Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 137: Nói Gì Thì Nói, Vẫn Là Tại Mạc Nguyệt!
Đại Tề cực thịnh chốc lát lại suy thoái, đây là chuyện không ai có thể ngờ đến.
Đại Tề thường xuyên xua quân vào Lưu Ly quốc, mười lần thì hết tám lần là thắng lợi. Nếu không phải có Tiên Nhân của các môn phái ở Trung châu hỗ trợ thì Lưu Ly quốc sớm đã đổi chủ.
Lần khởi binh này do đích thân hoàng đế Vương Cẩn Chi thống lĩnh, vậy mà lại gần như toàn diệt ở thành Mộc Dương.
…
Trong tửu điếm ven đường, một đám vô công rồi nghề uống rượu ngay giữa ban ngày, miệng không ngừng bàn tán: Đại quân Đại Tề vậy mà lại bị một đại năng giả phất tay diệt sát. Ngươi nói có ghê gớm không cơ chứ!
– Tin tức này của ngươi quá lỗi thời rồi! Chuyện sau đó mới thực là rợn người kìa! Hoàng thành được bảo vệ nghiêm ngặt của Đại Tề lại bị một vị đại năng nào đó huyết tẩy trong vòng một đêm.
Một gã vỗ đùi đồng tình: Đúng! Đúng! Nghe đồn, có tiếng ma quỷ rên la từ trong thành vang lên suốt mấy tháng nay.
Câu nói lạnh thót làm một tên sợ đến rỉ nước trong quần: Nói bậy! Làm gì có ma quỷ! Nhất định là vị đại năng đó tra tấn người ta.
Gã kia lại vỗ đùi lần nữa, mồm miệng vẫn không ngừng: Lại còn có chuyện này càng cổ quái hơn nữa. Chỉ trong một ngày, tất cả đại thần, tướng lĩnh của Đại Tề đồng loạt chịu quy phục người này. Nhất định là có quỷ! Các ngươi nói có đúng không?
Gã nhát gan ban nãy cười khinh: Hừ! Trước mặt thần tiên, đám quan tướng đó có thể làm gì ngoài việc quỵ gối đầu hàng chứ!
Những người phàm tục này dĩ nhiên không biết rằng các đại tướng của Đại Tề có ngoại đan rất mạnh mẽ nếu là chiến đấu ở bên trong địa phận của Tây châu thì năng lực của họ có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Thần Cảnh. Cho dù là ở bên ngoài Tây Châu thì chỉ với số lượng lớn binh sĩ có cấy ghép ngoại đan, các môn phái tu chân cũng không thể khinh thường được.
Cả đám đang bàn luận rôm rả thì một tên vội bịt mũi, cắt ngang:
Khoan đã! Các vị huynh đệ có nghe mùi gì hôi hôi như mùi nước tiểu?
…
Chắc là con chó của chủ quán lại tè bậy! Nào! Nào! Uống rượu! Uống rượu!
…
Những tin tức như vậy truyền đi khắp các ngõ ngách, ngay cả khúc tiễn vong linh của A Nhất cũng được đám trẻ rêu rao mãi. Âm điệu dĩ nhiên là không hề ai oán mà lại thập phần vui vẻ bởi trẻ con nào có hiểu chuyện.
Ngươi sinh trước, sinh trước ta.
Nhập đạo trước, trước rất xa.
Vẫn vô tư, gọi ta tiểu sư thúc.
Ngươi chết trước, trước cả ta.
Hát một khúc, tiễn các ngươi về nhà.
Gió Tây Bắc ngừng thổi… Để các ngươi về nhà…
Á a à
Đừng Ham chơi lạc lối… Âm Ảnh mới là nhà…
À á a
Hai từ Âm Ảnh này đủ khiến các đại môn phái đều đồng loạt trở mình.
…
Thiên Nguyên tông,
Táng Thiên Lĩnh mấy trăm năm qua vẫn chẳng chút đổi thay. Mây vụ tỉ mỉ bao bọc và bảo vệ non xanh nước biếc. Ở phía sau sườn núi của đỉnh Thiên Phong vời vợi, Tần Minh, tông chủ của Thiên Nguyên tông đứng trước bốn ngôi mộ lớn.
Đôi mắt dài hẹp vốn có chút gian xảo của gã giờ đây lại đầy vẻ tang thương. Không ai biết lão đang suy tư điều gì.
– Mạc Tề chi mộ – Cố phong chủ Thiên Minh phong
– Nguyệt Tịch chi mộ – Trưởng lão đời thứ 30
– Viễn Dương chi mộ – Trưởng lão đời thứ 12
– Lam Tuyết chi mộ – Cố phong chủ Thủy Vân phong.
Tuy vai vế của bốn người này không đồng đều nhưng gã vẫn chôn cất họ cùng với nhau. Bởi vì bọn họ đều là những quân cờ bị Tông Môn thí mạng.
Trước trận đại chiến Âm Ảnh tông, phong chủ Lam Tuyết đã “nguyện ý” hi sinh bản thân. Đầu của vị phong chủ này được Lãnh Vân Khanh và binh sĩ Lưu Ly chôn xuống Diệu Âm Cốc để làm mắt trận Phong Hỏa Sát.
