Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 155: Lần đầu luyện đan
Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa
***
Dãy Thiên Sơn Lĩnh cheo leo hiểm trở ngăn cản bước chân người đến nên vẫn giữ được cho mình vẻ hoang sơ mà tráng lệ của đại tự nhiên.
Ngoài vài kẻ phàm phu tục tử liều mạng đạp đỉnh Tuyết Sơn đến Bồ Đề tự để nghe tiếng chuông trầm thấp và những kẻ tu hành có thể đi mây về gió thường đến đây để cảm ngộ pháp tắc của thiên địa thì chẳng người nào nguyện ý đến nơi hoang vắng này cả.
Trước kia linh khí nơi này còn không đến mức loãng như vậy nhưng từ sau khi Thiên Nhai tự, một trong hai tự của dãy Thiên Sơn đột ngột biến mất thì linh khí nơi này cũng trở nên mỏng manh dần.
Bồ Đề Tự chủ tu công đức nên không hề để ý, vẫn cứ an nhiên bao đời nay.
Bồ Đề Tự không thèm quan tâm nhưng mà ở cách nơi đó một vạn dặm thì điều này đang khiến Lãnh Vân Khanh vô cùng lo lắng.
Dù tiết trời đang giá lạnh thế nhưng gương mặt trái xoan nhỏ nhắn vẫn nhễ nhại mồ hôi.
Bàn tay thon dài liên tục múa may những thủ pháp phức tạp, một đám mây nhỏ tầm bằng hai tay lơ lửng bên trên đám linh mễ, cẩn thận trút xuống một làn sương mỏng.
Dược viên trước chùa tháp nhỏ bây giờ đã ngăn nắp hơn trước rất nhiều. Linh mễ được trồng ngay ngắn ở bên phải, linh dược ở bên trái được sắp xếp theo đặc tính của ngũ hành. Ở chính giữa là một cái giếng đá trông rất cổ kính. Nước giếng trong vắt nhưng nhìn vào lại không thể nhìn thấy đáy.
Tưới xong đám linh mễ, Lãnh Vân Khanh lại thúc dục Vân Vụ trận, nước giếng bốc hơi, lại tạo thành một đám mây nhỏ khác để chăm sóc đám linh dược.
Đám mây nhỏ từ từ nhạt dần rồi hoàn toàn tan biến.
Làm xong bổn phận của mình, nữ tử đưa mắt nhìn biển mây, lòng nàng khẽ động. Bây giờ thân thể của nàng đã khôi phục hoàn toàn, di chứng từ việc sử dụng bí pháp cũng đã không còn…
Ý nghĩ bỏ trốn vừa manh nha xuất hiện trong đầu thì sau lưng của nàng chợt đau rát.
Sát khí tựa như lưỡi dao mỏng, rê nhè nhẹ dọc cột sống.
Lãnh Vân Khanh trong lòng hoảng sợ nhưng cố ra vẻ tự nhiên, cúi xuống mơn trớn chiếc lá của một khóm Hỏa Hồn thảo, ra vẻ xem xét tình trạng của nó.
A Nhất sau khi dặn dò đôi câu với Hầu Diễn và Triệu Duệ, bảo hai người đừng tiết lộ nơi này thì liền để họ rời đi, chỉ giữ Lãnh Vân Khanh ở lại.
Điều này cũng dễ hiểu. A Nhất là Nhân Hoàng, lời nói của hắn, hai phàm nhân Hầu Diễn và Triệu Duệ không thể không tuân theo. Lãnh Vân Khanh thì khác, nàng có linh căn, là người tu hành đã thoát khỏi phàm thai, hắn không thể khống chế suy nghĩ của nàng, lại càng không thể tin tưởng nàng.
A Nhất cũng không muốn giết người một cách ích kỷ thế nên trước khi chưa có ý định rời đi, hắn không muốn thả nàng.
Nam tử mù lòa mở miệng nói thầm:
– A Cửu!
