Hồ Ca Phiêu Hương Ký

Chương 39: Chuyện qua đường. (2)


Đọc truyện Hồ Ca Phiêu Hương Ký – Chương 39: Chuyện qua đường. (2)

Khi vui vẻ qua đi chúng nhân sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, trong chúng nhân Ngưu tam chỉ bất đắc dĩ cười lên một tiếng rồi nói.

-Các huynh đệ a, lần này lão Tư đã trêu chọc một cái đại phiên phúc rồi…

-Haizz…chỉ mong chân lão Tư thật dài a.

-Thôi nào, thôi nào chúng ta nên cho hắn cái cầu bình an là được rồi, các ngươi không nhớ là mạng của hắn rất lớn sao…

-Ha ha ha, đúng đấy mạng lão tứ rất lớn a, hắn cũng là đã kinh qua bao nhiêu cái phiền phức như này rồi, chúng ta chỉ cần đừng để lộ là chúng ta biết đến bí mật mà lão Tư đã nói là được rồi.

-…

-…

Ở trong một cái góc khuất của tầng thứ nhất Túy Nương Lâu, Nhật Dạ thu hết những chuyện vừa diễn ra cùng tất cả lời nói của chúng nhân vừa rồi không khỏi nói thầm một câu.

-Thật thông minh a, Nguyệt muội cảm thấy chuyện này sẽ đến như thế nào a.

Nhật Dạ lời nói vừa dứt sau, ở một nơi bí ẩn nào đấy trong Túy Nương Lâu âm thanh của Nguyệt Dạ vang lên mang theo không cảm xúc âm thanh trả lời.

-Ta không đoán ra được, trước tiên tỷ nên đi nói với đại nhân tránh phiền toái bất ngờ xảy ra.

-Nguyệt, muội đừng nhàm chán như vậy có được không.

-…

Nhật Dạ hứng thú muốn trò chuyện với muội muội của mình vài câu, nhưng nghe đến câu trả lời của muội muội mình nàng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ mà phàn nàn một câu rồi xoay người rời đi, trước khi đi nàng không quên nói thêm một câu.

-À quên mất, đại nhân đã nói là tên “xinh đẹp” nam nhân ấy rất nhanh chúng ta có thể nhìn đến hắn ở trong thành.

-…

Nghe đến câu vừa rồi mà tỷ tỷ của mình vừa để lại sau, Nguyệt Dạ đang không có tâm trạng gì đáng nói trở nên hứng thú rồi nhanh chống đuổi theo Nhật Dạ phía sau. Nhật Dạ vô tung vô ảnh đi phía trước cảm nhận được muội muội của mình đang đuổi theo phía sau, nàng không khỏi cười thầm một cái.


Nhật Dạ chính là cảm thất thật vi diệu a, muội muội của nàng luôn không hứng thú về tất cả mọi chuyện trên đời ngoài tu luyện thì không có thứ gì khác cũng sẽ có một ngày như thế này biểu hiện lên a. Tâm tình vui đùa muội muội trong tâm của Nhật Dạ bất ngờ dâng lên, cước bộ của nàng bất ngờ nhanh lên gấp đôi chuyển một cái phương hướng khác mà đi.

Nguyệt Dạ ở phía sau nhìn thấy cước bộ của tỷ tỷ mình phía trước bất ngờ trở nên nhanh hơn rồi chuyển một cái phương hướng khác, Nguyệt Dạ trong lòng đã biết được tâm tình vui đùa chính mình của tỷ tỷ đã nổi lên rồi. Nhưng là nàng cũng không có quan tâm về việc này, cái nàng quan tâm chính là câu vừa rồi tỷ tỷ nói có phải là sự thật hay không thôi…

Nguyệt Dạ cũng đã nghĩ đến bản thân nên đi hỏi Đại nhân của mình thật hư lời của Nhật Dạ rồi đấy, nhưng là khi nghĩ đến bộ dáng thút thít ngồi một góc của Đại nhân nhà mình Nguyệt Dạ chính là dẹp cái ý nghĩ của mình ngay lập tức, chú tâm mà khóa chặt thân ảnh Nhật Dạ mà đổi theo…

………………………..

