Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 140: Là ai dạy hắn cứu người?
Bánh xe cán lá khô.
Lá vỡ nát, vùi vào bùn đất.
Năm sau có cỏ hoa.
…
Trên con đường xuyên ngang một vùng đồi núi, một con bò đang kéo chiếc xe nhỏ, chạy thục mạng về phía thành Mộc Dương.
Đệ nhất nhân của Nhân giới, Nhân Hoàng A Nhất đang ngồi lắc lư trên xe bò.
Hắn cau mày nhìn bóng lưng vị tiên tử ngồi ở đằng trước đang không ngừng thúc Tật Phong thú chạy nước rút.
Chiếc áo váy thướt tha làm tôn lên dáng người nhược liễu phù phong của thiếu nữ, chỉ là cái đầu nhỏ đã bị đập biến dạng nên có hơi khó nhìn, bên trái móp vào nhiều hơn bên phải một chút.
Tuy không đẹp mắt nhưng vẫn bình thường hơn những con gà không đầu rất nhiều. Thế nhưng A Nhất lại không thích sự bình thường này.
Ít ra thì đối với những thứ không bình thường, hắn có thể dễ dàng mặc kệ chúng.
Nữ tử vui mừng lên tiếng:
– Không ngờ con bò này chạy còn nhanh hơn cả ngựa của nhà lão Diệp nữa.
Lúc A Nhất bảo Suốt dùng chiếc xe bò này thay vì cưỡi ngựa thì nàng đã cười hắn đến vỡ phổi, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cứ nghe theo lời hắn. Nào có ngờ con bò già và còi cọc này lại mạnh mẽ đến như thế này.
Thiên Âm chi hồn trần truồng đang cưỡi trên con bò lại ngửa cả người ra đằng sau, cố rướn lỗ tai của mình về phía Suốt để có thể nghe nàng rõ hơn. Dáng vẻ đó không hợp với gương mặt thần thánh làm cho cảnh tượng càng thêm quỷ dị.
A Nhất cười đùa:
– Giống bò này có họ hàng xa với Tật Phong thú. Loài yêu thú này chạy rất nhanh.
Suốt cười phá lên. Nàng không biết Tật Phong thú kia thế nào, nhưng mà cũng có biết về yêu thú. Nàng có nghe người trong thôn nói, thi thoảng vẫn có yêu thú xuất hiện bên trong đấu trường nô lệ ở Thành Mộc Dương.
Ở Bình An thôn chưa bao giờ có xuất hiện mãnh thú chứ đừng nói gì đến yêu thú.
Thứ đang nhanh chóng di chuyển không phải là con bò già mà là mặt đất.
Bàn tay A Nhất cầm một tượng đất nhỏ một cách trân trọng, các ngón tay thon hơi run, không dám siết quá chặt. Tượng đất có gương mặt đầy đặn và phúc hậu.
A Nhất đã mất đi cảm giác thân thể nên hắn sợ mình vì không khống chế được lực đạo mà bóp vỡ tượng đất.
Lời nói đùa của Thổ Ti chân nhân, một trong năm vị đường chủ của Âm Ảnh tông như đang vọng về từ Diệu Âm cốc:
– Mong sau này tiểu sư đệ có thể khắc cho ta một pho tượng, đặt trên đỉnh Tu Di.
Lời nói không có vẻ nghiêm túc, lại càng không có ý tứ châm chọc. Vị sư huynh mà A Nhất chưa từng gặp mặt này chỉ muốn cổ vũ hắn, mong hắn đừng xao lãng việc tu hành mà thôi.
Đỉnh Tu Di, A Nhất nhất định phải leo, không phải vì Tịch Diệt đạo tổ, không phải vì các trưởng bối mà bởi vì lời nguyền đoản mệnh diệt linh kia.
Hắn muốn chấm dứt đau khổ của hắn.
Nếu cái chết có thể kết thúc hết tất cả, hắn nguyện chịu chết. Thế nhưng như vậy thì quá ích kỷ, vì những kiếp sau của hắn sẽ thay thế hắn mang theo Thiên Âm Chi hồn, để rồi giãy dụa trong muôn trùng đau khổ.
Một kiếp này A Nhất có được cơ duyên để vấn đỉnh đại đạo, hắn không muốn từ bỏ nó.
Một kiếp này, Thiên Âm hoa nguyện không luân hồi.
Có thêm chút động lực, A Nhất lại đeo chiếc mặt nạ Nhân Hoàng. Những đường vân gỗ huyền ảo trên chiếc mặt nạ không ngừng dưỡng dục niệm lực của hắn.
A Nhất vẫn hồn nhiên nghĩ rằng niệm lực tăng tiến là lương bổng cho cái chức vụ Nhân Hoàng.