Lời nói có ý trách móc. Nếu không phải lúc nãy hắn kịp thời điều khiển Cửu U Thất Sát Nha thì nó đã chồm ra từ chiếc bóng của Lãnh Vân Khanh rồi xẻ nàng ta làm hai nửa rồi.
Trên chiếc bàn đá trước mặt A Nhất, cái đầu rồng của thanh Thái Bình kiếm đầy ý cười cợt vui vẻ.
Thanh thần kiếm cắm trên bàn đá, chuôi kiếm là một con rồng hai đầu, một đầu phun ra lưỡi kiếm, đầu kia ngậm một viên long châu đỏ rực.
Ánh sáng từ viên ngọc chiếu sáng tầng thứ hai của chùa tháp. A Nhất không thể nhìn, cũng không thể cảm nhận được hơi nóng của hỏa long châu, nhưng mà có Thái Bình kiếm bên cạnh khiến hắn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
A Nhất không bao giờ khinh địch. Dù chỉ là để đề phòng một Thần Thông cảnh như Lãnh Vân Khanh thì hắn cũng quyết phải dùng toàn lực.
Hắn đặt miếng ngọc giản thô sơ xuống bàn đá, bên cạnh nó còn có một đám quyển trục và ngọc giản. Những thứ này là Lãnh Vân Khanh dâng lên cho hắn, có trận pháp, bản đồ, bí pháp, đan phương và một số sự tích được truyền lưu rộng rãi.
Đều là những thứ được phổ cập khắp tu chân giới, nhưng mà đối với một kẻ mất căn bản về phương pháp tu hành của Nhân Giới như A Nhất thì đó đều là những thứ quý giá.
Nam tử mù vươn tay, một cái đan đỉnh nhỏ như cái lư hương nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Lư đan tròn trịa có ba chân trông rất bình phàm, trên nắp được khảm dấu ấn hình ngọn lửa một cách tỉ mỉ.
A Nhất mở nắp lò đan, từ bên trong, một cỗ hấp lực không ngừng hút lấy linh khí bốn phía. A Nhất nhanh tay đặt một mớ linh thạch trong vắt vào bên dưới lò đan, linh khí nhanh chóng bị rút cạn làm linh thạch trở nên mờ đục. Hắn phải liên tục bổ sung linh thạch năm lần thì chiếc lò nhỏ mới thỏa mãn.
Hắn lại mở một chiếc hộp ngọc, ngắt một cọng Trầm Minh thảo bỏ vào trong lò, sau đó lại thả vào Mộng Ly quả.
A Nhất đóng nắp lò.
Dấu ấn hỏa diễm trên đan lư phát sáng rồi bùng cháy, lửa lan từ trên đỉnh xuống đến chân của đan lư, đốt đúng thời gian một chung trà thì tắt lim.
Nắp lò mở ra, A Nhất hít vào một hơi nhưng không ngửi được bất kì mùi vị gì từ bên trong.
Hắn cầm nó lên rồi lắc nhẹ, vài tiếng lộp cộp vang lên.
A Nhất nghi ngờ:
‘Thành công rồi sao?’
Bên trong lò có đúng một viên đan dược, trên viên đan có dấu ấn hỏa diễm mờ ảo giống hệt dấu ấn trên nắp lò.
Đúng lúc này, một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên từ lầu dưới:
– Chủ nhân! Hỏa Hồn thảo đã đơm hoa rồi, Tiểu Ngũ Hành trận cần được bổ sung thêm linh thạch.
A Nhất cười khổ.
– Công chúa lên đi!
Nữ nhân vừa bước lên lầu hai thì A nhất nói:
– Mong công chúa đừng xưng hô như vậy! Sau này người cứ gọi tại hạ là A Nhất.
Vị công chúa cúi người.
– Nô tì không dám!
A Nhất im lặng, nhiệt lực tỏa ra từ Thái Bình kiếm cũng giảm đi vài phần. Lãnh Vân Khanh hối hận vì mình đã quá đường đột, nàng vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu.
