HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi

Chương 56: Bạn Thơ Ấu Của Cậu Chủ


Đọc truyện HiuHiu…Yêu Cậu Mất Rồi – Chương 56: Bạn Thơ Ấu Của Cậu Chủ

Tối đó tôi vừa mở cửa bước vào nhà thì anh họ tôi đã chạy sầm sầm lao đến ôm tôi.Anh ta liên tục nói mình rất vui và cảm ơn tôi rối rít.Nói chung là mọi chuyện rất có hậu.Và từ giờ trở đi có lẽ sẽ rất ít khi nhìn thấy mặt anh ta chảy xệ xuống nữa,còn nhìn thấy anh ta tăng động là nhiều mất.Biết không,phòng tôi ngay cạnh phòng anh ta nhưng rất ít khi biết anh ta làm gì, tầng hai đã từng rất yên bình.Cho đến đêm nay thì tôi lại liên tục nghe được tiếng gào rú, đập chăn đập gối,nhạc bật ầm ĩ,… ở cái phòng ngủ của giặc ấy.Tôi ngủ không được,bảo anh ta ngủ đi cũng không xong,cuối cùng bức tường ngăn cách giữa hai phòng đã có một lỗ thủng do chân tôi tạo ra.Cái gì cũng phải có giới hạn của nó!!!!! >____Sáng hôm sau tôi đến trường với cặp mắt gấu trúc.Còn mặt anh ta tại sao vẫn sáng ngời ngời?Sức mạnh của sự vui vẻ thật khủng khiếp,có khi nó mang con người ta đến trại tâm thần T^T…Vào lớp,tôi giật mình khi nhìn thấy bộ mặt của hắn cũng không khác gì tôi.Hai con gấu trúc ngồi bàn cuối…
“Mặt cậu sao vậy?”
“Còn mặt cậu…>__>..”
“Ông Hải ổng bị tăng động…-___-“
“Còn nhỏ Linh không cho tôi ngủ kìa,càng lớn nhỏ càng dâm…~~”
“Cô ta lại làm cái trò như lần trước hả??”
“Đ…đại loại thế…”
“Cậu vẫn lại để yên đúng không? >__>”
“C…cậu khùng à?…”
Hắn bắt đầu tỏ ra ấp úng,chắc chắn là do tôi đã đoán trúng tim đen của hắn thôi.Chẳng hiểu sao trong lòng tôi bỗng cảm thấy khó chịu,thấy bực bực sao sao ấy.Tôi để cặp sách vào ngăn bàn rồi đi xuống phòng vệ sinh để rửa cái mặt.Hai cái mắt nó cứ nheo vào,thế này sao học được,sắp thi tốt nghiệp rồi.Tôi xả nước lên hai lòng bàn tay rồi hất lên mặt,những giọt nước lạnh buốt lan toả lên mặt tôi, đã thật!!Nhìn lại mình trong gương và bắt đầu suy nghĩ,sao dạo này mình lạ vậy nhỉ?Trải qua nhiều cảm giác lạ lẫm mà mình chưa biết đến,và cả cái cảm xúc bực bội khi nghe hắn kể chuyện vừa nãy nữa.Ah geezzz….bực mình thấy mồ,muốn chui đầu vào bồn cầu cho hạ hoả!!!!!!___Nói vậy chứ không dám đâu…ahihi.Nhưng mà lạ nhỉ,nhỏ đó không đi học hả…Nếu là bạn thơ ấu của hắn thì chắc cũng phải đi học chứ nhỉ.Chẳng lẽ….cô ta cũng sẽ chuyển về trường này kiểu giống anh họ tôi? Ồ không!!!!! OTL.Mình phải trốn học,không muốn nhìn mặt cô ta chút nào!!!Thôi bình tĩnh…đừng nghĩ linh tinh.Dù sao thì tôi cũng thấy hôm nay chẳng yên ổn chút nào,tốt nhất nên cẩn thận và bình tĩnh trong mọi tình huống.
Đến giờ vào lớp,tôi lên lớp ngồi xuống bàn mà thở dài một cái,chuẩn bị chiến đấu cái nào.Nhưng rồi thời gian dần trôi qua,chẳng có gì xảy ra hết,giác quan thứ 6 của mình cũng có lúc sai sao?Xì,làm người ta hết hồn.Tâm trạng của tôi dần trở lại như bình thường,tại mày mà làm ngày này tồi tệ đi đấy “nhỏ giác quan” T^T…Hết giờ học,tôi lại cùng hắn về nhà.Lâu lâu mới không có chuyện gì vớ vẩn xảy ra như này =v=.Thật an bình,thật an bình…
“Thiện Ân
~~”
“L…L…Linh?? @@”

