Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 71: Rắn Đen Bự
Bây giờ là bốn giờ chiều, đã 26 giờ kể từ ngày hôm qua Bạch Tiểu Hổ bị Từng Phồn bắt đi tại trung tâm thương mại.
Theo lý thuyết, máy bay sẽ đến sân bay quốc tế Cape Town sau nửa giờ nữa.
Bạch Tiểu Hổ nhận điện thoại Hồ Kỳ đưa tới, vội vàng gọi đường dài quốc tế.
“Mẹ, lần này con không qua được.”
“Có chuyện gì vậy? Không phải con đang trên máy bay sao?”, trong thanh âm Bạch Vi tràn đầy lo lắng.
Bạch Tiểu Hổ cân nhắc, nói: “Mẹ, con khi còn bé có phải đã bị lừa bán hay không?”
Bạch Vi che miệng lại, mở to mắt nhìn Bạch Tiên Lũy, bố Bạch lập tức kề vào micro trầm giọng hỏi: “Tiểu Hổ, con nhìn thấy người nào.”
Chuyện thú tộc Bạch Tiểu Hổ không tiết lộ ra ngoài được, Hồ Kỳ đã dặn cậu, năm đó cậu được đưa về nhà là kết án bắt cóc trẻ em.
Đối với những ký ức bị thiếu, lời giải thích của bọn họ cho bố mẹ là trực giác của cậu tự bảo vệ tiềm thức.
Bạch Tiểu Hổ hơi mím môi: “Bố, hôm nay anh của Miểu Miểu đến tìm con, con đã nhớ lại tất cả rồi….”
“…”, Bạch Tiên Lũy thả lỏng, giọng nói mềm mại: “Cậu ta tìm con có chuyện gì không?”
Bạch Tiểu Hổ: “Bọn họ tìm được chủ mưu năm đó, hy vọng con có thể giúp xuất hiện trên tòa để làm chứng.”
Điện thoại bên kia trầm mặc trong chốc lát, Bạch Tiểu hổ liếm liếm môi, ánh mắt kiên định: “Bố mẹ không cần lo lắng.
Trước đây con quá yếu đuối, Miểu Miểu bị hại mà con không làm được gì, còn quên mọi chuyện, một chút manh mối cũng không cung cấp được…Lần này, con sẽ không trốn tránh nữa.”
Hốc mắt bạch Vi đã hơi phiếm hồng: “Tiểu Hổ.
mẹ về cùng….”
“Thôi mẹ!”, Bạch Tiểu Hổ lên tiếng ngăn cản, “Hai người hiện tại bận rộn đến vậy, không phải nói cắn răng nhanh chóng hoàn thành dự án để về nước sao? Con sẽ đợi mọi người về nhà vào sáng năm mới.”
“Con đã trưởng thành rồi.”, Bạch Tiểu Hổ cười nói, “Hơn nữa có người sẽ ở bên cạnh con.”
Tim Bạch Vi nóng lên, trong miệng lại càu nhàu: “Có phải là cái đứa Thiên Châu kia không?”
Hai mắt Bạch Tiểu Hổ khẽ cong lên: “Vâng, cậu ấy sẽ ra tòa cùng con, còn có người nhà của Miểu Miểu.”
Cuối cùng thuyết phục được bố mẹ Bạch, Hồ Kỳ lái xe đưa Bạch Tiểu Hổ về thành phố.
Bạch Tiểu Hổ nhìn phong cảnh hai bên, cảm thấy có chút quen mắt: “Đường cao tốc này có phải cũng tới khu bảo tồn Vân Sơn không ạ?”
Hồ Kỳ: “Đúng vậy, con đã từng đến chưa?”
Bạch Tiểu Hổ đang muốn gật đầu, chuông điện thoại di động vang lên.
“Cậu đang ở đâu?! Sao đến nơi không mở máy?!”, Tiếng gầm gừ gấp gáp truyền vào màng nhĩ Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ vội vàng trấn an nói: “Tôi đã trở lại.”
“…”, đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chớp mắt, sau đó truyền đến âm thanh chén rơi xuống đất: “Cậu không đi Châu Phi?”
