Đọc truyện HiuHiu…Yêu Cậu Mất Rồi – Chương 6: Học Sinh Mới Nhưng Quen Lâu Rồi
Hôm nay,ngày thứ hai không bình thường của tôi bắt đầu.Lưng tôi từ hôm qua đến giờ đau ê ẩm,chân đánh võng xiên xẹo như hôm qua hắn lượn lách,tai tôi nó còn ù ù nữa chứ.Ngày đầu tiên..mệt quá đi.Bao giờ mình mới thành thạo được như anh Minh đây *khóc*…Đi học cùng Nguyên,tôi kể hết cho Nguyên nghe,trừ cái lời hứa đó.Than thở với Thảo Nguyên xong mà nhẹ cả người,hààà…Bỗng đầu tôi nảy ra một ý định,nhưng chưa chắc Nguyên có thể làm theo hay trả lời.
“Hay Nguyên trả lời lời tỏ tình của Thiện Ân đi”
“L..làm sao được cơ chứ!!”
Mặt Nguyên đỏ lên rồi,vậy suy nghĩ của tôi đều đúng – A!Công chúa của tôi,em hãy mạnh mẽ lên đi,có tôi bên cạnh rồi -. Có cái xe Coupe màu đen đến gần chỗ chúng tôi.
“Yo,cục cưng của anh :3”
Hai chúng tôi giật nảy mình,cái tên đáng ghét.Nguyên lại đi bên trái tôi nữa chứ,sát hắn luôn.Hắn lại bắt nạt Nguyên nữa rồi.Nguyên lùi lùi tránh hắn thì hắn kéo lại và hôn một cái vào má Nguyên.Aaaaaaaaaaaaaa!!Tôi đỏ mặt,cũng tức lắm ấy.Hắn tăng tốc,cười cười,cười cười.Nguyên còn mặt còn đỏ hơn cả tôi nữa kìa,lăn đùng ra đấy.Công nhận hắn chủ động ghê.
“Nguyên..Nguyên nên quen đi chứ!”
“Hông hông..hông hông”
Trời,dễ thương quá.Có mấy người vừa nhìn thấy cảnh đấy thì bàn tán,tin này sẽ lan ra nhanh thôi.Nhưng từ giờ tôi lại phải kè kè bên hắn,vệ sĩ kiêm osin của hắn.Và dĩ nhiên,mấy đứa con gái sẽ ghen với tôi rồi nói xấu tôi này nọ.Tôi muốn giải thích với họ,nhưng hắn bảo không được thanh minh,chuyện này cũng như bí mật quốc gia vậy.Nếu không nhịn rồi bị mất việc xong lại khó khăn hơn,rõ khổ…Ai lại đi bảo vệ cho một kẻ thù không đội trời chung thế này.Tôi còn bị dính đến mấy vụ đánh nhau của hắn,thương tích đầy người.Bộ không biết thương người ta hả.Chắc giờ tôi bị vào sổ đen của nhà trường rồi.Huhu…
“Ê ê..đừng có đánh nhau nữa đi.”
“Thì sao?Bọn chúng gây sự trước,khó chịu”
“Thì phải cố chịu chứ,sao cứ lôi con gái vào mấy vụ như này.Không biết kiềm chế hả?”
Tôi tỏ ra khó chịu.Tú Hoàng Tử mà chết thì ai bảo vệ cho Nguyên đây.Tôi không tin tưởng hắn được,dù hắn đã hứa.Càng ngày càng thấy hắn chẳng tử tế,tốt đẹp gì cả.Mặt hắn vẫn kiêu căng,vênh vênh váo váo.
“Tôi tưởng cậu…”
“”Tưởng tưởng cái gì mà tưởng,tôi cũng có cái phụ nữ cần có,tóc tôi dài hơn của mấy bọn con trai các cậu nhiều.Đừng có thấy tôi thế này mà giống con trai toàn bộ,con gái thì vẫn là con gái.Để con gái xen vào mấy việc của con trai các cậu không thấy nhục hả?”
