Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 8: Mùi
Tối đó về nhà Bạch Tiểu Hổ ghi lại video dáng vẻ đi đứng của mình.
Dù điều chỉnh chân hướng vào trong chân hướng ra ngoài hay giữ song song thì lúc đi mông vẫn uốn éo một cái, nói rõ không phải tư thế bước đi của cậu có vấn đề.
Bạch Tiểu Hổ bất đắc dĩ, liền sưu tầm mấy video mà An Nhạc Lâu nói giảm mỡ mông, bắt đầu theo video tập, mỗi ngày nửa giờ, hy vọng có thể nhanh chóng đem đống mỡ thừa phía sau tiêu diệt.
Ngày thứ hai Bạch Tiểu Hổ đến phòng học từ sớm, Phó Minh Cách chớp lấy tiếng chuông đầu giờ đẩy cả giáo viên lớp Hai bay thẳng vào học.
Sau tiết tập đọc buổi sáng, Bạch Tiểu Hổ đi lấy nước, thuận tay nhấc luôn ly nước của Phó Minh Cách.
“Cảm ơn nha, Bạch Tiểu Nương.”
Bạch Tiểu Hổ xẹp xẹp miệng, còn chưa kịp nói gì đã có người cười ra tiếng, là Tưởng Lập Quân ngồi cạnh Thái Bằng Nghị: “Ha ha ha Bạch Tiểu Nương là cái quỷ gì, sao không gọi Bạch Nương?”
Phó Minh Cách nhíu mày: “Nó là nếu thấy ba chữ Bạch Tiểu Nương quá phiền thì gọi bớt luôn chữ Bạch, không phải thành Nương tử à, đúng không vợ iu~”
Nhìn cái bản mặt cười hì hì của Phó Minh Cách, Bạch Tiểu Hổ íu xìu mở miệng: “Có thể gọi là Tiểu Hổ mà.”
Phó Minh Cách chụp lấy mặt cậu: “Tiểu Hổ nghe thô quá.
Bạch~ Tiểu~ Nương, nghe một chút nè, đây mới gọi là có một phong cách riêng.”
Bạch Tiểu Hổ khóc không ra nước mắt, hắn đang dùng thành ngữ kiểu gì thế kia a.
Lâm Bân ở một bên cũng tham gia trò vui: “Thật tài hoa, thật lập ý, không mất đi tinh túy của giờ đọc sách buổi sáng, Phó thiếu lần này nhắm được mấy điểm đọc hiểu nạ?”
Phó Minh Cách đắc ý: “Một trăm điểm một trăm điểm!”
Ngoại hiệu “Bạch Tiểu Nương” rất nhanh được lan truyền, Phó Minh Cách gọi cậu như vậy còn tốt, vì cậu biết đối phương không có ác ý, đồng thời còn rất nhanh up level lên thành “Tiểu Nương” này “Tiểu Nương” kia, tự mang theo âm điệu của mình làm có cảm giác như thân cận với một bạn xấu.
Thế nhưng nghe được từ miệng người khác trong lòng Bạch Tiểu Hổ lại chả có mấy vui vẻ.
Trong đó có Thái Bằng Nghi với Lâm Bân gọi đến thiên hôn địa ám, nhìn thấy Bạch Tiểu Hổ trên đường cũng muốn trêu chọc hai tiếng.
Có lần ba người vừa vặn gặp nhau trong WC, Thái Bằng Nghị nắm “vốn liếng” của mình cười kì lạ nói: “Á à, là tiểu nương lớp ta nè, đến đến, tui tặng vị trí này cho cậu nè.” làm Bạch Tiểu Hổ sợ đến chui tót vào phòng đơn đóng chặt cửa, suýt nữa là nín đến “bể bóng”.
Ngày thứ sáu này, Bạch Tiểu Hổ thấy bên cạnh khá nhiều người trong lớp đều có một cái túi, Phó Minh Cách cũng có một cái.
Nhìn hai tròng mắt cậu bling bling sự hiếu kì nhưng không tiện hỏi, Phó Minh Cách không ý tốt nhếch lông mày: “Tiết ba buổi chiều là tiết bơi, cậu không quên đó chứ?”
Nói xong Phó Minh Cách còn tri kỉ mở túi ra, bên trong là quần bơi, khăn mặt, còn có cả cái túi trong suốt chứa dép.