Bạch Tiểu Hổ thấp giọng: “Ừm, xảy ra chút chuyện, sau khi về nhà sẽ nói cho cậu biết, cậu hiện đang ở nhà hả?”
Trình Thiên Châu: “Tôi đang bên nhà cũ, bây giờ về liền…”
“Trình Thiên Châu!”, Bạch Tiểu Hổ nghe được bên phía Trình Thiên Châu vang lên thanh âm trung khí mười phần của nữ: “Đêm nay là dịp gì chứ, muốn quăng gánh bỏ chạy hả? Không cần da nữa phải không?”
“Cô nhỏ buông tay đi mà!”, Trình Thiên Châu tựa hồ đau đến “hít hà” một tiếng: “Biết rồi biết rồi, con đi đón Tiểu Hổ có được không?”
Bạch Tiểu Hổ vội vàng mở miệng: “Thiên Châu, khi nào cậu rảnh lại tới đây, đêm nay tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Phiền thật, Trình Thiên Vinh đính hôn cũng đâu phải đính hôn của con.”, Trình Thiên Châu đầy bụng oán giận với Trình Duyệt Nghi, nghe Bạch Tiểu Hổ nói vậy đành phải không tình nguyên đáp ứng, “Được rồi, mai tôi đi tìm cậu.
Anh họ tôi tối nay đính hôn, họ để tôi làm phù rể, quần áo khó chịu chết được.”
Bạch Tiểu Hổ tưởng tượng đến vẻ mặt nóng nảy kéo nơ của Trình Thiên Châu, giống như mèo vàng xù lông, nhịn không được cười nói: “Vậy đêm nay cậu nhất định rất đẹp trai.”
“…”, thanh âm Trình Thiên Châu truyền đến từ bên kia điện thoại chậm nửa nhịp, Bạch Tiểu Hổ lập tức nghe ra không được tự nhiên bên trong, “Cũng được, cô tôi tìm người đặt làm, tôi cảm thấy không dễ nhìn.”
“Sao có thể, nếu không cậu gửi một tấm ảnh, tôi giúp cậu xem một chút?”
“….Cậu muốn xem thì cũng được.”
Bạch Tiểu Hổ cười cười, cúp điện thoại mở Wechat.
Phía nhà Trình bên kia, Trình Duyệt Nghi nhìn chằm chằm hai má phiếm hồng của cháu trai mình, hoài nghi mắt mình hư mất rồi.
Trình Thiên Châu nhét điện thoại di động vào tay thiết kế đang sửa lại lễ phục cho mình, đứng nơi có ánh sáng tốt nhất bên cửa sổ, dặn người ta: “Nhớ ngồi xổm xuống, chụp tôi cao một chút.”
Nhà thiết kế đáp vanh vách: “Được, cậu yên tâm, kỹ thuật chụp ảnh của tôi hoàn toàn perfect~”
Trình Duyệt Nghi: “…”
Nhà thiết kế ngoáy tới ngoáy lui, chụp liên tục vài tấm, Trình Thiên Châu nhận lại nhìn thử, quả nhiên kỹ thuật không tệ, đem khí tràng vốn hai mét tám của anh chụp lên tới ba mét tám.
Anh chọn một tấm trong đó thoạt nhìn tùy ý nhất gửi cho Bạch Tiểu Hổ, còn gửi thêm dòng chữ: “Tôi tùy tiện nhờ người chụp hộ.”
Bạch Tiểu Hổ mở tấm ảnh lên, đây giống như một tấm chụp vội.
Trước cửa sổ sát đất, thiếu niên anh tuấn hiện ra đường nét của cậu thanh niên.
Anh khẽ cúi đầu, nhíu mày sửa lại cổ áo, ngón tay thon dài nắm lấy vạt trước, trên bề mặt thêu hoa văn tối màu xa hoa.
Rõ ràng một thân lễ phục màu đen cực kỳ câu nệ lại bị anh mặc ra một tia dã tính bất kham.
Bạch Tiểu Hổ nhìn chằm chằm Trình Thiên Châu trong ảnh, tim đập có chút nhanh hơn, qua một hồi lâu mới thoát màn hình nhắn lại: “Quần áo không khó coi, bộ dáng thoạt nhìn còn đặc biệt đẹp trai!”