Tượng đất từ màu nâu chuyển dần thành màu đen. Mặt đất dưới chân bò di chuyển càng nhanh hơn.
Con bò đạp một bước thì mặt đất sẽ đạp ba bước.
Trên xe bò, bên tai của A Nhất, những tạp âm ma mị của Huyết giới đã lại trở về. Hàng vạn người xôn xao, mang đủ cung bậc tình cảm và ý nghĩ. Lẫn bên trong những âm thanh gào rít vô nghĩa cũng có những giọng nói tràn đầy lí trí, họ trò chuyện với nhau và trò chuyện với cả hắn.
– Ngươi có nghe chúng ta nói không?
– Hắn đương nhiên nghe được. Hắn đang sợ! Hắn tưởng chỉ cần hắn không để ý đến chúng ta thì hắn đã thắng.
– Ngươi phải cứu họ, nhất định phải cứu họ!
– Ta biết ngươi đang nghĩ gì! Đừng đến đó! Quay trở lại!
– Quay trở lại! Ngươi không có khả năng.
– …
Dù biết đây không phải là thực nhưng mà khi nghe đến đây, A Nhất không mặc kệ nữa, hắn mở miệng máu nói với bọn họ:
– Cứu? Cứu ai?
Có tiếng cổ cầm thanh dịu và hư vô vang lên, xen lẫn vào mớ tạp âm.
– Đương nhiên là cứu người!
– Không hắn không thể làm được! Nhìn xem! Hắn mệt mỏi như vậy!
– Quay trở lại! Quay trở lại! Tình trạng lúc này của ngươi không được bình thường. Vô Âm Vô Ảnh sẽ nuốt chửng ngươi.
– Hắn muốn cứu người. Hỏa Dung muốn hắn cứu người. Hắn nghĩ hắn cũng muốn cứu người.
– Hắn có thể cứu được người sao?
Trong tiếng cổ cầm, âm thanh trẻ trung và thập phần tinh nghịch của thiếu nữ hòa theo:
– Thiên ca! Nếu huynh dạy muội Cửu Cung kết giới, muội sẽ dạy huynh đánh đàn. Thiên Ca!
Thế rồi, tất cả những tạp âm bất chợt tan biến, chỉ còn lại nỗi bi thương và day dứt.
Trong vô minh có một cỗ lực lượng muốn khống chế niệm lực của A Nhất. Không cảm nhận được ác ý, A Nhất xuôi tay cho nó muốn làm gì thì làm, hy vọng như vậy có thể xoa dịu được đau đớn của nó và cả của hắn.
Một tay của A Nhất cầm tượng đất. Bên tay còn lại, ngón cái và ngón trỏ tạo thành thủ ấn.
Thiên Âm chi hồn đang cưỡi con bò già cũng thay đổi tư thế, ngồi lại ngay ngắn.
…
Trên bức tượng đá to lớn ở thành Mộc Dương, những vết rạn nứt nhanh chóng xuất hiện, đan xen vào nhau như mạng nhện.
Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì bức tượng đá của Huyết Tu La đã bắt đầu cử động.
Tượng thần bước ra một bước, ngón cái và ngón trỏ tạo thành thủ ấn, chỉ xuống mặt đất phía trước.
Linh lực tán loạn, ngấm vào trong lòng đất, tạo thành từng đợt phù văn hư ảo.
Chỉ trong chớp mắt, thời gian của cả quảng trường tưởng chừng như đã ngừng trôi. Đao của những tên đao phủ vung lên cao vẫn không hề hạ xuống.
Người của Đường gia đang quỳ dưới đất thì đều cho rằng đầu mình đã rơi xuống rồi, chỉ còn hồn phách đang mãi trầm luân trong cảnh tượng trước lúc chết. Đôi mắt của họ có thống khổ cùng tuyệt vọng.
Riêng trong mắt của Đường Thế thì khác, chỉ có sự sùng bái vô tận. Lão muốn được bái kiến chân thân, muốn được hét to:
– Âm Ảnh mới là nhà, Âm Ảnh trường tồn!
Có cảm giác nào phấn khích hơn khi một người đặt hết trọn niềm tin của mình vào một thứ mờ mịt và rồi được đáp trả? Con người ta cố chấp như vậy đó!
Từ trước đến giờ cát bụi vốn nào có linh thiêng. Người ta bái lạy mãi, nó mới hóa linh mà thôi.
…
Hôm nay, nhà trọ Lưu Vân đóng cửa, không nhận thêm khách. Không chỉ riêng nơi này mà hầu hết các quầy quán lớn nhỏ trong Mộc Dương thành đều đóng cửa, thậm chí có nơi còn hạ xuống bảng hiệu.
