Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 38: Đó chính là A Nhất!


Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 38: Đó chính là A Nhất!

Tham Lang thỏa mãn gầm lên một tiếng rồi lại lao nhanh đến con mồi tiếp theo.

Cánh tay của A Nhất kéo mạnh Khốn Yêu thằng trên cổ của Tham Lang, con yêu thú khổng lồ bị kéo nhảy lên không trung rồi đáp xuống khán đài một cách ngoạn mục, thân hình to lớn và tứ chi sắc bén của nó đè chết một đám khán giả không kịp phòng bị. Lớp dịch đỏ trên mặt đất lại được tô dày lên thêm một chút.

Không ngừng lại ở đó, con yêu thú tiếp tục đạp lên những người còn lại, tìm cách trèo lên cao hơn nhằm thoát ra khỏi nơi đã vây khốn nó bấy lâu.

Đám đông lập tức hỗn loạn lên. Mọi người không màng đến xung quanh, tranh nhau chạy về phía lối ra của đấu trường.

Tiếng la hưng phấn và khát máu ban đầu biến thành từng tiếng khóc than rung trời.

– Tại sao lại giết ta? Ta chỉ đến tìm vui thôi mà.

– Đừng! Đừng giết ta! Ta sẽ cho ngươi tất cả tài sản mà ta có.

– Aaaaa!

– Đừng mà! Ta còn người vợ trẻ và đứa con nhỏ đang chờ ở nhà…

– Cứu mạng! Cứu mạng a! Ở đây có ác quỷ!

– Thiếu hiệp tha mạng! Từ nay ta sẽ không…

Những con mồi của hắn tranh nhau giẫm đạp lên kẻ ngã xuống để tìm đường thoát thân, tiếng la hét vang rền như a tì địa ngục.

Tham Lang như một cỗ máy xay thịt khổng lồ, lăn nhào vào đám đông.


Có lẽ vì quá no nên nó không ăn thịt người nữa, chỉ chăm chú nhuộm màu cho da lông của mình bằng sắc đỏ tươi của máu.

Gương mặt của vị khán giả A Nhất quằn quại:

– Không! Không! Không phải là do ta!

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi. Thiếu niên ngồi trên lưng Tham Lang vẫn đang nở nụ cười thích thú, điều khiển con yêu thú dưới thân tiến lên tựa đứa trẻ lần đầu tiên dùng đuốc đuổi đốt bầy kiến đang tháo chạy tán loạn.

A Nhất giật mình tỉnh lại.

Ở bên trong lãnh địa của Thanh Hư môn

Bầu trời vẫn đỏ tươi.

Mặt đất vẫn đẫm máu.

Hai chân của A Nhất đã đứt lìa, sự đau đớn chợt ùa tới khiến hắn kêu lên thảm thiết.

Một nhóm đệ tử của Thanh Hư môn chậm rãi tiến đến gần hắn, trên những gương mặt vặn vẹo kia đang nở rộ nụ cười đáng sợ, đầy vẻ tham lam. Họ vươn những bàn tay lởm chởm đầy móng sắc nhọn đến gần a Nhất.

– Cuối cùng cũng bắt được ngươi!

– Cái mạng nhỏ của ngươi được chưởng môn rao giá cao lắm đó, ngươi có biết không?

A Nhất tuyệt vọng hét lớn:

– Không! Các người mau chạy đi!

Thế nhưng âm thanh thoát ra từ miệng hắn lại là.

– Cá thật lớn! Ma ma sẽ rất vui đây!

Một vị thần chết điều khiển sợi dây mây mềm mại đang nằm sấp dưới chân a Nhất, khiến nó xuyên qua hộp sọ của mấy tên tu sĩ một cách nhẹ nhàng như đang xâu một chuỗi hạt ngọc trai. Sau đó, chuỗi ngọc trai được cẩn thận treo lên giữa hai thân cây lớn.

Cả năm viên ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười khủng bố trên môi và tư thế vươn tay ra phía trước, ánh mắt trợn to khát máu.

Vị thần chết dạo qua một vòng, trầm tư như đang lựa chọn, sau đó nhẹ nhàng ngắt một cặp chân mới từ trên người một nam đệ tử, lắp vào cho A Nhất.

Vết cắt trên chân của a Nhất lập tức liền với đôi chân mới. Hắn hưng phấn đứng lên nhảy nhót tới lui.

A Nhất lại có thể đi đứng được, hắn vui vẻ kéo năm con cá lớn về nhà cho mẫu thân làm bữa tối. Hôm nay hắn muốn ăn cá nướng, nếu không thì hấp cũng được, mà rán cũng không tồi.


Hay là kêu ma ma làm mỗi món một con nhỉ? A Nhất nhất định có thể ăn hết được, sẽ không lãng phí đồ ăn.

Vừa đi a Nhất vừa vui vẻ nghĩ: mình là đứa trẻ ngoan cơ mà.

Thế nhưng người khán giả A Nhất lại không đồng tình lên tiếng:

– Không! Không! Không phải là ta! Đó không phải là ta!

Một lần nữa, A Nhất lại giật mình tỉnh lại.

Bầu trời vẫn là màu đỏ.

Mặt đất vẫn đẫm máu tươi.

Lần này hắn chỉ tuyệt vọng cuộn tròn thân mình, ôm đầu khóc thút thít, không cố giành quyền điều khiển thân thể nữa, cũng không cố chống lại vận mệnh đã được định đoạt nữa.

Đường Tử Hàm đứng lơ lửng trong không trung, dùng ngón tay chỉ vào mặt người thiếu niên ma mị trước mắt, hét:

– Là ngươi đã…

A Nhất phất tay.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì mắt của Đường Tử Hàm đã trợn ngược, trước mặt hắn là thân thể của mình, vẫn còn đang vươn tay chỉ trỏ. Hắn muốn hét lên nhưng đầu đã lìa khỏi cổ, hộp âm không được phổi bơm hơi, làm sao có thể nói thành lời.

A Nhất nhìn xác chết trên mặt đất, hồn nhiên nói:

– A Nhất muốn ăn há cảo.


Dưới ánh trăng màu máu, A Nhất bận rộn phụ giúp mẫu thân băm thịt và gói há cảo.

Dù mẫu thân hắn đã hướng dẫn rất kỹ nhưng A Nhất sợ rằng hắn sẽ quên mất nên phải vẽ xuống từng bước làm há cảo trên mặt đất.

– Mình sẽ làm thật nhiều há cảo cho thầy đồ, thợ săn thúc thúc, và cả Diệp Mai tiểu muội nữa…

Ánh trăng đỏ rực trên bầu trời chiếu sáng một mảnh sân, bao trùm lên cả bóng dáng nhỏ bé đang cặm cụi chặt thịt của a Nhất.

Tiên nhân A Nhất, nhất phẩm Luyện Tâm cảnh rên rỉ:

– Là ta!

– Đó là ta!

Lần này A Nhất không muốn thức tỉnh nữa.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy!

Bầu trời vẫn là màu đỏ

Mặt đất vẫn đẫm máu tươi

Ở bên trong khu rừng rậm, A Nhất và cuộc săn tiên nhân lại bắt đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.