Trình Thiên Châu thấy những lời này, khóe miệng suýt nữa nhếch lên, dư quang ánh mắt thấy Trình Duyệt Nghi như mới gặp ma, quay lưng đi đánh chữ: “Được rồi, đêm nay hẳn là không đi được, ngày mai tôi sẽ về thành phố.”
Hai người nhắn qua nhắn lại, chờ Trình Thiên Châu cất điện thoại đi, Trình Duyệt Nghi mới nhớ ra, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nhìn Trình Thiên Châu: “Mùa xuân đến rồi, lại đến mùa giao phối của nhóm động vật nhỏ ha…”
“Im đi!”, Trình Thiên Châu lạnh lùng phum ra hai chữ, lỗ tai lại vụng trộm đỏ lên.
Trình Duyệt Nghi khoanh tay, nghiêng mắt nhìn anh, Trình Thiên Châu không chịu nổi ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của Trình Duyệt Nghi, hừ lạnh một tiếng nghiêm mặt rời đi, bóng lưng vậy mà có chút chật vật.
Hồ Kỳ thấy được khuôn mặt vui vẻ trong gương chiếu hậu của Bạch Tiểu Hổ, cảm thán nói: “Con và tam thiếu nhà họ Trình thật sự là duyên phận không cạn.”
Bạch Tiểu Hổ mím môi, có chút ngượng ngùng rủ mi mắt xuống: “Vâng, con mới biết được, thì ra con đã gặp qua cậu ấy từ rất sớm.”
Cậu nhớ tới lần thứ hai Trình Thiên Châu gặp mình, hỏi cậu có nhớ “Điềm Chúc ở Tuyết Lý Nhai” hay không.
Khi đó đối phương ôm chặt lấy cậu từ phía sau làm cậu sợ muốn chết, thế nhưng lại không chú ý tới trong thanh âm đối phương còn có tia run rẩy cùng khẩn cầu.
……
Hồ Kỳ đưa Bạch Tiểu Hổ về nhà rồi rời đi.
Bọn họ an bài hai người canh giữ dưới lầu Bạch Tiểu Hổ, Hồ Kỳ còn xách ra hai túi nguyên liệu nấu ăn từ trong cốp xe, hiển nhiên là đã sớm lo lắng đến tủ lạnh trong nhà Bạch Tiểu Hổ không có gì, cũng không biết là chuẩn bị từ khi nào.
Bạch Tiểu Hổ úp cho mình bát mỳ, hơn tám giờ, cậu vừa xem điện thoại di động vừa rót nước, trên màn hình đột nhiên phát lên cuộc gọi tới của Hồ Kỳ.
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ thấy là lạ, nhấn nút nghe máy.
“Ngô Tùng bị bắt rồi!”
“Cái gì?”, Bạch Tiểu Hổ cả kinh, buông bình nước xuống hỏi, “Bị ai bắt đi?”
Hồ Kỳ: “Cục an ninh nội bộ thú tộc hoài nghi nó mắc chứng rối loạn lưỡng cực nhưng giấu không báo, nên khống chế nó…”
“Gì cơ…chứng rồi loạn gì?”
Hồ Kỳ trầm giọng: “Một loại bệnh khiến thú tộc dần mất đi lý trí, hoàn toàn thú hóa.
Không giống như các thú tộc khác, Xà tộc một khi mắc phải bệnh này sẽ có xu hướng thích uống máu.
Hai vụ tấn công con người lúc trước vẫn chưa tìm ra hung thủ, hiện tại cơ quan an ninh đã chốt Ngô Tùng là nghi phạm, muốn cưỡng chế trích xuất độc của nó rồi so với chất độc của nạn nhân.”
“Kết quả so sánh trưa mai mới có, trong khoảng thời gian này con không nên ra ngoài.”
Bạch Tiểu Hổ: “Được, ngày mai Trình Thiên Châu về chỗ con, chú không cần lo lắng.”
Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên có loại cảm giác sởn tóc gáy, như có tầm mắt gì đó lạnh như băng dán phía sau lưng cậu.
Cậu chậm rãi nuốt ngụm nước bọt, cầm lấy ly nước trên bàn, giả bộ muốn uống nước rồi bất ngờ hất ly nước còn nóng về phía sau, có bóng dáng gì đó nhanh chóng lướt qua, Bạch Tiểu Hổ tập trung nhìn, nhất thời tay chân lạnh ngắt.
“Sơn, dữ.
Thủy, tích.”
Một con rắn màu đen to bằng bắp chân cậu không biết trườn vào trong phòng từ khi nào, nó phun ra cái lưỡi đỏ tươi, một đôi mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm cậu, tỏa ra hàn quang như mũi dao.
Đây không phải là rắn thường, Bạch Tiểu Hổ miễn cưỡng đứng vững, ép mình phải bình tĩnh: “Ai đó?”
Rắn đen không nói gì, chậm rãi tới gần cậu.
Bạch Tiểu Hổ nhìn điện thoại di động trên bàn, rắn đen phát hiện ánh mắt của Bạch Tiểu Hổ, đuôi vung lên một cái, điện thoại di động nhất thời bay xuống sàn phòng khách.
Tim Bạch Tiểu Hổ căng thẳng, lại chìm xuống đáy hồ.
Con rắn đen hoàn toàn không cho cậu cơ hội trốn, đuôi rắn khổng lồ quấn lấy hơn nửa người cậu, đầu hình bầu dục hơi nghiêng, lưỡi rắn nhẹ nhàng rung rung, lướt qua cổ và má cậu, tự như đang ngửi mùi của cậu.
Bạch Tiểu Hổ không khống chế được run rẩy: “Ngươi…ngươi đến đây để diệt khẩu à?”
Rắn đen nhìn chằm chằm cậu vài giây, Bạch Tiểu Hổ không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà có thể nhìn được trong đôi mắt lạnh như băng của đối phương một tia mê hoặc.
“Hình như tui đã ngửi thấy cậu ở đâu rồi?”, rắn đen đột nhiên mở miệng, thanh âm ngoài ý muốn rất dễ nghe, âm thanh thiếu niên trong trẻo như suối nước qua khe núi.
Bạch Tiểu Hổ có chút ngẩn người, hỏi: “Cậu gặp tôi rồi sao?”
Rắn đen nghiêng đầu: “Không nha, nhưng cậu có mùi rất quen, hương vị tui thích, không nỡ cắn.”
Nói xong, rắn đen lại vòng quanh Bạch Tiểu Hổ một vòng, vảy lạnh lẽo lướt qua cánh tay, khiến Bạch Tiểu Hổ nổi lên một tầng da gà.
“Cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”, Bạch Tiểu Hổ kinh sợ hỏi.
“Ba ba kêu tui ăn thịt cậu.”, rắn đen thở dài, “Nếu tui lén lút giấu cậu đi, ba ba có tức giận không nhỉ?”
Bạch Tiểu Hổ dịu dàng nói: “Tôi có thể biết ba cậu là ai không? Tại sao ba cậu lại muốn cậu ăn thịt tôi, tôi có làm gì sai sao?”
“Ba ba chính là ba ba nha.”, rắn đen cảm nhận được Bạch Tiểu Hổ run rẩy, hơi buông ra một chút, cọ cọ mái “lông” mềm mại trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Hổ, nói: “Cậu đừng sợ, tui tạm thời không ăn cậu.
Bây giờ tui đưa cậu về trước, ba ba thích tui, tui xin ba ba để cậu làm thú cưng của tui, ba ba nhất định sẽ đáp ứng.”
Nói xong, rắn đen cắn cổ Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ liều mạng mở to hai mắt, ý thức lại dần dần đi xa.
Khoảnh khắc mất đi tri giác, trong lòng Bạch Tiểu Hổ rên lên một trận, cậu lại bị cắn rồi!!!
Tác giả có chút zì đó muốn nói:
Đây là một câu chuyện ngọt ngào – Từ một chiếc khăn nhỏ đung đưa trong gió với khát vọng sống mãnh liệt..