Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 164: Thiếu Niên Hành
Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa
***
Trong những hơi ấm đầu tiên của ánh nắng ban mai, sương sớm lượn lờ nô đùa trong hẻm núi vắng, tô từng giọt óng ánh tràn đầy trên cành lá xanh tươi. Có loài thú lạ ngửa cổ hứng lấy những giọt sương mai rồi cất tiếng gọi bầy đàn, đánh thức chim chóc đang say ngủ trong những hốc cây.
Dù không thể nhìn thấy ánh nắng ban mai cũng không thể cảm nhận được hơi ấm của ban ngày, nhưng sức sống tràn đầy của muôn thú cũng có thể báo hiệu cho hắn ngày đã đến. Hắn hít vào một hơi dài để không khí trong lành gột rửa tâm hồn.
Thiếu niên mù rảo bước trên con đường mòn khá bằng phẳng, hành trang thì chỉ có cây dù che nắng, y phục trên người khá thùng thình bởi bộ dạng của hắn đã trở lại thời niên thiếu.
Đêm qua A Nhất đã dùng Thiên Âm Chi Hồn để thay đổi diện mạo của bản thân. Lần đầu tiên hắn có suy nghĩ rằng thân căn bị hủy cũng không phải là việc tồi tệ cho lắm, hắn không phải chịu bất kỳ đau đớn nào, ngay cả cảm xúc cũng không bị thân thể ảnh hưởng. Hắn cứ dồn ép cơ thể, thậm chí bỏ đi những bộ phận không cần thiết. Đúng vậy! Là tất cả những bộ phận không cần thiết…
Mỗi lần có thao tác sai, sinh cơ dần trôi đi thì hắn lại nhanh chóng sửa chữa. Mò mẫm cả đêm hắn mới hoàn thành cái xác phàm nhỏ nhoi này. Chỉ có một điểm hắn không hài lòng, đó là tuy hai mắt có đồng tử nâu sáng bóng nhưng hắn vẫn không thể thấy gì.
A Nhất lắc đầu:
– Mình có còn tính là con người không?
Hắn có thể chắc chắn bản thân không phải là tiên. Đêm qua không hiểu nghĩ sao, hắn đã thử tự tạo linh căn nhưng linh lực vào trong thể nội lập tức trở thành sinh cơ. Hơn nữa lúc đó đất trời phản ứng quá dữ dội nên hắn đành phải bỏ cuộc.
Cũng không thể nói hắn là người, làm gì có người nào nội tạng mất hết tám phần lại có thể sống nhờ câu thông với linh khí của vạn vật trong trời đất như hắn cơ chứ.
Hắn cười khẽ:
– “Diệt linh” thì đúng rồi nhưng mình chắc chắn sẽ không “đoản mệnh”! Lời nguyền của Thiên Nhân tộc hẳn đã bị phá một nửa?
Cảm thấy có chút thành tựu, thiếu niên tự tin bước đi, miệng ngâm nga giai điệu vui vẻ.
Người nào diệt linh đoản mệnh?
Để người nào nhẹ bay với mây?
Ai ơi! Trời cũng có mệnh nói chi là người.
Người nào đổi đi số phận?
Để người nào bỏ đi cái thân?
Ai ơi! Thần tiên cũng chịu nói chi là người.
…
Con đường phía trước rõ ràng, bước chân của A Nhất cũng vững vàng hơn. A Nhất định rằng sau khi gặp Lãnh Nhược Linh, hắn sẽ rời khỏi nhân giới, đi gặp người hắn phải gặp, chỉ hi vọng rằng trong cái đêm Vô Âm Vô Ảnh kia, không có quá nhiều người bị liên lụy. Dù mù lòa nhưng bước chân của thiếu niên vẫn rất vững vàng. Đoạn đường khá rộng nên hắn không sợ không có người để hỏi thăm.
Đúng như A Nhất dự đoán, mặt trời vừa đứng bóng thì hắn cũng nghe thấy thanh âm huyên náo ở phía trước. Hắn ngừng hát, bước nhanh hơn, tiến về phía một quán trà ven đường.
Nói là quán trà nhưng thật ra đó chỉ là một mái tranh được đỡ bởi mấy cái cột gỗ xiêu vẹo, dựng trên một mảnh đất trống ven đường.
Trong quán có cái bếp nhỏ và hai bộ bàn ghế gỗ thấp. Lão chủ quán bận tay nấu nướng bên bếp, hoàn toàn không để ý đến cuộc tranh luận nảy lửa của ba thanh niên ngồi ở gần đó.
Hai người mặc áo dài của thư sinh, đầu đóng khăn vải khá mộc mạc, hẳn là người cùng một trường. Người còn lại là một vị công tử y phục sang trọng, đầu đội chiếc mão nhỏ có đính ngọc.
Một tên thư sinh cười khẩy:
– Làm gì có chuyện người sống hơn 400 tuổi chứ!