Cũng không thể trách họ được! Mấy hôm nay binh lính đến từ Lam Sương thành, cũng chính là hoàng thành của Lưu Ly quốc, không ngừng tra soát khắp nơi, tìm bắt người thờ phụng Huyết Tu La.
Những người bị bắt, không một ai trở lại.
Bản thân lão bản của nhà trọ Vân Lưu dạo này cũng thường hay đến bái tế tượng thần kia, bởi nó thật sự rất linh ứng.
Lão đang suy nghĩ mông lung thì cửa phòng trọ thình lình mở toang khiến lão giật đến muốn thót tim ra ngoài. Người còn chưa xuất hiện mà tiếng nói lanh lảnh đã vọng vào:
– Thái gia gia! Thái gia gia!
Lão đấm đấm ngực, thở dài ngao ngán. Trong lòng rất muốn gả đứa cháu gái này đi càng sớm càng tốt.
Vân Dung chạy vào trong khách sạn, gương mặt trái xoan lòe loẹt son phấn thở dốc. Bắc Ngô vừa theo vào cửa cũng thở hồng hộc, không ngờ một nam nhân lưng dài vai rộng như hắn lại chạy không nhanh bằng một nữ nhân.
– Thái gia gia! Tượng thần ở quảng trường cử động, sau đó mọi người đều đứng yên như tượng đá.
Khác hẳn với tưởng tượng của Vân Dung, gia gia của nàng chẳng hề tỏ vẻ gì là giật mình.
Lão nghĩ rằng Vân Dung đã bị cảnh tượng máu me dọa sợ đến hoa mắt bèn đưa chén trà cho nàng, ánh mắt thương hại:
– Gia gia đã bảo ngươi đừng có đi coi mấy cảnh giết chóc đó làm gì. Uống đi rồi về phòng nghỉ ngơi!
Lần này thì đến Bắc Ngô cố giải thích:
– Vân Thiên lão gia! Vân Dung tiểu thư nói là sự thật đó! Lúc đó pho tượng đó làm như thế này này!
Vừa nói tay hắn vừa tạo thủ ấn, chỉ xuống đất.
– Tất cả mọi người sau đó đều đứng cứng đờ.
Vân Thiên rót thêm một tách trà nữa rồi đưa cho Bắc Ngô. Lão cũng nói với hắn một câu nói kia:
– Uống đi rồi về phòng nghỉ ngơi!
Chạy giữa trời nắng oi bức khiến Bắc Ngô cũng đã khát khô cả cổ họng. Hắn dùng hai tay nhận lấy tách trà rồi nốc cạn.
…
A Nhất lúc này cũng muốn được uống một tách trà dâu tằm, để xóa đi cái cảm giác muốn nôn mửa.
Bởi vị giác còn tồn tại, A Nhất cảm thấy ngòn ngọt trong miệng, một mùi vị quen thuộc, vị ngọt của há cảo tươi sống.
Dẫu không cảm thấy đau đớn, nhưng hắn biết thần thức của mình vừa nhận phản phệ. Có tu sĩ cảnh giới bán thần vừa phóng tinh thần lực truy tung hắn.
– Thành công rồi!
– Họ được cứu rồi!
– Đừng vội mừng! Tiểu Na Di trận chỉ có thể trì hoãn một chút thời gian mà thôi.
– Trở về đi! Đó là cái bẫy, là cái bẫy!
– Hắn sẽ không thấy chết mà không cứu!
Khi nãy A Nhất cảm nhận mình là một người đá khổng lồ, chỉ vươn tay là đã có thể phong ấn một mảng không gian. Những gì nằm ở trong tầm mắt của người đá, hắn đều thấy rất rõ ràng. một đám người, già có trẻ có, sắp bị chặt đầu.
A Nhất mở miệng hỏi:
– Bọn họ là ai vậy?
Suốt nghe A Nhất lên tiếng thì liền kéo cho con bò dừng lại, mắt nhìn quanh, tìm kiếm.
– Nhất đại ca tìm thấy hai người họ rồi sao?
A Nhất cười khổ. Thay vì thì thầm với tạp âm, hắn lại nói lời ra khỏi miệng, để cho Suốt nghe được.
Thân thể mất đi cảm giác khiến cho hắn nhiều lúc khó phân biệt được thật và ảo, khá bất tiện.
Những tạp âm kia lại nhắc nhở hắn
– Im lặng! Có tiên nhân!
– Có tiên nhân!
– Trốn mau! Nhớ kỹ! Ngươi là núi, ngươi là biển.
– Hắn không thể trốn.
– Chạy mau! Chạy mau đi!