Hắn vừa mở cửa xe ra thì cô ta đã lao tới ôm chầm lấy. Ặc ặc,lại là cái cảm giác khó chịu ấy,vừa mới liên miệng nói an bình cơ mà…Trong lúc cô ta đang ôm hắn,cô ta nhìn tôi rồi cười nhếch lên. Ặc,gì nữa??Phải rồi,không phải do giác quan của tôi mà do cô ta – mối nguy hiểm lớn thoắt ẩn thoắt hiện,giỏi giỏi.Mỗi lần cô xuất hiện và ôm lấy hắn ta,chân tay tôi cứ như muốn giành lại hắn vậy.Tại sao?Cô biết tôi đã luôn có những cái cảm giác này và đang cố tình trêu trọc tôi phải không?Cô đang muốn làm tôi làm sai một việc và lại đi nói linh tinh với mẹ hắn ta phải không?Cô là hậu duệ của bà ta mà…còn lâu tôi mới mắc bẫy,nhưng có vẻ tôi không chịu được cái cảm xúc kỳ quặc này,mặc dù tôi chẳng biết nó là gì…Cô khá lắm.
Hắn ta đẩy tôi vào trong trước rồi mới ngồi vào,tránh cho tôi ngồi cùng cô ta,hoặc hắn muốn ngồi cùng cô ta.Cô ta cũng đẩy nhẹ hắn vào và ngồi cạnh hắn,hắn tỏ vẻ tránh xa cô ta ra nhưng lại đi ép tôi sát vào cửa.Thật sự đang rất chật chội nhé nhưng nên nhịn,tôi cũng đang bực chuyện vừa nãy,nói bây giờ là giải phóng ra hết.
“Ngồi lên trên đi!!”
“Ứ ừ,ngồi cùng Ân cơ…”
“Chật lắm,lên trên!!”
“Xe rộng mà,với lại sao bạn kia không lên nhỉ?”
Cô ta lại nhếch miệng lên cười,tôi lại càng không quan tâm,xin đừng để tôi bực,làm ơn.Tôi rung chân để cho cái sự bùng cháy trong tim nó giảm đi,mặc dù biết làm vậy rất vô duyên T^T.Trong cái xe couple của nhà hắn đầy ắp tiếng õng ẹo,nũng nụi của “tiểu thư” kia,tôi nổi hết cả da gà,khiếp thật.Làm ơn cho tôi yên…Chiếc xe chưa đi đến cổng đã bị hắn ép dừng lại,hắn giục tôi mau mau ra ngoài để thoát thân khỏi cô ta,tội nghiệp chưa kìa!Nhưng sao cái tay mình muốn đấm ai quá,chút tìm thầy giải sầu,ahihi…Cô ta khoác tay hắn đi tiếp vào trong nhà,có xuống xe cũng không ích gì đâu,nhỏ đó đích thị là con-đỉa.Càng lúc càng muốn đánh ai đó,bình tĩnh coi bình tĩnh coi,thầy chắc ở đâu đó quanh sân này thôi.Tôi ngó ngó xung quanh nhưng không thấy thầy đâu hết,chắc thầy đang sân sau.Thấy tôi rẽ vào đường khác,hắn bắt đầu lên tiếng hỏi xem tôi đi đâu.
“Cậu tính đi đâu nữa!!”
“Tôi đi gặp thầy, đang bực đây!!!!!!!! *^Ó”
“Uầy,cậu đáng sợ thật…”
Cơ thể tôi sắp bùng cháy rồi,và tôi còn thấy một luồng không khí u ám xung quanh tôi nữa.Chính tôi cũng thấy sợ bản thân.Tôi ra đến sân sau ngó ngó xung quanh nhưng cũng chẳng thấy thầy đâu nữa,bèn lên tiếng gọi.Bỗng từ trên cây cao tiếng thầy đáp lại lời gọi cất lên. Ông ấy đang cầm cái kéo tỉa cây, đổi nghề rồi sao!?!
“Thầy làm gì..trên đấy vậy?Luyện khinh công ạ?”
“Không,chỉ đơn giản là ta tỉa cây,cậu chủ kính mến không cần ta nữa rồi,vậy nên ta đi kiếm việc khác,không thể ngồi không ăn lương của ông bà chủ mãi được..*^*”
“…À,thầy đánh với em vài trận được không?”