Bạch Tiểu Hổ ngây người, cậu chỉ mang vở bài tập về, sách giáo khoa thì quăng luôn trên lớp nên cũng không chú ý tới thời khóa biểu, cũng không nhớ buổi chiều có tiết bơi.
“Không mang theo đồ có lên lớp được không?” Bạch Tiểu Hổ ôm may trong lòng nói.
“Cứ đi thôi.
Thường có người cũng quên mang nên chỗ phòng bơi cũng bán mấy đồ quần bơi này.” Phó Minh Cách xoa cằm: “Tôi nói với cậu nè, trường học bán đặc biệt đắt, chất lượng còn dởm, còn không chọn size được, có lần quên mang làm tôi bị cấn cho đau bi.”
Bạch Tiểu Hổ: “…”
Bể bơi ở phòng thể dục tòa A, Phó Minh Cách chỉ cho Bạch Tiểu Hổ địa điểm cụ thể trước khi phòng tắm vòi sen bị tranh hết chỗ.
“Bên trong không có nhiều kiểu dáng đâu, đều là quần góc bẹt đen đó.” Phó Minh Cách còn chưa đi được vài bước lương tâm trỗi dậy quay đầu nhắc nhở: “Nhớ chọn cỡ lớn nhất, vì…”
Bạch Tiểu Hổ ánh mắt né tránh, bó đến khó chịu…
Chân mày bên trái Phó Minh Cách khẽ nhướn: “…vì mông cậu nhiều thịt đó.”
Bạch Tiểu Hổ cắn môi, theo bản năng che mông, sắc mặt đỏ như tôm luộc.
Thấy dáng dấp kia của cậu, Phó MInh Cách hả dạ: “Ha ha ha ha tui đi đây khum cừn cảm ơn đâu~”
Cuối cùng Bạch Tiểu Hổ mua quần bơi cỡ lớn nhất.
Phòng thay quần áo liền với phòng tắm vòi sen, lúc Bạch Tiểu Hổ tìm tới vừa vặn thấy Trần Bồi cầm thẻ học sinh, quẹt thẻ chỗ máy trên cửa.
Cậu chần chờ dừng lại, Phó Minh Cách không nói với cậu chuyện này.
Trần Bồi là bạn cùng bàn của Hầu Phi, nói đến hai người như thế, lúc Hầu Phi đòi đổi chỗ với Phó Minh Cách đối phương xém nữa cũng bị vạ lây.
Trong thời điểm đang do dự, Trần Bồi nghiêng người sang nói với cậu: “Trong phòng thay quần áo có tủ chứa đồ, nhưng cậu phải quẹt thẻ mới có mã sử dụng.”
Bạch Tiểu Hổ lấy ra thẻ học sinh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, đây là lần đầu tôi xài máy tự động.”
Trần Bồi liếc nhìn mã hiển thị trên điện thoại, lạnh nhạt nói: “Không cần khách khí.” bước vào phòng thay đồ trước.
Bạch Tiểu Hổ ghi nhớ số tủ chứa đồ với mật mã, lúc tiến vào, bên trong chỉ còn hai ba người, Trần Bồi còn đang cởi quần.
Chắc do một trước một sau tiến vào nên Bạch Tiểu Hổ nhận được cái tủ ngay bên trái Trần Bồi.
Bạch Tiểu Hổ cũng là lần đầu hở-da-hở-thịt trước mặt người khác nên trong lòng có hơi không thích ứng.
Nhìn mọi người một bộ dáng vẻ tập mãi thành quen, cả phòng cũng toàn nam sinh, cậu nắm tay che che dấu dấu trái lại có vẻ kì quái.
Liền nhịn xuống nội tâm xấu hổ bắt đầu cởi áo.
Đồng phục hè của Bác Nhã là màu trắng viền xanh, Bạch Tiểu Hổ mở cúc áo, kéo phần góc áo chỗ eo lên.
Trần Bồi liếc nhìn Bạch Tiểu Hổ bị áo che mắt, tầm mắt lại chuyển tới tủ đồ của mình, trên cái quần bơi siêu lớn có một sợi chỉ rất dài lòi ra.
Ánh mắt Trần Bồi bỗng tối tăm, cậu ta đóng tủ chứa đồ đi về phía phòng tắm.
Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng diệt trừ quần áo còn lại, sau khi vào phòng tắm có hai nam sinh hú lên hưng phấn.