Người bên cạnh phe phẩy chiếc quạt giấy, đuổi đi giọt mồ hôi sau gáy rồi nói:
– Đó là dĩ nhiên! Hẳn là mỗi khi có hoàng đế thoái vị hay băng hà thì một vị công chúa nào đó sẽ được chọn ra để thế chỗ.
Tên còn lại không cho là vậy, nghiêm túc nói:
– Không hẳn là vậy đâu! Bà cô của ta vào cung lúc tám tuổi từng được nhìn thấy dung nhan của bệ hạ, mãi đến năm bốn mươi tuổi mới xuất cung. Trong suốt thời gian đó, nhan sắc của bệ hạ chưa bao giờ thay đổi, luôn ở độ tuổi đôi mươi.
Kẻ lúc nãy cười khẩy lại càng cười lớn hơn:
– Những người đã từng vào trong cung dám nói khác sao? Lãnh gia không bịt miệng bọn họ mới là lạ.
Bà cô mà mình tin tưởng lại bị cho là kẻ nói dối khiến hắn có chút hậm hực.
– Ngươi không biết sự tồn tại của dị nhân sao? Nghe đâu rất nhiều tướng lĩnh và mật vệ của hoàng cung được cải tạo thân thể, trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhiều người còn có thể thi triển phép thuật nữa.
Lão chủ quán đem một mâm đồ ăn qua, đặt lên bàn của bọn họ. Những món ăn dân dã tuy không bắt mắt nhưng rất thơm. Những kẻ không biết thưởng thức không quan tâm mà vẫn tiếp tục tranh cãi.
– Ngươi muốn nói đến ngoại đan sao? Ngoại đan đúng là rất thần kỳ nhưng cũng không thể kéo dài mạng sống.
– Làm sao ngươi có thể chắc chắn được chứ?
Tên công tử đang phe phẩy quạt dịch ghế vào bên trong một chút để tránh hơi nóng của ngày, châm thêm một tách nước mát rồi can ngăn hai người kia.
– Hai ngươi cãi cọ làm gì chứ? Sau này vào triều làm quan chẳng phải là sẽ biết thật giả hay sao? Ăn thôi! Ăn thôi!
Ba người vừa gắp được mấy đũa thì nhìn thấy một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi tiến ra từ góc khuất của con đường đất. Bởi A Nhất không đeo hành trang gì nên ba người đều đồng loạt cho rằng hắn là dân bản địa. Bộ y phục trắng toát và đôi giày đỏ có chút bắt mắt nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của bọn họ. Duy chỉ có lão chủ quán trải nhiều sự đời cứ nhìn chằm chằm đôi giày đỏ tươi không dính bùn đất của A Nhất.
A Nhất bước vào quán, gấp dù lại rồi ngồi xuống ghế chờ đợi.
– Thiếu hiệp muốn dùng gì?
A Nhất ngạc nhiên, rõ ràng dáng vẻ ngoài của hắn là một thiếu niên gầy ốm nhưng trong lời nói của lão lại có ý kính trọng. Bản thân hắn không giống người trong giang hồ, lão nhân này lại càng không phải tiên nhân.
– Lão cứ tùy ý cho tại hạ ba món.
Bên bếp có một dãy thẻ tre, trên mỗi thẻ tre có viết tên một món ăn. Có điều A Nhất mù nên không thể đọc được chữ trên đó.
– Được! Được!
Chủ quán lau đi lau lại cho thật sạch bàn của A Nhất, rót cho hắn một tách trà mát rồi nhanh chân chạy đến bếp. A Nhất còn chưa uống xong một tách trà thì mâm cơm đã được bưng đến.
– Đến đây! Đến đây! Cá rô bắt sáng nay vừa kịp kho qua đúng ba lửa, tuyệt đối tươi ngon. Còn món thịt ba chỉ cắt mỏng bọc hào nướng này gọi là Ngọa Long Vệ Châu, là công thức gia truyền, đảm bảo thiếu hiệp sẽ yêu thích.
– Đa tạ!
A Nhất cười cười, hai tay đỡ lấy mâm cơm, thần thức lượn lờ bên cạnh lão, âm thầm tra dò.
Nhìn dáng vẻ niềm nở của lão chủ quán, ba vị khách bàn bên cạnh sửng sốt. Lúc bọn họ đến đây, lão ta còn không thèm ngẩng mặt nhìn họ, chỉ đưa đũa chỉa vào mấy tấm thẻ tre. Nếu A Nhất không đến, ba người sẽ cho rằng chủ quán là một người câm.
Thấy món Ngọa Long Vệ Châu trên bàn của A Nhất, người đang phe phẩy chiếc quạt hướng về phía bàn bếp nói:
– Lão bản! Ta cũng muốn món Ngọa Long Vệ Châu như bàn kia!
Chủ quán đang lục đục chùi nồi chảo, chỉ nói:
– Hết rồi!