Thầy nhảy xuống dưới và gí sát vào mặt tôi.Khuôn mặt thầy trở nên nghiêm nghị.
“Con đang toả ra một lượng sức mạnh phi thường,thế nào,dư calo hả?”
“…V..vâng,có thể…” (Thầy gọi kẻ thù của mọi cô gái là sức mạnh phi thường sao…-___-“)
“Nhưng xin lỗi nhé,ta bỏ nghề rồi!”
“Cái gì???”
“Hahaha!Ta nói vậy thôi,ta yêu công việc này lắm,nào lên!”
“Vâng!!!”
Tôi liên tục tung ra những cú đánh dứt khoát tràn đầy mạnh mẽ, đánh được phát nào tôi như được thoả đi một chút cơn giận.Có lẽ tôi nên làm như thế này nhiều hơn,cô ta sẽ chẳng bao giờ để tâm trạng của tôi được yên ổn đâu.
“Sau mấy tuần mà con mạnh lên đấy!Tuyệt lắm!”
Tuyệt?Thứ sức mạnh bộc phát từ những cảm xúc khó chịu kia,nó tuyệt lắm sao?Tôi không thích chút nào,tôi đang muốn giải phóng nó.Tôi liên tục tung ra những đòn mà không hề mệt mỏi,những giọt mồ hôi bắt đầu chảy,thấm dần vào trong chiếc áo đồng phục của tôi.Mau chạy ra hết đi,mau giải phóng đi,thứ cảm giác đáng ghét!!!!!!Trong đòn cuối cùng,tôi đẩy lui thầy ra xa rồi đứng yên một chỗ mà hít thở,bản thân tôi cũng đã cảm thấy khá hơn rồi,sảng khoái.Bỗng tôi nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên,quay ra thì thấy cô ta đang đứng đó vỗ như đúng rồi.
“Hay quá hay quá!Không ngờ cậu đánh võ giỏi vậy!!”
“Chứ gì!Học trò của ta mà!!Hahaha!!”
Cô ta chỉ đi một mình không có hắn ta ở đây,tưởng cô ta sẽ dính lấy hắn như kẹo cao su kia chứ.Mặc dù có được cô ta khen tôi cũng chẳng muốn nói gì,nói thật là không muốn nhìn thấy mặt cô ta chút nào.
“Tớ cũng có chút võ đó,tỉ thí nhé?”

“Ừm,hai đứa đánh đi nhé,ta đi nghỉ,con bé kia khủng quá trời!”
Thầy nói vậy,nhưng con không muốn chạm vào cô ta chút nào,dù chỉ là một sợi tóc.Vậy nên,mỗi khi cô ta tung đòn tôi không đỡ mà chỉ né,máu tôi lại sôi trong người nữa rồi,mau làm cô ta mệt đi.Những đòn của cô ta chẳng có chút sức lực nào vậy mà cũng nói mình có võ.Ra đòn thì chậm, ẻo lả và chẳng có chút dứt khoát,chán phèo.Nãy giờ cô ta toàn dùng tay,chân cô ta chỉ để tiến lên phía trước để áp đảo tôi.Yên tâm,sân nhà của bạn thân cô rộng lắm,biết bao giờ mới có điểm dừng.Rồi bỗng,cái chân của cô ta bắt đầu giơ lên,cuối cùng cũng chịu dùng rồi sao. Tôi đứng yên và giơ tay lên đỡ. Đòn đó tuy không đau với tôi nhưng đối với con nhỏ đó,cô ta lại khóc thét lên.Cô ta ôm lấy chân mình mà ăn vạ khóc lóc.Bộ đau lắm sau,tay tôi cứng làm hả?Tiếng khóc của cô ta càng ngày càng lớn khiến tôi phải bịt tai lại,mấy người hầu chạy ra xem,hắn cũng chạy tới và đỡ cô ta dậy.
“Hai người…đánh nhau hả?”
“Đau quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Rồi rồi,khổ! Để tớ gọi ông thầy kia đến đỡ cậu.”
“Không!!!!!!!!Muốn Ân cõng cơ!!!!!!!!!Huhuhuhu!!!!!!”
“Nhưng…Ân….”
Cô ta muốn hắn ta cõng kìa,cô ta nũng nịu kìa,trông chẳng khác nào một đứa rõ sửu nhi.Xin lỗi cô,nhưng tôi là vệ sĩ của Thiện Ân.Tôi bèn cầm tay cô ta và kéo lên lưng tôi rồi đứng dậy đi đến phòng khách.Mặc dù chẳng muốn đưa cô ta lên cái lưng nhỏ bé của tôi chút nào nhưng tôi cũng sẽ rất khó chịu nếu như nhìn thấy cô ta được Thiện Ân cõng.Tôi ném phịch cô ta lên ghế sofa,bà quản lý lại gần nâng bàn chân cô ta lên.Sau khi xem xét,bà ta nhìn lên cô ta với ánh mắt tỏ sự kỳ lạ.
“Bà làm ơn băng cho cháu!”
“U…ừ,chắc rồi…”
Trong khi đó,tôi lặng im nhìn cô ta và cảm nhận những ánh mắt khinh bỉ ở đằng sau.Chỉ cần tập trung một chút là tôi có thể nghe được tất cả những gì đám người hầu kia đang soi mói – “Nghe nói con bé tóc ngắn kia đánh cô Linh đó ; Chắc lại ghen ghét cô Linh chứ còn gì,nhìn nó xấu hoắc vậy mà ; Nhà nghèo nữa,hahaha! ; Dù có đánh cô ấy thì cũng chẳng xinh với giàu lên được mà,ngu quá!!…”.Con lạy mấy mẹ buôn dưa,nhìn kỹ mọi việc lại dùm,dù chưa biết gì cũng nói.Nếu bây giờ mà cố giải thích thì họ cũng chỉ nghĩ là tôi đang bịa chuyện thôi.Phải chăng,bây giờ xin lỗi là cách tốt?
“Ê,này!Không nghe tôi nói gì à?”
“Hả? À!Gì?”
“Tôi hỏi hai người làm gì mà ra nông nỗi này!!”
“Tôi xin lỗi!!!!Mong cô tha thứ!”
“Ê này!”
Đau đầu quá,làm ơn cho tôi thoát ra khỏi nơi nóng nực này.