Bên trong tường vây của Nhất Hoa Thành mọi chuyện cứ nhảy nhảy bình dị pha chút bất ngờ như vậy, nhưng bên ngoài của Nhất Hoa Thành đang diễn ra một cuộc truy đuổi có phần buồn cười của sáu con người. Người bị truy đuổi chính là Tư Duy Tứ, còn truy đuổi hắn chính là cái phách lối công tử gia cùng bốn cái tùy tùng của hắn.

Nhưng như thế thì có gì buồn cười đâu nà, buồn cười ở đây chính là người bị truy đuổi là Tư duy Tứ thì nhàn nhã không một giọt mồ hôi rơi xuống chạy phía trước tay trái cầm một cái đùi gà lớn, tay phải cầm một cái hồ lô rựu nhỏ vừa ăn uống vừa chạy. Còn phách lác công tử gia cùng bốn tên tùy tùng của hắn thì ở phía sau không ngừng hét lớn chửi bới cùng cực khổ mà truy đổi theo Tư Duy Tứ, tiếng hét lớn của hai bên không ngừng vang vọng lên bên ngoài Nam Hoang Sâm Lâm.

-Ay da, các ngươi nha truy đuổi người cũng không nên chậm chạp như vậy a, nhanh lên nào…

-Sâu kiến ti tiện, đừng để bổn thiếu gia bắt được nếu bổn thiếu gia bắt được xem ngươi còn mạnh miệng được không…

-A ha ha, thế thì nhanh lên, lão tử muốn tăng tốc rồi…

-Aaaa, ti tiện sâu kiến đứng lại, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ..

-Ha ha ha, tạm biệt lão tử đi trước đây, các ngươi qua chậm chạp rồi…

-…

-…

Tư Duy Tứ không khỏi cảm thấy bực bội cùng bất đắc dĩ a, sau khi hắn nhanh chống thôi động bí pháp đào mệnh của bản thân chạy ra khỏi Túy Nương Lâu, khi đi ngang qua một cái tiệm bán gà quay. Vì bản tính yêu thích rựu ngon cùng món ngon, nên hắn không thể bỏ qua khi gặp được mà mua cho bản thân hai cái đùi gà lớn.

Tư Duy Tứ vừa chạy trốn khi gặp được món ngon thì dừng lại một lúc mà mua cho mình một ít, cứ như thế đến lần thứ ba thì đụng ngay cái phách lối công tử cùng bốn tên tùy tùng của hắn rồi xảy ra đến một cuộc truy đuổi như vừa rồi.

Đụng mặt bị phát hiện sau, Tư Duy Tứ liều mạng mà dùng đào mệnh bí pháp của mình chạy ra khỏi Nhất Hoa Thành vào Nam Hoang Sâm Lâm này. Hốt hoảng chạy được năm mươi dặm sau, Tư Duy Tứ mới phát hiện ra một điều là bản thân bị truy đuổi bởi năm cái người chỉ có Chân Đan trung kỳ cùng hậu kỳ tu sĩ, trong khi đấy bản thân hắn lại là Chân Đan đỉnh phong tu sĩ.


Phát hiện ra chuyện này sau Tư Duy Tứ không biết nên cười hay là nên khóc a, làm hắn hoảng hốt chạy cả buổi thì ra chỉ là mấy cái người cảnh giới còn không có hơn bản thân mình lấy một người. Sau khi bỏ lại một câu sau, Tư Duy Tứ toàn lực thi triển bí pháp của chính mình tăng thêm tốc độ gấp ba lần, chỉ trong mười hơi thở đã cắt đứt khoảng cách có thể truy tung của phách lối công tử cùng tùy tùng của hắn.