Mọi người đều lấy làm lạ đối với cách hành xử của lão, nhưng cũng chỉ là một bữa ăn ven đường nên cũng không ai đặt trong lòng.
A Nhất đứng dậy, cầm dĩa đồ ăn sang bàn bên cạnh.
– Nếu các vị đại ca không chê, tiểu đệ xin tặng mọi người món Ngọa Long Vệ Châu này.
Do đã hơn bốn trăm tuổi nên hắn cũng có chút ngượng ngập với cách xưng hô này. Tuy miệng có chút ấp úng nhưng nụ cười hiền hòa cùng với thân thể gầy ốm của hắn khiến những người đối diện theo bản năng mà đánh giá hắn là vô hại.
– Đa tạ tiểu đệ!
Tên công tử cầm quạt dời mấy món ăn trên bàn để một khoảng trống cho A Nhất đặt dĩa. Hắn vẫy vẫy cái quạt ra hiệu cho A Nhất ngồi xuống chiếc ghế trống.
– Ngồi! Ngồi đi!
– Vậy huynh chờ đệ một chút!
Sau khi chắc chắn rằng hai người còn lại không có phản ứng khó chịu, hắn quay lại bàn của mình, lấy chén đũa và dĩa cá kho đem qua ngồi chung với bàn kia.
A Nhất còn chưa kịp hỏi thăm đường đến Lam Sương thành thì tên thư sinh bên phải hắn đã mở miệng bắt chuyện:
– Tiểu đệ sống ở quanh đây sao?
– À không! Nhà đệ ở quản hạt Mộc Dương. Đệ đang trên đường đến Lam Sương thành tìm cố nhân.
Mộc Dương cách đây rất xa, A Nhất không có hành lý gì nhưng y phục và tóc tai thì vô cùng sạch sẽ khiến bọn họ có chút nghi hoặc. Dưới bếp lão chủ quán vội lên tiếng chen vào:
– Kinh đô Lam Sương cách đây chừng hai ngày đường. Thiếu hiệp cứ đi theo con đường này đến ngã ba tiếp theo thì rẻ phải, đi tiếp một ngày thì đến.
– Đa tạ lão bản.
A Nhất đứng dậy khoanh tay trước ngực, hơi cúi đầu chào ba người.
– Thật không nghĩ đường còn xa như vậy. Việc cấp bách, đệ phải đi ngay để kịp dự định. Mong các huynh lượng thứ!
Ba người có học rộng biết nhiều, liền nhận ra lễ nghi đó là của người Tây Vực. Quản hạt Mộc Dương nằm cạnh Tây Vực nên có một số vùng không tránh được mà bị ảnh hưởng của văn hóa bên ngoài.
Cảm thấy A Nhất không nói dối, họ cũng không còn cảnh giác với hắn nữa. Gã công tử muốn mở miệng mời hắn đi cùng nhưng mà thấy dáng vẻ gấp gáp của A Nhất thì lại thôi.
A Nhất đặt một miếng bạc thô lên bàn, quay qua chào lão chủ quán.
– Lần sau…
Hắn ngừng lại, không nói nữa bởi hắn biết rõ trọng lượng trong lời nói của một vị Nhân Hoàng. Im lặng, hắn khoanh tay cúi đầu chào lão rồi lập tức lên đường. Bước chân thoăn thoắt.
Khâm phục sự hào sảng và lễ độ của A Nhất, gã công tử vội đứng dậy muốn đuổi theo.
– Tiểu đệ! Chờ…
Lão chủ quán tay lăm lăm cầm con dao, la lớn:
– Còn chưa tính tiền! Muốn ăn quỵt hả!
Ba người tuy có giật mình nhưng cũng không lạ với hành động của lão chủ quán. Làm ăn ở ven đường, dĩ nhiên phải có chút hổ báo.
– Ta mà thèm ăn quỵt sao! Tiền đây!
Tên công tử lấy một tờ ngân phiếu trong áo ra đập lên bàn rồi chạy theo nhưng khi ra khỏi quán ở phía cuối con đường đồi đã không còn thấy bóng dáng của thiếu niên nữa.
– Vị tiểu đệ này nhất định có võ công!
– Lão chủ quán cứ gọi hắn ta là thiếu hiệp, thì ra là vậy!
Lão chủ quán dường như trẻ lại mấy chục tuổi, lớn tiếng cười ha hả:
– Các ngươi không cần trả tiền nữa! Hôm nay ta đãi!
Tiếng cười càng lớn thì nhịp tim càng nhỏ, nhỏ dần nhỏ mãi đến khi ngừng hẳn. Lão nhắm mắt ngã quỵ, gương mặt già nua thanh thản.
Đơn giản như vậy, tự nhiên như vậy, số phận của ba người kia cũng theo đó mà thay đổi, không còn dính líu đến hành trình của thiếu niên mù.