Lúc A Nhất thúc dục Huyết giới phá vỡ Phong Hỏa Sát trận thì giết chết luôn người chủ trì trận pháp, bát cấp trận pháp sư Mạc Tề. Còn về phần trưởng lão Viễn Dương thì bị chính tay Tần Minh sát hại để tế Thực Hồn Cổ.
Phu nhân của Mạc Tề là Nguyệt Tịch, sau khi biết phu quân của mình tử trận, tâm thần của bà ta dần bấn loạn. Bảy hôm sau trùng kích bán thần cảnh thất bại, bị tâm ma phản phệ mà chết.
…
– Tông chủ đại nhân! Ngươi hối hận sao?
Giọng nói già nua đầy ý miệt thị vang lên sau lưng Tần Minh.
Gã quay đầu nhìn Phong Thiệu.
Vị bát cấp đan sư Phong Thiệu giờ chẳng còn mấy phần kiệt ngạo của năm xưa. Trường bào hoen ố, đầu tóc bạc trắng lù xù, cả người bốc mùi hôi thối.
Tần Minh thở dài:
– Chuyện năm đó, cũng không phải bản thân ta chủ trì…
Phong Thiệu nghe vậy, cười lên ha hả:
– Ngươi đừng đổ thừa! Năm đó nếu ngươi không báo việc này lên cho ba lão hồ đồ kia thì bọn họ vẫn chỉ bế quan ngồi chờ chết mà thôi.
Lão tức giận chỉ vào mặt Phong thiệu, bàn tay run rẩy:
– Tên ngụy quân tử nhà ngươi còn có mặt mũi đến đây viếng mộ ư?
Nghe đến đây, Tần Minh không nhịn được hét lớn:
– Đệ im miệng cho ta! Chẳng phải đệ luôn muốn có được Thiên Âm Chi Hồn sao. Năm ấy, đệ cũng có trong nghị sự điện, bản thân đệ có đứng ra ngăn cản ta sao?
Phong Thiệu ấp ớ, lão lệ chảy ròng:
– Ta… Ta!
Thấy lão nửa điên nửa khùng, Tần Minh thở dài, hỏi sang chuyện khác:
– Mấy năm nay Mạc Nguyệt nó có trở lại đây viếng mộ không?
Phong Thiệu lắc đầu đau đớn:
– Nó hận chúng ta như vậy…! Ha Ha! Lúc đó nó thật ngây thơ, tưởng rằng ngươi là đi cứu viện cho Âm Ảnh Tông… còn nói cho ngươi biết giao tình giữa nó với truyền nhân của bọn họ… Bản thân nó thì yên lòng đến Thanh Hư môn.
Tần Minh lại không cho là vậy:
– Hừ! Nó hận cái gì chứ? Sau sự việc năm đó, người duy nhất được lợi ích chính là nó! Nếu không có tông môn hỗ trợ, nó có thể dễ dàng đoạt được Thanh Hư Tinh Bàn như vậy sao?
…
Năm đó, tin tức Cổ Khôi Môn cùng Huyết Vực tiến công Trung Châu là thật. Cao tầng của Thiên Nguyên Tông sau khi biết tin thì ngầm đồng ý mở đường cho hai đại phái này tiến đánh Thanh Hư môn; với một điều kiện là Huyết Vực phải động tay chân với lời nguyền Diệt Linh, thúc đẩy mùa oán hồn ở Tây Châu.
Khi Thiên Nguyên Tông đang giằng co ở Âm Ảnh tông thì tại Thanh Hư môn cũng đang xảy ra chiến loạn. Nhân cơ hội này, Mạc Nguyệt cùng mẫu thân của mình là Nguyệt Tịch thừa nước đục thả câu, đã đoạt được Hư Không Chi Môn, chính là Thanh Hư Tinh Bàn mà Tần Minh vừa nhắc tới.
…
Tần Minh quay đầu nhìn về phía Tây Bắc xa xăm.
– Vả lại… có ai ngờ vị Nhất Vấn lâu chủ kia hóa ra lại là đệ tử chân truyền của Âm Ảnh tông. Cho dù lúc ra tay, nó không hay biết thì cũng đã kết xuống tử thù với người ta rồi. Có muốn quay đầu cũng không được!
Tần Minh phất tay áo, rời khỏi Thiên Phong, chỉ để lại mấy câu sau cùng:
– Đệ cũng phải chỉnh đốn lại bản thân đi. Nghe đâu ma đầu của Âm Ảnh tông đã quay trở lại rồi.
Bất chợt có cơn gió lùa đến từ Tây Bắc xa xôi, thổi tung vạt áo xám của Phong Thiệu khiến tâm hồn lão lạnh lẽo.
– Không! Không! Ta không giết các người. Ta không có ý hãm hại các người. Là Tần Minh! Là ba lão bất tử! Là Huyết vực… Không phải ta!
Thầy so với trò thật sự quá khác biệt. Một người thì chẳng màng giải thích, một người thì lại quá mức nhiều lời.