Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 33: A Nhất Là Một Hiếu Tử
Nghe A Nhất hỏi, phụ thân của hắn vội vàng lên tiếng:
– Một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa. Gia gia đương nhiên rất nhớ bà ấy.
Nhưng rồi hắn chợt giật mình một chuyện đáng sợ. Lỡ như hiếu tử của hắn đang muốn dẫn hắn đi thăm vợ cũ thì sao. Hắn không muốn chết.
Hắn và vợ mới có một đứa con gái đang làm người hầu cho một gia tộc giàu có. Nàng vừa gửi thư về, báo rằng nàng được một vị tiểu thư của gia tộc coi trọng, ngày sau nhất định sẽ được nâng đỡ, sẽ gửi tài lộc về cho hai vợ chồng.
Hắn còn chưa được hưởng phước, hắn không muốn chết!
Lão vội vàng chui ra khỏi chăn. Ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, lập tức quỳ xuống đất. Đầu tóc đã bạc hơn phân nữa như miếng giẻ lau trên mặt đất, cũ kỹ, dơ bẩn.
Người cha lúc trước nhẫn tâm bán con, giờ đang liên hồi quỳ lạy con mình.
– A Nhất! Gia gia biết lỗi rồi! Tha cho gia gia! Tha cho gia gia!
Nghe thấy giọng nói run lẩy bẩy của lão, A Nhất vội vàng ngồi xuống xoa lưng phụ thân rồi nói đôi lời trấn an:
– Gia gia yên tâm đi! Hài nhi nào dám làm điều đại nghịch bất đạo. Chẳng phải lão thầy đồ vẫn thường dạy, phải hiếu thuận với phụ mẫu sao?
A Nhất là một hiếu tử!
Thế nhưng đối với người cha già kia, A Nhất càng trấn an hắn thì hắn lại càng sợ hãi, càng lớn tiếng van xin.
A Nhất không quan tâm đến người phụ thân đã già và lẩm cẩm của mình nữa.
Hắn lên tiếng nói với người mẹ kế vẫn còn đang cuộn người trong chăn:
– Kế mẫu! Người cũng nghe thấy lời của phụ thân con rồi đấy. Hài nhi xin thay phụ thân tạ lỗi với kế mẫu.
A Nhất khom người tạ tội rồi lại nói tiếp:
– Tuy nhiều năm đã trôi qua nhưng phụ thân của con vẫn còn tình cảm với mẫu thân. Tuy nhiên, nếu ép kế mẫu phải rời đi thì hài nhi cảm thấy rất có lỗi với người.
Nói đến đây, sống lưng A Nhất lại đứng thẳng. Thiếu niên nhíu mày, ra vẻ suy ngẫm.
Sau khi đi tới đi lùi vài vòng, hắn liền vỗ tay, hứng khởi nói:
– Hài nhi đã tìm ra cách vẹn toàn cho hai người rồi!
Dứt lời hắn đi đến bên chiếc giường trong góc nhà.
Biết được ý định của chủ nhân, Cửu U Thất Sát gói trong bao vãi chấn động ngân vang, cố vùng vẫy phản kháng. Nó không muốn bị nhiễm máu phàm.
A Nhất tay cầm đạo khí, mắt nhắm nghiền.
Tinh thần lực bùng nổ.
Vị thần linh mù lòa bị gọi dậy, bực bội lăn lăn nhào nhào nữ nhân vô tội. Xương cốt liên tục vỡ nát rồi tạo dựng, da thịt có chỗ thì bị cắt xén bớt, có chỗ lại được nhồi đắp. Sinh cơ cố thoát ra, mong được giải thoát nhưng lại bị kéo ngược trở vào.
Đây là lần đầu tiên A Nhất chủ động điều khiển Thiên Âm chi hồn để khống ngũ hành nên có chút mất thời gian.
Nữ nhân hét thảm thế nhưng vị thần linh mù lòa đã bịt miệng bà ta.
A Nhất vừa thi triển pháp thuật vừa nói lời xin lỗi.
– Kế mẫu lượng thứ!
Thời gian càng trôi qua thì hình bóng quằn quại trên giường càng giống với mẫu thân của A Nhất
A Nhất nuốt nước mắt:
– Xin lỗi ma ma! Xin lỗi ma ma!
Khá lâu sau, mẫu thân của A Nhất nằm đó, nhịp thở đều đều, gương mặt và dáng người y hệt lúc còn trẻ.
Nói đúng hơn là A Nhất đã thay đổi dáng vẻ của nữ nhân này thành mẫu thân hắn.
Bị chính tác phẩm của mình cảm động, A Nhất vươn bàn tay run rẩy, chạm gương mặt không tì vết của mẫu thân.
Hắn muốn chính miệng nói rằng hắn không hề trách người, thế nhưng trong gian nhà chỉ có tiếng rên thảm thiết của đứa trẻ câm:
– Ư! Ư… Ư!
A Nhất đi đến trước mặt người phụ thân vẫn đang co người quỳ rạp trên đất, hắn quỳ xuống lạy ba lạy, lạy thứ nhất vì ơn sinh thành, lạy thứ hai vì hắn đã không thể chăm sóc phụ thân bao năm nay, lạy cuối cùng vì để sám hối cho sự ích kỷ và cố chấp của hắn.
Làm xong bổn phận của một hiếu tử, giúp phụ thân vơi đi phần nào nỗi nhớ nhung, A Nhất thất thểu rời khỏi căn nhà cũ.
Sau này cuộc sống gia đình của phụ thân nhất định sẽ hài hòa hơn trước kia. Hắn cũng không muốn ở lại làm phiền hạnh phúc của người.
Khi A Nhất vừa bước chân ra khỏi cổng thôn thì tiếng thét của phụ thân hắn vang lên bên trong căn nhà cũ. Có lẽ là bởi vì không cách nào diễn tả được vui mừng đoàn tụ!
Tịch Diệt lão tổ nhìn bóng lưng thiếu niên trước mặt, cười khằng khặc. Bởi lão biết lời nói đầu tiên mà phụ thân của A Nhất nói là lời thật lòng.
Lão cũng biết A Nhất hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Mãi đến bây giờ, A Nhất mới thật sự đã thức tỉnh khỏi ảo mộng của bao nhiêu năm nay.
Tịch Diệt đạo tổ tiến lên, xoa đầu hắn, phấn khởi nói:
– Sau cơn say, không gì ngon hơn một tô mì thịt nóng. Đi! Sư đồ chúng ta đi ăn mì!
Trong lòng thầm nghĩ, một tên đệ tử thú vị như thế này, lão nhất định phải nhận.
Có cơn gió nâng A Nhất lên, đặt trên cỗ quan tài đen kịt.
Mặt trời mọc. Hừng đông thả vài ngọn ấm áp vào thôn nhỏ.
Có con nhạn nhỏ lại lần nữa rời tổ.