“Hả?Không sao đâu,tại tớ mà,ahi~~”
“Cô Linh,không sao là không sao thế nào,chân cô sưng hết lên rồi kìa!!”
Cô ta nở một nụ cười sau lời xin lỗi của tôi,nụ-cười-giả-tạo.Đám người hầu ấy túm tụm lại gần hơn, đẩy tôi tiến vào.Tôi thì cố đẩy mấy người đó ra để tạo lối chạy cho mình.Cô ta thật nham hiểm, để mình bình an vào buổi sáng đến chiều mới ra tay.”Nhỏ giác quan”,xin lỗi vì không tin tưởng ngươi,tại ta không đề phòng trước sau.Hmm…bắt đầu mệt rồi đây…hiuhiu.
Chậc,người ướt nhẹp mồ hôi khó chịu quá, ước gì là tụi con trai thì mình cởi phăng cái áo ra rồi.Tôi đi xuống tủ để đồ,vừa bước vào thì thấy có mấy mảnh vải trắng vung vãi khắp nơi,tiến càng sâu thì thấy tủ đồ tôi bị mở toang ra,một bộ váy đồng phục hầu bị rách toang,vứt tứa tung trên nóc tủ.Ai chà,may mà bộ này mình được cho miễn phí, đằng nào cũng chẳng thích mặc nó chút nào,chỉ tội cho mấy người phải dọn thôi.Tôi cứ thế mà bình thản ra khỏi phòng, đây mới là trận chiến,xin lỗi nhưng tôi không phải loại bánh bèo.Nhưng…biết làm gì với cơ thể này đây,khó chịu thật.Tôi lại chạy đi.
“Tú! Đứng lại!!”
“Gì?Cậu đừng có động vào tôi!”
“Cậu khó chịu cái gì?Mau giải thích cho tôi,tôi mới là người phải khó chịu.”
“Người tôi đang có mùi, ướt nhẹp khó chịu chết,thử là cậu xem có khó chịu không!??”
Cậu ta chạy đến và dùng cái giọng lớn vang vọng khắp ngôi nhà.Vì cô ta mà cậu nói chuyện với tôi như vậy,tại sao?Cậu nói cậu không thích cô ta,và tôi là nạn nhân chứ không phải cô ta, đừng làm như vậy.Bỗng dưng cậu ta cởi áo ra rồi đưa cho tôi.Cậu ta đưa cái mặt nghiêm nghị.
“Cậu mau đi tắm,xong thì nói chuyện với tôi!Nhanh!!”
“Không!”
Tôi không muốn cầm cái áo trắng tinh của hắn,tôi không muốn động vào bất cứ cái gì của hắn hết,phiền lắm,phiền lắm.Vậy nên,tôi đã bắt đầu làm hắn bực,hắn ném phăng cái áo lên đầu tôi. Bị cái áo của hắn che đi tầm nhìn,tôi chẳng nhìn thấy gì hết chỉ biết được hắn ta đang đẩy tôi đi, đẩy cho đến khi tôi ngã mà mông lê xuống đất,đâm phải cái gì đó.
“Tôi bảo cậu làm sao thì cậu phải làm vậy?Mau lên!!!!”
Sau khi hắn hét lên thì tôi nghe tiếng cánh cửa đóng lại,bỏ cái áo ra thì tôi đang ngồi trong phòng tắm.Quắt đờ….??Tự nhiên,tôi ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc,mùi của hắn.Cái áo này cũng có mùi giống vậy,thật dễ chịu…Cánh cửa lại mở bật ra,hắn ta lại hét ầm lên.
“Còn ngồi đó hả?? ÒAÓ”
“Biết rồi!!!! Đóng cửa lại cấm mở nữa!! >______


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.