– Đại tiên bớt giận! Tiểu nữ không xứng làm tùy tùng của đại tiên. Là tiểu nữ trèo cao! Mong đại tiên bớt giận.
A Nhất cảm thấy con mãng xà này thật sự rất phiền phức.
– Công chúa thích gọi tại hạ là gì cũng được.
Nghĩ rằng mình đã được chấp nhận, Lãnh Vân Khanh vội tạ ơn:
– Chủ nhân yên tâm! Nô tì nhất định sẽ tận tụy, nhất định không làm người thất vọng.
A Nhất lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một túi linh thạch. Đám linh thạch này không phải linh thạch tự nhiên mà là do hắn dùng niệm lực ép linh khí vào đá núi mà tạo thành.
Cấu tạo của đá núi cực kỳ đơn thuần vậy mà lại chứa đựng được linh lực, lại còn có thể trở nên trong suốt như thượng phẩm linh thạch.
Nếu để tu chân giới biết được khả năng này của Thiên Âm chi hồn, không biết sẽ lại có thêm bao nhiêu người điên cuồng vì nó.
Đừng nói là tu sĩ Nhân giới, khắp sáu cõi, ngay cả trên núi Tu Di, thậm chí là cả thế giới hoa sen dưỡng dục nên một phương vũ trụ này, đều chưa từng có ai có thể làm được như A Nhất.
Đây chính là phá vỡ pháp tắc một cách trần trụi nhất.
Trước giờ chỉ có linh lực ảnh hưởng đến ngũ hành, chưa từng có chuyện ngược lại. Linh thạch có thể hóa thành đá núi, đá núi không thể hóa thành linh thạch.
Lãnh Vân Khanh vội đến cạnh A Nhất, đón lấy túi linh thạch nặng trịch.
Vừa lúc ánh sáng bắt mắt toát ra từ lò đan ở trên bàn cũng thu hút sự chú ý của nàng.
Viên đan được đen bóng, có một dấu ấn hình ngọn lửa đỏ rực.
Nàng không thể tin vào mắt của mình, thốt lên:
– Trường… Trường Sinh đan!
A Nhất ồ lên một tiếng ngạc nhiên:
– Công chúa cũng biết tên của khỏa đan dược này sao?
Đây là A Nhất làm theo đan phương của đường chủ Hỏa Dung đường. Đan phương này rất kỳ lạ, bên trong có rất nhiều cách luyện chế, từ vô cùng đơn giản đến thập phần phức tạp, nhưng đều cho ra kết quả duy nhất là Trường Sinh đan.
Theo A Nhất biết thì trong Tam tông, ngũ môn, Âm Ảnh tông là bí ẩn nhất. Một tán tu thần thông cảnh như Lãnh Vân Khanh lại biết đến đan dược của Âm Ảnh tông thì thật là kỳ lạ.
– Thì ra chủ nhân chính là Hỏa Thần y.
Đôi mắt của nàng sáng rực, cảm thấy con đường tu tiên rộng mở trước mắt.
Nam tử mù lòa nhíu mày.
– Hỏa Thần y?
Lãnh Vân Khanh tìm được cơ hội, vội tâng bốc hắn.
– Trong ba vị bát phẩm đan sư của Huyền Không đại lục thì Hỏa Thần y là người bí ẩn nhất, cũng là người được cả tu chân giới tôn kính. Trường Sinh đan đã cứu vớt không biết bao nhiêu sinh linh…
Nhưng rồi nàng chợt nhớ ra nam tử trước mặt mình tàn nhẫn như thế nào, nàng không tin hắn có thể luyện đan dược cứu người.
– Chẳng lẽ chủ nhân định mạo danh Hỏa Thần Y?
A Nhất nở nụ cười hiếm thấy.
– Hỏa Thần Y sao?
Cầm viên đan dược trong lòng bàn tay, tình người ấm áp truyền đến làm hắn nở nụ cười. Gương mặt hiền từ của A Nhất ấy thế mà lại làm lông tóc của nữ nhân họ Lãnh dựng ngược.