Nói xong tôi bỏ đi,chẳng cho hắn nói thêm cái gì.Đằng nào hắn cũng nói mấy thứ đại loại như tôi không phải là con gái.Mà hình như tôi cũng bị mất kiểm soát giống như hắn rồi…chắc chắn tôi sẽ bị mất việc,huhu.Lại phải đi kiếm việc khác nữa rồi,đánh mất cơ hội ;;^;;…Mà cũng chẳng sao,đáng đời cho hắn,không có tôi thì hắn cũng chẳng thắng được mấy trận đánh kia.Hắn giống như kiểu “Ăn cháo đá bát” hay là cái kiểu không biết được nhiệm vụ của con trai sinh ra để làm gì vậy.Cái tên đáng ghét,đáng chết,khó ưa…đấm mấy lần vào cái gối tôi cũng chẳng hết bực được đâu.Tâm trạng của tôi nó thay đổi liên xoành xoạch.Tôi còn giận cá chém thớt với ông trời.Bây giờ còn mưa..bộ ông ngứa đòn hả.Tức tối đi trong mưa,về nhà tôi bị ốm,sốt cao.Chắc tại nói xấu ông trời,cứ giận cá chém thớt vớ vẩn nên bị quả báo..Bây giờ nguôi giận thấy cũng có lỗi với hắn,nói vậy có quá không nhỉ *sụt sịt*…Tôi cũng chẳng có tư cách nói hắn…tôi có khác gì đâu cơ chứ ;;^;;…Mai đi học được thì đến xin lỗi hắn.Mà bây giờ không biết Nguyên có ổn không.Hôm sau tôi cố dậy mà lết tới trường,trên đường tôi có gặp Nguyên.
“Tú khỏe hơn chưa?”
“Ừm…cũng đỡ rồi *sụt sịt* ^v^”
“Tự dưng Tú ốm làm Nguyên giật mình.”
“Hì hì…mà hôm qua Nguyên có bị Thiện Ân trêu không?”
“Không..hôm qua Thiện Ân lạ lắm.”
“Lạ…thế nào?”
“Hôm qua không nói năng gì cả,mặt thì trầm tư,ra chơi thì không ra mà cứ ở trong phòng nhìn cái gì ấy..”
Woa…đừng bảo giận tôi ý nhé,trẻ con kinh dữ vậy…Tôi chẹp chẹp mấy cái.Tôi nhìn Nguyên,mặt Nguyên lại đỏ kìa,cứ nhắc đến hắn là lại như thế…Ủa,sao Nguyên biết nhiều thông tin về nó hôm qua vậy?Hắn lớp 11-2 mà tôi với Nguyên lớp 11-5 mà.
“Sao Nguyên biết?”
“Hôm qua Thiện Ân chuyển sang lớp mình…”
“Quắt đờ heo ÒoÓ….”
Tôi kéo Nguyên chạy ngay đến lớp. Bước vào cửa lớp,nhìn thấy hắn ngồi ở bàn của tôi,sao lại là bàn của tôi?Tôi lại chạy đến chỗ hắn định quát cho một trận.Nhưng hôm qua tôi đã quyết định sẽ xin lỗi hắn nên hôm nay tôi nhỏ nhẹ nói với hắn chút.
“Đây là bàn của tôi mà…”
“…”
Hắn không nhìn,không thèm mở miệng ra luôn.Tay chống cằm cứ như là ngầu lắm ấy.Khinh à?Tên khốn nạn.Tôi không chịu được nữa,không được cái kiểu khinh người khác như vậy.Tôi chuẩn bị xông vào nói hắn trận thì Nguyên cầm tay tôi lại.
“Tú…ngồi bên cạnh cậu ấy,đó là chỗ của Thiện Ân mà..”
“Cô giáo xếp à?”