Khi đặt chân đến dưới chân của một ngọn cô phong biệt lặp với khung cảnh chỉ toàn là đại thụ xung quanh đây, xác đinh phía sau đã không còn ai truy đuổi bản thân mình nữa, Tư Duy Tứ thở hắc ra một hơi rồi tìm một chỗ có vẻ là thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tư Duy Tứ cũng không bởi vì đã cắt đuôi được phách lối công tử cùng tùy tùng của hắn mà lơi lỏng cảnh giác, Tư Duy Tứ chính là cảm thấy kỳ quái a. Bởi vì chuyện mà hắn nghe lén được cũng không có nghiêm trọng đến phải biết người diệt khẩu, bít kín không cho lọt ra bên ngoài a.

Long Quật là một cái bí cảnh được chia làm bốn tầng, tương ứng với bốn cảnh giới là Khuy Linh, Chân Đan, Linh Anh cùng Thăng Hoa bốn cái cảnh tới tu sĩ, cứ cách năm ngàn năm chính là sẽ mở ra một lần cho phép tất cả sinh linh tương ứng với các đại cảnh giới trên đi vào thí luyện cùng tìm bảo vật trong một tháng.

Nhưng là nếu chỉ vì Long Quật xuất hiện sớm hơn một trăm năm mươi tám năm thì cũng không có cần phải giấu kín, giết hết những người không liên quan như hắn a, trong đây có ẩn tình gì a…

Trong khi Tư Duy Tứ đang vắt óc suy nghĩ thì một giọng nói bất ngờ không biết được nơi phát ra truyền vào tai hắn.

-Tiểu tử gan ngươi thật lớn a, chỉ là một cái Chân Đan cảnh nho nhỏ mà lại trêu chọc ra ba cái Linh Anh cùng hai cái Thăng Hoa cảnh truy tung a, có thể nói cho ta nghe sao…

Tuy là xoắn xuýt suy nghĩ nguyên do để giải thích vì sau bản thân mình chỉ nghe lén đến chuyện như vậy mà bị truy đuổi, nghe được lời nói từ nơi bí ẩn bất ngờ hỏi đến mình, Tư Duy Tứ đứng bật dậy nhìn quoanh tìm kiếm thân ảnh của giọng nơi vừa vang lên, nhưng suy nghĩ đến người có thể nhìn ra được có ba cái Linh Anh cùng hai cái Thăng Hoa cảnh tu sĩ đang tìm mình thì không phải là bình thường một cái người được nên hắn cuối người một cái nói.

-Bẩm tiền bối, mọi chuyên chính là cách đây vài hôm trước khi bí cảnh Hàn Sinh Cổ Tĩnh kết thúc, trên đường về lại Nhất Hoa Thành tiểu bối đã vô tình nghe lén được hai cái công tử của Đại gia tộc nào đấy nói chuyện với nhau về… Về việc Long Quật sẽ xuất hiện sớm hơn những lần trước một trăm năm mươi tám năm, khi nghe được chuyện này tiểu bối đã nhanh chóng chạy về thành nói cho các huynh đệ nghe…

-Nhưng là không hiểu vì sao lại bị một đám người truy đuổi tiểu bối như Tiền bối đã thấy.

-…

Khi lời nói của Tư Duy Tứ kết thúc sau, bí ẩn nhân tựa hồ như đã suy nghĩ cái gì mà không có nói gì một lúc lâu. Ngay lúc Tư Duy Tứ tưởng là cái “Tiền bối” này đã rời đi, âm thanh của bí ẩn nhân lại vang lên.

-Thú vị, thật thú vị a. Có lẽ đã đến lúc ta ra bên ngoài vui đùa một chút rồi…

-Tiền bối, người có thể…

-Ha ha ha, tiểu tử ngươi đi lên đỉnh núi rồi ở lại nơi này đi, sẽ không ai có thể tìm được ngươi đâu, xem như là ta trả công ngươi đem đến một chuyện thú vị cho ta a…


-…

-…

Nghe xong lời nói của bí ẩn nhân sau Tư Duy Tứ lớn tiếng gọi lên hai tiếng “Tiền bối”, xác định là cái “Tiền bối” này đã đi rồi, Tư Duy Tứ bán tính bán nghi tạm tin vào lời của “Tiền bối” bí ẩn này mà ở lại đây vậy, hiện giờ hắn cũng không biết là nên đi đâu cả

Cái bị ẩn nhân khi nãy mà Tư Duy Tứ đã gặp cũng không phải là “Tiền bối” bí ẩn nào cả mà chính là Kha La, còn nơi này chính là nơi Kha La cùng với cái “Tiểu la lị” đã biến thanh mỹ nữ đã ở mấy ngày nay.