“Mịe nó lớn thiệt á!”
“Lúc không mặc quần còn dễ nhận ra hơn, mày nói xem sao mông nó lại lớn vậy ha?”
“Thiên phú dị bẩm?” Hai người vừa mặc quần bơi vừa thảo luận.
“Ha ha ha nói không chừng là bị người bóp lớn.”
“Chời mẹ, mày có ác tâm hay không đó?”
“Cái đồ giả làm quân tử, lần trước mày còn oán giận ngực bạn gái không đủ lớn, nói phải thường bóp bóp xoa xoa cho người ta.”
“Cút, cái kia có thể như thế à!”
Hai người cười cười nói nói ra khỏi phòng thay đồ.
Một bên khác lúc Bạch Tiểu Hổ đi vào Trần Bồi đã đóng vòi nước.
Không cần tắm chung với người khác làm Bạch Tiểu Hổ thở phào một hơi.
Cậu tùy tiện chọn đại một chỗ, lúc ra đã là người cuối cùng còn lại trong phòng, Bạch Tiểu Hổ sợ đến muộn vôi vội vàng vàng mặc quần bơi vào.
Và rồi cậu lâm vào tình thế khó khăn.
Tuy quần bơi cỡ lớn mặc rất thoải mái, không hề có cảm giác bị bó, nhưng eo với chân cũng quá rộng rồi.
Chất lượng đúng là dở khỏi nói, thun quần còn chả có chút co giãn, Bạch Tiểu Hổ có cảm giác chỉ cần kéo nhẹ cũng có thể rụng luôn.
Thế nhưng thời gian hiện tại không đủ để cậu làm phiền, khóa xong tủ đồ cậu vội vàng phi đến bể bơi.
Nữ sinh đều ở một bể bơi khác, Bạch Tiểu Hổ vào cùng lúc với chuông, giáo viên thể dục thổi còi: “Tập hợp!”
Tổng cộng hơn hai mươi người, có thật nhiều những gương mặt mới Bạch Tiểu Hổ chưa thấy bao giờ, đều là bạn lớp khác.
Phó Minh Cách vẫy tay với cậu, Bạch Tiểu Hổ đi tới cạnh hắn, giáo viên thể dục gọi cậu lại: “Em đến vị trí bên trái hàng thứ nhất đi.”
Phó Minh Cách ghét bỏ đè lại đầu Bạch Tiểu Hổ: “Vốn còn tưởng có cơ hội kèm cậu bơi, chỉ trách cậu quá lùn.”
Bạch Tiểu Hổ rũ xuống mái tóc xoăn xoăn, đi đến vị trí giáo viên chỉ.
Giáo viên thể dục sau khi điểm danh nói: “Được, theo thầy làm vận động nóng người.”
Bạch Tiểu Hổ nghiêm túc làm theo, vặn cổ tay xoay cổ chân, ép dẻo các thứ.
Ngay khi vừa cúi xuống, cậu cảm thấy phía sau có món đồ gì nứt ra, tiếp theo là mông mát lạnh, Bạch Tiểu Hổ lập tức cứng người không dám đứng dậy.
“Sao thế?” Giáo viên thể dục cau mày.
Những người khác cũng dừng động tác nhìn cậu.
Bạch Tiểu Hổ duy trì động tác nửa quỳ nửa ngồi tay chần dần tê tê: “Em, em…”
“Mau nhìn quần nó kìa!”
“Phì! Quần cậu ấy rách rồi!”
“Này là bị căng rách?”
“Thịt bị ngấn ra luôn rồi…”
“Cũng nhiều thịt phết he he…”
“Ong ong ong” tiếng bàn luận như những con sâu lít nha lít nhít bò hướng về cậu.
Bạch Tiểu Hổ che mặt sau, chậm rãi đứng dậy, quẫn bách cúi đầu, buông mi mắt, không dám để người khác nhìn thấy viền mắt ửng hồng của mình.
Không thể khóc! Nhất định không thể khóc!
Vai bỗng nhiên bị người vỗ, Phó Minh Cách cười hì hì nói: “Ai nha, tôi đã nói quần trường học bán chất lượng quá thảm hại.
Thái Bằng Nghị…” Hắn hờ hững nhìn đến nam sinh cười vang dội nhất: “Tôi nhớ lần trước cậu cũng bị rách phải không, hổng ấy tụi mình lập đội xuống khiếu nại ha.”