Nguyên gật đầu,tôi cuối cùng mới hiểu ra mà bình tĩnh lại.Trời ơi,ngại chết mất.Nhìn mặt Nguyên thấy có vẻ lo lắng cho hắn lắm.Hắn bị gì sao,hay là giận tôi.Có lẽ vậy rồi,chắc có gì đó trong lời hôm qua làm hắn bị tổn thương.Phải làm sao thì tôi mới loại được cái tính hấp tấp của tôi đây.Cùng lúc đó tiếng trống vào lớp vang lên,Nguyên bỏ tay tôi ra và đi về chỗ.Bàn của Nguyên ngay trên bàn của tôi.Sao cô giáo lại sắp xếp như thế này.Tôi thì ngồi xuống,tim như muốn nhảy ra ngoài ấy.Có gì đâu mà tôi phải lo lắng cơ chứ…Chốc chốc tôi lại liếc nhìn hắn.Vẫn cái vẻ mặt đó,hắn chỉ ngồi im như vậy.Khi nào viết bài thì mới cầm bút lên viết,khi nào cô gọi thì mới đứng lên trả lời.Hắn giận tôi thật hay sao trời…Bây giờ tôi muốn xin lỗi,nhưng xin lỗi kiểu gì đây.Tôi ngại nói lắm.Viết giấy rồi đưa cho hắn chăng..nhưng tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi đọc xong.Hay là kẹp vào vở hắn..cũng được.Khi nào có cơ hội thì nhét vào.Tôi đợi suốt 3 tiết rồi mà chẳng có cơ hội nào.
Lúc ra chơi tiết 4,có đứa con trai cầm vở của Thiện Ân lên.
“Vở của Thiện Ân này,ai mua không??!!!”
Mấy đứa con gái xôn xao lên,tên đó ném qua rồi ném lại quyển vở của hắn.Hắn vẫn ngồi yên,chẳng động đậy.Hắn đang cố làm chủ bản thân sao,như lời hôm qua tôi nói.Hay là chẳng cần thiết đến cuộc sống nữa.Vở của hắn..tờ giấy xin lỗi của tôi.Phải rồi,đây là cơ hội trời trao..trời trao đó…mà tôi cũng chưa bị đuổi việc phải không…Tôi vẫn là vệ sĩ kiêm osin của hắn.It show time…Tôi chạy ra giật phắt quyển vở trên tay của đám con gái đó.
“Xin lỗi..nhưng Thiện Ân chưa cho phép.”
“Này này..định lấy để “thỏa mãn ham muốn” một mình à..trả đây!”
“Đây không phải ham muốn của tôi,đây là nhiệm vụ của tôi.”
Nói xong tôi bỏ đi.Trời,nhìn tôi ngầu dễ sợ =v=..Nguyên ngồi vỗ tay mặt hớn hở.Tôi nhanh tay kẹp tờ giấy vào trong vở hắn.Đưa cho hắn quyển vở..nhưng hắn không cầm.Hay Nguyên đưa mới cầm?Tôi nói nhỏ với Nguyên.
“Hay Nguyên đưa hộ Tú đi..”
Nguyên cầm rồi dí dí quyển vở vào hắn.Hắn vẫn không nói gì,chỉ nhìn về phía trước.Cái gì,đến Nguyên đưa mà hắn cũng không nhận á…
“T..Thiện Ân..cầm đi.”
Giọng Nguyên nhỏ nhỏ,nghe dễ thương quá….Hắn rốt cuộc cũng cầm và tự dưng hắn lại nói “Cảm ơn” với Nguyên.Nguyên đỏ mặt quay lên.Tôi cũng đỏ mặt nhưng quay ra đằng sau,bịt miệng,ôm bụng,cười khúc khích.Sức mạnh tình yêu nó to lớn thật đấy.Nghe Nguyên nói vậy thì thằng con trai nào từ chối,đến tôi còn không chịu được.Bỗng Nguyên đẩy tôi ra ngoài hành lang đứng.
“T..Tú cười gì vậy chứ?Nguyên ngại lắm ấy ->^