………………………….

Kha La cũng không có rời đi nơi nào xa cả, hắn chỉ đem ra Thứ Linh Xa đi vào rồi dùng bí pháp ẩn đi không để ai có thể nhìn thấy rồi điều khiển nó thuấn di đến cách ngọn cô phong này trăm dặm khoảng cách.

Kha La hiện giờ chính là không biết nên khóc hay nên cười cho phải đây, cái nữ nhân này cũng quá là dễ dãi đi. Hắn đã nhìn hết từ trên xuống dưới của nàng rồi mà không có lấy một tia phản ứng của nữ nhân bình thường nào từ nàng cho hắn cả, nữ nhân này sau khi bình phục từ bắt ngờ sau thì chỉ nhìn hắn thêm vài lần rồi như không có chuyện gì nghiêm trọng, xoay mặt đi điều chỉnh tử thế bản thân một chút rồi ngồi đã tọa nhắm mắt tu luyện ngay trên đùi của hắn.

Trên đùi là một cái cực phẩm mỹ nữ có dung nhan xinh đẹp cùng thân hình dụ hoặc không thua gì Như Nguyệt chúng nữ đang ngồi tu luyện một cách thản nhiên, Kha La cũng không biết dùng từ gì để diễn tả được tâm trạng hiện giờ của mình. Thở dài một hơi Kha La cũng không có làm cái hành động gì nhiều nữa, hắn nghiêm tục làm một cái “bồ đoàn” tu luyện cho nàng lâu lâu lại nghịch tóc dài của nàng như một hài tử.

Im lặng làm cái “bồ đoàn” tu luyện cho nàng suốt hai canh giờ sau nàng mới kết thúc đã tọa, xoay người nhìn hắn một cái môi đỏ mọng ướt át của nàng khẽ mở nói.

-Địch Y Chiêu Quân.

-Danh tự nàng thật hay.

-…

Nhìn thấy Kha La chỉ khen danh tự của mình rồi cười nhẹ không có thêm một cái lời nào nữa, Chiêu Quân ánh mắt khó chịu đưa mắt nhìn hắn, đưa lên ngọc thủ thon dài tinh tế trong suốt của nàng điểm lên ngực Kha La nói.

-Danh tự… “Huynh”…là gì.

-…

Nhìn nàng ngọc dung lộ ra chút suy tư trước khi gọi “huynh” nâng mình lên cao hơn nàng một chút, Kha La thích thú mà treo lên nụ cười, trêu chọc Chiêu Quân ý nghĩ trong lòng hiện lên.

-Sao nàng gọi ta là “huynh” mà không phải là một cái gì khác chứ…

-Danh tự…

-Nàng trả lời câu hỏi của ta trước rồi ta sẽ nói với nàng danh tự của ta.


-Danh tự trước.

-Trả lời câu hỏi của ta trước.

-Danh tự trước.

-Nàng đã yêu thích ta sau cứ muốn biết danh tự của ta sau.

-Không phải, danh tự.

-Còn nói không phải, sau nàng cứ muốn ta cho nàng biết danh tự của ta chứ.

-…

-…

Nữ nhân này bị Kha La trêu chọc một hồi chính là đã nổi bảo lên rồi, hung hăng trừng hắn một cái nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ nói.

-Danh..Tự..Của..Ngươi…

-Giận rồi sao…

-…

-Kha La là danh tự của ta.

-…

Nghe được danh tự của Kha La sau, bộ dáng khó chịu của Chiêu Quân mới biến mất đi nhẹ cười một cái rồi gật đầu hài lòng, nàng đưa mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nhìn hắn hỏi.

-Ở đâu…

-Pháp bảo của ta bên trong.

-Đói…

-…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.