Thái Bằng Nghị thờ ơ cười nói: “À là Minh Cách Cách đó hả! Bạch Tiểu Nương, tan học xong tụi mình cùng xuống khiến nại ha.”
Bạch Tiểu Hổ trong lòng ấm áp, cười cảm kích với Phó Minh Cách, sau đó nhẫn nhịn tiếng nghẹn ngào nói với giáo viên: “Thầy ơi, em đi thay quần ạ.”
Giáo viên thể dục phất phất tay: “Đi đi đi, mấy người khác tiếp tục!”
Vừa đi vừa ôm mông quá mức khó khăn, còn có vẻ dấu đầu hở đuôi.
Bạch Tiểu Hổ khẽ cắn răng, buông tay ra lấy túc độ bình thường đi ra ngoài.
Những tầm mắt kia như mạng nhện bủa vây sau lưng cậu, Bạch Tiểu Hổ lưng thẳng tắp cố gắng không để mình trông thất thố trước mặt người khác.
Cười thì cứ cười đi, cứ để họ cười trong lòng đi, không cần để ý, càng để ý càng khó chịu thôi.
Bạch Tiểu Hổ từng câu từng câu dặn lòng, vào lúc vừa bước ra khỏi cánh cửa ấy, nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống.
Mãi đến khi thoát khỏi những tầm mắt phía sau, Bạch Tiểu Hổ mới không nhịn được “híc” một tiếng nho nhỏ.
Cậu che miệng, chạy thật nhanh như bị hồng thủy mãnh thú đuỏi theo phía sau.
Cậu không ngừng nấc cụt, hai vai không khống chế bắt đầu run rẩy, từng viên nước mắt lớn “tí tách tí tách” rơi xuống, bị cậu đạp dưới chân.
Đừng khóc đừng khóc! Bạch Tiểu Hổ trong lòng gào thét, sao mày có thể yếu đuối như vậy!
Cậu vọt vào phòng thay đồ, khóa trái cửa phòng, mạnh mẽ lau nước mắt trên mặt, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào cánh tay.
Môi dưới bị cậu gắt gao cắn chặt, tiếng nấc vẫn truyền ra liên tiếp từ lồng ngực cậu.
Bên trong căn phòng yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng nấc của cậu, đột nhiên có một âm thanh cảnh cáo: “Cút ra ngoài.””
“Híc!” Bạch Tiểu Hổ đột nhiên ngẩng đầu, vai run lên đánh cái nấc rõ vang.
Là người đó! Là thiếu niên đáng sợ thấy ngoài cửa phòng hiệu trưởng.
Đối phương còn đang cởi áo, ống tay áo còn đang treo trên cánh tay người ta.
Bắp tay còn thô hơn cả đùi cậu…
Bạch Tiểu Hổ sợ đến nước mắt treo trên trên mi, cậu mau chóng đứng dậy nói tiếng “Xin lỗi”, xoay người muốn mở cửa.
“Chờ đã.” Trình Thiên Châu bỏ cái áo trên tay xuống, nhanh chân bước về phía Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ căng thẳng quay người lại, đối diện với cặp mắt vàng kim hiện ra ánh sáng lành lạnh, Bạch Tiểu Hổ sợ đến quên cả nấc.
Thân ảnh cao lớn chậm rãi đi đến gần cậu, Bạch Tiểu Hổ co người dán sát vào cửa.
“Xin, xin chào…”
Nhân loại này không mặc quần áo, anh có thể ngửi được mùi vị của đối phương, như mùi vị mà anh đã tìm kiếm rất lâu lại tựa như không phải.
Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy…
Bạch Tiểu Hổ như bị bấm nút tạm dừng, cảm giác bị mãnh thú để ý lại ập tới, cả người không dám làm một cử động nhỏ nào.
Cậu mở to hai mắt, nhìn thiếu niên uy mãnh trước mặt từng bước áp sát, đem chóp mũi kề vào gần cổ mình.
Luồng khí nặng nề phả vào phần da sau tai, cả người Bạch Tiểu Hổ run bắn lên như bị điện giật.
– ——–
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của tiểu thiên sứ Độ Giang Kroenen~
Tiểu công sau 6 chương truyện cuối cùng cũng lộ diện _(:зゝ∠)_
– ———
Chúc các bạn đọc truyện vuiii.:3.