hăng chùi một đống nước mũi.
“Về sau, về sau khi nàng ấy chết. . .cữu cữu ngươi cũng mất tích. Ta nghĩ, có lẽ là hắn chờ đợi nàng kia chuyển thế. . ” Hồng Ngọc sụt sịt cái mũi, cầm hạp phấn cùng gương nhỏ, bắt đầu chỉnh sửa dung nhan lại.
Hồ Thập Bát trầm ngâm một hồi, lần đó ở chỗ Đào Mộc tiên nhân hắn cũng biết được một ít chuyện, Hồ Điện Lam ẩn cư trong núi ở ngoại thành Cô Tô, vốn định là chờ vị Vương tiểu thư kia chuyển thế, nhưng về sa có một hắc y nhân tìm đến. . .
Hắc y nhân đó, có khi nào là yêu quái đêm hôm đó tập kích mình không?
“Nương, Điện Lam cữu cữu là ngân phát hồng nhãn sao?”
Hồng Ngọc đang chỉnh trang lại mi mắt, nghe Hồ Thập Bát hỏi vậy phì cười một tiếng “Làm sao có thể chứ, hắn với ta giống nhau, đều là hỏa hồ, màu tóc so với ta đậm hơn, còn mắt là tử sắc rất phiêu lượng nha ~”
Tóc của Hồng Ngọc là màu tử hồng, nếu nói như vậy thì tóc của Hồ Điện Lam phải là gần giống hắc sắc, còn mắt thì là tử sắc. . .
Hồ Thập Bát suy ngẫm, tuy là đã nghe Hồng Ngọc kể không ít về chuyện của Điện Lam cữu cữu, nhưng lại không có chút ích lợi gì trong việc xác định thân phận yêu quái ngân phác hồng nhãn kia. . .
“Nương, cữu cữu còn có đặc thù gì không?”
Hồng Ngọc nhìn Hồ Thập Bát, cảm thấy kỳ quái “Tên tiểu tử ngươi, đêm nay bị cái gì vậy? Sao tự dưng lại nổi hứng với chuyện của cữu cữu ngươi?”
Hồ Thập Bát vội giải thích, không có không có, huynh đệ Ngao Kiệt thường xuyên đi về nhân gian giới, ta muốn hỏi đặc thù của cữu cữu để nhờ bọn họ giúp đỡ tìm thử xem. . .
Nói xong câu đó, lại nhớ đến mấy Long Quân lúc bình thường tìm yêu quái đều là những đọa yêu đã bước vào yêu ma đạo để thu phục, bản thân mình nói dối như vậy cũng quá sức xui xẻo đi, thế là vội vàng phi phi vài tiếng.
Hồng Ngọc bảo, tiểu tử nhà ngươi tối nay đúng là kỳ cục nha. . .Ngươi nhìn gương mặt mẫu thân ngươi đi, không phải là đặc thù rất lớn rồi sao? Nếu không nói cũng không nhớ. . .đuôi mắt của Điện Lam ca ca có một nốt ruồi son nha. . .
Hồ Thập Bát óố gắng nhớ lại gương mặt đêm đó mà mình đã nhìn thấy, trên mặt toàn bộ đều phủ đầy ma văn mặc thanh sắc, hơn nữa lúc đó cũng chỉ trong nháy mắt, căn bản là không thể nhìn kịp đuôi mắt có nốt ruồi son hay không a. . .Ân. . .
“Thập Bát.” Hồng Ngọc lãnh thanh gọi
“Ân?”
“Ngươi tại sao còn mặc cái áo màu xám tro này hả? Lúc chiều đi tập thị không phải sao? Y phục mới mua đâu? Đến lúc Long Quân tới cửa đề thân đã nghĩ ra phải mặc cái gì cho hảo chưa????” sau lưng Hồng Ngọc giống như đang bừng bừng bốc lên lửa đỏ.
“A! Nương, sắc trời đã gần khuya, ngày mai chúng ta mới nói tiếp, ta về phòng ngủ trước nha!”
Hồ Thập Bát trán rịn mồ hôi, liều mạng mở cửa phòng xông ra ngoài.
========================
Hồ Thập Bát trở về phòng mình, nghênh đón hắn lại là một đêm mất ngủ nữa. . .
Ai, vẫn là không thể xác định rõ thân phận của ngân phát yêu giả kia. . .
Hơn nữa, cứ có cảm giác, thấy mẫu thân gần đây có chút khác thường a. . .
______________________
mặt la lệ : chắc là lệ tràn đầy mặt TUT